Mười Năm Về Sau

Chương 3: Chương 3




Editor: Mặc Quân Tịnh Túc

Nhưng mà, Tô Y vốn tưởng rằng Tạ Kính sẽ là rất khổ sở, nhưng thực tế thì một chút đau lòng vì phụ thân ly thế (qua đời) cũng không có. Tuy rằng khi gặp người bên ngoài, hắn sẽ biểu hiện vô cùng đau đớn nhưng khi chỉ có một mình Tô Y ở đây, Tạ Kính sẽ cười cười nói nói với Tô Y về đại bá phụ của hắn lại dạy hắn và Tạ Nghị cưỡi ngựa bắn cung.

Tựa hồ là từ sau ngày Tô Y té xỉu tỉnh lại, Tạ Trạch đi tìm Tạ Kính nói chuyện đã xảy ra cái gì, để quan hệ hai người dần dần hòa hợp lên.

Tô Y đối với điều này cảm thấy vui mừng, dù Tạ Trạch, có thể có đảm đương vai trò phụ thân Tạ Kính một phần nào cũng tốt.

Nhưng mà dù nàng yêu thương Tạ Kính, nàng cũng sẽ không vì Tạ Kính miễn cưỡng chính mình mà bên cạnh Tạ Trạch. Tính toán của Tạ Trạch chỉ sợ sẽ thất bại.

Tô Y nói với Văn Chiêu: “Ngươi nói Trấn Quốc Công phủ rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Tạ Hạo tại sao chết không minh bạch như vậy?”

Văn Chiêu cũng cảm thấy kỳ quái: “Nô tỳ cũng cảm thấy kinh ngạc, mấy ngày hôm trước Phò mã còn rất tốt đi ra ngoài uống rượu hoa (uống rượu thanh lâu), ai biết thế nhưng nháy mắt liền ly thế.”

“Đúng,” Tô Y dùng tay chống cằm, “Ta kêu Văn Côi đi tra xét, đợi lúc nữa nàng sẽ trở lại.”

Văn Côi quả nhiên rất nhanh đã trở lại, nàng nói: “Ngài còn nhớ rõ nữ nhân mà Phò mã nuôi dưỡng ở bên ngoài không?”

Tô Y ngón tay chọc chọc gương mặt: “Ta nhớ không rõ tên, làm sao vậy?”

Văn Côi đáp: “Nữ nhân kia lúc trước có tình lang, là người trong giang hồ. Tình lang kia rời đi nhiều năm, khi trở về phát hiện nữ nhân của mình đã thành ngoại thất của người khác (tiểu tam nuôi bên ngoài), mà người này còn quyền cao chức trọng, hắn căn bản không có chỗ giải oan. Vì thế, hắn nghĩ dùng phương thức giang hồ để xử lý, nhanh chóng giết chết Phò mã.”

Tô Y hiểu rõ, cười ra tiếng tới: “Nguyên lai là nam tử tranh giành tình cảm, lại nói đến Phò mã vốn không được phép có ngoại thất, trách không được người phủ Trấn Quốc Công muốn dấu diếm chuyện này, chỉ thông báo với bên ngoài là chết bất đắc kì tử. Cũng thật là khôi hài, mặc cho ngươi quyền cao chức trọng như thế nào, cũng ngăn không được ba thước thanh phong.”

Văn Côi cũng mỉm cười: “Tình lang của nữ ngoại thất kia đang chạy về phía Tái Bắc, không biết là người phủ Trấn Quốc Công có thể bắt được hắn hay không đây!”

Tô Y thu liễm tươi cười: “Nội tình Thế gia trăm năm, không biết là nhiều hay ít môn khách, một người trong giang hồ, suy nghĩ kỹ thì vẫn bắt được thôi.”

Văn Chiêu hỏi dò: “Công chúa, chúng ta có cần phải nhúng tay?”

Tô Y chậm chạp không có trả lời, Văn Chiêu đợi hồi lâu, mới nghe được câu trả lời: “Thôi bỏ đi, chúng ta không cần nhúng tay, tùy duyên là được.”

Đối với Tạ Hạo, cảm tình Tô Y rất phức tạp. Một bên, hắn là trượng phu của nàng, là phụ thân hài tử của nàng, một bên, hắn là đệ đệ của người trong lòng nàng, là một nam nhân phong lưu hoa tâm. Thân phận của hắn mâu thuẫn, cực kỳ phức tạp, luôn làm cho Tô Y không rõ nên làm thế nào cho phải. Hiện giờ hắn đã chết, Tô Y không biết có nên xuất hiện loại cảm xúc thở phào nhẹ nhõm hay không nữa?

“Văn Chiêu,” Tô Y kêu, “Ngươi đi đem Kính nhi mang về đây, đừng để cho hắn cả ngày chạy theo đại ca.”

“Tuân lệnh.” Văn Chiêu trả lời.

……

Tạ Hạo chết không phải một cái kết thúc, tiếp theo phụ hoàng Tô Y cũng đi theo, ly thế. Tô Y từ Gia Mẫn công chúa, biến thành Gia Mẫn trưởng công chúa.

Sau khi Tạ Hạo chết ba tháng, Hoàng Thượng lại lần nữa triệu kiến Tô Y. Lúc này Hoàng Thượng là bào huynh năm đó của Tô Y, cùng phụ cùng mẫu, Thái tử ca ca.

Đối với người ngoài, hắn là công bố nhớ muội muội, trên thực tế, ý của Tuý Ông không phải ở rượu. (hiểu: ý của Hoàng thượng là ý khác, không phải là vì nhớ muội muội như nói với người ngoài)

Tô Y vào cửa, hành lễ với hắn.

