Thư Lê khôi ngô tuấn
tú, ôn hòa tao nhã, nhưng lại là một người mù. Mà ta cũng chẳng có tư
cách gì cười nhạo hắn, ta là nữ du côn đường phố nổi danh trong thành,
gian lận, lừa đảo, trộm cắp, những chuyện gì trẻ con không nên làm ta
đều làm cả, người khác thấy ta cũng giống như thấy chuột qua đường vậy
đều thảng thốt kêu một tiếng...
Đôi khi, ta rất muốn được gả cho Thư Lê.
”Người mù, ngươi không biết rằng ngươi còn thiếu một nương tử sao? Tuy hai ta
quen biết đã lâu, nhưng tốt xấu gì ta cũng là một nữ tử, ở cùng ngươi
dưới một mái hiên, ngẩng đầu không thấy, cúi đầu lại gặp, cũng cần có
một danh phận.”
”Không phải ngươi gọi ta là 'tiên sinh' sao? Thầy trò ở cùng nhau cũng là chuyện bình thường phải không? Ta và ngươi
không ở cùng phòng, lại càng không cùng giường, không cần kiêng kị.”
...
Những năm gần đây, số lần ta cầu hôn cũng phải hơn một trăm tám mươi lần,
nghĩ lại, cho dù là một tảng đá, cũng có thể bị ta cảm hóa, tại sao vẫn
không thể nào cảm hóa được trái tim lạnh lẽo của hắn?
Ta không
cha không mẹ cũng không có nhà, từ lúc sáu bảy tuổi có ý thức, mỗi đêm
đều ở trong ngôi miếu đổ nát, Thư Lê ở trong tòa tiểu viện nở đẩy hoa lê phía đối diện, hai ta có thể coi như là hàng xóm.
Thư Lê là nam nhân duy nhất khiến ta vừa nhìn đã chảy nước miếng.
”Thử một ly trà ướp hoa lê đi.” Tiếng nói êm tai như nước chảy chậm rãi vang lên, mặc cho bên ngoài truy binh làm loạn ầm ầm, Thư Lê cũng chỉ mỉm
cười, đổ nước sôi vào ly trà, đặt tách trà ướp hoa đã được ngâm nước vào trong tay ta.
Hôm nay tay ta bưng trà hơi run run, ta gây tại họa, lại sợ hắn không giúp ta, hiện giờ không có lòng dạ nào để uống trà.
”A Bạch, lần này ngươi lại động vào nhà ai?”
Thư Lê quanh năm mặc chiếc áo bào trắng không nhiễm bụi trần, vì muốn thân
thiết với hắn, nên một người không tên không họ như ta bảo hắn gọi ta là A Bạch.
Ta liếm môi, dè dặt nói: “Gã thiếu gia béo ị nhà Tiền gia kia, dùng tay heo chọc ghẹo bổn cô nương, ta đánh hắn què chân thôi.”
Thư Lê uống trà, sắc mặt nghiêm nghị, con ngươi ảm đạm không thấy ánh sáng
của hắn nhìn về phía ta, thật lâu sau không lên tiếng.
Ta nghĩ hắn giận, trong lòng có cảm giác lo lắng, tim đập thình thịch.
Cuối cùng, Thư Lê lại nở nụ cười, khóe môi giương lên, chậm rì rì trả lời ta ba từ: “Làm tốt lắm.”
Ta thấy hắn không trách ta, cũng an tâm hơn, há miệng uống ừng ực ly trà ướp hoa lê, nấc một tiếng, dùng tay áo lau lau miệng.
Võ công của ta cũng là do Thư Lê dạy, đừng tưởng hai mắt hắn mù, thực ra
hắn vô cùng lợi hại, mà hắn lợi hại đến mức nào, ngay cả ta cũng không
thể nhìn thấu.
