Khi từng sống giữa vùng sông nước, A Hoành chỉ làm bạn với cậu em trai Vân Tại và một số ít người bạn thanh mai trúc mã cùng bắt ốc mò cua. Bọn họ đều không học hết cấp ba mà lũ lượt rời xa quê hương, lên các thành phố lớn ở miền Bắc để tìm kiếm giấc mơ của riêng mình. Trước khi đi, bọn họ ôm cô thật chặt và nói: “A Hoành à, tớ rất buồn khi phải xa cậu, nhớ là ngày ngày đều viết thu cho nhau nhé!”
Tuy nhiên giai đoạn thư từ qua lại đó chỉ kéo dài có vài tháng. Chỉ khổ thân A Hoành, ngày nào cũng bỏ ra rất nhiều thời gian viết thư, nhưng cuối cùng đều phát rầu khi bưu trả điện trả lại thư với lí do “không liên lạc được với người này”.
Trường mà A Hoành học là trường Tây Lâm - một ngôi trường liên cấp ở thành phố B. Học sinh ở trường này hoặc là có thành tích vượt trội, hoặc là gia đình giàu có, có quyền có thế, tóm lại trong ba cái ít nhất phải có một cái.
Tư Hoán gửi gắm A Hoành cho thầy Trần – Trưởng phòng giáo vụ rồi vội vàng đi ngay. Nghe lời khen của thầy Trần, A Hoành chắc chắn Tư Hoán là một học sinh có thành tích nổi bật trong tất cả các môn học.
Thầy Trần biết rõ quyền thế của nhà họ Ôn, biết những điều nhạy cảm liên quan đến thân phận của A Hoành nên xếp cô vào lớp tốt nhất của khối 10 - lớp số 3.
A Hoành đứng ở cửa lớp số 3 với tâm trạng lưỡng lự, bàn tay nắm chặt balô ướt nhẹp vì mổ hôi, nghe thấy tiếng giảng bài trong lớp bèn ngượng ngùng vào lớp bằng cửa sau. Lúc quay đầu, tự nhiên cô cảm thấy có một cơn gió ập tới, ngay sau đó đầu óc quay cuồng, đập uỵch vào cánh cửa đang khép hờrồi ngã sõng soài.
“Mẹ kiếp! Sao lại có người chặn ở cửa thế này!” Trong tích tắc, lớp học yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy một tiếng vọng rất vang.
A Hoành thấy mắt mũi hoa hết cả lên, tiếng gầm “mẹ kiếp” kia hiến cô hồn siêu phách tán.
Bầu không khí vốn đang căng như dây đàn bắt đầu dịu lại, tiếng cười rộ lên, thậm chí có kẻ táo bạo còn lên tiếng chọc ghẹo: “Mợ ơi! Tuổi tác cao rồi phải giữ gìn sức khỏe chứ!”
Người kia liền xoa mái tóc bù xù, ngoái đầu lại chửi đổng: “Biến đi! Có các người mới là mợ! Cả tổ tông nhà các người đều là mợ!”
“Tân Đạt Di!” Cô giáo đứng trên bục giảng mặt đỏ như quả cà chua, giận đến run người.
“Á, cô Quách, em xin lỗi, em lỡ lời ạ. Cô đừng giận, cô xinh đẹp như thế, mang khuôn mặt tái xám kia không hợp chút nào! Một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ mà.” Anh chàng đó nở nụ cười cợt nhả, giọng vửa tỏ ý đùa cợt, vừa có phần nói kháy.
“Em về chỗ ngay cho tôi!!!”
“Tuân lệnh!” Anh chàng đó giơ tay chào theo kiểu nhà binh, để lộ hàm răng trắng rồi d8ưa tay ra ngay trước mặt A Hoành.
“Còn ngẩn tò te gì nữa.!” Cậu ta khoác miệng, túm lấy cổ tay A Hoành rồi kéo cô dậy.
Sau đó, A Hoành chưa kịp giới thiệu gì về bản thân thì đã gia nhập vào lớp mới trong trạng thái mơ hồ.
Học sinh trong lớp đều kín đáo quan sát A Hoành, trông cũng tương đối xinh xắn, gia đình có chút quan hệ, biết được những điều đó là đã đủ rồi. Mọi người thi nhau chui vào lớp số 3 là là mong thi được vào một trường đại học nổi tiếng, có thời gian quan tâm đến mười tám đời tổ tông của người ta thì thà cày thêm vài đề thi thử còn hơn.
Tuy nhiên, có những mối nhgiệp duyên vẫn được gieo mầm.
