Mười Năm Thương Nhớ

Chương 21: Chương 21: Một Trận Ẩu Đả




Đêm giao thừa, nhà họ Ôn và nhà họ Ngôn vừa cùng đón Giao thừa vừa xem chương trình văn nghệ chào năm mới có diễn viên hài Triệu Bổn Sơn và Tống Đan Đan đóng.

Sáng mùng Một, Tân Đạt Di đến nhà họ Ôn chúc tết, vẫn tính cách bộp chộp, hấp tấp như thế, tuy nhiên lại không có ác ý gì mà rất ngây thơ. Người lớn quý cậu ta lắm, cũng bảo Ngôn Hi, Tư Hoán và A Hoàng đến nhà họ Tân chúc tết đáp lễ.

Tân Tướng quân là một cụ già hài hước, mặc dù cụ Tân với cụ Ngôn cả đời chỉ thích chỉ trích nhau nhưng tự đáy lòng lại đối xử rất tốt với Ngôn Hi. Chỉ tiếc là hiện tại sức khỏe không tốt, cuối năm đã đệ đơn lên cấp trên xin nghỉ hưu, ông không còn dáng dấp của một quân dân ngày nào mà hoàn toàn là một cụ già bình thường, khiến mọi người ai cũng phải than thầm.

“Kiếp này lão Ngôn chưa làm được việc gì thông minh cả, lên chức sĩ quan chỉ huy cũng chỉ là ngẫu nhiên. Nếu xét về đầu óc thì ông ấy không thể bì được với ta.” Cụ Tân sai chú trợ lí mang rất nhiều đồ ăn tới cho ba người họ, còn nói thằng cháu nội Đạt Di của ông thích ăn những thứ này.

“Ông Tân ơi, hay dở gì thì cháu cũng mang họ Ngôn mà.” Ngôn Hi cười, úp mu bàn tay trắng ngần lên miệng.

Cụ Tân liền vỗ tay lên vịn xô pha, cười nói: “Ta biết cháu họ Ngôn. Ông cháu mình chỉ nói riêng với nhau vậy thôi , không để ông già đó nghe thấy là được.”

Ngôn Hi gật đầu, vui vẻ đáp: “Vâng”

“Đây là A Hoành đúng không?”Cụ Tân chăm chú nhìn cô bé ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng hỏi.

A Hoành liền tần ngần gật đầu.

“Cháu gái ngoan quá! Dễ thương, phúc hậu.” Cụ Tân rất thích dáng vẻ của A Hoành, nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng trìu mến.

A Hoành mím môi nhìn ông cụ, cúi đầu với vẻ ngại ngùng. Khi cô còn nhỏ, từng có cụ già nói khuôn mặt cô tròn trịa, thanh thoát, tướng mạo rất phúc hậu.

“Tư Hoán , cháu nghe ông nói đây, cuối năm, A Hoành đứng thứ ba toàn khối, đến cháu cũng không chạy kịp theo đâu.” Cụ Tân nhìn Tư Hoán , cười ha ha.

Tư Hoán trầm ngâm một lúc rồi mỉm cười, nói: “Từ trước tới nay, A Hoành luôn rất thông minh, dễ mến, cháu làm anh nhưng vẫn kém hơn mà.”

Cụ Tân liền cau mày: “Từ nhỏ đã có cái tính này, nói gì cũng phải vòng vèo ba trăm sáu mươi độ, đều là người trong nhà mà không thấy mệt ư?”

Tư Hoán nghe thấy vậy, mặt liền đỏ bừng lên nhưng không thanh minh gì nữa.

Ngôn Hi đảo mắt một vòng, miệng cười hớn hở. “Ông Tân, mấy hôm trước ông cháu có đưa người đến chúc tết ông, biếu một ít trà ngon , giờ vẫn chưa mở hộp hả ông?”

“Trà Trâm Mi ở Đồn Khê hả?” Ánh mắt của Tân toát lên vẻ hào hứng.

“Đúng rồi , tên là Cống gì đó?” Ngôn Hi cười cười, ngón tay miết nhẹ trên xô pha, giả vờ không nhớ ra.

“Cống Hi!” Cụ Tân vỗ tay cái đốp , mắt cũng sáng lên.

Ngôn Hi liền cười. “Ông nội cháu rất quan tâm đến sức khỏe của ông, dặn cháu nhó phải nói với ông một câu.”

“Là câu gì? Cháu nói đi.” Ông Tân cười cười, các nếp nhăn hằn sâu trên khuôn mặt.

“Ông già, không có việc gì đừng giả vờ đổ bệnh. Cũng chỉ có tí vết thương cũ, ốm cái con khỉ mà ngày nào cũng đòi nghỉ hưu .Ổn ổn thì sang nhà chơi, lão tử mời ông uống trà.” Ngôn Hi tuôn ra một tràng dài , giọng hài hước vô cùng.

