Mười Năm Thương Nhớ

Chương 76: Chương 76: Tưởng gần mà lại hóa xa




Typer: Y Doanh Hương

Trường đại học Z.

Chị tư trong phòng hỏi: “A Hoành, nếu người yêu cậu có bồ thì cậu sẽ làm gì?”

Chị tư liền cười. “Thôi đi, cậu đừng kể chuyện cười nữa, với khuôn mặt của ông Cố Phi Bạch, nhiều đứa muốn biếu không rồi các thêm tiền nữa đấy. Hôm trước, hoa khôi trường mình còn dò la về ông ấy đấy, nhan sắc như cậu mà cũng tự tin nhỉ?”

A Hoành đáp: “Thôi được, tớ sẽ giả vờ như không biết gì rồi bắt quả tang đôi gian phu dâm phụ ngay trên giường, túm được bọn họ liền cắn cho mấy cái rồi gầm lên, tại sao, tại sao lại đối xử với tôi như thế? Trời ơi, có ai nói cho tôi biết rốt cuộc tôi đã làm sai gì không?”

Chị cả Vô Ảnh liền lườm cô rồi nói: “Người như cậu mà bắt gặp bọn nó đang tằng tịu trên giường thì chắc chả dám làm gì chứ đừng nói tới chuyện túm cổ rồi gào thét, không hảo tâm đóng cửa cho bọn họ đã là tốt lắm rồi.”

A Hoành liền nói: “Chị cả đừng trù ẻo em, nghe khủng bố quá nhỉ!”

Chị năm thì gào lên: “A Hoành, tớ không sống nổi nữa, anh chàng nhà mình yêu Sở Vân thật rồi! Bà nó chứ, 36D(*) thì có gì là ghê gớm? Em yêu anh biết bao, kể từ khi anh quảng cáo cho băng vệ sinh Yue Yue Shu, em có dùng loại nào khác nữa đâu, tại sao anh lại nỡ bỏ đi với con khác chứ!”

(*): 32,34,36 là các chỉ số thể hiện kích thước áo ngực của phụ nữ. Người mang size 36D là có vòng một rất lớn.

A Hoành liền hỏi: “Sao cậu biết, thấy bảo đó chỉ là tin đồn thôi cơ mà!”

Chị năm liền nhảy lên giường, ôm chặt thân hình mảnh dẻ của A Hoành ra sức lắc. “Làm gì có! Tớ vừa nắm được thông tin từ một nhân vật có tiếng trong làng giải trí, bảo hai người đó đã cặp với nhau gần nửa tháng rồi, bị báo chí chộp được mấy lần, lần nào cũng ôm hôn nhau thắm thiết, đeo kính đen, đội mũ lưỡi trai, đi khắp thành phố B. Hu hu hu, tớ không thiết sống nữa, con bé đó làm sao yêu anh bằng em được!”

A Hoành nói: “Cậu bình tĩnh lại đi, chắc bọn họ chỉ là bạn bè thôi.”

Chị năm liền bẹo má cô. “Ê, cậu có thôi đi không, bình tĩnh lại đi, khóc gì chứ?”

A Hoành lấy ống tay áo quệt nước mắt. “Ai khóc, ai thèm khóc chứ?”

Chị năm tiếp tục gào lên: “Giỏi, cậu giỏi lắm, cậu không khóc, tớ khóc được chưa? Người yêu của em ơi, chàng thiếu tình yêu của mẹ lắm hay sao mà phải tìm một đứa 36D…”

A Hoành nói: “Cậu nên chúc phúc cho anh ấy, Sở Vân ổn thật mà, xinh đẹp, miệng nhỏ, mũi cao, mắt to. Thôi, đừng trợn mắt với tớ nữa, mặc dù không to bằng mắt anh ấy nhưng Sở Vân cũng có cái mà anh ấy không có.”

Nước mắt chị năm rơi lã chã, giọng đầy đau khổ: “Đúng vậy, chàng không có 36D.”

Đỗ Thanh khoác áo ngoài vào, cúi đầu đi giày cao gót rồi hỏi A Hoành: “Sáu, tên cửa hàng bánh mì cậu làm thêm là gì ấy nhỉ?”

A Hoành cố thò đầu ra khỏi vòng tay của chị năm và nhại lại lời quảng cáo: “Tiệm bánh ngọt Hân Hân, thợ làm bánh hàng đầu, đảm bảo về chất lượng cho bạn. Mời các bạn ghé thăm.”

