Mười Năm Thương Nhớ

Chương 57: Chương 57: Câu chuyện vĩnh hằng




Ngôn Hi đã đi, cô tận mắt nhìn thấy chiếc xe đó lao vút đi. Anh đi đến một nơi không liên quan gì đến cô, không còn muốn biết nữa.

Cuối cùng, đến cả cô cũng đã bỏ rơi anh.

Ngôn Hi, đây là điều anh muốn đúng không? Em đã cho anh làm điều đó, anh có vui không?

Khi tiễn ông Ngôn Định Bang quay lại Mỹ, cô đã cười và nói với người đàn ông đó: "Bác Ngôn, bác cứ về Mỹ đi ạ, sau khi chuyển đồ đạc xong, cháu sẽ gửi chìa khoá qua đường bưu điện."

Ông Ngôn nhìn cô, ánh mắt trịu nặng và có chút gì đó không nỡ.

Còn người đàn bà kia thì quay lưng vào tất cả mọi người, nói thầm với cô: "Ôn Hoành, cảm ơn cháu đã giúp cô một việc lớn." Hoa mai thơm ngát, đồ trang sức lấp lánh, nụ cười đó dịu dàng vô cùng.

A Hoành mỉm cười bình thản, nói: "Cô đừng quên trong tay cháu còn có cái gì nhé?"

Bà Lâm Nhược Mai mỉm cười, ánh mắt đầy vẻ hiền từ. "Nếu cô nói món đồ mà cháu đang cầm không đáng giá một xu trước mặt nhà họ Lục, cháu có tin không?"

Trái tim A Hoành như bị ai đâm đau nhói, cô đáp: "Mặc kệ thôi."

Tất cả mọi thứ đều mặc kệ thôi.

Sự kiên trì và quyết đoán của cô tựa như một chuyện cười.

Từ quá khứ tới hiện tại là cười cho người khác nghe. Từ hiện tại quay trở về quá khứ là cười cho mình nghe.

Chỉ là một trò đùa không hơn không kém.

Tư Hoán thu dọn đồ đạc giúp cô, người nhà họ Ôn sống ở nhà họ Ngôn thì coi là gì nhỉ?

Sau khi biết được thông tin, Tân Đạt Di lao ngay đến. Cậu ta túm chặt cổ tay A Hoành, mắt đỏ hoe, răng nghiến ken két, dáng vẻ như muốn giết người đến nơi.

"Tại sao?"

A Hoành không biểu lộ cảm xúc, cô bình tĩnh nhìn cậu ta, gần như muốn bật cười. "Tại sao gì chứ?"

Mặc dù anh chàng này từ trước đến nay luôn bộp chộp, nhưng đối với bạn chí thân của mình thì luôn hết sức nhường nhịn. Cậu ta đã quen với việc trân trọng tình bạn, thế nên, chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ, cậu ta sẽ không bao giờ nói một câu nặng lời với bạn bè. Nhưng bây giờ, cậu ta đã giận thật, cậu ta túm chặt cổ tay A Hoành và rít lên: "A Hoành, cậu chẳng xứng đáng làm bạn gì cả! Đó là Ngôn Hi, Ngôn Hi, cậu hiểu không? Đó không phải là con chó hay con mèo, không phải thứ cậu thích thì trêu đùa một, hai ngày, không thích thì quẳng ra ngoài cửa, đó là một người đang sống sờ sờ, cậu hiểu chưa?"

Tư Hoán cau mày, nói: "Đạt Di, cậu lảm nhảm gì vậy?"

Lông mày Tân Đạt Di cau tít lại. "Mẹ kiếp, cậu là thằng không có tư cách nói chuyện nhất, cậu cút ngay! Cậu cứ ôm cái họ Ôn và sống nhàn tản suốt đời đi!" Cậu ta hơi phổi bò, nhưng phổi bò không có nghĩa là đầu óc không có suy nghĩ."

Sắc mặt Tư Hoán hết đỏ lại tái, nhưng vì đuợc dạy bảo đến nơi đến chốn nên đac kiềm chế được.

A Hoành hất tay Tân Đạt Di ra, mỉm cười, nói: "Tân Đạt Di, cậu đừng có gây chuyện nữa, tớ đang rất bận, cậu về trước đi, có chuyện gì thì hôm nào nói sau."