Trong quãng thời gian kéo dài mười năm sau này, thỉnh thoảng Tân Đạt Di lại vừa xuýt xoa vừa tỏ vẻ bi phẫn, xoa mái tóc bù xù, tay run run chỉ vào A Hoành và Ngôn Hi, hận như muốn hộc máu. “Tân Đạt Di tôi sống gần nửa đời người, kết giao với vô số bạn bè, tại sao lại gặp phải hai kẻ khó trị như các người chứ?”
A Hoành mỉm cười, ánh mắt rất đỗi dịu dàng. “Vậy hả?”
Ngôn Hi cười khẩy, mép hơi nhếch lên. “Whisper (*), làm khó cho cậu quá?!”
(*): Tên một loại băng vệ sinh phụ nữ.
Tân Đạt Di bèn nổi trận lôi đình. “Cấm chỉ thằng nhóc Ngôn Hi kia gọi lão tử là Whisper đấy!”
Ngôn Hi trợn mắt, tỏ vẻ ngây thơ. “Thế thì gọi là Kotex nhé!”
Đạt Di nước mắt giàn giạu. “Có gì khác nhau đâu?”
A Hoành nghĩ ngợi một lát rồi trả lời rất nghiêm túc: “Kotex không tốt bằng Whisper!”
Đạt Di tức sùi bọt mép.
Đối với Tân Đạt Di, A Hoành và Ngôn Hi có thể đến với nhau hoàn toàn có thể khiến cậu ta đoản thọ năm mươi năm, nhưng nếu hai người đó không đến với nhau, tuổi thọ của cậu ta có thể bị rút ngắn một trăm năm.Cho nên trong khi mọi người cao giọng: “Hai đứa kia, ai mà còn tiếp tay cho bọn ngươi nữa, ra khỏi nhà ta sẽ dùng bã đậu ném cho vỡ đầu!” Đạt Di lại thề sẽ xe duyên giúp, kể cả khi làm nhiệm vụ bí mật bị phía địch hành hạ không thương tiếc cũng không tiếc công, còn người ta rủa ráy là “kẻ thích bị tra tấn”.
Cậu ta vừa sụt sịt vừa khóc.”Đám thỏ đế các người đừng tưởng công việc của tôi đơn giản, nếu không vì ham sống thêm năm mươi năm nữa, thà ông mày ngày ngày lấy Kotex làm bỉm cũng chẳng thèm ngó ngàng đến cái đôi quái đản kia đâu!!”
Hơ hô, nói tóm lại là, Tân Đạt Di với những truyền thuyết được lưu danh khá lâu ở ngôi trường Tây Lâm đã “vì chạm trán Ôn Hoành mà lỡ dở cả đời”, về cơ bản không phải là dã sử.
Sau ngày hôm đó, trong lớp, cứ gặp mọi người là A Hoành lại nở nụ cười mỉm hiền lành, lúc nào cũng lặng lẽ ngồi yên tại chỗ, như thể người tàng hình.
Trùng hợp là, Tn6 Đạt Di lại ngồi chếch phía sau cô, cậu ta không phải người hay nói nhưng một khi nói thiỳ chắc chắn phải làm đối phương tức gần chết. Thế mà đám con gái lại thích tìm cậu ta để nói chuyện, mặc dù bị cậu ta chọc cho tức sôi máu nhưng cũng chẳng nổi cáu, chỉ chuyển chủ đề câu chuyện sang “Ngôn Hi, Ôn Tư Hoán” mà thôi.
“Lão tử trở thành bảo mẫu của bọn họ từ bao giờ hả?” Cậu ta thẳng thắn hỏi.
“Cậu là bạn chơi với Ngôn Hi và Ôn Tư Hoán từ nhỏ cơ mà?” Cô bạn vừa hỏi dò đỏ mặt tía tai.
A Hoành giật bắn mình, chiếc bút bi đang cầm trong tay nguệch một đường xuống cuốn vở.
“Lão tử mà kể ra chuyện của hai thằng đó thì sợ bọn ngươi sẽ vỡ mộng với thần tượng của mình mất! Mà các bà chị à, tôi đâu có thời gian bám đít bọn hắn để dòm ngó đời tư chứ.” Cậu ta vừa nói vừa xua tay đuổi mấy cô bạn vừa lườm nguýt, chẳng nể mặt bất cứ ai.
A Hoành nhớ đến chậu nước giội vào người Tư Hoán mà phì cười.
“Sao bà chị tự dưng lại cười dữ vậy?” Tân Đạt Di không hiểu, tần ngần nhìn tấm lưng đằng trước đang run lên bần bật.