Đỗ Thanh liền cười. “Gì mà loạn xì ngậu lên vậy”

Nói rồi cô nàng đi ra và đóng của lại.

Cố Phi Bạch bận làm thí nghiệm suốt cả ngày nên A Hoành ăn tối một mình. Đã sang tháng Mười hai rồi, ngay cả miền Nam vốn ấm áp, nhiệt độ cũng vẫn giảm mạnh.

Nghe nói thành phố B đã có tuyết. Nghe nói thành phố B lạnh căm căm. Nghe nói người thành phố B ngày nào cũng ở nhà ăn thịt dê chứ không ai chịu ra ngoài, chỉ có kẻ ngốc mới mò ra ngoài lúc đêm hôm để chạy xe hóng mát.

Không biết chiếc xe mui trần chở Sở Vân kia có đóng mui lại hay không? Bị cảm có ai nhòm ngó không?

Anh nói: “Anh hứa với em, mãi mãi không bao giờ ốm.”

A Hoành phì cười, phả ra toàn hơi lạnh. Cô sụt sịt mũi, mặt úp xuống chiếc áo len cao cổ, đi trên đường.

Thôi vậy, cuối cùng em vẫn quay lại chủ đè về anh.

Nhưng anh là ai, em…sắp quên mất anh rồi.

Cuối cùng cô vẫn lựa chọn cách thô bạo nhất để đối xử với những kỉ ức mơ hồ.

Đi trên đường giữa mùa đông lạnh giá, bao ân oán thù hận đều biến thành cơn gió lạnh chui ca vào bụng, đến tiệm bánh liền hắt hơi một cái rõ to mới ổn.

Trước tiệm bánh có một cái thang dài, tấm biển hiệu cũ tả tơi như sắp rơi đến nơi, tấm biển hiệu mới đặt dưới cửa sổ kính phía đằng xa. Cô nhớ là mình từng nói với bà chủ rằng biển hiệu cũ quá rồi, phải thay biển mới.

Cô nói: “Cô ơi, sao cô không thay luôn đi? Biển cũ treo lơ lửng như thế, rơi xuống là chết người đó ạ.”

Bà chủ nói: “Cô cũng đâu muốn để thế, mấy anh thi công đi ăn tối rồi, bảo lát nữa quay lại sẽ thay.”

A Hoành liền cười. “Cô đợi một lát, cháu sẽ đưa dụng cụ lên hỗ trợ một tay.”

Bà chủ nói nhỏ: “Không được, cháu phải phục vụ khách chứ. Vừa nãy có một đôi trai gái đến, haizz, cháu không được gặp, đúng là nam thanh nữ tú, gọi hai ốc cà phê, nhìn đã mắt lắm.”

A Hoành thò đầu ra ngoài thì thấy một bóng người với chiếc áo len trắng, bên cạnh là một cô gái tóc xoăn xinh xắn đang đứng quay lưng lại.

Quen thuộc biết bao.

“Cô gái đó rất thích ăn ngọt, chiếc bánh pudding cô để cho cháu cũng bị cô bé mua mất.” Bà chủ cười rồi bước ra phía đằng xa lau tấm biển hiệu mới.

A Hoành không nói gì mà lặng lẽ đứng sau tấm kính trong suốt.

Dường như cô gái nhìn thấy cô, mỉm cười nhướng mày, đôi mắt đẹ đó toát lên vẻ khiêu khích. Cô ghé sát vào mặt anh chàng đang quay lưng về phía A Hoành.

Dẩu môi mũng nịu: “Anh phải đút cho em, không thì em ứ ăn đâu.”

Hai tay A Hoành ép chặt vào tấm kính, lạnh ngắt và nhợt nhạt.

Anh chàng kia liền đưa tay ra, chiếc thìa nhỏ trong suốt múc một ít sô cô la đen, chậm rãi đưa vào miệng cô gái.

Cô gái kiễng chân ghé sát vào miệng anh chàng hôn nhẹ rồi cười rất nghịch ngợm, nhưng ánh mắt liếc về phía cô thì sắc hơn dao.

Bất ngờ nên anh chàng ngả người về phía sau và gọi: “Khanh Khanh!” Giọng lạnh lùng nhưng vẫn mang vẻ cưng chiều, dịu dàng.

Khanh Khanh, Đỗ Khanh Khanh.

Mới vào học, Đỗ Thanh nói: “Chào mọi người, mình tên là Đỗ Thanh, tên thường gọi là Khanh Khanh.”

