Mặt Ngôn Hi đỏ rần, A Hoành đã hiểu ra phần nào, bèn đưa mắt nhìn ra chỗ khác, đúng lúc chạm
phải ánh mắt Tư Nhĩ. Cô nàng lạnh lùng nhìn cô, cảm giác có cái gì đó
rất khó chịu.
A Hoành thở dài, chẳng lã cô và Tư Nhĩ sẽ suốt đời như thế này ư?
Tôn Bằng thấy thế bèn cười tủm tỉm, xoa đầu Tư Nhĩ. “Tiểu mĩ nhân, em lại buồn rồi hả?”
Tư Nhĩ liền lườm anh chàng, quặc lại: “Ai thèm buồn chứ?”
Tôn Bằng liền cười to hơn, mắt sáng rực. “Đến động tác lườm cũng giống anh giai em thế.”
Tư Hoán liền thụi cho anh một quả. “Đừng có miệt thị người khác như thế, tôi có lườm nguýt bao giờ đâu?”
Trần Quyện cười vẻ thích thú, suốt ngày gặp mấy kẻ ngờ nghệch, cuối cùng đã xuất hiện một gã thông minh.
Thoáng nhìn thấy Trần Quyện, Tôn Bằng cười giả lả, hỏi: “Chưa bao giờ nhìn thấy người đẹp này, tên họ gì, đã thành gia chưa?”
Trần Quyện vờ đỏ mặt rồi ném sang một cái nhìn lúng liếng.
Tân Đạt Di rùng mình, đẩy Trần Quyện một cái rất thô bạo. “Gã gay chết tiệt này, nhìn mà phát tởm. Suốt ngày quấn cái khăn quanh cổ không sợ bị rôm sẩy à!”
Trần Quyện tỉnh bơ, lén đá anh chàng một cái rồi nói
nhỏ: “Tôi mọc rôm kệ tôi, cậu mà phá vận đào hoa của tôi, có tin là kiếp này tôi sẽ bám riết lấy cậu không?”
Tân Đạt Di nghe mà rùng
mình, nhưng nghĩ một lát vẫn nghiến răng ken két, đứng chặn giữa Tôn
Bằng và Trần Quyện. thà để gã này ám mình cả đời chứ quyết không chịu để hắn gây tai hoạ cho anh em nhà mình.
Gã này không ra nam cũng chẳng ra nữ, độ sát thương... cực kì nguy hiểm.
Tôn Bằng cười ngặt nghẽo, tựa vào người Ngôn Hi xem kịch. Ngôn Hi đẩy cậu
ta ra mấy lần nhưng không được, đang nhe răng định cắn thì nhân viên
phục vụ mang thẻ đến mở của phòng, Tôn Bằng liền trêu: “Ngôn thiếu gia,
ngài tạm dừng miệng đã, đợi tôi kể chuyện xong, ngài cắn cũng chưa
muộn.”
Ánh đen lờ mờ trong phòng khiến không gian vô cùng mờ ám,
mọi người không nhìn thấy động tác nhỏ của hai anh chàng nên nối đuôi
nhau đi vào.
Tôn Bằng kéo Ngôn Hi tới cuối hành lang, Ngôn Hi gườm gườm hỏi: “Nói đi, chuyện gì vậy?”
Tôn Bằng bình thản đáp: “Có người nhờ tôi hỏi cậu có còn nhớ lời hẹn bốn năm về trước không?”
Ngôn Hi có vẻ ngơ ngác, bốn năm, bốn năm gì nhỉ, quả là xa xôi lắm rồi.
Bất chợt trong kí ức sâu xa, một đôi mắt sáng ngời, đen láy nhìn anh với vẻ lạnh lùng, tư lự.
Ngôn Hi cười, ánh mắt không còn sinh động như lúc trước nữa. “Hiện giờ cậu ta đang ở Vienna hay Mỹ?”
Nét mặt Tôn Bằng lộ rõ vẻ giáo hoạt, cậu véo mà Ngôn Hi đầy ẩn ý. “Hôm qua
lúc tôi gọi điện thoại, số di động của cậu ta đã đổi sang số Trung Quốc
rồi.”
Cậu ta đã quay về rồi ư?
Ngôn Hi sững lại, không để ý đến cảm giác đau đớn trên mặt mà trầm tư một lát, cúi đầu nhìn xuống,
bình thản cười nói: “Về rồi cũng tốt. Tôi và... A Hoành, Đạt Di mấy hôm
nữa là điền xong nguyện vọng, sau đó sẽ mời cậu ấy ăn cơm.”
