“Thật đáng ghét! A ── đừng......” Thanh âm một nữ nhân cười hì hì tràn ngập toàn bộ hậu viên, xuyên thấu qua màn cây dong dày đặc.
Một cô bé nhỏ mở đôi mắt to tròn tròn núp ở trên cây , ngây ra như phỗng nhìn một nam một nữ trần trụi cách đó không xa.
Sau buổi trưa, bé có thói quen trèo lên cây ngủ trong bóng mát của cây dong, nghe mẹ nuôi nói, gốc cây này có từ khi bé còn rất nhỏ......
“Lạc, anh ba năm không về nước rồi, thật xác định nơi này không có người sao?” cô gái hơi hơi đẩy soái ca đang ở trên người mình , say đắm nhưng vẫn còn một tia lý trí cuối cùng còn sót lại để giãy dụa.
“Phiền, em có muốn làm hay không?!” Cậu con trai tên Lạc chuẩn bị rời khỏi người cô gái, hắn lắc đầu hất ra một dúm tóc dài rớt tại trên trán (S: hề hề,a để tóc mái), khuôn mặt anh tuấn đủ để cho mỗi cô gái nhìn thấy đều phải thét chói tai.
Cậu còn rất trẻ tuổi, thoạt nhìn không đến hai mươi, đại khái chỉ có mười bảy,mười tám tuổi, nữ nhân tên Jodie nằm ở dưới người cậu chắc cũng xấp xỉ, hai người đang yêu đương vụng trộm ở trong vườn hoa.
“Đừng nóng giận, người ta chính là hỏi một câu chứ sao......” Jodie đầy đặn, bộ ngực trần trụi áp vào trên lồng ngực cường tráng .”Cho dù 2 bác Đường không ở đây,nhưng người giúp việc thì sao?”
“Trong nhà không có người giúp việc!” Đường Lạc nhíu mày, đánh một cái ngáp, trêu tức nắm nhẹ bộ ngực lớn của Jodie .”Mẹ anh thích yên tĩnh, nhà ở Đài Loan trừ bỏ lái xe cùng hai lão người hầu, trong nhà người nào cũng không có!”
“Nhưng là......” Jodie còn do dự.
“Quên đi!” Đường Lạc buông tay đứng lên, rất không thoải mái quay đầu đi.
“Đừng mà!” Jodie kinh hoảng giữ chặt Đường Lạc, bởi vì sợ cậu thật sự không để ý tới chính mình, nàng lớn mật nắm chặt đũng quần của cậu ── cô gái trên cây kinh sợ thở hắt ra một cái.
“Ai ở phía trên?!” Đường Lạc nhanh chóng ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén bắn về phía cây dong. Trừ bỏ tiếng ve kêu trầm đục cùng tiếng gió thổi nhè nhẹ, hậu viên không có một chút tiếng người.
“Lạc, sao vậy, làm sao có thể có người ở phía trên!” Tuy rằng miệng nói như vậy, Jodie vẫn đang lôi kéo trượt đến phần eo, biểu tình bối rối.
Đường Lạc không chuyển động nhìn chằm chằm ngọn cây, chậm rãi nheo mắt lại,trực giác nói cho cậu biết, trên cây dong có người. “Xuống dưới!” Cậu nghiêm khắc quát. Trong nhà người hầu già không đến mức nhìn lén, càng sẽ không bò lên trên cây, cậu muốn biết, là ai trốn trên đó.
“Không, không ai đi...... Anh không nên làm em sợ!” Jodie tránh ở đằng sau Đường Lạc. Nếu thật sự có người, cô không phải là đã bị nhìn hết trơn rồi sao?
Tâm Hân cứng người trên cây, mặc dù có tán cây dày đặc che lấp, nhưng nghe khẩu khí Đường Lạc nghiêm khắc , vẫn khiến cho lòng bé sợ hãi.....
Ngọn cây hơi hơi chấn động, Jodie lập tức bị dọa đến toàn thân nổi cả da gà.”Dường như, dường như thật sự có người nha!”
“Tôi bảo xuống dưới! Nếu không xuống dưới, tôi liền đi lên bắt người!” Đường Lạc hết sức chăm chú nhìn chằm chằm ngọn cây, giọng điệu càng nghiêm khắc.
