A Hoành mở cửa sổ, nhìn lớp băng đóng ở mái nhà, trong lòng cảm thấy kì lạ.
Chẳng mấy chốc đã sang mùa đông thứ hai kể từ khi cô đặt chân đến thành phố B. Năm đầu tiên, cô luôn cảm thấy thời gian trôi rất chậm, sang năm thứ hai lại thấy thời gian trôi quá nhanh.
Trước khi được nghỉ đông, Ngôn Hi nhận được một lá thư.
Đó là một tấm thiệp màu trầm, sang trọng, bên trên chỉ viết: “Ở nhà không có tuyết, Vienna năm nay tuyết rơi dày đặc. Tư Hoán, Tư Nhĩ, Ngôn Hi, Tân Đạt Di cùng thưởng thức nhé.” Giữa tấm thiệp có kẹp một chiếc vé máy bay.
Gam màu giản dị đó ánh trên ngón tay Ngôn Hi, vừa lạ lẫm vừa rực rỡ.
A Hoành mỉm cười, hỏi đó là ai.
Ngôn Hi thì ho khù khụ, vào đông là anh lại bị cảm cúm. Anh ho nhưng mặt không đỏ mà vẫn nhợt nhạt như thường. “Lục Lưu.”
Đó là lần đầu tiên A Hoành nghe thấy Ngôn Hi nhắc đến cái tên Lục Lưu.
Tư Hoán từng nói, Lục Lưu là bạn chơi với bọn họ từ thời để chỏm. Đạt Di cũng nói, đó là anh chàng có thể nhìn thấy ngàn ánh sao trong đáy mắt. Tư Nhĩ thì nói, đó là ông anh thần tiên của cô. Ông nội thì bảo, đó là một cậu bé ngoan mà đến cả Tư Hoán, Tư Nhĩ, A Hoành cộng lại cũng không bằng.
Tuy nhiên, cô chưa bao giờ nghe thấy Ngôn Hi nhắc đến cái tên này. Kể cả khi người khác nhắc đến, anh cũng vờ như không nghe thấy.
A Hoành nhét cốc nước ấm vào trong lòng bàn tay anh, thở dài rồi nói: “Anh uống nước đi rồi nói sau.”
Ngôn Hi ngẫm nghĩ một lát rồi nói với giọng ngạt mũi: “Bạn thân của anh.”
“Gì cơ?” A Hoành hỏi lại.
Ngôn Hi cười rồi gật đầu, khẳng định lại ý kiến của mình: “Người anh nói là Lục Lưu, bạn thân của anh.”
“Vậy à.”
A Hoành cầm tấm vé máy bay lật qua lật lại. “Rơi đúng vào hôm bọn mình được nghỉ đông.”
Ngôn Hi dù cười nhưng ánh mắt vẫn toát lên vẻ lạnh lùng.
A Hoành định hỏi thêm câu nữa thì chuông cửa reo, tiếng chuông sắc lạnh trong ngày đông giá rét. Cô ra mở cửa, Tư Hoán đang đứng bên ngoài, anh chỉ mặc một chiếc áo phông trắng, môi nhợt nhạt vì lạnh.
“Anh từ đâu về vậy, không lạnh à?” A Hoành vô cùng sửng sốt, âm độ C mà ăn mặc thế này thì không tài nào lí giải nổi.
Sắc mặt Tư Hoán rất khó coi nhưng ánh mắt anh nhìn vào A Hoành khá dịu dàng, rồi anh bước nhanh vào phòng khách. Tư Hoán nhìn tấm thiệp màu xanh chằm chằm, sau đó giở tấm thiệp giống hệt như thế đang cầm ở tay trái lên. “Hóa ra cậu cũng nhận được à?”
Ngôn Hi hắng giọng rồi cười, đầu mày nhướng lên. “Tư Hoán. Lục Lưu mời bọn mình sang Vienna nghỉ đông nhỉ? Hắn có nói với cậu sẽ bao toàn bộ việc ăn ở không? Nếu không tôi không đi đâu.”
Nét mặt Tư Hoán không còn vẻ xúc động, anh đút tay vào túi quần, cúi đầu, phát hiện mình vẫn đang đi dôi dép bông trong nhà, liền cười buồn. “Chắc chắn là như thế rồi. Từ xưa đến nay, Lục Lưu đã làm ai phải lo lắng gì đâu. huống chi lần này cô Lục cũng sang cùng.”
