Ngày ba mươi tết năm 2004, nhà họ Ôn vô cùng ngộn nhịp. Ông cháu Tân Đạt Di, Lục Lưu, Trần Quyện, Tôn Bằng như đã hẹn trước, cùng lúc bước vào nhà họ Ôn.
Cụ Tân nhìn Trần Quyện có đôi mắt đẹp mê hồn, thắc mắc không hiểu đây là con gái hay con trai. Nhưng cụ cũng không để ý lắm, chỉ nghĩ đó là người bà con của nhà họ Ôn, liền gọi: “Ôn tam, lão tử đến rồi, pha trà ngon đi.” Tay cụ xách Tân Đạt Di như xách một chú gà nhép bước vào phòng khách.
Tân Đạt Di giật thột, toát hết mồ hôi hột. Ông nội cậu nổi hứng sang chúc tết nhà họ Ôn, cậu không can được, nhưng biết chắc chắn Trần Quyện cũng đang có mặt ở đó, cậu và cậu ta lại có mối quan hệ không rõ ràng nên thực sự không muốn để cậu ta và ông nội gặp nhau.
Trần Quyện liếc xéo Tân Đạt Di, vừa phe phẩy cái quạt vừa cười khẩy. Sau đó, Lục Lưu cũng bước vào, cậu ngoái đầu lại nhìn Lục Lưu hồi lâu, cả hai vờ như không quen nhau, lẳng lặng bước vào phòng khách.
Mọi người yên vị chưa đầy ba phút thì Tôn Bằng đội tuyết bước vào. Anh ta tươi cười chúc tết hai cụ lớn. Bà Uẩn miệng thì reo: “Sao Tôn Bằng đến đúng lúc thế.” Nhưng trong lòng không khỏi thắc mắc, mặc dù mấy nhà có quan hệ khá gần gũi nhưng chưa đến mức phải có nhà ăn cơm tất niên thế này. Nhà họ Tân với nhà bà có quan hệ thân mật từ lâu, Trần Quyện một mình ở thành phố B không có nơi nương tựa, nhà họ Lục có ba mươi phần trăm cổ phiếu của nhà họ Ôn nên đến cũng là bình thường, còn Tôn Bằng không hiểu là thế nào?
Tôn Bằng đưa cho bà Uẩn mấy hộp quà lớn, đều là đồ tẩm bổ đắt tiền, nói là ông nội anh ta bảo mang đến biếu.
Cụ Tông Công – ông nội Tôn Bằng là bạn cờ của cụ Ôn Mộ Tân, quan hệ không tồi, nhưng so với các chiến hữu chung một chiến hào như cụ Ngôn Cần, Tân Vân Lương thì còn cách khá xa.
Haizz, năm nay chúc tết hơi sớm thì phải.
Tôn Bằng đảo mắt khắp một lượt rồi lượn lờ nói khéo: “Đáng lẽ không nên đến làm phiền bác, nhưng ông cháu đi xem chương trình ca nhạc nội bộ với mấy cụ, cháu không thích xem mấy cái đó, ông cháu biết cháu không thích những chỗ ồn ào nên bảo cháu sang đây. Ông cháu bảo nhà cụ Ôn đông thanh niên, cụ Ôn thích trẻ con, bác gái thì cũng nhẹ nhàng, hoà nhã, thế nên cháu mới vác mặt dày đến đây đấy ạ.”
Cụ Tân gật gù bày tỏ đồng tình. Cụ cũng không thích chương trình ca nhạc nội bộ, diễn viên toàn biểu diễn những cái chẳng đâu vào đâu. Mấy năm đầu, tân xuân chúc tết, biểu dương công lao của các công thần lão tướng, năm nào cụ cũng đi, kết quả chưa tỉnh ngủ thì tiệc đã tan, bị cảnh vệ dìu vào xe, các cụ khác trêu cụ cả quãng đường về. Từ đó trở đi, bất luận thiên hoàng hay ai mời, cụ cũng không đi thêm bất cứ lần nào nữa.
Bà Uẩn bẹo má Tôn Bằng, cười nói: “Thằng nhỏ này từ bé đã khôn khéo, nói năng còn dẻo mỏ hơn cả con rể đến nhà bố vợ.”
