Mười Năm Thương Nhớ

Chương 97: Chương 97: Chương 87: Mây trên núi cao trăng đang sáng




A Hoành có cảm giác như hàng ngàn chú chim bồ câu đột nhiên ùa ra và reo lớn '' tớ thích cậu'' , chú chim nào cũng có đôi mắt giống Tại Tại.

Cô nhớ đến hình ảnh cậu bé nọ miệng đầy nước dãi nhìn cô thay tã cho cậu . Cô nhớ đến hình ảnh cậu đang bò , cô vừa kéo tấm ga trải giường , cậu liền tụt ra đằng sau. Cô nhớ đến hình ảnh cậu đang mọc răng , cứ lấy ngón tay cô cọ sát vào vì ngứa . Thế mà bây giờ cu cậu lại dám nói '' tôi thích cậu '' với cô.

A Hoành nhìn người đứng trên sân khấu . Dáng vẻ cậu chàng rất tự tin , kiểu như ta đây là thanh niên đẹp trai , giỏi giang , đám con gái , con trai xung quanh huýt sáo , vỗ tay rầm rầm khiến đầu cô đau như búa bổ . A Hoành hít một hơi thật sâu , đây là em mình , kiểu gì cũng phải nể mặt cậu ta chút xíu , và thế là cô nở nụ cười bí ẩn , không nói không rằng , để mặc mọi người đoán già , đoán non

May mà bài phát biểu của anh chàng là bài phát biểu cuối cùng , lãnh đạo nhà trường hít một hơi thật sâu , nghĩ bụng trường mình là trường nổi tiếng , kiểu gì cũng phải đuổi kịp trường Q , vượt lên trường B , thế nên đành vờ không nghe thấy , phủi mông đứng dậy ra về . Những người còn lại kẻ thì cắn hạt dưa , người thì ăn lạc , đổ dồn về phía A Hoành với vẻ hồ nghi .

A Hoành bi phẫn , thầm gào trong lòng : Cụ hiệu trưởng ơi , cụ cho cháu đi cùng với , lúc ngẩng đầu lên thì thấy cậu chàng kia đang chậm rãi tiến về phía cô . A Hoành có cảm giác như mình mắc chứng tâm thần phân liệt , vừa muốn kéo cậu chửi cho một trận , vừa không kiềm được lòng mình , nhìn cậu với ánh mắt tràn đầy yêu thương .

Đấu tranh tư tưởng .

Vân Tại bước đến chỗ cô rồi ngồi phịch xuống chiếc ghế bên cạnh .

Cô chỉ tay vào cậu ta nói :'' Em...''

Cậu ta liền ngáp một cái rõ dài , mỉm cười , để lộ hàm răng trắng đều , lẩm bẩm một câu :'' A Hoành , Tại mệt rồi .'' Sau đó , cậu ta ôm eo cô và gục trước ngực cô...ngủ mất.

Cả hội trường lặng ngắt như tờ , mọi người đều sững sờ.

A Hoành nghiến răng , chỉ muốn đập cậu ta một trận , nhưng sau đó lại xoa mái tóc mềm mại của cậu ta , kéo cậu ta sát vào lòng , bình thản nói :'' Cậu ta ngủ rồi , thật đấy .''

'' Các cậu có chuyện gì , đợi cậu ta tỉnh dậy rồi tính sau.''

'' Ờ , không liên quan gì đến tớ , các cậu...hãy tìm cậu ta .''

A Hoành cảm thấy thực sự khó tin . Người đang nằm trong lòng cô chính xác là em cô , nhưng cậu ta lại ngủ rất ngon lành , khiến cô cảm thấy năm năm vừa qua ngắn hơn cả năm tiếng đồng hồ . Thậm chí cậu ta còn cao hơn năm mười ba tuổi nửa cái đầu , tướng mạo cũng khác hẳn hồi nhỏ , chỉ có tật hay ngủ gật là không sửa được . Hồi nhỏ sức khỏe cậu ta không được tốt , mùa đông trời lại lạnh , thành ra cô đã tạo cho cậu ta một thói quen xấu , không chui vào lòng cô là không ngủ được .

