Mười Năm Để Chó Ăn

Chương 9: Chương 9: Hận ý




“Diêu Diêu, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

Bà cụ đại khái thấy được Diêu Lương không vui cho lắm, lo lắng nhìn anh.

“Không có gì đâu bà ơi.”

Diêu Lương lập tức dẹp hết mấy cái suy nghĩ lung tung, nở nụ cười an ủi bà nội.

“Bà nội già rồi, nhưng bà không hồ đồ, cháu đã lớn, có việc giấu kín trong lòng cũng rất bình thường, bà chỉ muốn cháu biết bà luôn sẵn lòng lắng nghe cháu.”

Bà nội vẻ mặt từ ái nhìn Diêu Lương, không vội nói tiếp, cứ như vậy lẳng lặng ngắm cháu mình.

“Hình như cháu đã nói lời không nên nói, làm người ta tổn thương rồi.”

Có lẽ không chịu được ánh mắt ôn nhu của bà cụ, hoặc do cảm thấy an tâm vì lời của bà, Diêu Lương cầm một quả táo trên bàn bên cạnh lên, vừa gọt vỏ vừa cúi đầu, nói ra phiền muộn của mình.

“Lời nói như con dao hai lưỡi, có thể làm người khác đau đớn cũng có thể làm chính cháu bị thương, cháu tổn thương chứng tỏ trong lòng cháu có người ta.”

Bà cụ nói một câu không đầu không đuôi, dường như chỉ nghe một câu của Diêu Lương liền biết được chân tướng thế nào.

“Bà nội nhìn cháu lớn lên, cháu cái gì cũng tốt, nhưng lại suy nghĩ quá nhiều, cháu còn trẻ, đây không phải lúc băn khoăn lo lắng những chuyện này.”

Bà nội vỗ nhẹ đầu Diêu Lương, coi Diêu Lương như đứa trẻ năm sáu tuổi, thanh âm bà nhẹ tênh, nhưng mỗi câu mỗi chữ đều lọt vào tai khiến Diêu Lương ghi khắc trong lòng.

Diêu Lương không trả lời, cúi đầu gọt táo, bà cụ biết anh đã nghe được liền chuyển chủ đề, cùng Diêu Lương nói chút chuyện vui thường ngày.

Thẳng đến khi cửa sổ nhuộm một mảnh vàng óng ánh, hoàng hôn đã buông xuống, Diêu Lương mới đưa quả táo đã gọt vỏ và cắt lát gọn gàng cho bà cụ, rồi từ biệt ra về.

“Diêu Diêu, lần sau nhớ dẫn người bạn đó đến thăm bà.”

Trước khi đi, bà nội căn dặn Diêu Lương như thế, còn nói khi nào người đến sẽ tiếp đãi thật tốt, biểu tình mong đợi như trẻ con, khiến Diêu Lương không thể làm gì khác ngoài phì cười đáp ứng.

Viện dưỡng lão nơi bà của Diêu Lương ở chỉ cách nhà anh hai dãy nhà, nhưng Diêu Lương đã bị những suy nghĩ nặng nề kéo chậm bước chân, không ngừng suy nghĩ về những gì bà nói.

Ba mẹ Diêu Lương bận rộn, từ nhỏ anh đã ở cùng bà nội, Diêu Lương nhìn qua cái gì cũng tốt, nhưng kỳ thật anh là cái loại không đâm đầu vào tường thì không thôi, cũng chỉ có lời bà nội nói mới lọt vào tai anh.

Nghĩ tới nghĩ lui, về đến nhà thì trời cũng đã tối.

Diêu Lương đứng trước cánh cửa mục nát, đẩy cửa bước vào, cả căn phòng vẫn tối tăm đến đáng sợ, nhưng không có bóng dáng của người đàn ông đó.

Như dự đoán.

Diêu Lương lần này không quá kinh ngạc, xét theo tình hình của người đàn ông đó hôm nay, chắc lại say xỉn bê bết ở đâu rồi, Diêu Lương vô tình dùng chân làm chai bia ngã lăn xuống đất, tiện tay ném cặp sách đi học xuống sàn, thả người nằm trên sô pha.

Diêu Lương không mở đèn, mắt nhìn trần nhà, thấy một mảnh đen nhánh, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.

Tiếng chuông điện thoại phá vỡ im lặng, Diêu Lương nhìn điện thoại trên bàn mãi không chán, một lúc sau mới chậm rãi nhấc máy.

Người trong điện thoại nói chuyện vội vàng, Diêu Lương nghe xong cũng không tiếp lời, chờ đầu dây bên kia nói xong mấy tiếng, lúc này mới đáp.

Diêu Lương cúp máy, tay cầm điện thoại vô lực rũ xuống, một tay ôm mặt, tự dưng bật cười, tiếng cười vang lên trong không gian đen kịt, có một cảm giác quỷ dị khó tả.

Diêu Lương như phát điên, mỉm cười đứng dậy khỏi sô pha, cầm lấy chìa khóa, hai tay trống trơn bước ra khỏi cửa.

Sau khi ra đến cửa, có thể nhìn thấy biểu cảm của Diêu Lương qua ánh đèn hành lang mờ nhạt, tóc mái trên trán được vuốt ra phía sau, đôi mắt đỏ đến dọa người, tựa như vừa mới trải qua một hồi khóc nức nở.

Diêu Lương cảm thấy mình rất không bình thường, một khi dính dáng đến Trương Dịch Văn, anh sẽ có một số ảo tưởng không thực tế, chẳng hạn, nghĩ rằng mình thực sự có thể hòa giải với Trương Dịch Văn như bà nội nói, rằng mình có thể trở thành bạn của hắn.

