Mười Năm Thương Nhớ

Chương 29: Chương 29: Cô Nàng Mĩ Nữ Tên Là Rose




Lớp có học sinh mới, là Hoa kiều từ Vienna về.

A Hoành ngẩn tò te nhìn cô gái có dáng dấp cao ráo đứng trên bục giảng. Cô chưa bao giờ gặp ai xinh đẹp như thế. Cô không biết dùng từ nào để miêu tả dung nhan của cô gái này mà chỉ nhìn trân trân, tựa như đó là thanh nam châm có sức hút kì lạ.

Tuy nhiên, so với lần đầu tiên gặp Ngôn Hi, cô vẫn cảm thấy dường như còn thiếu thiếu điều gì đó.

“Tớ là Trần Quyện, mới từ Vienna về, các cậu cứ gọi tớ là Rose Mary nhé.” Cô gái mím môi cười, đôi mắt tựa hoa hồng, yêu kiều và duyên dáng vô cùng.

Vẻ đẹp của hoa hồng.

A Hoành toát hết cả mồ hôi, đưa mắt nhìn ra phía sau. Không nằm ngoài dự đoán của cô, mắt hai anh chàng kia cũng đang sáng rực.

“Mĩ nhân à mĩ nhân, chậc chậc, mĩ nhân...”

“Rose, hê hê, Rose, hê hê...”

Khoé miệng A Hoành giật giật, cô ngước mắt lên lần nữa thì thấy cô bạn kia đã đứng trước mặt cô, cổ thắt khăn lụa màu hồng phấn, rực rỡ và tươi sáng.

“Tớ ngồi đây được không?” Cô bạn mỉm cười, đôi môi vô cùng tươi tắn.

A Hoành tần ngần nhìn cô bạn rồi gật đầu, cô gái này cao thật. A Hoành đoán cũng phải cao 1m80, hai chân vừa dài vừa thẳng, dáng chuẩn dáng người mẫu.

Trần Quyện nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, giọng nói hơi khàn nhưng rất dễ nghe: “Cậu tên gì?”

“Ôn Hoành.” A Hoành mỉm cười, đáp.

“Gentle and forever?” Trần Quyện đưa mắt làm duyên.

Dịu dàng và vĩnh hằng hả? A Hoành ngẩn người.

“Chữ Hoành bắt đầu từ bộ nhân đứng chứ không phải bộ tâm đứng.” “Hoành” chứ không phải là “Hằng“.

Trần Quyện cau mày, ngại ngùng nói: “Sorry cậu, tiếng Trung của tớ nói còn tạm chứ viết thì tệ lắm.”

A Hoành “ồ” một tiếng rồi gật đầu, viết lên mặt bàn chữ “Hoành”, các nét gọn gàng, rõ ràng.

“Khó quá.” Trần Quyện lắc đầu, ánh mắt tỏ vẻ bất lực.

“Không sao đâu, học dần sẽ biết.” A Hoành mỉm cười, nhìn cô bạn bằng ánh mắt đầy thiện chí.

Ngôn Hi cười thầm. “Ôn Hoành, chắc phải bò đến tháng ngựa, năm khỉ thì vốn tiếng Bắc Kinh của em mới được cải thiện nhỉ?”

“Không phải rùa, sao phải bò!” A Hoành khịt mũi.

Lúc này Tân Đạt Di mới rón rén lại gần. “Chào Mary, tớ là Tân Đạt Di, tên tiếng Anh của tớ là Eve.”

Ngôn Hi và A Hoành đồng thanh hỏi: “Ông có tên tiếng Anh từ bao giờ vậy?”

“Lão gia vừa đặt đấy, không được sao?” Tân Đạt Di cười với Trần Quyện vẻ xun xoe. “Tớ sinh vào đêm Giao thừa nên tên tớ là Eve.”

A Hoành rùng cả mình.