Cụ Tân nghe thấy vậy thì buồn rầu thở dài , nói: “Năm đó, khi cha cháu chào đời, lão Ngôn mừng quá kéo ta sang uống rượu cả đêm, bà nội cháu lúc đó còn bực nữa. Thế mà bây giờ, chỉ trong chớp mắt bà nội cháu cũng không còn nữa, cha cháu cũng ra nước ngoài rồi. Đám già bọn ta cũng không tránh khỏi cảnh lẻ loi.”

Ngôn Hi lại cười, tay nâng ly trà . “Ông Tân cả đời sống tự do tự tại, sao lúc này lại lẩn thẩn thế? Cháu mời ông một chén. Đi rồi thì mặc kệ thôi. Ông ấy cách cháu nghìn dặm, cháu cũng cách ông nghìn dặm mà.”

Tết đến, ngày nào cũng ăn ăn uống uống, không có việc gì làm thì đốt pháo cho vui, thời gian trôi qua như nước chảy.

Chỉ còn mấy ngày nữa vào học.

Chiều tối hôm Mười bốn tết, A Hoành đang ở nhà thì nhận được một cú điện thoại bất ngờ. Giọng của đối phương rất trẻ con, vừa mếu máo nói, cũng không hỏi người nghe điện thoại là ai: “Anh Tư Hoán , anh mau cho người đến “Phi Tường” đi, một bọn đông lắm đang đánh ang Ngôn Hi.” Nói xong liền cúp máy ngay.

A Hoành không hiểu đầu đuôi thế nào đành chạy ngay sang phòng Tư Hoán, tiếng phổ thông lập tức biến thành tiếng cá heo: “Tư Hoán, tìm người, Phi Tường, cứu Ngôn Hi!”

Tư Hoàn liền đỏ mặt tía tai, khoác áo vào rồi phi như bay ra ngoài, vừa phi vừa hét: “A Hoành, tuyệt đối không được nói với người lớn đâu đấy!”

A Hoành lấy tạm một cây gậy rồi quay lại xách theo hộp thuốc cứu thương, nghĩ bụng: Em bận thế này thì làm gì còn thởi gian mách tội với người lớn! Sau đó cô cũng lao ra khỏi nhà như một cơn gió.

“Phi Tường” là một quán bar nổi tiếng, cứ về đêm là lại có rất đông người đến đây giải trí. Khách khứa thuộc nhiều thành phần khác nhau nên chuyện gây hấn đánh nhau cũng thường xuyên xảy ra.

Lúc A Hoành đến nơi thì hai đội đang đánh nhau đữ dội trong con ngõ trước quán bar. Cô không nhận ra những kẻ khác, chỉ nhìn thấy ba cái bóng màu hồng, màu trắng và máu đen đang quần thảo dữ dội.

Chiếc bóng màu đen kia là Tân Đạt Di, lông mày cau có xoăn tít lại, kiểu như bắt đầu nổi cơn thịnh nộ, mắt trợn ngược, vừa trợn vừa chửi, tay cầm chai rượu không không biết nhặt ở đâu ra, mặt mày hùng hổ choảng vào đối phương, còn chân thì đá bùm bụp.

Anh chàng áo trắng là Tư Hoán, mắt vằn đầy tia máu, gân xanh góc trán nổi lên, không ngừng giật giật, không còn vẻ thư sinh, điềm đạm ngày thường, tay túm một anh chàng cao to lực lưỡng bên cạnh và đấm túi bụi.

“Mẹ nó chứ, đến anh em của lão tử mà bọn ngươi cũng dám động đến hả, không muốn sống nữa à? Hôm nay lão tử sẽ cho các ngươi được toại nguyện!” Tân Đạt Di gầm lên, đôi chân dài tung cước liên hồi khiến phe đối phương ngã dúi dụi.

“Mẹ kiếp! Gã nam không ra nam nữa không ra nữ kia dám cướp người yêu của thằng Hổ Bá này hả? Hôm nay Hổ Bá không cho hắn chết thì không bao giờ xuất hiện trên giang hồ nữa!” Một tên tóc nhuộm vàng có vẻ như là kẻ cầm đầu với vẻ béo núc, ánh mắt hằn học, cười rất quái đả, lên tiếng.

“Thế thì hôm nay ta sẽ giải quyết ngươi trước!” Tư Hoán giải quyết xong đám râu ria bên cạnh rồi lao lên như tên bắn, túm cổ áo gã kia và thụi tới tấp.

Còn chàng áo hồng là Ngôn Hi, bên cạnh là mấy kẻ trộng có vè rất xã hội đen đang nằm. Ngôn Hi vỗ tay rồi bước đến. “Bà mợ sao lề mề thế? Nhanh lên!” Anh chàng nhe răng ngoẹo đầu cười mắng anh chàng áo đen.

“Mẹ kiếp! Ngôn Hi, cậu hơi quá đáng rồi đấy! Lão tử vì cứu cậu mà tha cà dép lê ra đây, cậu còn đứng đây kích tướng hả!” Tân Đạt Di thở dốc, lên gối thẳng vào tên béo ị kia, tranh thủ lúc kẻ đó đang ôm bụng rên rỉ, liền tung cước đá luôn một cú, kết thúc trận đấu.

