Mười Năm Thương Nhớ

Chương 31: Chương 31: Tình Trong Như Đã...




Xuân đến mang theo cái nắng rực rỡ hoa cải vàng bạt ngàn, bạn Tân Đạt Di bẽ gãy sừng trâu lại bị dị ứng nên phải ở nhà an cư.

“Bạn Eve bị dị ứng phải ở nhà nghỉ ngơi hả?” Trần Quyện hỏi Ngôn Hi,giọng tỏ rõ sự quan tâm nhưng trong ánh mắt lại có vẻ mừng thầm.

A Hoành nhìn Trần Quyện với ánh mắt thông cảm, cô biết cô bạn này đã phải chịu đựng anh chàng đến tột độ.

Tân Đạt Di rất ngây thơ, A Hoành biết được điều này từ lâu lắm rồi. Nhưng ngây thơ quá đà là một điều vô cùng kinh khủng.

Đó là khi cậu ta nép sau lưng mĩ nhân họ Ngôn, bẽn lẽn nhìn mĩ nữ yêu kiều từ lúc mặt trời rực đỏ ở phía đông đến khi ánh tà dương buông xuống phía chân trời...

Đó là khi cậu ta cướp mấy miếng sườn mà A Hoành đã phải giấu mĩ nhân họ Ngôn vùi trong hộp cơm, cười lấy lòng và bỏ vào phần canh lô hội làm đẹp mà Trần Quyện lục sục nấu cả đêm.

Đó là khi cậu ta không chơi game thâu đêm với người đẹp họ Ngôn mà thẫn thờ ngồi ngắm trăng sao, mỗi ngày đều xuất hiện trước mắt nàng Trần Quyện rất đúng giờ và luôn miệng ngân nga:” Trần Quyện, có phải cậu nhớ đến món bánh rán ở cổng Tây của trường không? Trần Quyện, có phải cậu đói lắm không? Nếu đói cậu cứ nói với tớ, tớ sẽ nấu mì cho cậu...”

Khi bạn Trần Quyện về nhà, sau lưng luôn có một nhân vật áo đen bịt mặt lầm lũi đi theo...

Trong lúc Trần Quyện cố tình mỉm cười một cách nho nhã, ưu tư, duyên dáng, trầm ngâm thì bên cạnh luôn có kẻ cười hềnh hệch như kẻ tâm thần bất thường...

Mỗi lần Trần Quyện duyên dáng trên đôi giày cao gót nhìn xuống chúng sinh là mỗi lần trông thấy một chú cẩu đang ngân ngấn nước mắt ngước nhìn lên cô...

Má ơi... ai mà chịu nổi cơ chứ!

“Chắc bạn Eve phải nghỉ học một thời gian ấy nhỉ?” Trần Quyện hỏi dò Ngôn Hi, chưa bao giờ cười tươi như thế.

Ngôn Hi thờ ơ đáp:”Không thấy cậu ta nói gì.”

“Trần Quyện, cậu đang nhớ tớ hả? Hê hê.”

Cả lớp nhất tề toát hết mồ hôi hột.

Những tưởng sẽ dược yên ổn mấy ngày...

Mọi người tròn mắt miễn cưỡng nhìn ra cửa,gấu xuất hiện giữa thành phố ư? Một cái đầu bù xù như tổ quạ, hai mắt sưng húp, miệng ngoác ra cười. Mặc dù rất không muốn thừa nhận, nhưng nhân vật này đích thực là Tân Đạt Di.

“Sao cậu lại mò đến đây?” Ngôn Hi đang uống nước, nhìn thấy anh chàng, liền phun hết ngụm nước đang ngậm trong miệng ra ngoài.

“Hê hê, ở nhà chán chết đi được, đến thăm các cậu thôi. Xin chào các đồng chí, các đồng chí vất vả quá!” Tân Đạt Di vẫy tay như lãnh đạo đang đi thị sát, tiện thể liếc đôi mắt ti hí đưa tình với Trần Quyện.

Trần Quyện rùng hết cả mình.