A Hoành ngơ ngác, đột nhiên sực nhớ rất lâu về trước, cũng có người xòe bàn tay đó ra và nói: “Hai chữ Ôn Hoành từ họ tới tên đều là của anh.”

Nhưng Khanh Khanh, Khanh Khanh thì sao?

Khanh Khanh là của ai?

Đột nhiên A Hoành quay đầu lại, nói với vẻ đau khổ: “Cô ơi, cô bảo để lại bánh pudding cho cháu cơ mà, hôm qua cô đã nói thế mà.”

Rất giống với một đứa trẻ ngờ nghệch.

Cố Phi Bạch thích mặc áo trắng vì mắc chứng ưa sạch sẽ, lúc nào cũng ưỡn thẳng lưng. Cô lại nhớ đến một người, ngay cả bản thân cô nhìn anh từ đằng sau cũng muốn ôm thật chặt, có một thời anh đã từng nói rằng: “Ôn Hoành, em không phải yêu anh đâu, bắt đầu từ giây tiếp theo, hai mươi hai giờ tám phút ba giây, em cũng đã muộn tròn ba năm rồi.”

Đó là câu anh đã nói vào tối mùa thu năm ngoái, anh có uống ít rượu rồi tự nhiên nói rất nhiều, trong đó câu này là rõ nhất.

Những điều anh trăn trở trong lòng là những cái cô vắt óc để suy nghĩ mà vẫn chưa tìm ra được câu trả lời.

Cô nhìn hai người kia, bất chợt cảm thấy mình thật nhỏ nhoi, đau khổ. Bất ngờ bà chủ dừng tay lại, nét mặt tỏ ra vô cùng hoảng hốt. “Cẩn thận!”

A Hoành nhìn bà chủ, hỏi: “Cái gì ạ? Cẩn thận gì ạ?”

Ngước mắt lên thì thấy tấm biển hiệu cũ đang rơi xuống. Sau đó, chỉ thấy bụi và gỉ sắt văng ra.

Cô lấy tay đỡ nhưng chỉ ngửi thấy mùi tanh của máu, chỉ nghe thấy tiếng xương gãy. Gục trong vũng máu, đầu óc A Hoành nửa tỉnh nửa mê. Mở mắt ra thì không thấy bầu trời dâu nữa.

Cô nghĩ, mình độc mồm độc miệng quá!

Cô nghĩ, không biết có phải mình sẽ chết vì bị một tấm biển vẽ hình chiếc bánh ngọt lớn rơi trúng đầu hay không.

Đột nhiên, cô rất muốn khóc, không còn nhớ Cố Phi Bạch, không còn nhớ chị cả mà hét lên như điên: “Cô ơi, cô ơi, đưa điện thoại cho cháu, cháu muốn gọi điện thoại!”

Tiếng hét xé họng.

Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, cô cảm thấy linh hồn mình tách ra khỏi cơ thể, chui qua tấm biển bằng kim loại đen sì và thoát hẳn ra ngoài.

Khi mọi gánh nặng đã biến mất, đôi mắt của Cố Phi Bạch lại xuất hiện. Khuôn mặt anh cứng đờ, chiếc áo khoác trắng của anh đang kê ở vết thương sau gáy cô. Cô nhìn thấy máu tươi trên mặt mình trong mắt anh, máu dính bết cả vào tóc.

Đáng sợ biết bao!

Nét mặt Cố Phi Bạch không biểu lộ cảm xúc, anh nói: “Em cố gắng nhé, chưa đến mức phải chết đâu.”

Chết không dễ dàng như vậy đâu.

Cố Phi Bạch rút di động ra, ba con số 120 xa vời như một thế kỉ.

Anh đang run lẩy bẩy.

A Hoành nhìn đồ vật trong tay anh mà ứa nước mắt.

Rất muốn nói cái gì đó.

Biết nói gì đây.

Hồi cấp ba, cô giáo tiếng Anh nói phone là âm thanh ở đằng xa. Hồi đấy ngồi học trong lớp mà cô thu mình lại, điện thoại ghé sát vào tai, thì thầm: “Anh ngoan nhé, nhớ nghe lời, em sẽ về ngay thôi, nhớ chơi vòng, đừng bế Tiểu Khôi không lại bị ngứa đấy, nhớ chưa?”

Đầu bên kia chỉ im lặng, một sự im lặng vô tận.