Ngôn Hi quay lại, ngập ngừng hỏi: “Cô ấy không về Mỹ à?”
Tư Hoán đáp: “Hình như công ty con ở Mỹ hoạt động vẫn tốt, cô Lâm cũng gần hai năm nay không được gặp Lục Lưu rồi nên cũng nhớ.”
A Hoành đang ngồi trên xô pha cuộn len, nghe thấy vậy liền ngước mắt lên.
Lại là... hai năm ư?
Ngôn Hi không đáp lời, đứng trước cửa sổ, ấn lòng bàn tay lên cửa kính lấm tấm hơi nước.
Tư Hoán nhìn anh, mặc dù cảm thấy không ổn nhưng vẫn hỏi: “Cậu... có muốn đi không?”
Ngôn Hi thể hiện rõ thái độ thờ ơ. “Thế nào cũng được, ăn tết ở đâu cũng ok. Chỉ có điều, phải bổ sung thêm một vé máy bay.”
“Cho ai?”
Ngôn Hi liền chỉ vào xô pha, cười cười. “Còn ai vào đây nữa? A Hoành đã chết đâu.”
Tư Hoán lặng lẽ nhìn theo hướng ngón tay Ngôn Hi, cô gái ấy đang lặng lẽ ngồi ở đó.
Trước đó... gần như anh quên mất sự tồn tại của cô.
A Hoành ngẩng đầu nhìn Ngôn Hi rồi khựng lại. “Em hả? Em không đi được.” Rồi cô cười, giải thích: “Hôm qua cha gọi điện cho em, bảo tết năm nay cha không về được, nói em đến ăn tết cùng cha.”
Tư Hoán cũng cười. “Nhanh vậy hả? Hôm qua cha cũng mới nói với nhà tết năm nay không về được.”
Ngày bắt đầu kì nghỉ đông, nhiệt độ xuống dưới 0 độ C, sương giăng mờ trời nhưng vân74 chưa có tuyết rơi, đúng như những gì Lục Lưu nói.
Khi cô đưa Ngôn Hi về đến cửa nhà, vì phải ra sân bay gấp nên Tân Đạt Di giục anh lên xe. Trước khi lên xe, Ngôn Hi nhớ ra điều gì đó, bèn quay lại, đứng trước cửa, nhìn trân trân hồi lâu.
“Anh nhìn gì vậy?” A Hoành hắc mắc.
Ngôn Hi liền cười, nheo mắt nhìn tấm biển sắt. “09-68, nhớ rồi.”
“Nhớ gì cơ?”
“Số nhà của anh.”
“Nhớ cái này làm gì?”
“Chẳng may quên đường về nhà...”
“Lãng nhách.” A Hoành dẩu môi rồi dắt tay anh, chạy thục mạng. “Nhanh lên, anh không nhìn thấy Tân Đạt Di cáu xì khói trên đầu rồi à?”
Chiếc túi giấy trên tay phải A Hoành liền có tiếng sột soạt.
Ngôn Hi chỉ vào túi giấy, hỏi: “Đây là cái gì vậy?”
A Hoành liền cười rồi buông tay anh ra, đưa chiếc túi giấy cho anh rồi nói với Tân Đạt Di đang thò đầu ra ngoài cửa xe: “Đạt Di, đúng hai phút thôi.”
Tân Đạt Di hậm hực nói: “Chỉ đi chơi mấy ngày mà hai người cậu quyến luyến, bịn rịn thế?”
A Hoành liền lấy từ trong túi giấy ra một chiếc khăn quàng lông thỏ màu xám rồi đưa cho anh.
Mắt Ngôn Hi sáng rực, câu đầu tiên của anh không thể hiện sự vui mừng mà là một câu chất vấn: “Tư Hoán có không, Đạt Di có không?”
A Hoành đáp lấy lệ: “Có, em đưa hết rồi.”
Và thế là anh chàng liền trề môi.
Tự nhiên cô lại nổi hứng muốn trêu anh một chút, bèn lấy một chiếc khăn với gam màu dịu mắt ra buộc lên cần cổ trắng ngần của anh. Chiếc khăn được điểm bởi hình hoa hướng dương chìm, đang nở rực rỡ giữa trời. Rồi cả một đôi găng tay màu xám có họa tiết ngộ nghĩnh treo lủng lẳng trên cổ.