“Mẹ kiếp! Chân giò heo của cậu sắp sưng thành chân voi rồi mà còn dám mò đến đây hả? Biến về nhà ngay, đừng để lão tử ngứa mắt lại cho một trận đấy!”

Tân Đạt Di rụt cổ trốn ở một góc rồi khúm núm nhìn Ngôn Hi. “A Hi, tôi chỉ nói một câu thôi, đúng một câu rồi về ngay có được không?”

Cách ăn nói này không giống với kiểu nam nhi đại trượng phu ngày thường của Tân Đạt Di mà thực sự rất trẻ con.

Ngôn Hi xua tay, lườm anh chàng với vẻ bất lực.

Tân Đạt Di chạy đến trước bàn Trần Quyện, ngượng ngùng xoa mái tóc bù xù, ngóc cái đầu như đầu heo, nheo mắt rụt rè nhìn cô, cười như ngố, nói:”Tớ thấy nhơ nhớ cậu, Trần Quyện à.”

Đay là lần đầu tiên cậu ta trịnh trọng gọi tên tiếng Trung của cô bạn, khuôn mặt đỏ bừng lên.

Trần Quyện sửng lại một lúc rồi mỉm cười, chiếc khăn lụa mềm mại thắt trên cần cổ trắng ngần như ngọc tựa đóa hồng đang nở rộ, rồi cô lịch sự gật đầu.”Cảm ơn cậu.”

Giọng cô đều đều, không thể hiện cảm xúc gì.

Tân Đạt Di túm tóc mình rồi cúi đầu.

“Ờ, Ngôn Hi, A Hoành, Mary, các đồng chí, tôi đi đây!” Tân Đạt Di lại cười như ngố, ôm bộ mặt sưng vù rồi vẫn điệu bộ hùng hổ đó, lao ra khỏi lớp như một cơn gió.

A Hoành thở dài, cô nhìn thấy rất rõ đôi mắt đỏ hoe của Tân Đạt Di lúc quay đi.

Lần này, chắc hẳn Đạt Di đã thực sự rung động.

Ăn cơm tối xong, A Hoành, Tư Hoán, Ngôn Hi hẹn nhau đến nhà Tân Đạt Di thăm cậu ta.

Cả đám vừa lên phòng thì thấy Tân Đạt Di đang nằm trên giường vừa rung chân vừa ngân nga theo giai điệu trong chiếc walkman để bên cạnh, ca khúc kinh điển được độc tấu bằng violin, da diết vô cùng.

Ngôn Hi và Tư Hoán đưa mắt nhìn nhau rồi cả hai cùng cố nhịn cười, rón rén bước vào, tranh thủ lúc Tân Đạt Di đang ngất ngây, túm luôn góc chăn ở đầu giường và chụp ngay anh chàng vào giữa chăn.

“Ai đấy? Ai dám đánh lén lão tử vậy!” Kẻ bị đánh lén giãy giụa kịch liệt, chân tay khua khoẳng liên hồi.

A Hoành cố nhịn cười.

“A á, tôi nghe thấy tiếng A Hoành cười rồi nhé...” Tân Đạt Di cười khành khạch, nói:”Hê hê, Ngôn Hi, Tư Hoán, các cậu cẩn thận đấy, tôi ra ngay đây!”

Vừa nói dứt lời, Tân Đạt Di lấy sức gạt ngay chiếc chăn ra. Tư Hoán và Ngôn Hi liền bị Tân Đạt Di túm lấy, vừa cười vừa huých đầu thật mạnh.

Tư Hoán vừa xoa đầu vừa cười, hỏi:”Ốm mà còn khỏe thế này hả?”

Ngôn Hi chọc ngón tay trỏ lên bên má sưng vù của Tân Đạt Di.”Trước chỉ là cái bánh phồng giờ biến thành cháo vũng rồi!”

“Càng tốt, làm sủi cảo.” A Hoành cười khúc khích, nói.

“A Hoành, tớ phát hiện ra dạo này cậu càng ngày càng tệ!Tớ ốm thế này mà cậu không thương tớ tí nào!” Tân Đạt Di rưng rưng nước mắt kể khổ.