Thế nên, âm thanh ở đằng xa thật xa vời biết bao.

Đột nhiên nỗi nhớ ùa về, cô khóc nức nở và túm chặt lấy chiếc áo len trắng của Cố Phi Bạch.

Cô nói: “Đưa điện thoại cho em được không, sau đó, Phi Bạch, em sẽ không dám buồn nữa, được không?”

Cố Phi Bạch hít một hơi thật sâu rồi ho sặc sụa, người lạnh cóng. Anh hỏi: “Tại sao, anh không hiểu em đang nói gì?”

Cô nhìn anh, ánh mắt bất lực, thậm chí là tuyệt vọng.

Anh nheo mắt nhìn xe cấp cứu đang chạy tới và không biểu lộ cảm xúc gì. Anh nói: “Cuối cùng em cũng đã trở thành cái gai trong mắt anh.”

Sâu biết bao và đau biết bao.

Anh khẽ đặt điện thoại di động vào lòng bàn tay cô, là lạnh hay nóng, xuân ấm hoa nở hay đông lạnh căm căm. Chỉ còn lại số điện thoại với mười một chữ số quay cuồng trong đầu cô. Không biết đã bấm hay chưa, cô hoàn toàn không biết.

Để rồi, vở kich một vai đã được công chiếu, một vở hài kịch màu đen.

Nực cười biết bao!

Thời gian chỉ là một lớp giấy với các nét chữ đã nhạt nhòa.

Ngước mắt lên nhìn Cố Phi Bạch, cô nhẹ nhàng buông tay ra, có cái gì đó rơi xuống đất.

Cô nói: “Thôi vậy.”

Thôi vậy!

Cô nằm co tròn dưới đất như một đứa trẻ, cuối cùng không biết gì đến xung quanh nữa.

Thành phố B.

Đêm Noel.

Tuyết rơi dày đặc ngoài cửa sổ.

Mỗi dịp đến ngày lễ lớn hay ngày tết, nhà đài đều làm một số chương trình mới mẻ thể hiện phong cách hoàn toàn khác với bình thường.

Chương trình Sometime của DJ Yan cũng có những cải tiến, từ một người trả lời điện thoại thính giả gọi đến biến thành hai người nói chuyện tự do, khán thính giả muốn hỏi gì thì có thể nhắn tin gửi cho biên tập viên.

Ngôn Hi nhìn Sở Vân bằng ánh mắt bất lực.

“Sao lại là em nhỉ? Lão tử làm chương trình ở đâu cũng gặp cái mặt này, có xin đổi người được không?”

Sở Vân liền nghiến răng. “Ngôn Hi, anh hơi đề cao mình rồi đấy, nếu giám đốc đài không bảo muốn chương trình năm nay đạt kỉ lục cao về tỉ lệ theo dõi chương trình thì anh đừng tưởng em muốn nhìn thấy anh.”

Ngôn Hi nhìn cây thông Noel được trang trí rất đẹp mắt trong phòng quay và bóng bay đủ màu, ngẩng đầu lấy tay che mắt, nói: “Mẹ kiếp, đây có phải là địa bàn của lão tử nữa không? Rubbish!”

Sở Vân liền cười. “Anh đúng là con quái vật quái đản, sống được đến bây giờ cũng là kì tích của tạo hóa rồi.”

Ngôn Hi cũng cười, nói: “Quay xong đi uống gì đó nhé, anh mời em.”

Sở Vân nghiêng đầu hỏi: “Không sợ đám phóng viên chụp linh tinh à?”

Ngôn Hi liền cười lớn. “Không tự do, thà là chết.”

Sở Vân lắc một ngón tay rồi đặt lên đôi môi hồng. “Ngôn tiên sinh, thứ lỗi vì tôi nói thẳng, tự do của anh quá đà rồi. Chúng ta là nhân vật của công chúng, bí ẩn vẫn là yếu tố cơ bản cần gìn giữ.”

Đạo diễn đứng từ xa lắc ống kính. “Hai sao, bắt đầu rồi nhé!”

Ready? Action!

Ngôn Hi đã quen làm chương trình một mình, hôm nay tự nhiên có thêm một người, còn thường xuyên cướp lời của mình, tiết lộ thói xấu của mình nên cũng thấy ấm ức. Người đó chọc giận anh rồi tỏ vẻ ngây thơ. “Bạn à, bạn giận đúng không? Xin lỗi nhé, mình không hề cố tình.”

