A Hoành và công tử nhà họ Lư gặp nhau mấy lần, trong khi đó sắc mặt Vân Tại ngày càng khó coi hơn. A Hoành ngờ nghệch không nhận ra điều đó, nhưng Tư Nhĩ thì nhìn ra vấn đề, cô vẫn nhớ đến lời đe doạ của kẻ nọ nên tự giác cách xa Vân Tại.
Một lần nọ A Hoành và Lư Mạc Quân hẹn nhau đi uống trà. Phòng trà trên tầng hai, phòng sát cửa sổ, phong cách cổ xưa, hương tinh dầu thơm dìu dịu. A Hoành cảm thấy vô cùng dễ chịu. Hai người có nhiều sở thích giống nhau nên nói chuyện rất vui vẻ, chẳng mấy chốc trời đã xế chiều.
Dự báo thời tiết nói tối nay thành phố B có tuyết. A Hoành nhìn đồng hồ, đang định cáo từ thì Lư Mạc Quân nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy điều gì đó liền cười, hỏi với giọng mỉa mai và coi thường: “A Hoành có quen với long công tử nhà họ Ngôn không?”
A Hoành nhìn ra ngoài cửa sổ, giữa biển người mênh mông, giữa màn sương mờ ảo, cô không nhìn rõ ai với ai. Cô buông rèm trúc bên mình xuống, mỉm cười nói: “Long tử nhà họ Ngôn là ai ạ?”
Anh ta liền cười: “Đáng lẽ em phải biết chứ, cũng là bạn thân của anh trai em mà, có điều hiện tại, mọi người đều không muốn qua lại với cậu ta. Chắc em cũng ít khi được nghe anh em nhắc đến cậu ta đúng không?”
“Anh ấy…”
“Cháu đích tôn của Ngôn nguyên soái trong quân đội. Vì có tật long dương (*), nên mọi người đặt cho biệt danh là “Ngôn Long Tử”, có vẻ rất chính xác đấy.”
(*) Tức là đồng tính luyến ái.
“Vâng.”
A Hoành nhẫn nại uống thêm mấy ly trà, sờ tay lên ấm trà chỉ còn âm ấm, cô mới mỉm cười nói: “Anh Lư, cũng muộn rồi, chắc ở nhà đã nấu cơm tối xong, em về trước đây.”
Anh ta bật cười: “Dù sao thì bọn mình cũng là bạn bè, không cần thiết phải gọi anh là anh Lư mãi như vậy đâu.”
A Hoành gật đầu, mỉm cười nói: “Vâng, tạm biệt anh Lư Mạc Quân.”
Ngoài cửa sổ gió rít ào ào, tuyết bắt đầu rơi.
A Hoành xuống lầu, mở ô và hoà mình vào màn tuyết.
Từ ngày hôm đó cô và Lư Mạc Quân không còn qua lại nữa.
Tư Hoán hỏi tại sao, cô chỉ đáp: “Lần nào cũng chỉ mời uống trà, uống đến nỗi người ta rụng hết răng rồi vẫn còn chưa chịu mời ăn gì. Em mưới bảo anh Lư, em chỉ có sở thích ăn đồ ngọt. Chưa lấy nhau mà chút sở thích này còn chưa đáp ứng được thì về sau làm sao em dám lấy anh ta, sinh con đẻ cái, nối dõi tông đường cho anh ta, anh bảo thế có đúng không?”
Tư Hoán nghĩ thấy cũng phải, liền trách: “Lư Mạc Quân, cậu cũng keo kiệt quá, mua cho em gái tôi mấy cái banh bao ngọt thì có hết bao nhiêu tiền của cậu đâu?”
Lư Mạc Quân chỉ biết gạt nước mắt kêu trời: “Tôi cứ tưởng em cậu là người phong nhã, thờ ơ với tất cả mọi thứ.”
Tư Hoán đáp: “Mẹ kiếp, đến điểm này mà cậu còn không nhận ra thì đòi phát triển quan hệ gì nữa? Hơn nữa, người phong nhã thì không thể ăn uống, đi vệ sinh hả?”