“Cậu đúng là không biết xấu hổ!” Ngôn Hi đấm Tân Đạt Di thùm thụp, vừa cười vừa rủa. “Ngày mai có cô nào từ Nhật Bản về, chắc cậu lại kiếm cái tên Nhật là “Bà Mợ” gì đó nhỉ?”

Trần Quyện cười duyên dáng, khen: “Eve, tên hay quá nhỉ?”

“Hê hê.” Tân Đạt Di đỏ bừng mặt, ngại ngùng trốn ra sau lưng Ngôn Hi, chỉ để lộ cái đầu đen xì.

“Cậu là...” Trần Quyện nhìn Ngôn Hi, ánh mắt dò hỏi.

“Ngôn Hi.”

“Ngôn Hi?”

“Chữ Ngôn trong Ngôn Hi, chữ Hi trong Ngôn Hi.” Ngôn Hi nhướng mày, giọng trầm và dứt khoát.

Cậu là Ngôn Hi, dĩ nhiên sẽ không viết tên mình lên bàn như A Hoành để cho người khác nhớ.

Nếu cong người có duyên với nhau thì đương nhiên sẽ nhớ, nếu không nhớ thì cũng đành chịu thôi.

Chỉ là một cái tên thôi mà.

“Cậu là con gái hả?” Trần Quyện thẳng thắn hỏi.

Mặt Ngôn Hi ngắn tũn.

A Hoành nhẹ nhàng đáp: “Ngôn Hi, con trai.” Nét mặt rất điềm tĩnh, kiên định, tựa như cô đang nói về một chân lí tuyệt vời nhất thế gian.

Vẻ khó coi trên khuôn mặt điển trai của anh chàng kia cũng dịu đi phần nào. Tuy nhiên, anh không để mắt đến Trần Quyện nữa mà quay sang đùa cợt với Tân Đạt Di.

Sắc mặt Trần Quyện cũng có sự thay đổi nhẹ, ánh mắt thoáng hiện vẻ không vui, nhưng rồi lập tức tươi tắn trở lại như hoa hồng thấm đẫm sương mai.

A Hoành cau mày, dụi mắt, tưởng mắt mình bị hoa.

Lúc tan học, A Hoành cùng Ngôn Hi, Tân Đạt Di về nhà, trên đường đi lại gặp Tư Hoán và Trần Quyện.

“Tư Hoán, cậu quen Mary hả?” Tân Đạt Di la lớn.

“Hả? Ờ.” Tư Hoán có vẻ gì đó hơi bất thường, lấp liếm cho qua chuyện.

“Thật hả? Thật hả?” Tân Đạt Di hào hứng hẳn lên.

“Thật.” Trần Quyện mỉm cười, đáp. “Tớ và Tư Hoán quen nhau trên mạng, nói chuyện rất hợp. Về nước mới biết Tư Hoán học cùng trường khóa trên, may quá!”

Tân Đạt Di vỗ đùi cười toe toét. May quá, may quá là may!

“Tư Hoán là bạn nối khố của tớ, bọn tớ thân nhau lắm.” Tân Đạt Di phi như bay đến trước mặt Tư Hoán rồi khoác vai bá cổ.

Tư Hoán nghe mà sởn hết gai ốc.

Trần Quyện đưa tay vén tóc mai rồi nói: “Lúc đầu tớ cứ tưởng bạn Ngôn Hi là con gái, thật áy náy quá.”

Ngôn Hi bèn ngẩng đầu, thờ ơ nói: “Không phải chỉ có mỗi cậu.”

Trần Quyện cười, nói: “May mà cậu không phải là con gái.”

“Ngôn Hi mà biến thành con gái thì chắc chắn không lấy được chồng! Kiếp sau lại khổ tớ với Tư Hoán thôi, hai thằng tớ có thắt lưng buột bụng thế nào cũng không đủ cho gã này tiêu xài!” Tân Đạt Di cảm thấy giả thiết này là một cơn ác mộng kinh hoàng.

Tư Hoán gật đầu, vẻ rất đồng tình.