Cậu có thể xác định trên cây tuyệt đối có người! Tuy vẫn đang không có động tĩnh gì,người này tựa hồ tính cùng cậu giằng co thì phải. Một chút bóng dáng màu trắng ở ngọn cây chớp lên, sau đó dọc theo thân cây đi xuống,bóng trắng ấy nhỏ gầy thật giống u hồn….
── “Chán ghét, thật sự có người! Còn là một tiểu quỷ nhỏ......” Jodie thở dốc vì kinh ngạc, oán giận.
“Em vào bằng cách nào?” Đường Lạc nâng hai tay ôm ngực, nheo mắt nhìn chằm chằm cô bé .
Cô bé mở to mắt, bàng hoàng, bất an nhìn hai người kia. “Em, em ở nơi này......”
“A Lạc, nhà anh có tiểu quỷ sao?” Jodie một tay lôi kéo sống áo, diêm dúa lòe loẹt dính vào trên người Đường Lạc, cau mày đánh giá “Tiểu quỷ” này dáng người cứng nhắc chả khác gì con vịt.(S: hừ, hừ, ý cô là gì)
“Anh nhớ là không có.” Vỗ vỗ cằm, Đường Lạc trêu chọc nhìn chằm chằm cô bé. Bé nhìn rất quen mắt, hạt dưa gầy teo nho nhỏ thoạt nhìn đáng thương như là trẻ nhỏ xóm nghèo, đôi mắt to nổi bật trên khuôn mặt nhỏ nhắn, làm cho người ta vừa thấy sẽ không quên được! Cậu xác định mình đã từng thấy cô bé này! Chính là đã quên đó là lúc nào......
“Em vừa vặn ở trên cây, em không phải...... Không phải cố ý nhìn lén.” Cô bé thanh âm rất thấp, hạ xuống ánh mắt to mê mê mang mang , khuôn mặt nho nhỏ hơi hơi phiếm hồng.
“Jodie, em đi về trước đi.” Nhìn chằm chằm cô bé nhỏ nhắn, cậu vô tình đẩy ra bạn gái còn đang dính vào trên người mình.
Jodie phát ra kháng nghị:”Nhưng là ──”
“Không đi cũng được, ” Đường Lạc quay đầu cười nói:”Vậy không có lần sau nha.”
Jodie sắc mặt trắng nhợt. “Được rồi......” Không tình nguyện mặc quần áo tử tế (S: Thế cô thích cởi chuồng à), cô hung hăng nhìn bé gái liếc mắt một cái.”Phải nhớ đến tìm em nha!” Quay đầu, biểu tình hung ác lập tức chuyển sang ai oán cầu khẩn Đường Lạc.
Nam nhân theo đuổi Jodie không ít, chỉ có Đường Lạc là không bị cô mê hoặc, mà cô hết lần này đến lần khác chính là mê luyến cậu! Jodie cũng không biết tại sao mình muốn làm như vậy, nhưng cũng giống như những đứa con gái khác muốn sở hữu Đường Lạc, không thể thoát được. Cô không tình nguyện tránh ra, để lại Đường Lạc cùng tiểu quỷ với nhau.
~ ~ ~
“Hiện tại có thể nói, em vì sao có thể ở trong hậu viên không?” Rút ra một điếu thuốc, Đường Lạc ôm ngực tựa vào thân cây, bởi vì quần áo không chỉnh tề , vòm ngực rắn chắc thản nhiên lộ ra dưới dương quang làm chói mắt người khác...... Hắn tựa như ngôi sao trời sinh.
Đường Lạc đột nhiên thả một hơi khói vào mặt Tâm Hân ── “Này, anh đang hỏi em, đừng ngẩn người!”
“Khụ khụ ──” Tâm Hân không có thói quen ngửi khói thuốc , bị hành động ác ý của cậu trêu cợt.
“Vừa rồi còn có thể nói chuyện, đừng có giả câm điếc!” Đường Lạc thảnh thơi nhìn chằm chằm cô bé đang chật vật.
“Em đã, đã trả lời qua, em thật sự ở nơi này......”
Đường Lạc theo lỗ mũi xuy hừ một tiếng.”Em tên là gì?” rốt cục thôi gãi cằm.
Bé gái ngẩng đầu, trong mắt lấp lánh nước nhìn cậu.”Tâm Hân......”
Đường Lạc mị mắt.”Không có nghe mẹ đề cập qua.” Cậu lạnh lùng nói.