Mọi người đều cười ồ lên, gật đầu tán thưởng.
Nhìn thấy Ngôn Hi, Tôn Bằng liền lại gần anh, mắt đảo sang chỗ A Hoành và Lục Lưu. “Thế nào, kịch vẫn chưa mở màn chứ, tôi đến muộn rồi hả?”
Gân xanh trên trán Ngôn Hi giần giật, chỉ muốn gầm lên: “Biến!”
Cả ngày A Hoành vui vẻ hớn hở, mặt đỏ hồng hào, gặp ai cũng niềm nở đón tiếp, đến trước mặt Lục Lưu, cô cũng cười cười nói: “Anh uống trà ạ!”
Lục Lưu mỉm cười, bóc một nắm hạt rồi đưa trước mặt cô, hỏi: “Ôn Hoành bảo đây là lạc hay nho?”
A Hoành khẽ đáp: “Hạt dưa.”
Cả đám đều choáng.
Với tính cách của A Hoành, chắc chắn sẽ cười và cự nự: “Anh nghĩ sao ạ?”
Thế nhưng đức tính này, tám mươi phần trăm là có liên quan đến ai đó…
Mười đôi mắt: Châm chọc, độc địa, mờ ám, u buồn, vô cảm đồng loạt đổ dồn vào Ngôn Hi. Ngôn thiếu gia mặt dày, Ngôn thiếu gia không đỏ mặt, Ngôn thiếu gia mở to đôi mắt vô tội và trừng trừng đáp lại từng người một.
Ăn xong cơm tất niên, mọi người ngồi quây quần xem chương trình ca nhạc đêm giao thừa.
Bà Uẩn rót hai ly rượu vang mời cụ Ôn và cụ Tân, nói là mềm huyết quản, tốt cho sức khoẻ. Cụ Ôn lắc đầu quầy quậy nói rượu vang không ngon bằng rượu trắng, bà lại nhẹ nhàng khuyên bố chồng uống hết.
Cụ Tân nhớ đến con trai, con dâu đã mất của mình mà ngậm ngì, mắt đỏ hoe, Tân Đạt Di phải đi đến, vừa làm mặt hề vừa lộn nhào, suýt thì phải đóng xiếc khỉ mới chọc được ông nội cười.
Cậu quệt mồ hôi nói: “Ông, sao ông càng già càng giống con nít vậy?”
Cụ Tân liền cười quát: “Biến, cái đồ bất hiếu, ông mày còn chưa chết thế mà mày hai, ba hôm lại sinh sự đòi bỏ nhà đi, sau này ông còn trông đợi gì ở mày nữa?!”
Sắc mặt Trần Quyện sầm xuống, cậu nói nhỏ với A Hoành đang ngồi cạnh: “Tớ không biết nhà người ta lại thế này, biết trước như thế thì chúng tớ đã không…”
Tân Đạt Di tiu nghỉu giơ một ngón tay ra. “Chỉ có một lần, lấy đâu ra mà ba hôm lại sinh sự.”
A Hoành khựng lại, không biết nên khuyên giải thế nào. Cô biết rõ hai người này đã vượt qua ranh giới bạn bè, nhưng lại nghĩ Trần Quyện cô đơn quá nên không nỡ lòng khuyên hai người tách ra, nghĩ dần dần cả hai sẽ chín chắn hơn, sự việc sẽ được giải quyết ổn thoả.
Năm nào cũng vậy, mọi người xem chương trình ca nhạc đêm giao thừa trên truyền hình là vì muốn tận hưởng bầu không khí náo nhiệt. Nhưng năm nay bà Uẩn có phần buồn hơn mọi người, bà nhìn Ngôn Hi mà cảm thấy thằng nhỏ này ngày càng xa lạ. Nhìn dáng vẻ hiện tại của anh, bà vẫn tưởng tượng ra cảnh hai mươi năm về trước, anh ngước đôi mắt to tròn, tay túm gấu váy bà, giọng nói vô cùng non nớt: “Cô ơi, lần sau đi chơi công viên, cho con đi với nhé?” Đôi mắt to tròn đó, ngoài vẻ mong chờ còn có sự thấp thỏm.
