Typer: dohuyenrua
Trường Đại học Z.
“Không gì có thể ngăn cản.” Chị hai cùng phòng - Đỗ Thanh vừa ngáp vừa ngồi
trên ban công, mái tóc xoăn để xoã trong nắng chiều, cảm giác vô cùng ấm áp.
“Gì cơ?” A Hoành đóng cửa sổ rồi cẩn thận gập cuốn nhật kí lại, đặt trên ghế để nắng chiếu vào.
“Cậu và Cố Phi Bạch chứ gì nữa.”
Đỗ Thanh liền cười, để lộ má núm đồng tiền nho nhỏ. “Một người ở thành phố B, một người ở thành phố H, cách một nghìn sáu trăm sáu mươi kilômét mà vẫn đến được với nhau, đúng là mối lương duyên trời định, chẳng gì có
thể ngăn cản.”
A Hoành đỏ mặt nói: “Việc này chủ yếu liên quan
tới cha tớ. Hè năm lớp mười hai, ông đưa tớ đến thành phố H chơi, được
cha mẹ và bác Phi Bạch tiếp đón. Sau đó họ tính toán ngày sinh giờ sinh, ông thầy bói bảo tớ và Phi Bạch là mối nhân duyên trời định. Sau đó,
hai nhà liền nhắc đến chuyện hôn nhân, ờ, Phi Bạch cũng không có ý kiến
gì, thế là chuyện này… đã thành.”
Đỗ Thanh gục đầu xuống đầu gối, nói: “Lão ấy thì còn ý kiến gì nữa chứ, kể cả lão ấy vắt óc và mất bao
công sức cũng không bói đâu ra được một cô gái tuyệt vời như em sáu nhà
mình.”
A Hoành nhìn cô bạn, hỏi nhỏ: “Cậu làm sao vậy, cãi nhau hay sao mà tinh thần bải hoải thế?”
Đỗ Thanh xinh xắn nên có nhiều anh theo đuổi, nhưng vì tính cách lạnh
lùng, kiêu ngạo nên hầu như anh nào cũng chỉ yêu được nửa học kì là
chán. Hỏi cô ấy nắm tay tim có đập, ôm nhau chân có run, hôn nhau có
thấy rung động gì hay không thì đều bảo là không có. Và thế là mọi người đều bảo thôi toi rồi, chắc chắn là cô mắc chứng lãnh cảm.
Đỗ Thanh liền vặn lại: “Người yêu quan trọng như vậy ư?”
A Hoành đáp: “Nhiều lúc thực ra cũng chẳng quan trọng, mặc dù anh ta có
thể đẹp trai, nhìn đã thấy no, nhưng cậu có cắn anh ta hai miếng cũng
chẳng làm cho no bụng được.”
Đỗ Thanh liền cười ngặt nghẽo, nói: “Tầm thường, quá tầm thường, tớ nghi ngờ cậu chẳng có gì để nói khi ở bên Cố Phi Bạch đấy.”
A Hoành liền ôm cuốn nhật kí áp lên má, cười nói: “Điều đó quan trọng lắm ư? Tụi này ở bên nhau được mãi mãi, không bao giờ cách xa là đủ rồi.”
Đỗ Thanh liền hỏi: “Cái mãi mãi của cậu được đến bao giờ?”
A Hoành đáp: “Mãi mãi cho đến một ngày kia, ông ấy nói với tớ rằng, Ôn
Hoành, anh thực sự không thể chịu đựng em thêm một ngày nào nữa.”
Đỗ Thanh nói: “Cậu hùng hồn đó nhỉ, nhưng hắn ta rất thích cậu. Có thể có
những lúc, thích không đồng nghĩa với việc không phản bội, phản bội
không đồng nghĩa với việc cậu có thể chịu đựng, cậu có thể chịu đựng
cũng không đồng nghĩa với việc hắn ta có thể chịu đựng sự chịu đựng của
cậu.”
A Hoành khẽ ngẩng đầu lên, dưới nắng chiều, khuôn mặt Đỗ Thanh một bên lạnh, một bên ấm, một bên tối, một bên sáng.