“Bởi vì, bởi vì anh không ở Đài Loan.” Cô bé ngập ngừng nói tiếp.
“Em biết chuyện của anh?” Đường Lạc nhíu mày.
“Em đã từng ở nơi này lúc trước.” Cô bé ngẩng đầu nhìn cậu, trong đôi mắt to đọng lại một chút chờ mong. Cô bé chờ mong cậu có thể nhớ lại mình. Tuy rằng đã là chuyện rất lâu trước kia, khi đó cô bất quá mới tám tuổi, luôn đi theo phía sau cậu, lôi kéo góc áo cậu, luôn gọi cậu Lạc ca ca......
“Khó trách anh cảm giác nhìn em rất quen mắt.” Cậu vẫn không nhớ cô bé là ai, bất quá điều đó không quan trọng.”Hiện tại vì sao? Em sao lại tới nhà anh ở?” Cậu không khách khí chất vấn. Từ trước đến nay cậu không chào đón “Tiểu quỷ” chưa cai sữa, cậu thích là “Nữ nhân” dáng vẻ thướt tha mềm mại.
“Là mẹ nuôi Đường cho em tới.” Cô bé lại gục đầu xuống, trông thật giống cô vợ nhỏ oan ức thấp giọng trả lời.
“Lớn tiếng một chút, tai anh điếc nghe không được!” Cậu ác liệt khi dễ cô bé gái.”Uy, em mấy tuổi?” Sau đó lại hỏi.
“Mười lăm tuổi......”
“Mười lăm?!” Cậu như chưa từng nghe thấy chuyện cười nào như vậy liền đột nhiên ôm bụng cười to ── “Mười lăm tuổi mà trưởng thành ‘Như vậy’, sẽ dọa người mất!” Cậu cười mỉa.
Cậu đùa cợt, là dáng người cô bé quá “mỏng” . Tâm Hân không biết trả lời cái gì, nhưng ngôn từ ác liệt đã làm tổn thương đến lòng tự tôn của một thiếu nữ mười lăm tuổi.
“Này, anh cảnh cáo em, chuyện ngày hôm nay em coi như không thấy, nếu để cho mẹ anh biết, anh sẽ không tha cho em đâu!” Cậu bỏ lại lời nói uy hiếp.
Tâm Hân cúi thấp đầu, không trả lời, cũng không có chuyển động. “Này, em nghe được không?!” Cậu hung ác đe dọa.
“Ân......” Đường Lạc bĩu môi, đối với cô bé ”Ừ hừ hừ”, yếu đuối vô lực trả lời không hài lòng lắm. “Tiểu quỷ, em phải ở đến khi nào?” Cậu nhíu mày.
Tâm Hân lắc đầu, vẫn không nói lời nào. Cô bé sợ nói thật, lại sẽ chọc cậu mất hứng...... “Em câm điếc a? Trả lời đi!” Cô bé không nói lời nào, cậu lại càng không cao hứng. Cậu chán ghét những ai sợ hãi rụt rè, bộ dạng thực đúng như cô con dâu nhỏ bé!
“Em không có chỗ ở,mẹ nuôi Đường muốn em ở đây......” Nghe được câu trả lời của cô bé, hai đạo mày rậm quả nhiên nhăn càng chặt. “ Có ý tứ gì? Người nhà em đâu?”
“Không còn......” Tâm Hân đầu cúi thấp hơn. “Ba mẹ...... Bọn họ đều đến thiên đường rồi.”
Đường Lạc ngây ra một lúc, sau đó phiền chán hỏi:”Ý của em là, về sau không đi đâu nữa?” Cậu thể hiện rõ không đồng tình!
Cô bé ngẩng đầu, muốn giải thích cho mình.”Là mẹ nuôi Đường muốn em ở lại.”
“Mẹ anh là nhìn em đáng thương!” Cậu tàn nhẫn nhếch môi cười. “Thực chịu không nổi mẹ, quá tốt mà! Trước kia liền thích tìm vài con mèo hoặc con chó nhỏ, hiện tại thậm chí ngay cả đứa bé ăn xin cũng nhặt về nhà!”
“Em không phải ăn xin......”
“Em ở nhà của anh chính là mẹ anh bố thí em! Không duyên cớ nhận bố thí không gọi ăn xin thì gọi là gì?!”