Diêu Lương giống y như ba mình, vừa ngây thơ lại hay mơ mộng viển vông.

Bà nội nói không sai, người không nên gặp mà lại gặp, sớm muộn gì cũng không có kết cục tốt.

“Mày có tư cách gì nói tao theo dõi cô ấy! Cô ta là vợ tao!”

Diêu Lương đi xuống lầu, bắt gặp ba anh đang đứng quay lưng về phía anh, chỉ tay vào một người đàn ông mắng, nhìn sang một bên, mẹ Diêu Lương cũng ở đó, vẫn một chiếc áo choàng như trước, rất điềm đạm.

“Các người đã ly hôn, cô ấy đang chung sống với tôi.”

Diêu Lương bước đến gần mới thấy người đàn ông đứng trước mặt cha mình. Người đàn ông cao cỡ ba anh, trên mặc tây trang dưới đi giày da, khí chất tinh anh, ngữ điệu lạnh lùng không một chút cảm xúc, nhưng trên mặt lại là vẻ khinh thường không sao giấu nổi.

Diêu Lương là lần đầu tiên nhìn thấy người này, tên tình nhân đã đem người mẹ kia đi mất, đẩy Diêu Lương vào địa ngục tăm tối.

“Ba, về thôi.”

Diêu Lương tiến lên gọi ba, nhưng người ba đó ngoảnh mặt làm ngơ, giây tiếp theo nhào tới muốn cùng người đàn ông kia đánh một trận.

Mẹ Diêu Lương đứng một bên nhìn thấy con, định nói với Diêu Lương vài câu, ai ngờ ba Diêu Lương đột nhiên muốn đánh người, bà hoảng sợ kêu lên một tiếng, lập tức bước lên ngăn cản.

Nhưng tay còn chưa chạm đến hai người kia đã bị Diêu Lương cản lại.

“Thà để bọn họ đánh nhau còn hơn.”

Người phụ nữ nghe Diêu Lương nói liền trợn mắt, khó có thể tin được con trai của mình sẽ nói ra mấy lời máu lạnh như vậy.

“Bà không mong đợi cảnh này sao? Tôi còn tưởng khi bà bỏ đi là đã chuẩn bị cho việc này rồi.”

Diêu Lương nói thẳng như vậy, người phụ nữ tái mặt, mắt đỏ hoe, như sắp khóc đến nơi.

Diêu Lương không phải không nhìn thấy biểu tình sắp khóc của người phụ nữ này, trái lại, anh thấy rõ ràng, nhưng cũng không cảm thấy áy náy, Diêu Lương rất vui, giây sau liền bật cười.

Diêu Lương không phải thánh nhân, không thể làm theo căn dặn của bà nội mà xem như không có chuyện gì được, cũng không thể tha thứ cho người đàn bà đã bỏ rơi gia đình, bỏ rơi đứa con trai của bà ta, Diêu Lương hận người đàn bà này, hận bà ta đã sinh ra mình, hận bà ta bỏ rơi gia đình chạy theo thứ tình yêu mà bà ta tôn sùng.

Đáng tiếc Diêu Lương không biết được, hận cũng chính là quan tâm, còn quan tâm chính là còn hận.

Hai người bên kia không thể nói là đánh nhau, chỉ có thể nói là một bên say rượu điên cuồng tấn công bên kia.

Ba của Diêu Lương say rồi, đứng còn không vững, nhào tới nhào lui nhào luôn người đàn ông kia xuống đất, nằm trên người hắn, người đàn ông dùng sức đẩy ba Diêu Lương ra, đứng dậy.

“A Thanh đã nói rõ ràng với anh, người cô ấy yêu là tôi, các người xác thực đã ly hôn, nếu anh còn dây dưa mãi, lần sau xin mời con trai anh đến đồn cảnh sát đón người.”

Ba của Diêu Lương bị đẩy ngã trên mặt đất, mặt đỏ bừng, không biết là say hay là giận, trong mắt chỉ biết mẹ của Diêu Lương, còn lẩm bẩm A Thanh thuộc về mình.

Trông rất chật vật.

Diêu Lương quan sát từ bên ngoài, không định đỡ ông ta dậy, dù có chuyện gì xảy ra, cứ quan sát trước đã.

Người đàn ông kia cũng không quan tâm, cùng mẹ Diêu Lương lên xe.

“Diêu Diêu, vài ngày nữa mẹ tới thăm con.”

Mẹ Diêu Lương bị kéo đi mới hoàn hồn, dừng bước nhìn Diêu Lương, khẩn trương chờ Diêu Lương trả lời.

Thăm? Đã mấy năm rồi, bây giờ mới thăm còn có tác dụng gì sao?

“Đừng gọi tôi là Diêu Diêu.”

Một câu đánh chết sự chờ đợi của người phụ nữ kia.

Diêu Lương cúi người xuống đỡ ba mình dậy, xoay người đi vào bên trong, không quan tâm người phụ nữ phía sau che mặt khóc, không quan tâm ba mình miệng lẩm bẩm, cứ như thế đỡ người ba này đi từng nấc thang một.

Một gia đình, điên điên, ngốc ngốc, thương thương.

Tất cả đều không thoát khỏi một chữ tình.

Trương Dịch Văn và Diêu Lương như trở về những ngày xưa đó, không còn liên quan gì nhau, tóc Trương Dịch Văn vẫn che khuất tầm nhìn của anh, bất quá tóc vàng đã thành đen tự lúc nào.

Cứ như vậy qua gần nửa tháng, Lưu Ninh lại tới tìm Diêu Lương.

“Diêu Lương, chúng ta nói chuyện chút đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.