Và thế là, lần này ông mối Tư Hoán lại giới thiệu thêm cho cô mấy anh chàng đẹp trai nữa, kết quả lần nào hẹn hò, anh chàng họ Vân kia cũng ở nhà gây sự, đặt tay lên tim tỏ vẻ ta đây tội nghiệp, đau đớn. A Hoành chưa kịp nhấc chân đi thì cậu đã ngất xỉu trong lòng cô, còn ngơ ngác nắm tay Tư Hoán, thều thào nói: “Anh Tư Hoán, có phải em ốm nặng quá nên làm lỡ việc của anh chị rồi không?”
Tư Hoán tức hộc máu, nghĩ bụng một ngày cậu xỉu tám lần, lần nào cũng xỉu trong lòng A Hoành mà cậu còn dám vác mặt hỏi tôi nữa ư? Thế nhưng anh vẫn cắng răng đáp: “Không sao, hôm nào anh sẽ đưa em đi kiểm tra sức khoẻ!”
Vân Tại tươi cười để lộ hàm răng đều tăm tắp nói: “Bệnh này của em là bệnh bẩm sinh, lần trước mổ đã đỡ được chín phần, còn lại một phần chưa ổn định lắm, thỉnh thoảng lại tái phát, bệnh viện cũng không kiểm tra ra được vấn đề.”
Tư Nhĩ đứng bên cạnh cười thầm, nhìn sắc mặt khó coi của anh trai, bèn kéo anh ra ngoài.
A Hoành đã phát hiện ra trò mèo của Vân Tại từ lâi, bèn nhìn chằm chằm vào mặt cậu, nghiêm mặt nói: “Vân Tại, em làm trò gì chứ, một ngày diễn tám lần, em không thấy mệt hả?”
Vân Tại nghiêm mặt đáp: “Ôn Hoành, em yêu chị, hay là em lấy chị nhé?”
“Vân Tại, em mà còn đóng kịch nữa, có tin là chị cầm ngày cái dép đánh chết em không?”
“Em diễn kịch gì chứ? Chị thấy em diễn kịch bao giờ? Em là đệ tử của miếu Thành Hoàng, người xuất gia không bao giờ nói dối.”
Tư Nhĩ thò đầu vào, cười khẩy nói: “Hoà thượng, tối nay ông mà còn giành thịt chó với tôi thì tôi sẽ cho ông biết tay.”
Vân Tại nói: “Thí chủ, được trời thương xót cho sống, tiểu tăng bệnh tật đầy mình, không ăn thịt sẽ không có sức để sống.”
Tư Nhĩ lườm nguýt một hồi rồi hậm hực bỏ đi.
Vân Tại nằm lì trong lòng A Hoành như hồi còn nhỏ nói: “A Hoành, em lấy chị nhé, hoặc không chị lấy em cũng được.”
A Hoành đột nhiên thốt lên: “Đừng cử động, lông mi chui vào mắt kìa.”
Vân Tại chẳng buồn nói chuyện nữa, rút vào lòng cô và đánh một giấc ngon lành.
Một hôm, A Hoành gặp Tôn Bằng. Bạn bè chơi với nhau lâu năm, hàn huyên một lúc mới biết anh chàng này đang chơi cổ phiếu, chịu khó bỏ vốn nên kiếm được không ít.
Tôn Bằng đảo mắt hỏi: “A Hoành, hai má cậu đỏ hồng, hai mắt rất vui, có phải sắp có chuyện gì không?”
A Hoành cười đáp: “Đúng, đúng, cảm ơn lời phán may mắn của cậu, ngày mai tớ đính hôn, ngày kia lấy chồng.”
Tôn Bằng tựa vào thân cây, cười hỏi: “Ôn Hoành, tớ hỏi cậu một chuyện được không?”
“Cậu cứ hỏi đi.”
“Giả sử, tớ chỉ giả sử thôi nhé, bảo cậu nuôi một con heo, cậu muốn nuôi một con không có bệnh tật hay muốn nuôi một con không bị khuyết tật, ví dụ như mắt bị mù, tai điếc hay chân đi tập tễnh?”
“…Cậu thấy thế nào?”
“À không, ý tớ là nếu cho cậu một con heo bị khuyết tật, cậu có chịu nuôi không?”