Tân Đạt Di cười mỉa mai. "Hay lắm! Đây chính là người Ngôn Hi cưng như trứng mỏng. Cậu giỏi lắm, ngậm miệng ăn tiền, cao sang lịch sự!"

A Hoành mỉm cười, nói tiếp: "Tân Đạt Di, cậu tốt bụng như thế, sao cậu không ngăn cha Ngôn Hi lại? Giữ anh ấy ở lại là hợp cậu quá riồi, cả làng cùng vui mà?”

Tân Đạt Di sững lại.

Tại sao hai năm trước không thể, hai năm sau vẫn khong thể? Nói như thế chẳng khác nào cậu ta là người quyết định việc này, cậu ta quyết định thế nào thì phải như thế.

Một lúc sau, mắt Tân Đạt Di đỏ hoe. “Lão tử cũng muốn chứ! Nhưng ngoài cậu ra, người khác dù tốt thế nào đi nữa cũng làm được gì?”

Đồ đạc của cô đã được chuyển đi tương đối.

Phòng cô ở tầng hai, ngoài cửa sổ không có bóng cây che, nhiều ánh nắng nhất.

Tư Hoán nhìn phòng cô, nói với vẻ áy náy: “A Hoành, em phải chịu khổ rồi, anh nhớ em ghét nhất là phòng có nhiều ánh nắng.”

A Hoành chỉ mỉm cười mà không nói gì.

Ngày hôm đó, có một người cười rất ấm áp và nói: “A Hoành, em thích ánh nắng, thích màu đen, màu trắng, màu lạnh đúng không?”

Chuyện từ lâu lắm rồi, lâu đến mức gần như không nhớ nữa.

Tư Hoán khẽ vỗ vai cô, cười để lộ má lúm đồng tiền. “Ở nhà mẹ đã sắp xếp phòng ốc cho em và đợi em về rồi. Còn lại ít đồ lặt vặt, mấy hôm nữa đến dọn nốt.”

A Hoành nhìn lên tường, hình người tí hon với đôi tai thỏ đã mờ từ lâu, rồi cô mỉm cười, quay sang Tư Hoán, nói: “Về... thôi.”

Trước đây, cô luôn cảm giác rằng căn phòng này rất nhiều đồ đạc, rất ồn ào, bây giờ nhìn lại, hóa ra chỉ là ảo giác.

Cô đã về, mẹ rất vui vì điều đó, bà nắm tay cô, nói đủ mọi chuyện. Cô cảm thấy từ trước đến giờ mình luôn hiếu thảo với mẹ, biết cách phụ họa những điều mẹ nói, nên mẹ chuyện trò rất rôm rả.

Sắc mặt Tư Nhĩ thì rất khó coi, cô ấy đã mấy lần đưa mắt lườm cô.

Cách đây không lâu, cô cũng đã nhìn mẹ và Tư Nhĩ với ánh mắt đầy ghen tị như vậy.

Trước đó, hồi còn ở Ô Thủy, cô luôn nghĩ mình rất chín chắn, rất người lớn, giúp cha mẹ được nhiều việc, chăm sóc được Tại Tại. Thế mà mấy năm ở đây, lại chẳng thấy mình lớn hơn được chút nào so với ngày trước.

Cô nhìn Tư Nhĩ và cũng học được cách cầm tay Tư Nhĩ đầy vẻ thân thiện trước mặt mẹ. Tuy nhiên, sau lưng lại không học được cách buông tay.

Ôn Tư Nhĩ chỉ làm được một nửa, còn cô đã làm là phải đủ các bước.

Ôn Tư Nhĩ mỉa mai: “Ôn Hoành, cậu giả vờ khéo nhỉ, cậu không thấy giả tạo à?”

A Hoành cười rất bình thản. “Đúng vậy, tớ không giả vờ thật khéo để đuổi cậu ra khỏi nhà họ Ôn thì làm sao yên tâm được?”

Tư Nhĩ sầm mặt, “hứ” một tiếng rồi chui vào phòng Ôn Tư Hoán.

A Hoành vẫn tủm tỉm cười.

Ôn Tư Nhĩ vừa biết chơi piano vừa múa ba lê giỏi, vừa được lòng mọi người trong nhà họ Ôn, Ôn Hoành thì không làm được điều đó. Tuy nhiên, năm nào Ôn Hoành cũng lọt vào top 3 học sinh xuất sắc nhất khối, tính tình hiền hòa, mang trong người dòng máu của nhà họ Ôn, Ôn Tư Nhĩ làm sao làm được điều đó?