Ngôn Hi liền dẩu môi: “Cái gì mà trẻ con vậy?”
A Hoành bèn nheo mắt, đáp. “Anh ngườ lớn lắm hả? Không thích thì trả lại cho em.”
Ngôn Hi liền cầm khư khư đôi găng tay như đề phòng kẻ trộm. “Đã vào địa bàn của anh rồi thì là đồ của anh!” Miệng thì phàn nàn vậy nhưng anh vẫn cười rất tươi.
“Trời đất! Vẫn chưa xong hả?” Tân Đạt Di hậm hực lôi Ngôn Hi lên xe rồi vẫy tay với A Hoành.
Ngôn Hi vừa trợn mắt vừa vỗ tay lên ghế ngồi. “Bà mợ kia, cậu đừng có mà được đà lấn tới, A Hoành nah2 ta đã đan khăn, găng tay tặng bọn cậu rồi mà còn đòi hỏi gì nữa! Càu nhàu thêm cu6 nữa tôi cho cậu một trận đấy!”
Tân Đạt Di ngân ngấn nước mắt. “Mẹ kiếp, đã ai biết mặt mũi khăn quàng cổ với găng tay như thế nào đâu! Cô ấy chỉ hỏi tôi thích cái gì, sau đó có thấy động tĩnh gì đâu...”
Tư Hoán bất lực, đành cho xe lăn bánh.
Ngôn Hi ghé sátm ặt vào kính cửa sau, khuôn mặt điển trai bị ép lại trên tấm kính, cười trông như ngố, rồi anh ra sức đập cửa. “A Hoành, A Hoành, đợi anh nhé, anh sẽ về sớm thôi!”
A Hoành thầm nghĩ, cuối củng cũng tiễn được anh chàng đi. Sau đó, cô ranh mãnh nghĩ, tốt nhất là anh bị lạc đường ở Vienna, về muộn vài ngày cũng không sao.
Sau đó, cô... chỉ muốn bóp cổ mình chết.
Hai mươi tám tết, một mình A Hoành đến thành phố mà cha cô đang sống, cô không ngờ thời tiết miền Nam lại lạnh giá như thế. Cô ngồi trên tàu mất gần ba ngày.
Lúc đầu mẹ định cho cô đi máy bay, nhưng vì trước đó A Hoành chưa đi máy bay bao giờ, đi một mình không yên tâm nên đành thôi.
-------------------------------------------
Cô tưởng mình sẽ được lên tàu chiến, mẹ liền cười. “Đúng là trẻ con, chỗ đó con đâu có được lên.”
Sau đó mới biết, vốn là cha cũng được nghĩ tết, nhưng một người bạn thân ở quân khu miền nam đã mời cha tới chơi từ lâu, và hình như cũng có chuyện quan trọng nên cha mới ở lại.
Lúc xuống tàu, con không nhìn thấy cha đâu, chỉ gặp một anh chảng mặc quân phục giơ cao một tấm biển, bên trên là hai chữ rồng bay phượng múa được viết bằng bút lông rất mềm mại: Ôn Hoành.
Sau này, mỗi lần nhớ đến, A Hoành lại thấy xấu hổ, cô chưa bao giờ nghĩ tên mình lại có thế viết được đẹp đến như thế.
Anh chàng kia có dáng dấp cao ráo, đàn ông, mặc bộ quân phục trông đầy nhuệ khí.
Cô bước đến trước mặt anh ta, lưỡng lự không biết tự giới thiệu thế nào, dù gì cũng là người xa lạ nên thấy hơi ngại ngùng.
“Chào anh.” A Hoành mỉm cười.
Anh chàng kia không nói gì mà chỉ nhìn cô chằm chằm, sau đó mới bình thản lên tiếng: “Em là Ôn Hoành, con gái chú Ôn An Quốc hả?”
A Hoành gật đầu, đến khi ngước mắt lên, cô mới giật bắn mình. Mặt anh chàng đỏ rực, chi chít mụn.
“Đi theo anh.” Anh ta quay đầu và bước đi.
A Hoành lẽo đẽo kéo va li theo sau, cô chỉ cười mà không nói gì. Chắc là cũng không đến nỗi lọt vào đường dây buôn bán người đâu.