Ngôn Hi cười khẩy, nói: “Đây mà là con gái thì đám chổi cùn rế rách như các cậu còn phải tự xem lại xem có xứng với đây không.”

Tư Hoán, Tân Đạt Di chưa kịp phản ứng gì thì A Hoành đã đỏ mặt trước.

Tư Hoán, Tân Đạt Di đẹp như thế mà còn không xứng với Ngôn Hi thì người như cô, xem ra tương lai rất mù mịt.

“Ngôn Hi đừng có tưởng bở như thế được không?” Tân Đạt Di giãy lên như đỉa phải vôi. “Ai là chổi cùn rế rách hả? Tướng mạo của lão tử là thần tượng trong mộng của bao người đấy!”

“Thần tượng của dân châu Phi hả?” Ngôn Hi cười khẩy.

“Cậu đừng có mà kì thị chủng tộc!” Tân Đạt Di hậm hực nói.

“Ngôn Hi, Thượng đế nói con của ngài đều là thiên thần, không phân biệt màu da.” Nét mặt của Tư Hoán rất chân thành.

Ánh mắt Ngôn Hi sáng ngời, đen láy. “Tư Hoán, Thượng đế của cậu có nói với cậu là ông ấy có một đứa con lúc chào đời không có đôi cánh hay không?”

“Không.” Tư Hoán ngẩn người. “Tại sao?”

Ngôn Hi cười ranh mãnh. “Da trắng quá nên không phân biệt được cánh nằm ở đâu!”

Tân Đạt Di tím mặt, hồi lâu mới nghiến răng ken két, nói: “Ngôn Hi, cậu ăn nói hơi quá đáng rồi đấy!”

Ngôn Hi cười ngây thơ như cậu bé. “Bà mợ của bọn mình trắng biết bao, cậu nhìn xem khuôn mặt này trắng như bánh bao vậy, làm sao mà là dân châu Phi được? Vừa nãy tớ lỡ lời, xin lỗi người anh em nhé!”

“Ngôn Hi, tôi quyết một phen sống mái với cậu!” Tân Đạt Di nước mắt lưng tròng, đỏ mặt tía tai, hùng hổ xắn tay áo lên rồi lao vào Ngôn Hi.

“Bạn Mary, thật ngại khi phải để bạn chứng kiến cảnh này, cậu bạn nối khố của tớ không hiểu chuyện.” Ngôn Hi gườm gườm nhìn anh chàng đang lao đến, nói gằn ba chữ “bạn nối khố“.

Tân Đạt Di vội vã đứng lại, ngẩng đầu nhìn Trần Quyện rồi ngoác miệng cười với cô bạn. “Đúng vậy, bọn tớ thân nhau lắm, chẳng bao giờ đánh nhau cả.”

“Ê, Eve, sao cậu cười gì mà như mếu vậy?” Ngôn Hi chớp mắt, vỗ vai Tân Đạt Di tỏ vẻ quan tâm.

A Hoành rất thông cảm với Tân Đạt Di, thầm nghĩ Ngôn Hi quá tệ, nhưng vẫn phải cố nhịn cười.

Trần Quyện cười ngặt nghẽo, thái độ rất thoải mái, dường như không hề tỏ ra gò bó khi tiếp xúc với bạn mới quen.

Nghe thấy Trần Quyện cười, Tân Đạt Di ngân ngấn hai hàng lệ, trừng mắt nhìn Ngôn Hi chằm chằm.

Ngôn Hi vui vẻ đeo ba lô bước đi, điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra.

Tư Hoán ghé sát vào chỗ A Hoành, hỏi nhỏ: “Hôm nay Ngôn Hi và Mary đã tiếp xúc với nhau thế nào?”

A Hoành ngơ ngác đáp: Anh ấy chỉ khen Mary là mĩ nhân, còn không nói thêm gì cả.”

Lúc này Tư Hoán mới thở phào nhẹ nhõm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.