Cùng mang họ Ôn, ai kém ai bao nhiêu?

Không biết sự so đó của mình lúc này từ đâu mà ra, giống như việc không biết vì sao lại có sự cam phận ngày trước?

Con người luôn luôn thay đổi.

Lại ba tháng nữa trôi qua. Tiết trời tháng Tám vô cùng ngột ngạt.

-----------------------------------------

Tư Hoán luôn nhìn sắc mặt cô và nhắc đến người đó với vẻ ngại ngùng, giọng tỏ ý thăm dò, nói khi nào rảnh anh sẽ sang thăm người đó, sau đó hỏi khéo cô rằng: “A Hoành, em có muốn đến Bệnh viện Thiên Vũ không?”

Cha Ngôn Hi sợ đưa anh sang Mỹ thì cụ Ngôn không chịu được cú sốc này nên vẫn đến anh ở lại Bệnh viện Thiên Vũ.

A Hoành vừa cười cười vừa làm bài tập vừa hỏi: “Đợi lâu nên chán hả?”

Tép sắp thi vào cấp ba, lần nào cũng ngân ngấn nước mắt hỏi cô người đó đang ở đâu. A Hoành chỉ bình thản đáp: “Bị điên, sau đó không biết đã chết hay chưa. Muốn đi tìm anh ấy thì trước hết phải làm cho mình bị điên đã rồi hãy tính.”

Cu Tép lập tức cúng họng, lại cúi đầu miệt mài làm bài tập.

Tân Đạt Di thì nói chuyện với cô bằng mũi, hứ đi hứ lại. Trần Quyện vừa đấm vừa đá cậu ta nhưng chẳng ăn thua, chỉ tiu nghỉu nói: “A Hoành, tớ biết cậu có nỗi khổ riêng của cậu.”

Trong chuyện bỏ rơi Ngôn Hi đó.

Dĩ nhiên là cô sẽ không nói ra câu này, mặc dù trong mắt cô, sự thật là như thế.

A Hoành chỉ cười. Cô có nỗi khổ gì nhỉ, tại sao đến bản thân cô cũng không biết?

Terên thế gian này có ai là không ấm ức, không khổ sổ đâu. Trong mắt Phật tổ, chúng sinh đều có tội, đều rất tội nghiệp. Thiện tai, thiện tai, nói như vậy thì cô phải có nỗi khổ thật.

Bạn bè trong lớp trêu cô: “Ôn Hoành chuẩn bị thành Phật à?”

A Hoành cũng cười và lắc đầu. “Không được, thời nay tăng ni ăn mặn, ngày nào không có món sườn sẽ hậm hực lắm.”

Tân Đạt Di thì dỏng tai lên, độ nháy bén về thần kinh không ai sánh bằng.

Mắt Trần Quyện cũng sáng lên. “Dạo này cậu ăn nhiều sườn hả?”

A Hoành cười tủm tỉm, đáp: “Chứ sao nữa, đang ngấy đến tận cổ đây, đợi vài hôm nữa chắc sợ đến phát mửa, kiếp này chắc không bao giờ dám động đến nữa.”

A Hoành lượng lữ suốt ba tháng trời và vẫn chưa gửi chìa khóa sang Mỹ. Tuần này, cô sang lau nhà, lấy một, hai món đồ về. Tuần sau, cô sang lau bàn, và lại phát hiện ra mấy thứ của mình, thực sự rất vui.

Tư Hoán vốn rất hay ngại, hỏi nhỏ cô ba tháng rồi, định bao giờ mới gửi trả chìa khóa.

A Hoành nheo mắt, nói: “Cụ Ngôn sốt ruột lắm ạ? Thôi, để em gọi điện thoại xin phép vậy.”

Tư Hoán cười buồn, anh đâu dám để cụ Ngôn biết, ông cụ mà biết chắc sẽ bóp cổ bác Ngôn chết mất. Chuyện lớn thế này, mặc dù là vì lòng hiếu thảo, sợ ông cụ sốc nặng, nhưng trong mắt cụ Ngôn, tôi của cha Ngôn Hi chắc chắn không thể tha thứ. Thái thượng hoàng mà nổi trận lôi đình thì chắc chắn sẽ ốm liệt giường, như thế gia đình sẽ tan nát hết.

A Hoành cười tủm tỉm nói: “Thế nên anh cứ để em thu dọn từ từ đi.”