“Nó ăn nhiều không?”
“Nhiều.”
“Có béo không?”
“Chắc là… không.”
“Có quậy không?”
“Quậy.”
“Hiền lành không?”
“Rất khó chịu.”
“Tớ nuôi nó có mà thần kinh à?”
“Ờ, đúng rồi, người nào thần kinh mới nuôi nó.”
Tôn Bằng ngẫm nghĩ một lát rồi cười, đang định đi tiếp thì chợt quay lại, nói với A Hoành: “Đợi hôm nào đó, tớ sẽ tặng cậu một món quà lớn, kể cả không thích thì cậu cũng đừng bỏ nó nhé.” Nói rồi, cậu ta bỏ đi.
Sau rằm, còn hai ngày nữa là vào học. Bà Uẩn đặt vé máy bay trước cho A Hoành và Vân Tại.
A Hoành tranh thủ trời còn ấm, mua một túi hạt giống hoa ở chợ, bận rộn đến tận khuya mới gieo xong, sau đó nhờ ông cụ chuyên làm vườn chăm hộ.
Ông cụ làm vườn liền cười, nói lớn: “Cháu gái à, nhà đó từ một năm trước đã không có ai ở rồi.”
“Cháu biết ông ạ.”
Ông cụ rất yêu hoa, A Hoành mua một chậu hoa ngọc lan tặng ông và nói: “Phiền ông coi giúp cháu nhé, đợt nào có thời gian cháu lại về.”
Trong thời gian đó, Tư Hoán vì bị mẹ ép căng quá nên cũng tìm một cô bạn gái xinh đẹp dẫn về ra mắt, bất ngờ là cô ấy có rất nhiều nét giống Tư Nhĩ, chỉ là ít nói, ít cười, lúc nào cũng tỏ ra ngại ngùng, bẽn lẽn.
Bà Uẩn coi cô con dâu tương lai này như báu vật, suốt ngày gọi tới nhà, ánh mắt nhìn cô cũng vô cùng trìu mến.
Tư Hoán cũng rất hài lòng về người yêu của mình, trước mặt hai cô em gái, anh cũng dám có những hành động và lời nói thân mật, khiến hai cô em sởn hết cả gai ốc.
Có điều gia thế của cô gái này rất bình thường, không môn đăng hộ đối, cụ Ôn có vẻ không hài lòng, chỉ tiếc là cả nhà đều không tán đồng với ý kiến của cụ nên cụ đành hậm hực cho qua.
A Hoành, Vân Tại đã thu dọn hành lí xong xuôi, ngày hôm sau sẽ lên máy bay đến thành phố H.
Tư Hoán, Tư Nhĩ bàn nhau rồi rủ rê: “Bọn mình đi đâu ăn đêm rồi đi hát karaoke đi, lần này bọn em đi, có khi nửa năm chẳng gặp được nhau ấy.”
Tư Hoán gọi điện thoại hẹn Tân Đạt Di, Trần Quyện. Gần đây công ty kiến trúc của hai người này làm ăn khá phát đạt, hai người vẫn giấu cụ Tân về mối quan hệ của mình, thế nên cuộc sống vẫn diễn ra êm đềm, vui vẻ. Kết quả là đợi mãi chỉ thấy Trần Quyện đến, cậu ta ấp úng nói Tân Đạt Di có việc bận.
Tư Hoán đã uống trước mấy chén nên cũng ngà ngà say. “Tân Đạt Di oai lớn nên đến tôi cũng không mời được ư?”
Trần Quyện cười nói: “Cậu ta có việc không đi đưược thật mà, tôi uống ba chén phạt thay cho cậu ta vậy nhé, á, còn có cả A Hoành, Vân Tại chịu tội cùng nữa.” Nói xong liền rót đầy ba chén lần lượt uống cạn.
Tư Hoán không nói được gì nữa, lấy thêm ghế, gọi thêm đồ ăn, mời Trần Quyện vào mâm. Trần Quyện ngồi bên cạnh A Hoành, nghĩ bụng mặc dù cậu ta quen Tư Hoán sớm nhất nhưng lại thân với A Hoành nhất. Mọi người vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả, Trần Quyện vốn là người ăn nói sắc sảo, kể kiền mấy chuyện cười khiến mọi người cười vỡ cả bụng.