Về sau nghĩ lại, cô cũng cảm thấy thắc mắc, tại sao lúc đó mình lại không hỏi tên ngời ta mà đã đi theo rồi.
Sao lại... dễ mắc lừa thế chứ!
Vài năm sau đó, người ấy và cô cùng biến thành con kiến leo trên một sợi dây, những lúc muốn đá cô từ sợi dây xuống, người ấy thường hỏi: “Ôn Hoành, em có biết điểm nào ở em làm người ta ghét nhất không?”
Cô liền lắc đầu, dĩ nhiên là không biết rồi.
“Nghe lời. Anh chưa bao giờ thấy có cô gái nào nghe lời như em!”
A Hoành thắc mắc lắm, tại sao nghe lời cũng bị người ta ghét chứ...
Trên đường đi, A Hoành định bắt chuyện mấy lần, nhưng anh chàng mặc quân phục kia lườm một cái, cô lại đành thôi. Không hiểu tại sao cô lại nhớ đến đôi mắt trợn ngược của Ngôn Hi, vì thế khi nhìn anh chàng này, cô chỉ muốn bật cười.
Haizz, không cẩn thận lại bị mọi người hiểu lầm là mắc bệnh tâm thần chứ chẳng chơi.
Cô chỉ nghĩ vậy rồi mơ màng dưa vào cửa kính, ngủ thiếp đi.
May mà anh chàng này không phải là mtộ tay lừa đảo.
Khi tỉnh dậy, người đầu tiên mà cô nhìn thấy chính là cha cô.
“A Hoành, sao con ngủ say vậy? Tiểu Bạch cõng con lên phòng mà con cũng không biết gì.” Ông Ôn An Quốc mỉm cười.
A Honh2 xấu hổ, mặt đỏ rần lên, một lát sau mới sực nhớ ra. “Ơ, Tiểu Bạch là ai ạ?”
Một người đàn ông tuổi trung niên mặc quân phục bước từ phía sau ông Ôn An Quốc ra, nụ cười hiền lành, mắt to mày rậm, quân hàm trên vai sáng lấp lánh.
“Anh chàng đưa cháu về đây là cháu trai của chú.” Người đàn ông cười, mùi thuốc lá sực mũi, chắc là nghiện thuốc nặng.
A Hoành nhìn xung quanh, định cảm ơn thì không thấy bóng anh chàng mặc quân phục đâu.
“Dạ, bác là...” Cô bò dậy, đứng nghiêm sau lưng cha.
Ôn Ôn An Quốc liền vỗ vai con gái. “Bác Cố - Tham mưu trưởng quân khu, bạn thân của cha hồi học ở trường quân sự, bác mời ba con mình đến đây chơi.”
“Cháu chào bác ạ.” A Hoành mỉm cười, nhanh nhảu chào hỏi.
Những ngày ở quân khu, A Hoành cảm thấy vô cùng thoải mái, cha và bác Cố thích ngồi uống rượu với nhau. Thấy cô chơi một mình buồn, các cô gái đoàn văn công thường kéo cô ra chơi cùng, mấy đứa cùng tuổi nên cũng dễ thân nhau.
Bọn họ nhập ngũ từ khi còn rất trẻ nên chín chắn hơn nhiều so với các cô gái học trường phổ thông, lúc nào cũng nhẫn nại dẫn dắt A Hoành hòa nhập với cuộc sống trong quân đội, rất thân thiện, ấm áp. Có điều khi nhắc đến những chàng trai mà mình thích, ai cũng bẽn lẽn như trẻ con.
Tiểu Bạch khủng bố lắm! Đây là kết luận chung của họ.
A Hoah2 cảm thấy buồn cười, hỏi bọn họ khủng bố ở đâu.
“Tướng mạo, tính cách, IQ, gia thế, cái nào cũng khủng bố cả!”
Đây là câu trả lời đồng thanh của họ.
Ấn tượng của A Hoành về anh chàng đó khá mờ nhạt, lần đầu gặp mặt, cô chỉ thấy anh chàng nói chuyện rất lạnh lùng, còn lại không có cảm giác gì hơn.
Tướng mạo - “Mặt đầy trứng cá, không khủng bố thì là gì?”
Tính cách - “Đến thăm ông bác nửa tháng mà tổng cộng nói chưa đầy mười câu với bọn tớ, khủng bố không?”