Tâm Hân bị cậu trách móc nói không nổi. Cô bé kinh ngạc nhìn cậu, không rõ cậu tại sao phải tàn nhẫn như vậy...... “Quên đi, không phí thời gian với em, muốn tiếp tục ở nơi này về sau tốt nhất tránh xa anh một chút!”
Liếc mắt bộ ngực thiếu thịt một cái, cậu xoay người không quên bỏ lại một câu đả thương người khác ── “Anh không muốn mắt bị tổn thương!” Tâm Hân đứng dưới bóng đại thụ, ngơ ngác nhìn bóng lưng cậu đi xa dần. Thời khắc thơ ấu ngọt ngào trong trí nhớ càng ngày càng cách xa, sau buổi trưa an nhàn này,thời gian về sau vĩnh viễn thành ác mộng......
~ ~ ~
Hôm sinh nhật Tâm Hân mười tám tuổi là một ngày vào tháng năm,trời quang mây tạnh. Cô đáp máy bay hàng không Tây Bắc bay đến miền Tây nước Mỹ du học, đây là quà sinh nhật mười tám tuổi mẹ Đường tặng cô.
Cô bây giờ họ Đường, hai năm trước Đường gia đã chính thức thu dưỡng cô rồi. Một chuyến bay hết sức bình an, từ cửa sổ trên trời cao nhìn xuống đã có thể nhìn đến bờ Tây Hải quyến rũ của nước cộng hoà America.
Đến khi về lại mặt đất, Tâm Hân một tay đè ngực, không hiểu sao rung động lấp đầy ngực mình , cô khắc chế không được trái tim đập cuồng liệt cùng cảm giác khó thở...... “Cảm ơn quý khách đã sử dụng hãng hàng không của chúng tôi, hi vọng sẽ gặp lại quý khách vào lần sau.” Radio truyền đến thanh âm của cô tiếp viên, Tâm Hân mới giật mình biết máy bay đã chạm đất, cô không biết 20 phút đó mình là như thế nào vượt qua.
Đi ra phòng xuất cảnh, đứng ở đại sảnh sân bay hơn một ngàn người , ánh mắt Tâm Hân bắt đầu không ổn định dao động, tìm kiếm bóng dáng ba năm qua tồn tại trong đầu mình......
“Hi.” Thanh âm nam tính trầm thấp từ phía sau lưng truyền tới, Tâm Hân tim đập chậm đi một nhịp.
Cô chậm rãi xoay người nhìn gương mặt anh tuấn. Gương mặt trông già dặn, thành thục hơn rất nhiều, so với bộ dáng trong trí nhớ ba năm trước đây đã có chút bất đồng.
Đường Lạc mắt đảo qua Tâm Hân, giơ lên khóe môi treo một tia miễn cưỡng tươi cười, nhìn toàn thân trên dưới ── “Cô em bé nhỏ đã trưởng thành?” Trong trí nhớ của anh, trừ bỏ khuôn mặt nhỏ nhắn không thay đổi, cặp mắt to luôn thích khóc kia bây giờ trở nên sáng ngời,đôi môi hồng diễm như nước trơn mềm mê người, làn da phấn nộn khiến anh rất muốn xoa bóp một phen......
“Xin chào...... Mong được giúp đỡ.” Không ngờ đây là câu nói đầu tiên anh mở miệng , Tâm Hân mặt cúi thấp, áp lực trong thanh âm rất nhỏ run run.
“Quá xa lạ đi? Trên danh nghĩa chúng ta là anh em nha!” Đường Lạc bĩu môi, khóe miệng nhấc lên nụ cười quỷ dị như có như không. Nếu không phải “em gái”, cô vừa vặn trúng tuyển trở thành vưu vật(tương đương bảo bối) anh muốn theo đuổi , tuy vưu vật này thoạt nhìn có hơi trúc trắc......
Tâm Hân cúi đầu, không biết nên như thế nào hưởng ứng trêu chọc của anh. Trái tim bị kích động, lỗ tai nhạy cảm, cô đang đợi thanh âm của anh, giọng nam khàn khàn trầm thấp kia có thể bắt được linh hồn cô......