Tôn
Bằng liền buông tay ra, vỗ vai Ngôn Hi, nói: “Chắc bây giờ cậu ta không
có thời giab gặp các cậu đâu, cậu ta đang thu thập chứng cứ, chuẩn bị hạ gục thế lực do bà Lâm Nhược Mai đào tạo.”
Ngôn Hi liền cau mày hỏi: “Người nhà họ Lâm đang hoành hành ráo riết ở nhà họ Lục như vậy ư?”
Tôn Bằng vân vê cằm, nét mặt khá nghiêm tục. “Cũng không hẳn là như vậy, có cụ Lục chống chọi rồi. Chỉ có điều cậu biết là từ trước tới giờ, Lục
Lưu luôn giữ đúng lời hứa, cậu ta bảo bốn năm là bốn năm mà.”
Năm xưa, ba Lục Lưu mất sớm, Lục Lưu còn nhỏ, bà Lâm Nhược Mai đã nắm quyền lớn trong nhà họ Lục, để quản lí công ty tốt hơn, bà ta đã cho thay
nhóm cố vấn khác, các phòng ban đều cài người bên đằng ngoại, dồn ép
người nhà họ Lục, mối quan hệ giữa bà Lâm Nhược Mai và bố chồng bà là cụ Lục vô cùng căng thẳng. Sau đó, vì cụ Lục yêu thương cậu cháu đích tôn
hết mực, bà Lâm sợ con trai bị ảnh hưởng từ ông nội, xa cách mình nên đã đưa Lục Lưu đi du học nước ngoài. Mấy năm gần đây, nhà họ Lâm, nhà họ
Lục tranh nhau quyền lực, đấu đá ngày càng gay gắt.
Ngôn Hi sực nhớ ra điều gì đó, bèn bình thản hỏi: “Lục Lưu đối xử với bà Lâm Nhược Mai thế nào?”
Tôn Bằng nhớ lại những thủ đoạn của Lục Lưu đối với mẹ đẻ mình, dứt khoát,
tàn nhẫn, không mang bất kì tình cảm gì, quả thực rất lạ, nên cậu chỉ ậm ờ đáp: “Cậu ta đã nắm được Hội đồng quản trị của công ty, vẫn chưa đưa
ra kết luận cuối cùng.”
Ngôn Hi chống tay lên tường, hồi lâu mới nói một câu: “Tôn Bằng, cậu chuyển lời tới cậu ấy hộ tôi một câu nhé.”
“Câu gì?”
“Ngôn Hi có ân oán của Ngôn Hi, Lục Lưu có ân oán của Lục Lưu, tôi là tôi, cậu ta là cậu ta, không liên quan gì đến nhau.”
Lúc Ngôn Hi và Tôn Bằng quay trở lại phòng hát thì Tư Hoán đang nói gì đó
với A Hoành trong góc. Thấy Ngôn Hi quay vào, Tư Nhĩ nhếch miệng cười
nhưng vẫn tỏ vẻ ra oai.
A Hoành ngước mắt lên, nhìn thấy hai
người liền mỉm cười và khẽ gật đầu, tay lắc lắc loại chất lỏng màu vàng
óng - bia hơi mười đồng một cốc.
Tôn Bằng liếc Ngôn Hi, nét mặt lộ rõ vẻ thông cảm, Ngôn Hi lườm một cái rồi chen vào ngồi với mọi người.
Tư Hoán đang nhập tâm hát bài Anh yêu em, em lại yêu người ta, ánh mắt ai oán đổ dồn vào Ngôn Hi, khiến cả đám rùng mình.
Tư Hoán hát xong, mọi người vừa thở phào thì trên màn hình lại hiện ra ba
chữ “người qua đường”, đang hỏi ai chọn thì Trần Quyện đã cầm mic với vẻ đầy bi phẫn và bắt đầu gào lên: “... Anh là người qua đường em quên
lãng rất nhanh... Anh là người qua đường không họ không tên...”
Cứ đến ba chữ “người qua đường” là anh chàng lại gào lên với Ngôn Hi, khiến tim gan Ngôn Hi run lẩy bẩy.
Chắc anh chàng này cũng đã biết tin Lục Lưu về nước rồi.
Tôn Bằng không hiểu vấn đề nên lộ rõ vẻ khâm phục. “Chậc, Ngôn Hi, ông gấu
thật đấy, người đẹp cực phẩm này cũng có tình ý với ông ư?”