Đột nhiên, điện thoại di động của Đỗ Thanh bật sáng, không có tiếng chuông, chỉ có tiếng rung. Đỗ Thanh thích đặt các kiểu chuông khác nhau cho
những người bạn khác nhau, ngoài số điện thoại lạ, rất ít khi thấy cô để rung.
A Hoành không có điện thoại di động mà thường dùng điện
thoại phòng để gọi. Kiểu chuông mà Đỗ Thanh đặt cho điện thoại phòng là
nhạc bài Đồ ngốc, cô nói: “Em sáu nhà mình vừa ngốc vừa đần, là cô nhỏ
ngốc nghếch của ta.”
Đỗ Thanh cầm điện thoại lên, chiếc Nokia màu hồng, nó với chiếc Nokia màu đen là một cặp dành riêng cho các đôi yêu
nhau, không biết anh nào tặng, chắc chắn cô phải có cảm tình lắm nên mới dùng đến bây giờ.
“A lô.” Khuôn mặt Đỗ Thanh chìm hẳn trong bóng tối nên không nhìn rõ nét mặt.
“Anh có quyền gì mà hỏi em ở đâu? Em theo dõi cô ta đúng đấy, em theo dõi,
thì sao nào? Bạn em đều nói, Đỗ Thanh, sao cậu lại thua một người như
thế được nhỉ? Em cũng thấy ngượng cả mặt.”
“Em nghĩ anh tốt hả, anh chẳng ra gì, nếu ra gì thì anh đã không bị người ta chỉ vào mặt, cười vào mũi trong buổi họp lớp.”
“Anh sợ cô ta nghe thấy hả? Yên tâm, cô ta không nghe thấy đâu. Kể cả nghe
thấy thì cũng có sao, anh có còn nhớ năm xưa anh nói với em thế nào
không? “Người đẹp ngày ấy, tựa ngọc tựa ngà.” Nhìn con người cô ta hiện
tại, không biết em có còn liên tưởng được đến tám chữ đó nữa không.”
“Hơ, anh cười em? Em nói nghiêm túc cho anh biết nhé, chỉ cần có người như
thế ở bên em, đừng nói là anh, số người cười em không phải là ít đâu.”
“Anh sao có thể chịu nổi con người tựa ngọc tựa ngà như thế?”
Tiếng Đỗ Thanh lanh lảnh, nghe rất chói tai.
A Hoành lặng lẽ lắng nghe, thấy lãng nhách quá, cô liền khẽ mở cửa sổ ra, gió thổi làm bay chiếc cỏ bốn lá kẹp ở trang đầu tiên của cuốn nhật kí – cô phải mất rất nhiều công mới tìm thấy trong bãi cỏ.
Ngày hôm đó là cuối tháng Mười, gió đang thổi mạnh.
Trong buổi họp báo, Ngôn Hi nói: “Trần Vãn học rất nhanh, nói chuyện có
duyên, nấu ăn cũng rất ngon, thật đấy, tôi chưa bao giờ được ăn món sườn ngon như thế, các bạn cố gắng ủng hộ.”
Tân Đạt Di ngồi dưới lẩm bẩm: “Sao câu này nghe quen thế nhỉ?”
Trần Quyện: “Không phải chỉ một mình cậu thấy quen.”
Đám phóng viên liền cười ồ lên: “DJ Yan với Trần Vãn thân thiết quá nhỉ, rất ít khi thấy anh khen ai như vậy.”
Ngôn Hi liền nhún vai. “Tôi cũng ít xuất hiện trước mặt mọi người mà.”
Trần Vãn cúi đầu cười, dưới bộ com lê là làn da săn chắc, dáng vẻ dịu dàng. Chỉ có điều, ánh mắt nhìn Ngôn Hi đã sáng dần lên.
Từ trước đến nay, phong cách thiết kế trang phục của tập đoàn họ Lục luôn
đơn giản, gọn mắt, chú trọng chi tiết, không gian, ánh sáng, đều là
những nét đặc sắc khó có thể diễn tả thành lời, do đó việc lựa chọn ngời mẫu luôn là bài toán rất khó.