“Kỳ quái, em vẫn luôn cúi đầu cùng người khác nói chuyện sao?” Đường Lạc bĩu môi, sau đó rút một điếu thuốc,châm lửa, anh văng một ngụm khói lên mặt cô. “Đi thôi!” Nhếch môi, hài lòng xem cô hơi nhíu mày, đột nhiên giữ chặt tay cô xoay người bước đi ── Tâm Hân cứng đờ tựa như bị điện giật, căn bản không thể nhúc nhích. “Yên tâm đi! Anh đối với em không có hứng thú, cô gái bé nhỏ ạ!” Nhìn thấy cô phản ứng không được tự nhiên , Đường Lạc cười buông cô ra, còn bản thân thì xoay người bước về phía cửa sân bay.
Cô thở dốc nhanh hơn, đứng ở sau lưng nhìn bóng lưng anh thon dài, ngực dần dần co rút nhanh, co rút nhanh...... sau đó, cô đuổi kịp cước bộ của anh, trái tim như nổi trống kinh hoàng, mùa hè năm nay nóng quá, nóng đến cả người choáng váng......
“Lạc, nàng là em gái anh?...... Thật đáng yêu a!” Trước sân bay , một mỹ nữ Trung Quốc tựa vào bên cạnh chiếc Ferrari màu đỏ, hơi hơi vểnh lên đôi môi đỏ mọng khêu gợi, tựa tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm cô gái quần áo mộc mạc bên cạnh Đường Lạc.
Tâm Hân kinh ngạc dừng lại ở gương mặt xinh đẹp . Sau đó, tầm mắt bị bộ ngực đối phương cao ngất no đủ làm hấp dẫn. Tiếp theo cô lại chú ý tới váy cô gái ấy ngắn đến không thể tưởng tượng ── dường như chỉ hơi nhúc nhích sẽ thổi hở cả cái mông! Đường Lạc không hề cố kỵ đưa tay nắm thắt lưng mảnh khảnh mỹ nữ. Sau đó, quay đầu đối Tâm Hân nói: “Lên xe đi!”
Tâm Hân đứng trước cửa, không có ý muốn lên xe .
“Làm sao?” Đường Lạc nhíu mày.
“Người ta em gái nhỏ không muốn lên xe nha, a Lạc.” Mỹ nữ tóc quăn cong môi, chế nhạo nói.
“Em...... Bạn học em sẽ đến đón.” Tâm Hân ngập ngừng mở miệng, trực giác của cô cho biết không nên lên xe, bởi vì cô xấu hổ, cô cực kỳ giống một nàng vịt con xấu xí.(S: =”=)
“Bạn học?” Đường Lạc nhướng lông mày. “Bạn học ở đâu ra?”
“Là bạn thời trung học, cả nhà di dân đến Mĩ quốc, cô ấy biết em đến Mĩ quốc, nên sẽ tới đón......”
“Anh cùng Thù Lệ còn có việc, không có thời gian chờ.” Đường Lạc đánh gãy lời nói Tâm Hân.
“Không sao, em một mình ở chỗ này chờ là được rồi.” Tâm Hân ngẩng đầu, biểu tình thực trấn định nhìn thẳng anh.
“Khó mà làm được, mẹ bảo anh đón em......” Đường Lạc nhăn mày.
“Thật sự không sao mà.” Tâm Hân mỉm cười, hai tay vắt chéo vòng ở sau lưng kéo vali hành lý, chuẩn bị rời khỏi chỗ này.
“Phải không?” Đường Lạc ôm mỹ nữ bên cạnh cười nói. “Chúng ta đi thôi!”
Anh dùng lực nắm eo thon nhỏ. “Ai a, chán ghét!” Thù Lệ hờn dỗi, cặp vú đầy đặn lại cọ xát lồng ngực Đường Lạc. Anh ôm mỹ nữ lên xe rồi phóng vụt qua trước mặt cô ──
Đến Mĩ quốc du học thật ra là có kế hoạch sắp đặt trước. Cho dù năm ấy mười lăm tuổi, Đường lạc từng giễu cợt qua thân hình của cô, nhưng Tâm Hân vĩnh viễn nhớ rõ, lúc nhỏ cô lần đầu đến Đường gia nhìn thấy Đường Lạc...... trí nhớ hồi tám tuổi kia vẫn dừng lại trong tâm trí. Tuy Đường Lạc đã quên mất, nhưng cô sẽ không quên, cô vẫn nhớ chuyện anh nói muốn cưới cô làm vợ.