Tặng cho hắn vài lạy, ta đã hoàn toàn trở thành“tai họa” nổi danh trước đám người quần áo lụa là trong thành, để biểu
đạt sự tôn trọng, khi ta vui vẻ, sẽ gọi hắn một tiếng “tiên sinh“.
Còn lúc bình thường, ta đều gọi thẳng hắn là “người mù“.
Đám người mà Tiền gia phái tới tìm ta để tính sổ lại không dám bước vào nhà của Thư Lê, vì trong thành có truyền thuyết rằng, nơi Thư Lê ở - là Quỷ trạch (chỗ ở của quỷ).
Hoa lê trong viện bốn mùa không tàn, ngày đêm tỏa hương, mà dáng vẻ của Thư Lê mười năm không đổi, nhiều năm nay
trong thành đồn đại rằng hắn là Quỷ công tử.
Ta rất khinh thường mấy lời đồn đại này, hứ, trên đời này làm gì có quỷ nào đẹp như Thư Lê chứ?
Lời đồn đại ma quỷ rằng chỗ hai ta sống qua ngày là nhà có ma, chẳng qua
rằng bọn ta kẻ xướng người họa mà thôi, vì không muốn để người ngoài bắt nạt một kẻ mồ côi như ta, một kẻ tàn tật như hắn.
”Người mù,
ngươi có bản lĩnh như vậy, vì sao vẫn ở mãi nơi nhà có ma này không đi
thế?” Có một ngày ta không kìm được, buột miệng hỏi hắn.
Hắn đáp: “Đang đợi người.”
”Đã đợi mười năm rồi sao?” Trong lòng ta hơi nhói đau.
”Đúng.” Thư Lê cười nhẹ, thản nhiên tao nhã, tiện tay cầm ly trà ướp hoa lê mà ta uống còn thừa đưa lên miệng nhấp một ngụm.
”Vậy sao bề ngoài của ngươi không hề thay đổi?” Ta giành lại ly trà nhỏ kia, nhỏ giọng than thở: “Đây là của ta mà.”
Ở trước mặt hắn ta cố gắng ép bản thân vào khuôn khổ một người bình
thường, thu bớt bản tính vô lại, mặc dù hắn không nhìn thấy. Nhưng dù
sao hai người chúng ta vẫn khác nhau một trời một vực, ta không muốn
nước miếng của ta làm bẩn miệng hắn, sợ khiến hắn ghét bỏ.
Hắn
lại làm như không có việc gì, thuần thục tìm được tay ta, giành lại ly
trà tiếp tục uống. “Đương nhiên là vì trời sinh ta đã tuấn tú, lòng dạ
lại rộng rãi, nên mới không mệt mỏi vì gió sương năm tháng.” Người mù
này, nhìn thì rất đứng đắn, nhưng thực ra rất hay trêu chọc người khác,
cũng không biết trong lời hắn câu nào là thật, câu nào là giả.
”Ngươi còn muốn chờ bao lâu?”
”Không biết, có lẽ sắp rồi, ai biết được.”
Ta nghĩ nghĩ, lại dựa gần vào hắn một chút, cười nói: “Bao lâu cũng không quan trọng, người mù, ta sẽ chờ cùng ngươi.”
Hắn giật mình, nâng tay chạm vào mặt ta, nhè nhẹ vỗ về, giọng nói mơ hồ có
chút đau lòng: “A Bạch, ngươi nhìn hộ ta xem, hoa lê trong viện vẫn nở
chứ?”
Ta nói: “Vẫn nở, hoa này đã nở nhiều năm như vậy, chưa bao giờ tàn, thật là quỷ dị.”
Vẻ mặt hắn từ từ dịu lại: “Chỉ cần hoa lê còn nở, ta sẽ vẫn chờ đợi.”
Lúc đó, ta đã thích Thư Lê.
Ta cố ý bỏ qua ẩn ý trong lời nói của hắn, không dám nói với hắn, chỉ hy vọng người mà hắn chờ vĩnh viễn đừng tới.