A Hoành mỉm cười nhìn khuôn mặt cậu , sinh viên trong hội trường đã ra về từ lâu , chỉ còn lại gió thu xào xạc. Cô lấy chiếc báo blu trắng đang vắt trên tay vịn ghế đắp cho cậu , ánh mắt càng dịu dàng hơn . Cúi đầu , mắt đỏ hoe , thậm chí cô còn muốn nói lời cảm tạ tới các vị thần đã đưa cậu về bên cô , trước khi cô biết đây là kế hoạch của Ngôn Hi đã phải mất rất nhiều công sức để sắp đặt.

Cậu cười , ánh mắt dịu dàng như mây đáp :'' Vâng!''

A Hoành nhìn cậu một lát từ đầu đến chân rồi hỏi khẽ :'' Trước đó chị có hỏi bệnh viện , họ bảo em mổ xong đã gần như hồi phục như hoàn toàn . Hiện tại sức khỏe của em thế nào , có bị thở dốc nữa không ?''

Cậu cau mày nói :'' Thỉnh thoảng .''

Ánh mắt cô tối sầm lại , cô nắm chặt tay cậu và không nói gì nữa .

'' Cậu nói Vân Tại là em trai cậu , cậu ta nhìn thấy cậu nên quá xúc động , chỉ đùa vậy thôi ư ?'' Chị năm gãi đầu lẩm bẩm .'' Sao gã nào đẹp trai cũng toàn là của cậu vậy ?''

Chị tư bình thản nói :'' Đùa hơi quá thì phải .''

Chị ba gật đầu .'' A Hoành giờ đã nổi tiếng rồi , nếu dự đoán một cách bảo thủ thì chủ đề này sẽ làm cậu hot ít nhất là ba tháng .''

Chị Cả Vô Ảnh nghĩ một lát rồi nói :'' Nếu không phải là em trai thì cũng đẹp đôi với A Hoành đó chứ nhỉ ?''

Chị năm uể oải đáp :'' Lúc đầu tớ còn tưởng sẽ được xem trận quyết đấu giữa Ngôn Hi và cậu ta cơ , cuối cùng lại là em trai cậu.''

Chị tư nói :'' Cậu chắc chắn cậu ta là Tại Tại mà cậu nói đó chứ ?''

Mọi người trong phòng đều biết thân thế của A Hoành , thế nên Vân Tại trong suy nghĩ của họ luôn có vẻ ngây thơ , đáng yêu - đều là những lời A Hoành miêu tả , bây giờ nhìn thấy cậu ta hoàn toàn không giống với anh chàng từng xuất hiện trên sân khấu đó .

A Hoành thắc mắc :'' Sao vậy , chính là Tại Tại mà .''

Chị tư liền cười .''Không sao cả , lớn lên không giống với hồi nhỏ cũng là chuyện đương nhiên .''

Trong mắt A Hoành , cậu vẫn là Tại Tại hồi còn nhỏ , có điều cô không hiểu tại sao chị tư lại nói như vậy .

A Hoành gọi điện thoại cho Ngôn Hi nói :'' Người trong ảnh chính là Tại Tại , hôm nay em đã gặp cậu ấy rồi.''

Đầu bên Ngôn Hi khá ồn ào , anh lấy tay che điện thoại và nói :'' Em đợi một chút .''

Dường như cô nghe thấy tiếng Lục Lưu . Mặc dù cô mới chỉ gặp anh ta ba lần , nhưng không hiểu tại sao , giọng nói của người này cứ như ,một tảng đá ẩn sâu trong lòng cô . Cô vẫn nhớ chiếc nhẫn Tiffany lấp lánh - món quà tặng trong lần gặp gỡ đầu tiên đó.