^^^
“Tâm Hân, mi ngây ngốc cái gì a?!” Bỗng nhiên có người chụp bả vai cô, Tâm Hân lấy lại tinh thần, một nụ cười sáng lạn ở khóe miệng cô tràn ra. “Không có a, ta nào có ngẩn người, ta chỉ là thưởng thức phong cảnh ngoài cửa xe .” Tâm Hân cười ngọt ngào, rất nhanh trả lời vấn đề của bạn học ── Điền Hinh .
“Được rồi, chờ một chút đi ra Seventh Market Place, mi muốn mua cái gì nơi đó toàn bộ đều có!” Điền Hinh đắc ý giới thiệu, cô cho rằng Tâm Hân hiện tại cần mua đồ dùng hằng ngày. Đến Mĩ quốc ba năm, cô đã thông thạo hết California, phàm là muốn tới nơi mua sắm, muốn đi nhà hàng tiện nghi dùng bữa, hay làm sao có thể giải trí thoải mái── hỏi cô là biết!
“Ta muốn mua quần áo.” Tâm Hân bỗng nhiên toát ra một câu. Đến Mĩ quốc đã một tuần, cô phát hiện Đường Lạc mỗi ngày lại hẹn hò với một cô gái khác nhau. Có điều bọn họ đều có một đặc điểm chung, chính là cử chỉ lớn mật, trang điểm lòe loẹt, ăn mặc hở hang ── mặc kệ già hay trẻ tất cả đều giống nhau!
“Mi nói cái gì?” Mở nóc xe thể thao, Điền Hinh nghe không rõ bạn tốt nói cái gì.
“Ta nói ta muốn mua quần áo cùng trang sức!” Tâm Hân nâng cao giọng rống to.
“Shit ──” Một tiếng, Điền hinh đột nhiên khẩn cấp sắp xếp gọn gàng.
“Are you nuts?!” Mặt sau thiếu chút nữa đụng vào xe, một gã râu xồm từ trong cửa kính xe vươn đầu điên cuồng hét.
Điền Hinh giơ ngón giữa lên nhìn đối phương. Tâm Hân ngây người. “Tên ngu ngốc kia mới là ngu ngốc!”
Xe đối phương đã cách thật xa, Điền Hinh còn căm giận bất bình toái toái niệm. “Ta cho mi biết, Tâm Hân, về sau lái xe gặp được loại người này tuyệt đối không nên khách khí!” Điền Hinh không quên dặn dò bạn tốt.
“Điền Hinh, ta muốn đi mua quần áo.” Tâm Hân nhanh chóng nói sang chuyện khác. Điền Hinh vẫn là không thay đổi, cá tính vẫn nóng nảy như trước đây.
“À đúng rồi ” Điền Hinh lấy lại tinh thần, không hiểu hỏi: “Mi xác định muốn đi mua quần áo trước? Hiện tại mi cần nhất không phải đồ dùng hằng ngày sao?”
“Ta ở chỗ anh nuôi,cái gì cũng có.” Tâm Hân giải thích.
“Cũng đúng.” Điền Hinh ngồi ở trong xe đánh giá Tâm Hân vài lần, bỗng nhiên cười rộ lên.”Nhìn mi so với ba năm trước đây giống nhau như đúc, một chút cũng không thay đổi, ta còn tưởng rằng mi không có ý định lớn lên a! Không nghĩ tới mi sẽ chủ động yêu cầu. Như thế nào, vịt con xấu xí muốn biến thiên nga rồi?”
Tâm Hân nhếch miệng, sau đó mỉm cười. “Mi có chịu giúp ta hay không?”
“Không vấn đề gì!” Điền Hinh thống khoái đáp ứng, quả thực như mở cờ trong bụng.
Cô liếc thấy Tâm Hân thiên sinh lệ chất mà không có chí tiến thủ, liền hận không thể trang điểm Tâm Hân như bản thân, hai chị em bọn họ sẽ tạo thành hội hai người siêu cấp, mê chết toàn bộ soái ca cơ bắp ở Los Angeles. “Đi thôi! Ta mang mi đến Arco mua quần áo, nơi đó ta thường đến, bên trong có toàn bộ hàng hóa chúng ta cần!” Vừa nhắc tới đi đâu mua trang phục và đồ dùng, ánh mắt Điền Hinh quả thực sẽ phát sáng, khẩn cấp đạp chân ga, nguyên bản chiếc xe hở mui thong thả, lập tức giống như mũi tên phi thẳng trên đường ──
Hết chương 1.