IQ - “Con gái bà mợ của cô ba của cô bạn đồng hương với tớ học đại học với anh chàng, năm mười lăm tuổi đỗ khoa Y trường đại học Z, nghe nói chỉ số IQ là 180 các cậu ạ...”
Gia thế - “Bác anh chàng là tham mưu trưởng của bọn tớ, cha anh chàng là viện trưởng Viện Y trực thuộc trường đại học Z, nếu khuôn mặt đó không chi chít mụn thì các chị em nhất định sẽ tin rằng kể cả có thắp đèn cũng khó tìm thấy tấm thẻ VIP vàng nào sáng giá như vậy...”
Trí tưởng tượng của các cô gái đoàn văn công luôn luôn phong phú.
A Hoành bật cười ngặt nghẽo.
Bất ngờ, mọi người phát hiện ra điều gì đó, vội nhìn ra phía sau lưng cô và hắng giọng, như thể bị ai đó chọc vào cổ họng. A Hoành quay lại, chưa kịp ngừng cười thì nhìn thấy nhân vật nam chính trong câu chuyện mà họ vừa nói tới.
Anh chàng lạnh lùng nhìn cô hồi lâu, các nốt trứng cá trên mặt nổi rõ.
“Em có thư.” Anh chàng đưa cho cô một lá thư rồi quay đầu bỏ đi.
A Hoành thấy áy náy lắm, cảm thấy mình không nên nói xấu một người mình không biết nhiều sau lưng người ta.
Thật lãng nhách biết bao.
“Tiểu Bạch, em xin lỗi...” Cô nói lời xin lỗi rất chân thành.
Anh chàng kia vốn đang cao ngạo bước đi, hai tiếng “Tiểu Bạch” càng khiến anh chang lao vút ra ngoài. A Hoành có ảo giác rằng, gấu tay áo quân phục gần như bị anh chàng phất bay ra ngoài.
Hóa ra đúng là khủng bố thật!
Cứ năm ngày, A Hoành lại nhận được một bức thư từ Vienna gửi đến.
Lá thư thứ nhất là một bức ảnh tuyết phủ trắng trên đỉnh núi. Ngôn Hi trong bộ quần áo thể thao trượt tuyết, người hơi ngả về phía trước, ngón tay tao hình chữ V, mắt đeo kính đen, nhưng cô lại tin chắc rằng anh chàng đang cười rất tươi. Trong thư có ghi dòng chữ: ”A Hoành, tuyết Vienna anh gửi cho em đấy.”
Lá thư thứ hai là ảnh Nhà hát Musikverein rực rỡ, dập dìu tài tử giai nhân, tất cả đều rất sang trọng, quý tộc. Trong ảnh không có Ngôn Hi, chỉ loáng thoáng nhìn thấy một góc áo com lê trắng, dòng chữ thanh tú viết: ”A Hoành, về nhà anh sẽ chơi đàn piano cho em nghe.”
Lá thư thứ ba là ảnh chụp một giàn nho xanh mướt, từng tầng từng tầng, không thể nhìn thấy điểm cuối, một giọt sương mai hiện ra trước mắt. Dưới giàn nho là hình ảnh mấy thanh niên trẻ tuổi, trong đó có một ngườ làm cô thấy chói mắt. Lá thư này, nét chữ viết vội và hào hứng: [i]A Hoành, anh đã uống trộm rượu vang ở đây, loại rượu vang rất ngon đã được ủ sáu mươi năm.”
Lá thư thứ tư là ảnh một cung điện nguy nga tráng lệ, lấp lánh ánh vàng, bên cạnh là con sông, sóng gơn lăn tăn. Lúc này đang bắn pháo hoa chào đón năm mới, ngón tay Ngôn Hi đang chỉ về chiếc đồng hồ điểm mười hai giờ đêm và hét lớn gì đó. Kèm theo dòng chữ: ”A Hoành, happy new year, em lại thêm một tuổi rồi.”
Lá thư thứ năm là hình ảnh bầu trời của Vienna, trong xanh và ấm áp vô cùng. Anh viết: “A Hoành, về đến nhà, người đầu tiên anh muốn nhìn thấy là em.”
Sau đó, cô dụi mắt, nói với cha mà chỉ chực khóc: “Cha, bao giờ mình về nhà, bao giờ mình về nhà hả cha...”
Đó là năm 2000, kết thúc thế kỉ cũ, bước sang thế kỉ mới.