Tư Hoán thắc mắc lắm, kiểu chầy cối thế này khá giống với ai đó thỉ phải, rồi anh sực nhớ đến lời các cụ, vợ chồng có nét giống nhau, ý nghĩ đó chẳng khác gì tiếng sét giữa ban ngày làm anh choáng váng.

Anh lưỡng lự hồi lâu rồi cân nhắc từng từ, hỏi: “Em không muốn đi thăm Ngôn Hi thật hả? Hiện giờ cậu ấy gầy lắm, chỉ còn da bọc xương thôi, ăn cũng chẳng được, toàn nôn...”

Nói đến đây, anh không nói tiếp được nữa, mắt đỏ hoe.

A Hoành nhìn anh, bình thản hỏi: “Anh muốn khóc ư? Chịu đựng bao nhiêu lâu như thế mà không thấy khổ sở ư?”

O6n Tư Hoán mãi mãi là người nhẫn tâm và nặng tình nhất.

Biết bao thủ đoạn, có tốt, có xấu, chỉ vì một người.

Lúc đầu, cướp Lâm Loan Loan từ tay người đó, sau đó lại làm như không có chuyện gì xảy ra, để người đó phát hiện. Do nể tình anh em, chắc chắn người đó sẽ từ bỏ chuyện này, đây là điều thứ nhất. Điều thứ hai, giữ mối liên hệ với Lục Lưu, thi thoảng giả vờ vô tình nhắc đến chuyện người đó quý một cô bạn gái, dĩ nhiên cô bạn gái đó tốt nhất là Ôn Hoành, phòng trước cho chắc. Điều thứ ba, nếu cô không đoán nhầm thì có thể anh còn có ý định tiện thể để người đó ở bệnh viện, và cũng là để người đó ở bên anh suốt đời.

Những tủ đoạn này, nếu Tân Đạt Di không chơi với Tư Hoán lâu ngày, đoán ra được vấn đề thì một người ngờ nghệc như cô không thể đoán ra được.

Tư Hoán nói: “Anh không hối hận.”

A Hoành cười tươi, nhẹ nhàng nói: “Như thế là tốt nhất.”

Chiếc đàn piano cũ vẫn bị bao phủ bởi một lớp bụi dày ở tầng dưới, nhìn khá tồi tàn, lần nào dọn nhà cũng thấy chướng mắt.

“Tư Hoán, anh phụ em một tay khiêng cái đàn này lên tầng trên nhé.”

Tư Hoán nhìn cây đàn, sửng sốt hỏi: “Cái đàn này mua từ hồi Ngôn Hi mới học piano, bao nhiêu năm rồi mà vẫn còn giữ hả, đem bán phế liệu từ lâu rồi chứ?”

Đúng vậy, không những không bán mà còn chơi được những bài đơn giản, chỉ tiếc là giai điệu không còn chuẩn nữa.

A Hoành rất ít khi lên tầng trên vì đồ đạc quá bừa bộn, chủ yếu là đồ chơi của Ngôn Hi hồi nhỏ, robot, ô tô, xe ba bánh và những “tác phẩm” mà anh chàng nói là bản vẽ thất bại.

Để đưa cây đàn lên tầng, chắc chắnphải dọn dẹp cho gọn, nếu không sẽ không có chỗ mà để. Mà dọn dẹp thì bụi bặm, báo hại A Hoành, Tư Hoán ho khù khụ.

Cô cúi xuống thu dọn đám tranh ảnh, một tấm bị kẹt dưới chiếc xe ba bánh, khó khăn lắm mới kéo được chiếc xe ba bánh ra, đằng sau lại có một bức tranh được che bằng một tấm vải đen.

Giấu kĩ thật, thật không hổ là ổ chuột của anh chàng. Nếu cô không thu dọn cẩn thận thì chắc chắn không thể ngờ được căn phòng trên gác cũng có nhiều ngõ ngách như thế.

Lật tấm vải đen ra, cô cảm thấy mắt mình đau nhói.

Một nửa là ánh sáng, một nửa là bóng tối.

Một nửa sáng rực rỡ, nửa còn lại tối đen như mực.

Một nửa là mặt trời buổi sớm, một nửa là trăng tàn.