Anh đành day day hàng lông mày, cố gắng giữ phong độ lịch lãm, cười cho qua chuyện.

Có khán giả nhắn tin nói rằng: “Anh chị tình cảm quá!” Kết thúc là nụ cười ranh mãnh trên màn hình điện tử.

Ngôn Hi bật cười và bình luận về tin nhắn này: “Em gái à, em hiểu nhầm rồi.”

Sau đó lại có tin nhắn: “DJ Yan, em thích anh vô cùng, tại sao anh lại có quan hệ mờ ám với 36D chứ? Một bạn trong phòng em nói bạn ấy yêu anh nhất thế gian này, chỉ vì anh và 36D đến với nhau mà bạn ấy sốc, kết quả là bị tấm biển của tiệm bánh rơi vào người, gãy mấy cái xương liền, thảm vô cùng!”

Sở Vân ngượng ngùng lẩm bẩm: “36D, không phải đang nói em đó chứ?”

Ngôn Hi mỉm cười, đáp: “Người yêu tôi nhất thế gian chắc chắn không phải cô ấy. Người bạn với số đuôi điện thoại 4770 hãy khuyên người bạn cùng phòng cố gắng trị liệu vết thương nhé.”

Sở Vân liền cười. “Sao anh dám quả quyết thế nhỉ?”

Ngôn Hi liền cúi đầu điều chỉnh micro phone và bình thản đáp: “Đó sẽ phải là người tự ti đến mức nhu nhược, mãi mãi không bao giờ dám nói là yêu anh nhất thế gian này.”

Sở Vân sững lại, hồi lâu mỉm cười, nói: “Nghe giọng anh cứ như có một người như thế thật.”

Ngôn Hi nói: “Em đã bao giờ được nghe một câu chuyện kể rằng, ngày xửa ngày xưa có một người khổng lồ cao lớn vô cùng, người ông ta có thể che kín cả một thành phố, vô tình đem lòng yêu một nàng công chúa xinh đẹp tuyệt trần.”

Sở Vân tỏ vẻ không tin. “Có phải người khổng lồ đó thực ra là một chàng hoàng tử khôi ngô tuấn tú bị mụ phù thủy gán cho lời nguyền, đợi sự giải cứu của nàng công chúa, sau đó DJ Yan chỉ dùng người khổng lồ để ví với bản thân đúng không?”

Ngôn Hi khẽ đáp: “Sorry, không phải, người khổng lồ bẩm sinh đã như thế. Em không thể phủ nhận thế gian này có trường hợp ngoại lệ như vậy. Thực tế là anh ta yêu công chúa tha thiết nhưng không thể lấy được nàng nên đành nuốt công chúa vào bụng mình.”

Sở Vân bắt đầu hào hứng. “Sau đó thì sao?”

Giọng Ngôn Hi bắt đầu tỏ vẻ giễu cợt: “Sau đó công chúa nói “ở đây tối quá”, người khổng lồ liền nuốt mặt trời vào bụng mình. Công chúa nói “trong này lạnh quá”, người khổng lồ liền nhét cả một thành quách vào bụng mình. Công chúa nói “ta buồn quá”, người khổng lồ liền nuốt hoa tươi, sông hồ, chú thỏ non…vào bụng mình. Mỗi ngày, công chúa đều đưa ra những yêu cầu khác nhau, người khổng lồ luôn luôn đáp ứng nàng.”

“Nhưng nàng công chúa đó là người không bao giờ biết thỏa mãn, nàng nói: “Gã xấu xí này định giam cầm ta suốt đời ư?”

Người khổng lồ là một đứa trẻ ngốc nghếch, ông ta nói rằng: “Nàng ở trong bụng ta ấm như thế, ta lại rất yêu nàng, chúng ta được ở bên nhau suốt đời không tuyệt ư?”

“Nàng công chúa liền quát lớn: “Ngươi thật ích kỉ, thế gian này đâu phải chỉ có mình ngươi thích ta.”

“Người khổng lồ rất buồn, ông ta cảm thấy mình đã làm sai, bèn mổ bụng mình để thả công chúa ra.”

Sở Vân hỏi: “Hả? Thế công chúa thì sao?”

Ngôn Hi cười khẩy, đáp: “Thực ra đây chỉ là một nàng công chúa cô đơn tự mơ một giấc mơ đẹp. Đến khi tỉnh dậy thì thấy thế gian này vừa không có người khổng lồ như thế, cũng không có tình yêu sâu nặng, trong sáng như thế.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.