Lúc A Hoành định thần lại, liền nhìn thấy đôi dép lê đầu hổ màu vàng dưới chân Tân Đạt Di, tôi đang căng thẳng cũng phải phì cười.

“Tôi có yều cầu cậu cứu tôi đâu, tại thằng Tép lắm điều đó chứ.” Ngôn Hi trợn mắt nhìn sang phía cột điện bên cạnh.

“Anh Ngôn Hi, em sợ anh bị tụi nó đánh trọng thương mà!” Một cậu bé gầy gò, đầu đội mũ từ sau cột điện đi ra, nhìn dáng vẻ như học sinh cấp hai. “Anh không được giận em đâu đấy, giận em là em không chơi với anh nữa đâu!”

“Hừ!” Ngôn Hi xoa đầu cậu bé rồi cười trừ cho qua.

A Hoành đứng từ xa theo dõi, đoán chính cậu bé này là người gọi điện thoại kêu cứu.

“Ê, Ngôn Hi, cậu định xử lí gã này thế nào đây?” Tư Hoán túm chặt anh chàng béo ị tự xưng là “Hổ Bá” kia, lúng túng không biết phải làm gì.

“Ông... các ông định làm gì vậy?” Anh chàng kia thấy đám chân tay đã bị đánh cho tơi tả, bắt đầu toát mồ hôi.

Ngôn Hi liền lắc cổ tay, nhếch miệng cười rồi bước đến bên cạnh anh chàng béo ị kia. “Ông nói ông tên là gì ấy nhỉ?” Ngôn Hi uể oải hỏi.

“Hổ Bá! Ông không biết cái tên này ư, trong giang hồ ai là không biết cả!” Anh chàng kia ưỡn cái bụng béo rồi ra oai.

“Tôi chỉ nghe đến Diện Bá thôi chứ chưa nghe nói đến Hổ Bá bao giờ.” Ngôn Hi lập lờ nói.

“Ngôn HI, tại sao lại dính dáng đến hạng người này?” Tư Hoán cau mày hỏi.

“Cậu hỏi tôi, tôi biết hỏi ai?” Ngôn Hi lườm, đáp.

“Ông... ông... cướp Mĩ Mĩ của tôi mà còn bảo không quen tôi à, đánh bài bơ giỏi thật đấy!” Chiếc mũi đại bác của Hổ Bá phẫn nộ khịt khịt.

“Mĩ Mĩ? Ai cơ?” Ngôn HI nhướng mày thắc mắc.

“Mĩ Mĩ, bồ tôi, yêu nhau tám năm rồi, thế mà dám bỏ tôi theo ông!” Hàm Hổ Bá bạnh ra toàn thịt, mũi sụt sịt như sắp khóc.

“Ngôn Hi, Ngôn địa mĩ nhân mà lại làm những chuyện này ư? Mĩ Mĩ, chậc chậc, lão tử vỡ bụng mất...” Tân Đạt Di đứng bênh cạnh cười khùng khục.

Cậu bé đội mũ nhìn Tân Đạt Di rồi cũng không kìm được, cười rũ rượi.

“Thiếu gia là kẻ đầy tư cách, sao có thể làm những chuyện thất đức này được!” Ngôn Hi lườm hai kẻ đang cười.

“Nói thật là thiếu gia từng làm rồi đấy.” Tư Hoán sực nhớ ra điều gì đó, chống tay lên trán, nói.

“Bao giờ?” Ngôn Hi cau mày thắc mắc.

“Cô nàng trường số 7 đó.” Tư Hoán nhắc.

“Cưa cậu đó, tên là Angel beauty gì đó.”

“Chính là Mĩ Mĩ đó.” Anh chàng béo ị đấm ngực giậm chân, vẻ rất đau khổ.

Ngôn Hi liền sực nhớ ra và nói: “Ờ.”

“Ông “ờ” có nghĩ là gì?” Anh chàng kia bị Tư Hoán kẹp chặt vai đành nhảy dựng tại chỗ.

“Ờ tức là tôi và cô nàng chưa làm gì cả, chỉ mới hôn một lần, cô ta bội son, trông kinh lắm, hôn xong bọn tôi liền bye bye.” Ngôn Hi thản nhiên đáp.

Từ trước đến nay anh vẫn cố gắng tiếp xúc với người lạ mà không có sự đề phòng, cố gắng thực hiện hành vi thân mật nhất, nhưng rồi anh phát hiện mình không thể làm điều đó.

A Hoành sực nhớ đến cảnh hai người hôn nhau say đắm dưới ánh đèn đường ngày hôm đó.

“Thế còn bảo là không có gì à? Tao phải giết chết mày!” Anh chàng béo ị bắt đầu khóc.

“Đằng kia đang làm cái gì vậy?” Cách đó không xa có tiếng quát cất lên. Cảnh sát đã xuất hiện.

Tứ Hoán hoảng quá, vội buông tay ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.