Hồi ấy, Tư Hoán được bà bế trong lòng, từ trên cao anh nhìn xuống cậu bé không có mẹ này với ánh mắt tò mò, ngây thơ. Còn anh thì cho Tư Hoán toàn bộ sữa và bánh kẹo gửi từ Mỹ về, cười híp mắt, ra sức kiễng chân lên kéo Tư Hoán cười nói: “Cậu xuống đây, Tư Hoán, ông nội tớ bảo bạn nào thích làm nũng là không ngoan đâu.”
Tư Hoán rất nghe lời cậu, thấy vậy liền giãy giụa đòi xuống, bà liền đặt cậu xuống. Cậu bé kia lại ranh mãnh giang tay ra nói: “Cô ơi, bế tiểu Hi với.”
Bà sững lại rồi bế cậu nhóc lên, cậu liền ôm cổ bà, mắt ngân ngấn nước, thút thít: “Cô ơi, Tôn Bằng bảo mẹ cháu không yêu cháu nơi mới không ở với cháu, bạn ấy bảo cô không yêu cháu nên mới không cho cháu đi chơi công viên cùng, cháu biết mẹ cháu không yêu cháu, thế cô có yêu cháu không ạ?”
Thế cô có yêu cháu không ạ?
Câu hỏi này, vượt thời gian và không gian đến năm 2010.
Một cậu bé hai tuổi với đôi mắt to tròn đã học được bài hát kỳ quái biểu diễn trong chương trình ca nhạc đêm giao thừa, vừa vỗ tay vừa híp mắt hát cho bà nghe rằng: “Cháu yêu bà, bà có yêu cháu không?”
Chỉ trong tích tắc, hai mươi, ba mươi năm, gần như là nửa cuộc đời, chẳng có gì thay đổi cả.
Bà lại bật khóc.
Cậu bé đó đưa bàn tay nhỏ xíu ra quệt nước mắt cho bà, phụng phịu nói: “Bà ngoại khóc, bà không yêu cháu hả?”
Bà liền bế cậu vào lòng, nói trong tiếng nức nở: “Bà ngoại yêu cháu chứ, yêu cháu nhiều lắm.”
Cuối cùng, cậu bé mang một phần tư dòng máu của bà này đã trở thành núm ruột của bà, như châu như ngọc, sẽ không bao giờ bị phụ lòng và tổn thương nữa. Cậu bé lại kiễng chân lên hôn lên trán bà một cái rõ kêu, rất giống điệu bộ của cha cậu khi an ủi cậu, rồi cậu xoa đầu bà nói: “Bà ngoại ngoan nhé, bà đừng khóc, mẹ nói rồi, khóc sẽ không phải là bé ngoan đâu.”
Bà cười, ôm cậu cháu ngoại của mình càng chặt hơn. “Đừng nghe mẹ con nói linh tinh, hồi nhỏ cha con hay khóc nhè lắm, nhưng cha con vẫn là em bé ngoan đấy.”
Sắp đến không giờ năm 2004, A Hoành, Tư Nhĩ lên tầng dọn dẹp phòng ốc. Lệ cũ của gia đình, tống cựu nghênh tân nhà, hai phòng đầu trên tầng hai, A Hoành và Tư Nhĩ mỗi người một phòng. Khi quét đến phòng A Hoành, Tư Nhĩ nhìn thấy ngăn kéo bàn chưa đóng kín bèn đẩy vào trong nhưng không được, cô liền mở ra xem, hoá ra có một lá thư bị kẹt trong khe bàn. Lôi ra mới biết đó là thư do cha A Hoành lúc cuối đời nhưng chưa gửi đi.
Tư Nhĩ nghĩ đến việc cha chưa bao giờ viết thư cho cô, trong lòng cũng thấy ghen tỵ, lẩm bẩm. “Con đẻ thì có gì ghê gớm, con cũng thương cha mà! Cha chẳng công bằng chút nào cả.”
Miệng phong thư được cắt rất gọn gàng, cô hé phong bì ra ngó trộm thì thấy chữ “Ngôn Hi”, trí tò mò nổi lên, cô liền lén lút nhìn ra cửa, thấy bên ngoài không có ai, bèn vội vàng mở ra đọc, đọc xong thì đứng như trời trồng, mặt mũi tái nhợt.