Một đôi bàn tay trong nắng sớm, mềm mại, ấm áp, các khớp ngón tay hiện rõ mồn một, một vài vết chai nổi lên, mười ngón tay xòe ra, lòng bàn tay áp vào bóng tối. Trong bóng tối cũng có một bàn tay, to hơn, lạnh hơn bàn tay kia, hơi sương u ám biến mất, nhưng lại cố nắm lấy bàn tay ấm áp kia, chờ đợi, áp sát dần dần, chỉ cách một quãng rất ngắn nữa mà thôi.

Ddưới góc phải là nét chữ rất đỗi thân quen: Ánh bình minh.

Bên dưới có hàng chữ nhỏ: Nếu Van Gogh Ngôn và A Hoành cùng ăn miếng bánh cuối cùng, cùng chết đói cũng sẽ không tự sát.

Sau đó không lâu, cụ Ôn nhận được một lá thư với nội dung như sau:

Ông ạ!

Đây là lần đâu tiên cháu viết thư cho ông, cầu trời phù hộ đây cũng là lần cuối cùng.

Thời gian vừa qua, cháu luôn cố gắng làm một thành viên trong nhà họ Ôn như những gì ông dặn, trước mặt mọi người đại lượng, sau lưng mọi người ích kỉ, trước mặt mọi người mạnh mẽ, sau lưng mọi người yếu đuối, trước mặt mọi người chịu thiệt, sau lưng mọi người lấy cái thiệt về, trước mặt mọi người thông minh, sau lưng mọi người... vẫn thông minh.

Cháu gái ngớ ngẩn, mất hơn ba tháng mà vẫn chưa lí giải được hàm nghĩa trong đó, cháu tự cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Trong cuộc đời mình, người mà ông ghét nhất là Ngôn Hi. Dường như anh ấy đã hủy hoại anh Tư Hoán – người đã được ông dày công dạy dỗ, rất may là Ngôn Hi đã đi xa. Tuy nhiên hiện tại, cháu đã theo dõi anh Tư Hoán và thấy anh không hề có ý định xa rời anh Ngôn Hi, điều này thực sự đã phụ công ông. Cháu là đứa cháu bất hiếu của nhà họ Ôn, vì muốn tốt cho anh trai, cháu xin phép được đưa Ngôn Hi đi, để anh ấy tránh được tội danh “đẹp trai, vô phúc, gây tai ương cho cha mẹ.”

Tướng mạo Ngôn Hi khác người, còn cháu thì dung nhanh bình thường, ở bên anh ấy sẽ có sự bù trừ. Từ nhỏ Ngôn Hi đã không được cha mẹ yêu thương, mười lăm tuổi đã bị người khác làm hại, không có ai để trút bầu tâm sự, hai lần mắc chứng cuồng loạn, không có thuốc chữa, thực sự vô phúc, còn cháu thì từ nhỏ đã có cha mẹ nuôi yêu thương, lớn lên lại được cha mẹ đẻ yêu chiều, mọi chuyện trong cuộc sống đều suôn sẻ, đúng là người có phúc, có lẽ vì thế cháu nên san sẻ cho anh ấy vài phần. Khi Ngôn Hi chào đời, mẹ anh khó sih, phải cấp cứu mấy lần mới giữ được tính mạng, đúng là mối tai ương lớn cho cha mẹ, nhưng lần này cháu đưa Ngôn Hi đi lại có lợi cho nhà họ Ngôn, không dám nói là đem lại phúc lớn cho cha mẹ, nhưng cũng được coi bù trừ vài phần tội nghiệt cho Ngôn Hi. Không biết ông nghĩ thế nào ạ?

Từ nay trở đi, ông sẽ không phải mất công tìm kiếm nữa, cháu sẽ xin nghỉ học. Nếu không có một tương lai sáng ngời thì ở ngoài cháu cũng sẽ không dám tự xưng là con cháu nhà họ Ôn, sẽ không làm tổn hại đến thanh danh của ông, ông cứ yên tâm ạ.

Bệnh của Ngôn Hi ngày nào chưa khỏi thì ngày đó cháu không thể về nhà. Cháu gái kém cỏi, không thể tập trung làm một lúc nhiều việc, thế nên chỉ có thể làm một việc này.

Có thể việc kiếm kế sinh nhai sẽ rất khó khăn, một ngày nào đó không thể duy trì cuộc sống, cháu và Ngôn Hi sẽ cùng chết đói, lúc đó chắc chắn cũng sẽ không làm ảnh hưởng đến mọi người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.