Lục Lưu nói rồi, Trần Vãn là nhân
vật chính, thế nên nhân viên hoá trang thấy rất đau đầu, Ngôn Hi là
người có tướng mạo xuất chúng, phải làm thế nào mới có thể để một người
với các nét tạm gọi là thanh tú như Trần Vãn áp đảo được.
Ngôn Hi nói: “Không sao đâu, mọi người cứ trang điểm khuôn mặt tôi bằng màu
tối, màu sô cô la với nền nâu theo tỉ lệ 3:7 thử xem sao. Còn Trần Vãn
thích trang điểm thế nào cho nổi bật thì cứ thoải mái.”
Phần đầu
Ngôn Hi trình diễn là áo sơ mi trắng, găng tay đen, bốt đen, tóc xoã
ngang vai màu hạt dẻ, hơi xoăn, che phần mắt, chỉ còn lại phần dưới của
mũi và môi. Trông anh như một pho tượng, xa cách và gợi cảm, mỗi bước mà đôi bốt da của anh giẫm lên nền đá hoa cương tựa như nghe thấy tiếng
bước chân trên lá khô giữa ngày thu.
Các model khác cùng nhóm
cũng có phong cách đó, trắng, xám, đen, cà phê là gam màu chủ đạo, tạo
cảm giác khoẻ khoắn, nam tính, cơ bắp săn chắc nhưng lại gợi lên cảm
giác lạnh lùng.
Các cô gái ngồi dưới không nói gì nhưng mặt lại đỏ bừng, tim đập thình thịch.
Nhan sắc đàn ông là cái có thể khiến thần kinh bạn căng như dây đàn, nhưng
lại cảm thấy anh ta vẫn đang ở chân trời góc bể, đôi lúc dường như có
điểm rất giống với trinh tiết của con gái.
Phần hai, Trần Vãn
đóng chính, hoàn toàn trái ngược với phần một, chiếc áo khoác đen hai
hàng cúc, dây chuyền màu bạc, găng tay trắng, bốt trắng, khuôn mặt không tì vết, đôi môi mỏng cánh sen, dưới mái tóc đen là vầng trán trơn bóng, trong sáng mà bí ẩn, phong thái như cha xứ xuất hiện trên màn hình điện tử.
Những người mẫu cùng diễn cùng đều được trang điểm trắng
toát, tóc trắng môi trắng, tất cả tựa như những bức tượng được điêu khắc bằng băng nhưng vẫn toát lên được vẻ dịu dàng, nhiệt tình.
Đám
phòng viên ngồi dưới gật đầu lia lịa. “Nhân vật mới này đúng là đem lại
một cảm giác rất mới mẻ, nhưng so với DJ Yan thì vẫn hơi non, khoác thêm đôi cánh giả làm thiên thần là màn kịch cũ rồi.”
Phần ba, tiết
tấu nhanh hơn, bước chân dồn dập, không có sự ngắt quãng, Ngôn Hi và
Trần Vãn dẫn đầu hai hàng khác nhau, vạt áo tung bay, ánh mắt sáng quắc
nhìn nhau, khán giả phía dưới nhìn không chớp mắt, có điều toàn là những người mẫu dáng chuẩn, không phân biệt được ai với ai, chỉ có thể dựa
vào trang phục để nhận ra Ngôn Hi và Trần Vãn.
Lục Lưu khoanh tay trước ngực, đứng ở đằng xa mỉm cười.
Người đàn ông mặc com lê, đeo kính, dáng vẻ thư sinh hỏi nhỏ: “Cậu Lục, xem ra buổi công bố ngày hôm nay sắp thành công rồi.”
Lục Lưu bình thản nói: “Thư kí Trần, anh xuất hiện mạo muội quá. Anh nên
biết trước mặt Ngôn Hi, tôi sẽ không đảm bảo cho anh nữa đâu.”
Người đàn ông kia liếc sân khấu một cái rồi khẽ cúi người đi ra.
Đột nhiên, dàn người mẫu khiến khán giả hoa mắt dừng hết lại, thời gian như ngừng trôi, chỉ còn lại sự yên tĩnh và lạnh lùng, tất cả đều như những
bức tượng.
Ngôn Hi và Trần Vãn quay mặt về hai phía và đứng ở hai bên.