Ngôn Hi không hề khách sao mà đá ngay vào chân Tôn Bằng. “Tôi với cậu cũng có tình ý đấy, mẹ kiếp!”
Anh chàng Tôn Bằng liền cười tủm tỉm, nói: “Welcome, chỉ sợ lát nữa A Hoành về lại hỏi tội tôi.” Đột nhiên, cậu ta sực nhớ ra điều gì, bèn nhìn
Ngôn Hi với vẻ hào hứng, hỏi: “Ê, cậu nói xem, A Hoành đã biết chuyện
cậu biết cô nàng thích cậu chưa?”
Tiếng nhạc rất to, nếu không
ngồi gần nhau thì sẽ không biết người kia đang nói gì. Ngôn Hi sững lại
rồi từ từ ngả người tựa vào xô pha, miệng cười cười.
Cả đám quậy
đến gần sáng trong KTV, hát thì không nhiều nhưng bia uống nặng. Trần
Quyện ép A Hoành uống rất nhiều, ngăn không ngăn được. Cuối cùng cả hai
đều say đến bất tỉnh nhân sự.
Giờ này rất ít taxi. Cả đám thấy nơi này cách nhà không xa nên bảo nhau đi bộ về. Hai vị say kia được mọi người thay nhau cõng.
Ngôn Hi không chịu, sẵn sàng đi chậm và chịu mệt nhiều hơn để một mình cõng A Hoành về. Cô ngoan ngoãn nằm yên trên lưng anh.
“Ngôn Hi.” A Hoành khẽ gọi tên anh trong cơn say.
Ngôn Hi liếc cô rồi mắng: “Đồ ngốc, sao uống nhiều thế, không thấy mệt à?”
“Ngôn Hi.” Cô vẫn tiếp tục gọi.
Ngôn Hi không biết làm thế nào, cười nói: “Tình cảm đơn giản như thế mà
tưởng chỉ có mình là giấu kĩ nhất, người khác chẳng ai biết gì.” Đến câu “Ngôn Hi, em thích anh” cũng chẳng dám nói ra, đúng là ngốc thật.
Đột nhiên cô bật khóc nức nở, nước mắt nhỏ hết xuống chiếc áo sơ mi của anh.
“Ngôn Hi... Tư Nhĩ nói... anh tốt với em... anh tốt với em như thế... là để
ép ông nội bỏ lời đính ước... như thế... anh và Lục Lưu sẽ đến với
nhau...”
Người Ngôn Hi run lẩy bẩy, anh cố gắng kìm nén cảm xúc, tiếp tục lặng lẽ cõng cô đi.
“Ngôn Hi... Tư Nhĩ bảo anh thích Lục Lưu... thích vô cùng... thích hơn cả em
thích anh... Cô ấy bảo... câu mà con Thịt Kho Tộ gọi không phải là “thịt kho tộ“... em đã nghe nhầm... nó toàn gọi tên Lục Lưu thôi... anh dạy
nó gọi như thế...”
A Hoành cứ khóc rấm rứt như vậy, một lúc sau
không chịu được nữa, giọng cô bắt đầu lạc đi, ngay cả lúc mất đi ý thức, cô cũng phải cố gắng kìm nén bản thân.
“Ngôn Hi... anh... có hối hận... khi nói... cùng vào đại học... với em không...”
Anh nói: “A Hoành, bọn mình sẽ cùng vào một trường đại học.”
Cùng nhau làm rất nhiều chuyện, cùng đi học, cùng tan học, cùng ăn cơm, cùng xem phim hoạt hình, cùng nắm tay tiến bước.
Bốn năm trước, khi ra nước ngoài, Lục Lưu đã tặng anh môt con vẹt ngố, dạy
nó bắt chước tiếng người nhưng mà nó chẳng nói được gì, chỉ biết gọi hai tiếng “Lục Lưu“. Thực ra hai tiếng này là do Lục Lưu dạy nó.
Anh đã trả tự do cho con vẹt nhưng nó chẳng bay đi đâu, cứ quẩn quanh bên
anh, nhắc nhở anh rằng thế gian này còn có một người tên là Lục Lưu.
Anh thở dài, cau mày rồi nói nhỏ: “A Hoành, mặc dù anh không biết cái mà
bọn họ nói vô cùng thích ở đây là thích thế nào, nhưng nếu em có thể đợi một thời gian thì anh muốn được đến với em.