Ngôn Hi đi ra ngoài . Bên ngoài khá lạnh , hôm nay là cuối tuần , Lục Lưu , Tư Hoán cùng anh ra ngoài quán bar bàn chuyện làm ăn . Đối phương là một gã gay , tính tình khá lập dị , cứ đòi đến quán bar Đồng Chí nổi tiếng thành phố B vừa chơi vừa bàn chuyện công việc.

Anh hỏi :'' A Hoành , em vừa nói gì vậy ?''

A Hoành nhìn xuống chân , khẽ đáp :'' Không có gì .''

'' Em đã gặp Vân Tại chưa ?''

Cô '' ừm '' một tiếng .

Ngôn Hi đã uống khá nhiều , anh cởi cúc cổ áo ra , tựa người vào cột điện dán đầy giấy quảng cáo . Anh nhắm nghiền mắt hỏi :'' A Hoành , em có vui không ?''

A Hoành nghĩ dường như ba phần tư nỗi buồn và niềm vui trong đời cô đều liên quan đến người này , cô nhớ từng chi tiết trên khuôn mặt anh , khẽ đáp :'' Em vui.''

Em vui vì anh vẫn ở bên em .

Anh không nghe thấy câu này nhưng vẫn mỉm cười , nói :'' A Hoành , anh cam đoan là kiếp này Vân Tại sẽ không rời xa em nữa , thế nên baby , em hãy mãi mãi ghi nhớ giây phút hạnh phúc này , mãi mãi sẽ là như vậy .''

Nghe thấy anh gọi mình là baby , tự nhiên trong lòng cô cảm thấy bất an . Cô hỏi :'' Ngôn Hi , các đôi trai gái yêu nhau đều gọi nhau là baby như mình ư ?''

Không biết hôn nhau , không biết ham muốn về thể xác , ngoài nhớ nhung ra chỉ còn lại sự chiều chuộng thôi ư ?

Cũng như chúng mình ? Cô dịu dàng hỏi anh với vẻ trẻ con , buồn buồn , anh lại tủm tỉm cười nói :'' Đúng vậy , đều như thế cả , thật đấy , baby , em tin anh đi .'' Anh là người đã quen với việc đóng kịch.

Anh cúp máy , đưa tay quẹt lên khuôn mặt đã giàn giụa nước mắt . Anh quay vào quán bar , Lục Lưu đang đứng dưới ngọn đèn đường , khuôn mặt nửa sáng nửa tối nhìn không rõ.

Lỗ Bình - cậu sinh viên khoa Tin khóa 03 đang xuống lầu ăn thì nhìn thấy một cô gái mặc áo blu trắng với mái tóc dịu dàng , đen nhánh như một bức tranh thủy mặc . Cậu nghĩ một lát , ồ , là cô gái mà bạn cùng phòng Vân Tại tỏ tình hôm trước , sinh viên học viện Y trên cậu hai khóa , hình như tên là Ôn Hoành gì đó .

Cậu lại gần gọi :'' Chào chị , chị đang đợi Vân Tại ạ?'' Mọi người xung quanh đều dỏng tai lên nghe .

A Hoành cười đáp :'' Đúng rồi .'' Sau đó giơ hộp đồ ăn sáng còn ấm lên , nói nhỏ :'' Tiện thể mang cho cậu ấy đồ ăn sáng .''

Cậu ta '' ồ '' một tiếng rồi gãi đầu đáp :'' Lúc em ra khỏi phòng , cậu ấy vẫn chưa dậy , hay là em lên gọi cậu ấy nhé ?''

A Hoành mỉm cười nói :'' Không cần đâu , sức khỏe cậu ấy không được tốt lắm , cứ để cậu ấy ngủ thêm một lát nữa đi.''

Cậu ta nhảy lên xe đạp , nghĩ thế nào rồi lại nói :'' Chị và Vân Tại...'' Mấy người đi đường đang dỏng tai lên nghe càng đi chậm hơn .

A Hoành mỉm cười đáp :'' Chị là chị gái của cậu ấy .''

'' Cậu ấy họ Vân , chị họ Ôn , làm sao...''