Ngôn Hi bình thản nói: “Quay lại.”
Trần Vãn hơi khựng lại rồi từ từ quay đầu, người đàn ông đó tựa như đoá hoa nở rộ trên biển từ từ bước tới.
Khán giả phía dưới nín thở, mãi cho đến khi chiếc áo gió trắng của Ngôn Hi
chạm vào Trần Vãn. Cự li gần đến mức như chạm được vào mũi. Cậu chưa bao giờ nhìn Ngôn Hi ở khoảng cách gần đến thế, kể cả khuôn mặt đã được tô
trát kĩ như thế nào.
Nhưng đôi mắt đó đã mất đi vẻ dịu dàng, tinh tế, chỉ còn lại vẻ sắc sảo đơn thuần. Cho dù anh có đẹp đến mức nào đi
nữa thì đây cũng là đôi mắt chỉ đàn ông mới có.
Ngôn Hi cởi phăng chiếc găng tay đen ra, năm ngón tay trắng ngần lướt trên mặt Trần Vãn,
sau đó, anh quỳ một chân xuống sàn như tư thế cầu nguyện, hai tay ôm lấy cổ Trần Vãn và đè xuống, những ngón tay lành lạnh nhẹ nhàng áp lên
khuôn mặt không tì vết đó.
Sau đó, anh đứng dậy rồi quay lưng, kéo chiếc áo trắng liền mũ và lặng lẽ đi ra.
Tiếng bốt xa dần.
Rời xa sân khấu này.
Tiếng nhạc nổi lên, các người mẫu nam đang đứng im lìm như những pho tượng
khôi phục lại động tác của mình, tựa như chưa hề xảy ra chuyện gì, vẫn
một vẻ lạnh lùng, thờ ơ.
Trần Vãn bước đến giữa sàn chữ T, lúc
ngẩng mặt lên thì không còn mang vẻ thiên thần như lúc trước nữa. Vẻ ôn
hoà, nhút nhát của người đàn ông này biến mất, chỉ còn lại vẻ sắc sảo và mê hoặc.
Chủ đề của lễ công bố mùa thu của tập đoàn họ Lục.
Tiếng vỗ tay nổi lên như sấm.
Sau khi kết thúc.
Lục Lưu vứt cuộn phim đã được chụp đi, bình thản ra lệnh: “Bảo nhà đài đẩy lùi lịch chiếu, phần cuối cùng cắt đi diễn lại.”
Vị trợ lí dạ dạ vâng vâng rồi thông báo cho Ngôn Hi.
Ngôn Hi liền cười, nói: “OK, cậu là boss, cậu trả tiền, chỉ cần bắn tiền vào tài khoản của tôi thì diễn kiểu gì cũng được.”
Lục Lưu day chân mày, nói: “Ngôn Hi, đừng dùng sự thiên tài của cậu vào hoạt động thương mại, điều này không phù hợp với cậu.”
Ngôn Hi nói: “Cậu cảm thấy như thế nào là phù hợp với tôi?”
Lục Lưu ngửa đầu dựa vào thành ghế, bên ngoài trời xanh vô cùng. “Tự do,
nồng nhiệt, tín ngưỡng, sinh mệnh, ngông cuồng, ngây thơi, e sợ. Điểm
nào cũng tuyệt, thật đấy!”
Ngôn Hi nói: “Những cái đó được trưng
bày ở viện bảo tàng Van Gogh tại Amsterdam, chỉ cần một tấm vé là có thể tham quan thoải mái.”
Lục Lưu nhìn lên bầu trời, cười nói: “Cái tôi mất bảy năm dành cho cậu thì trong vòng ba năm đã bị người ta móc
sạch. Ngôn Hi, cậu ngờ nghệch lắm.”
Ngôn Hi nói: “Lục Lưu, hồi nhỏ cậu thực sự rất đáng yêu, nhìn thấy cậu là tôi chỉ muốn cười.”
Chàng trai mặc bộ com lê màu xanh lam từ từ ngồi thẳng người lên, chậm rãi
nói: “Ba tháng, chỉ có ba tháng thôi. Ngôn Hi, tôi cho cậu cơ hội nhìn
kĩ lại mình.”