“Không có gì.” A Hoành nói nhỏ, giọng khá rụt rè.
“Sao giọng cô nàng này buồn cười thế nhỉ?” Tân Đạt Di lẩm bẩm.
A Hoành khẽ mỉm cười rồi im bặt, cúi đầu tiếp tục làm bài.
“Á! Sao lão tử lại quên mất chuyên này nhỉ?” Dường như cậu ta sực nhớ ra điều gì, bèn vỗ vỗ mái tóc bù xù, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào người đằng trước, rồi cầm bút chì chọc nhẹ vào cô. “Ê, cậu họ gì?”
“Tớ hả, Ôn Hoành.” A Hoành quay lại, lặng lẽ nhìn vào đôi mắt cậu ta, giọng nói vẫn lơ lớ như vậy nhưng còn mang theo giọng điệu khác.
“Đúng là họ Ôn có khác.” Không hiểu tại sao, Tân Đạt Di lại nhớ đến một cô gái, giọng lạnh hẳn đi rồi từ từ buông cây bút trong tay xuống.
Mặc dù Tân Đạt Di tính tình bộp chộp, làm việc không bao giờ tính đến hậu quả nhưng lại không thích thái độ tiểu nhân bài xích người khác.
Kể cả vì Tư Nhĩ mà phá lệ cũng sẽ không trút giận lên đầu một cô gái trông hiền lành, thật thà, đến nói năng cũng ấp a ấp úng không đủ chủ vị. Là nam nhi cũng phải quan tâm đến lòng sĩ diện của mình, nếu không trước mặt gã Ngôn Hi, lão gia họ Tân này không dám ngẩng đầu làm người mất!!!
Cậu ta cảm thấy bực dọc, ôm một bụng tức, quăng quật sách vở loạt xoạt.
A Hoành có linh cảm hành động này có liên quan đến cô, nghe những tiếng động bất thường đó, cô đột nhiên có cảm giác lòng mình tĩnh lặng một cách kì lạ.
Buổi chiều hôm đó, lúc tan học, Thư kí Lý dừng xe trong bãi đỗ gần đó đợi A Hoành và Tư Hoán. Tư Hoán học trên A Hoành một lớp nên tan học muộn hơn.
Lúc Tư Hoán bước ra, dáng vẻ không có gì bất thường, nhưng chợt như phát hiện ra điều gì đó, bèn hướng về phía trụ đá ngập ngừng gọi lớn, cơn sóng dữ dội lập tức trào dâng trong ánh mắt. “Nhĩ Nhĩ!”
Tim A Hoành thắt lại, vội quay đầu nhìn theo thì thấy một cô gái với thân hình gầy guộc và mái tóc dài đang đứng nghiêng bên cạnh trụ đá. Cô ấy nghe thấy tiếng gọi của Tư Hoán thì bèn vội vã bỏ đi.
Lúc này, A Hoành vẫn chưa biết cái tên “Nhĩ Nhĩ” đại diện cho điều gì, chỉ là trong lòng trào lên một cảm giác xa lạ, như thể câu trả lời tìm kiếm bấy lâu đang ở ngay trước mắt, khiến cô không còn hứng thú tìm hiểu thêm nữa.
“Nhĩ Nhĩ, đừng đi được không?” Cổng trường không một bóng người mà chỉ có tiếng gọi pha chút đau đớn. Tư Hoán nắm chặt bàn tay, chiếc áo sơ mi màu xanh lam bó sát vào người,gấu áo bị nắm rúm ró trong lòng bàn tay, thể hiện rõ sự ấm ức.
Tuy nhiên, cô gái được gọi bằng cái tên thân mật “Nhĩ Nhĩ” kia lại một mực rời đi như không hề nghe thấy tiếng gọi đằng sau, tấm lưng dần ưỡn thẳng, ngẩng đầu cao, quý phái như một chú thiên nga trắng muốt.
Ôn Tư Hoán không còn giữ được vẻ dịu dàng và lịch thiệp nữa, nhưng anh cũng không đuổi theo mà đến phía đằng xa, tựa lưng vào trụ đá, hồi lâu mới quay lại, đôi mắt đỏ hoe, nhìn A Hoành ới ánh mắt lịch sự hơn nhưng cũng lạnh lùng hơn.
A Hoành cảm thấy như có một màn sương mù vừa bao phủ lên trái tim mình. Bọn họ - Tư Hoán và cô gái “Nhĩ Nhĩ” kia có vẻ đã từng rất thân thiết nhưng tại sao lại có thái độ đó? Còn cô, cô chỉ giống như một người thừa...