Một lúc lâu sau, cô nghe được tiếng bước chân, quay lại thì thấy A Hoành đã đứng ngoài cửa.
A Hoành nheo mắt, nhìn thấy lá thư trên tay cô thì thở dài: “Cậu đọc rồi hả?”
Tâm tư Tư Nhĩ rối bời, cô ném lá thư xuống bàn, sắc mặt vô cùng khó coi. “Bình thường cậu chịu khó đem lại niềm vui cho mọi người như thế, chắc thư hồi âm cho cha phải viết hay lắm nhỉ? Có phải sẽ nhất nhất nghe theo lời dạy dỗ của cha, không bao giờ quay lại với Ngôn Hi nữa không? Thảo nào, khấu đầu mạnh như thế.”
A Hoành mỉm cười rồi đáp: “Lấy thư ở đâu thì để lại vào đó cho tôi. Cậu mà để mọi người trong nhà biết được nội dung lá thư, sau này cậu thích cái gì, tôi sẽ cướp cái đó.” Câu nói này gần như, à không, là lời đe doạ trắng trợn.
Tư Nhĩ sững lại nói: “Rốt cuộc… cậu đã trả lời cha như thế nào?”
A Hoành liền đáp: “Chỉ một chữ thôi: Không.”
Tư Nhĩ “hả” một tiếng rồi lắp bắp: “Cậu… vẫn là Ôn Hoành đấy ư?”
Ôn Hoành vốn là đứa con hiếu thảo, cha mẹ nói gì không bao giờ dám cãi lại, mẹ đánh thì ngoan ngoãn chịu trận, đến việc giở trò khôn lỏi sau lưng cũng không biết làm. Mặc dù vì Ngôn Hi và mẹ mà cô phải áp dụng chiến thuật mềm nắn rắn buông một thời gian dài, nhưng chưa bao giờ cô dám chọc giận mẹ nửa phút.
Tư Nhĩ từng mỉa mai Ôn Hoành rằng: “Có phải cậu đọc Hiếu kinh và Nữ giới để lớn hay không?”
Ôn Hoành lại bình thản trả lời rằng: “Tôi được gợi mở bởi cuốn sách vỡ lòng là Tam Tự kinh.”
Và thế là, vị tiểu thư được sủng ái ở nhà họ Ôn – Ôn Tư Nhĩ giống như chú gà mái nhỏ bại trận, vuốt lại bộ lông xù xì và không bao giờ muốn đối đầu với cô nữa. Kể cả có thắng thì cũng chẳng thấy tự hào gì, chỉ thích nhìn cô nàng và Ngôn Hi hành hạ nhau, rồi vỗ tay cổ vũ cho đôi tiện nhân, à không tiểu bích nhân đó.
Tư Hoán còn hỏi cô rằng: “Nếu em gái anh làm chị dâu em thì em nghĩ thế nào?”
Cô liền cười đáp: “Em rủa cho bọn họ sống với nhau đến đầu bạc răng long và không bao giờ chia tay.”
Tư Hoán liền xoa đầu cô và than thở: “Em trưởng thành rồi đấy, hồi nhỏ em giở không biết bao nhiêu là trò xấu…”
Cô liền lườm anh một cái rồi nói: “Ôn Tư Hoán, anh đừng quên rằng những trò xấu đó có nửa lớn là công lao của anh, suốt ngày giả vờ ta đây là quân tử, nếu Ngôn Hi không túm được điểm yếu của anh thì làm sao anh sửa được những tật xấu đó? Xí, còn lâu em mới tin, rõ ràng là ôm một bụng tật xấu từ trong trứng nước, giống hệt cô em gái ruột của anh.”
Chuyện đã khá sa đà, lại quay về với bức thư này.
Thực ra đó không hẳn là một bức thư, chỉ là một câu hằng ngôn cảnh thế mà thôi, và nếu được nhìn thấy những tình tiết sau này, ông Ôn quá cố hẳn cũng thán phục bản thân vì sự tiên đoán chính xác của mình.