A Hoành nhìn anh chàng rồi nheo mắt giơ hộp cơm đang cầm trong tay lên, cười tươi như hoa, nói:”Đạt Di, tớ hầm canh gà, cậu có ăn không?”

“Lão tử bị dị ứng chứ có phải ở cữ đâu, vanh gà gì vậy?” Tân Đạt Di ngẩng đầu, hỏi.

Có khổ sâm giúp giải độc.”A Hoành giải thích.

Khổ sâm có tác dụng giải độc khi bị dị ứng cấp tính. Ngày trước ở Ô Thúy , cha cô đã dạy cô một số kiến thức thông thường về thuốc men.

“A Hoành hầm mất ba tiếng đồng hồ đấy, tôi và Ngôn Hi chẳm được nhấm nháp ngụm nào mà cậu còn kén cá chọn canh...” Tư Hoán hậm hực nhìn anh chàng trước mặt.

“Ai kén cá chọn canh đâu! Để tôi ăn, hê hê, tôi ăn chứ. Tôi rất yên tâm về tay nghề nấu nướng của A Hoành.” Tân Đạt Di vừa gãi đầu vừa bê hộp cơm ngồi vào bàn, lấy thìa xúc từng miếng.

“Bác sĩ nói thế nào?” Ngôn Hi hỏi.

“Dị ứng phấn hoa!” Tân Đạt Di đáp ngắn gọn, tiếp tục miệt mài chiến đấu với món canh gà hầm.

Ngôn Hi đảo mắt một vòng rồi cười khẩy, nhìn quanh gian phòng hồi lâu, cuối cùng kéo ra một hộp giấy giấu ở chỗ kín đáo trong góc tủ đầu giường ra, Tân Đạt Di toát hết mồ hôi hột, định lao ra nhưng không còn kịp nữa- Ngôn Hi mở hộp giấy.

Một thùng sữa đầy, giờ chỉ còn non nửa.

“Cậu định giải thích thế nào đây?” Ngôn Hi vứt hộp sữa xuống trước mặt Tân Đạt Di, lạnh lùng hỏi.

Mồ hôi Tân Đạt Di túa ra như suối.”Ờ, thì trên ti vi vẫn nói uống sữa giúp cao khỏe mà.”

“Đạt Di, tôi nhớ là cậu bị dị ứng sữa bò mà, hồi nhỏ uống lần nào là phải nằm viện lần ấy, sao giờ còn uống hả?” Sắc mặt Tư Hoán trông rất khó coi.

Từ nhỏ, Ngôn Hi đã thích uống sữa thay nước, Đạt Di nhìn mà phát thèm, biết rõ mình bị dị ứng với sữa nhưng vẫn cứ đòi uống. Thế là cậu ta trốn trong góc nhà, uống cạn một hộp, kết quả là miệng nôn trôn tháo, người đỏ như con tôm luộc, đến bệnh viện còn khóc lóc, giãy giụa ầm ĩ. Sau khi khỏi ốm cậu ta bị Ngôn Hi tẩn cho một trận ra trò, sau đó không thấy Tân Đạt Di uống sữa trước mặt Ngôn Hi nữa.

“Lúc đầu, tôi cũng chẳng thấy làm sao, ai ngờ cái sữa này cũng giống như rượu Mao Đài, uống vào là ngất ngây...” Tân Đạt Di có tật giật mình, càng nói giọng càng nhỏ đi.

“Hừ, tôi biết ngay là cậu nói dối. Cậu sống ngần ấy năm rồi, có bao giờ thấy cậu bị dị ứng phấn hoa đâu. Lừa lão tử mà cũng không biết tìm lí do nào tương đối một chút, cậu tưởng lão tử cũng ấm đầu như cậu hả?”

Tân Đạt Di đuối lí, không dám ho he gì.

“Đạt Di, rốt cuộc cậu định làm gì hả?”A Hoành cảm thấy mình không thể hiểu nổi cấu tạo bộ não của anh chàng này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.