Nhân viên phục vụ bê lên một bát cà tím hầm xương sườn, Tư Hoán ngồi ghế chéo với A Hoành, vội bảo cô phục vụ đặt phía bên mình rồi nhìn A Hoành với vẻ ngại ngùng. A Hoành sửng sốt, trong lòng cũng cảm thấy buồn cười, đứng lên gắp miếng sườn to nhất bỏ vào bát ăn.
Thịt mềm vị ngọt, ờ, rất ngọt.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Vân Tại cười hỏi: “Sao vậy, món sườn em gọi có vấn đề gì à?”
Mọi người đều vội vàng phủ nhận. A Hoành mỉm cười, múc cho cậu mấy miếng sườn và nói: “Em ăn nhiều vào, đừng có về lại kêu ăn chưa đủ no.”
Sau đó, họ bắt taxi đi KTV, Tư Hoán, Tư Nhĩ một xe, A Hoành, Vân Tại và Trần Quyện đi một xe.
Trần Quyện ngồi trên ghế lái phụ, giữa đường nhận được một cú điện thoại, nghe giọng thì hình như người ở đầu dây bên kia là Tân Đạt Di, bên ngoài gió khá mạnh nên A Hoành nghe câu được câu mất.
“Ờ… cả nhóm không giận cậu đâu… cậu cứ tập trung lo cho cậu ta… Gì cơ… thuốc hết date rồi hả… ờ… tớ biết rồi… tớ mua thuốc mới rồi mang về cho cậu nhé…”
Cậu ta quay sang nhìn A Hoành và Vân Tại với vẻ biết lỗi: “Trước khi vào KTV, tớ phải rẽ qua đây một lát, tớ muốn mua ít thuốc.”
A Hoành liền hỏi: “Sao vậy, Tân Đạt Di ốm à?”
Trần Quyện cười gượng gạo: “Không, một người bạn, sốt hai ngày rồi mà chưa khỏi, nhà không có ai nên cậu ta phải sang chăm.”
Hai người gật đầu, Trần Quyện bảo lái xe rẽ vào tiệm thuốc.
A Hoành xuống xe cùng, vào hiệu thuốc chọn thuốc giúp cậu ta.
Cô nói: “Bác sĩ, cho em thuốc Ciprofloxacin hydrochloride và Cefalexin, mỗi loại uống trong ba ngày, ba viên Ibuprofen, không lấy thuốc viên mà lấy loại con nhộng.”
Trả tiền xong, A Hoành đưa túi nilon đựng thuốc cho Trần Quyện, dặn dò: “Cefalexin là thuốc kháng sinh tiêu viêm, ngày uống ba viên, mỗi lần một viên sau ăn nửa tiếng. Ibuprofen không phải dạng viên nên không đắng, mỗi ngày một viên, hết sốt thì bảo… cậu ấy không uống nữa.”
Trần Quyện gật đầu, cười còn đau khổ hơn cả mếu: “Tớ nhớ rồi.”
A Hoành ngẩng đầu lên, nụ cười dịu dàng trên môi tắt ngấm, nét mặt lộ rõ vẻ sửng sốt: “Sao mắt cậu đỏ thế?”
Trần Quyện liền quay mặt đi. “Bà cô không thấy gió to à?”
Cô liền gật đầu nói: “Bọn tớ đợi cậu nhé!” Rồi cô nhìn xung quanh, đây là khu chung cư cao cấp, bèn nói: “Chỗ này phải không? Cậu đi nhanh về nhanh nhé.”
Nói rồi, cô quay người, đi về phía taxi.
Trần Quyện bước rất nhanh, đi được một đoạn, cậu ta không kìm được nữa bèn bật khóc.
Tháng 2 năm 2005, Ôn Hoành, Vân Tại đáp máy bay về thành phố H.
Tháng ba, anh chàng Ngôn Long Tử cùng cháu đích tôn của cụ Lục tham gia lễ công bố trang phục mùa xuân trong năm mới của tập đoàn họ Lục, hai người có mối quan hệ rất thân mật, không khỏi khiến mọi người bàn tán xôn xao.