Ông nói: “Cha đã nhờ người bấm thử ngày sinh tháng đẻ cho Ngôn Hi, đàn ông mà tướng mạo như con gái, bẩm sinh sao xấu, gặp nhiều tai hoạ, mệnh phạm cô độc, huống chi cậu ta lại còn thích con trai. Con gái ạ, mình hãy từ bỏ chuyện này đi.”
Sau đó, chắc lại nghĩ mình tin vào đảng, vào chính phủ, lá thư này có vẻ hơi huyễn hoặc, ảo tưởng nên mới ngại gửi đi.
Và rồi, con gái ông lại dứt khoát trả lời rằng: “Không.”
Tư Nhĩ véo má A Hoành rồi bất ngờ gào lên: “Cậu là đứa đại ngốc, đại đại ngốc!” Sau đó, đưa tay áo lên quệt mặt rồi bắt đầu bỏ chạy, để lại A Hoành đứng tần ngần.
Lúc chuông đồng hồ báo hiệu không giờ, nhà họ Ôn đốt pháo giòn giã ngoài sân, mọi người đều chạy ra ngoài, chỉ có cụ Tân vẫn ngồi uống trà, đàm đạo với cụ Ôn: “Ông tam à, hôm nay nhà ông đông vui quá!”
Cụ Ôn chọc chú chim hoạ mi của mình rồi cười ha ha: “Coi bảo bối của tôi này, cũng nhảy loạn lên đòi ra khỏi lồng đấy.” Sau đó, ông cụ nhìn lồng chim thở dài nói: “Đến ông cũng cảm thấy mình trưởng thành rồi ư?”
Tân Đạt Di châm ngòi pháo rồi chạy ra rất xa.
Ngôn Hi đứng gần, thấy lửa đỏ rực, nhớ lại chuyện cũ, người cứng đờ, đang lùi về phía sau thì bị ai đó đứng sau lưng bịt tai lại, lòng bàn tay mềm mại, giọng nói dịu dàng, dù pháo nổ to vẫn nghe rõ: “Ngôn Hi, em đây.”
Anh bị khoá chặt trong vòng tay mềm mại đó, anh mở to mắt, quay lại, giữa tiếng pháo nổ, anh nhìn thấy A Hoành.
Anh nhìn cô cười, cô cũng mỉm cười, khoảng cách khá gần, giữa tiếng pháo, anh và Tôn Bằng cười với nhau, nhìn thấy Ngôn Hi, anh ta liền chỉ vào tai mình, giễu cợt: “Cậu không còn thời gian nữa đâu.”
Ngôn Hi nhìn anh ta trân trân, hồn xiêu phách lạc.
Tư Hoán theo dõi từ đầu đến cuối rồi nói nhỏ: “Nhĩ Nhĩ, sorry, chị dâu của em không thể là em gái anh được.”
Cô cười, mắt ngân ngấn nước rồi nói: “Ôn Tư Hoán, anh khó có thể tưởng tượng ra rằng gã ngốc đó đến bây giờ vẫn tưởng mình thông thái, tưởng giấu được người đã khuất, cả thế giới đều mong bọn họ đến được với nhau. Ôn Tư Hoán, bọn mình tìm giúp A Hoành một anh chàng khoẻ mạnh, đàn ông, toàn tâm toàn ý yêu cậu ấy, được không?”
Hai người nhìn nhau cười, anh nói với cô: “Không được, Ngôn Hi bảo nhất định phải để cậu ta tìm người này.”
Cô bĩu môi nhưng nước mắt lại lăn dài: “Cái gì, anh ta tưởng Trái đất quay quanh anh ta ư? Anh ta nói nhà họ Ôn chắc chắn sẽ thịnh vượng, anh ta nói nhà họ Ngôn sẽ bỏ rơi anh ta, anh ta nói người anh ta yêu là Lục Lưu, tại sao anh ta nói gì cũng được chứ?”
Tư Hoán ôm chặt em gái vào lòng.
Trong tiếng pháo nổ giòn giã, cùng với giây phút cuối của năm 2003, mọi thứ biến thành tàn tro.
Ngày 25 tháng 1 năm 2004, năm thứ sáu kể từ khi họ quen nhau, Ngôn Hi nói: “Ôn Hoành, anh không yêu em, từ nay trở đi anh không muốn nhìn thấy em nữa. Chúng mình chia tay thôi!”