Cô mỉm cười , kiên nhẫn giải thích .'' Cha mẹ cậu ấy là cha mẹ chị thật mà .''

Đám đông gật đầu , ờ , cũng có thể một người theo họ cha , một người theo họ mẹ .

Tối về đến phòng cậu ta kể lại chuyện này với Vân Tại rồi cười nói :'' Vận Tại , cậu chơi khâm quá , giữa hội trường lớn mà đùa kiểu đó , may mà chị cậu dễ tính .''

Vân Tại đang ngồi đọc sách dưới ánh đèn , nghe thấy câu này liền ngẩng đầu lên , mặt lạnh như tiền đáp :''Ai nói với cậu đó là chị tôi ?''

Lỗ Bình thấy cậu mặt cậu ta biến sắc bèn ngơ ngác đáp :'' Chị cậu chứ còn ai .''

Vân Tại nheo mắt cười :'' Cô nàng hay nói dối lắm , lừa cậu đó .''

Lỗ Bình liền tặc lưỡi .'' Thế tức là người yêu của cậu hả ? Tên này giỏi thật , ngày đầu tiên tỏ tình , ngày thứ hai người ta đã mang đồ ăn sáng đến tận nơi .'' Sau đó anh chàng huýt cậu một cái hỏi :'' Hôm nay mấy giờ cậu xuống lầu , lúc tôi xuống dưới là bảy rưỡi rồi .''

Vân Tại vừa đọc sách vừa đáp :'' Mười giờ .''

Lỗ Bình liền nói :'' Muộn thế à , thế thì người yêu về từ đời nào rồi chứ ?''

Vân Tại chỉ mỉm cười mà không nói gì .

Lúc đầu Lỗ Bình cứ tưởng A Hoành đợi mãi không thấy Vân Tại thì sẽ về , nhưng khi thấy cô nàng hết lần này đến lần khác đều như thế , cậu chàng không chịu được nữa bèn đá Vân Tại đang nằm cuộn tròn trong chăn giường một cái nói :'' Cậu là heo hay sao mà suốt ngày ngủ vậy , lần nào cũng để người ta phải đợi . Đợi mãi như thế , tôi thấy cô nàng sắp biến thành cây nấm rồi đấy ! Tôi nhắc nhở cậu nhé bây giờ là tháng mười hai , hôm qua mới có tuyết đấy !''

Nhớ lại cảnh tượng vừa gặp Ôn Hoành ở dưới , tự nhiên cậu thấy bực bội vô cùng . Tiết trời đang âm độ , vậy mà lại có cô gái đứng co ro , lạnh đến nổi liên tục phải giậm chân , trong áo khoác còn có mấy cái bánh bao nóng và sữa đậu nành .

Bị Lỗ Bình đá , cậu tỉnh giấc nhưng không nói gì , chỉ ngáp rồi uể oải mặc quần áo . Xuống lầu , cậu thấy A Hoành vẫn đứng đó . mũi đỏ ửng vì lạnh , bàn tay lạnh cóng rút ra từ chiếc áo khoác thức ăn được ủ và đưa cho cậu , đồ ăn vẫn còn ấm.

A Hoành cau mày theo thói quen đáp :'' Chị lên lớp đã , em ăn xong rồi hãy lên đã nhé .'' Sau đó , cô nhìn bộ quần áo cậu mặc rồi lắc đầu .'' Không được mặc phong phanh thế này , về mặc thêm quần áo vào , ngoan nhé .'' Nói xong , cô vội vã quay đi .

Vân Tại nhìn túi giấy trong tay rồi túm gấu áo cô nói :'' A Hoành , mai em không muốn ăn bánh bao đâu , đừng mang đến nữa .''

A Hoành thở dài , cậu đã lớn , không còn ngoan ngoãn như hồi nhỏ nữa . Cô hỏi :'' Thế em muốn ăn gì ?''

Vân Tại im lặng hồi lâu , cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô và đáp :'' Tại muốn ăn cơm A Hoành nấu , chúng mình chuyển ra ngoài ở đi.''

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.