Hắn thực mau để Tô Y lễ miễn, sau đó nói với muội muội: “A Đâu, trẫm truyền cho ngươi tiến cung là có việc cùng ngươi thương lượng.”

Trong lòng Tô Y thở dài, nàng tại sao có thể không hiểu rõ tính tình của người ca ca cùng phụ cùng mẫu này chứ?

Quả nhiên, Hoàng Thượng nói: “A Đâu, Phiêu Kị tướng quân Tạ Trạch ngươi nhận thức đi?”

Cùng Hoàng Thượng năm đó hỏi chuyện giống nhau y như đúc, làm Tô Y bực bội cực kỳ.

Tô Y cười lạnh: “Thần muội không quen biết.”

Hoàng huynh của nàng so với phụ hoàng dễ nói chuyện hơn nhiều, Tô Y cũng không có bày ra dáng vẻ cực kì cung kính.

Hoàng Thượng buồn rầu mà nhìn muội muội: “A Đâu, đừng nói giỡn. Trước lúc lâm chung, Phụ hoàng đều đã cùng trẫm nói rõ ràng, về chuyện của ngươi và Tạ ái khanh.”

Tô Y thở dài một hơi: “Nếu hoàng huynh đã biết, còn hỏi thần muội làm cái gì?”

Hoàng Thượng mặt nóng đến đỏ bừng: “A Đâu, ngươi thông cảm huynh trưởng nhiều hơn một chút đi. Hiện giờ chiến sự Tái Bắc lại xảy ra, trừ bỏ Tạ Trạch, lúc này có ai có thể làm địch lui bước?”

Tô Y rũ xuống mắt: “Chuyện đó thì cùng thần muội có quan hệ gì đâu?”

“Ngươi không gả cho Tạ Trạch, trẫm tâm khó an.” Hoàng Thượng nói.

“Hoàng huynh,” Tô Y khóc lên, “Phu quân thần muội mới mất ba tháng, xương cốt chưa lạnh, ngươi đã bắt thần muội phải gả cho huynh trưởng của hắn, chuyện vi phạm luân lí thường tình đến bực này, thiên lí khó dung a.”

Tô Y khóc cực đẹp, trên mặt hoa lê dính hạt mưa, trong mắt ba quang liễm diễm.

Hoàng Thượng bị vẻ mặt nàng khóc gây khó xử: “A Đâu, trẫm biết tình cảnh ngươi hiện giờ không dễ, nhưng ngươi cũng nên suy nghĩ tới giang sơn xã tắc.”

Tô Y tiếp tục khóc: “Thái tử ca ca, năm đó huynh cùng mẫu hậu đã hy sinh muội một lần, hiện giờ lại còn muốn làm thế với muội một lần nữa sao?”

Đến Thái tử ca ca cũng gọi ra rồi, Tô Y không tin, hoàng huynh của nàng còn có thể tiếp tục nói chuyện này.

Hoàng Thượng quả nhiên nghẹn một phen, rốt cuộc nói không ra lời.

Hắn nổi giận đùng đùng mà phẩy tay áo một cái, tới tới lui lui mà xoay vài vòng.

Nhưng mà cuối cùng, hắn vẫn quay lại, nhìn Tô Y: “Trễ nhất là tới lúc Tạ khanh bình loạn trở về, ngươi là nhất định phải gả cho hắn.”

Trong nháy mắt, Tô Y cực kỳ hận hoàng gia vô tình vô nghĩa *, còn có Tạ Trạch đáng giận kia.

*Câu này bản convert để là thiên gia, nghĩa là ông trời nhưng tại hạ thấy có vẻ không hợp nên đổi thành hoàng gia

Tô Y hỏi: “Nếu là, nếu là hắn cũng sẽ không trở?”

Nội tâm Tô Y thầm than, quan hệ nàng cùng Tạ Trạch cho tới hiện giờ cũng là chuyện hiếm thấy.

Hoàng Thượng mặt trầm xuống: “Hiện giờ trong triều, trừ hắn, không có người nào có thể làm có lũ người man rợ Tái Bắc run sợ, hắn còn chưa thể chết được.”

Tô Y kéo lấy long bào Hoàng Thượng: “Hoàng huynh, ngươi đáng thương A Đâu đi. Một nữ không thờ hai chồng a!”

Hoàng Thượng lại đáp nàng: “Chúng ta là những đứa con của thảo nguyên, không câu nệ những tiểu tiết đó.”

“Dù vậy cũng không thể gả cho Tạ Trạch, hắn là đại ca của phu quân thần muội.” Nước mắt Tô Y lại chảy xuống, giống như từng hạt trân châu quý giá.

“Vậy ngươi nói, nên làm cái gì bây giờ?” Hoàng Thượng một bên phất long bào, một bên hỏi.

“Hiện tại Thập Nhất vừa mới cập kê, đúng lúc tuổi trẻ mỹ mạo, vì sao không để nàng gả thấp?” Tô Y hỏi.

Hoàng Thượng thở dài một hơi: “Thần tử không phải dê bò, há có thể làm ngươi mạnh mẽ hôn phối? Tự nhiên là muốn kết thân mà hai bên đều cam tâm tình nguyện mới được. Tạ Trạch kia, trừ ngươi ra, ai cũng không cần, hoàng huynh cũng không thể nề hà a.”

Tô Y cắn răng: “Bộ dáng Thập nhị, thần muội đã từng gặp qua, cùng thần muội có bảy phần giống nhau. Không bằng hỏi Tạ Trạch kia một chút, có thể lấy Thập nhị được không?”

Hoàng Thượng thở dài càng mạnh: “Trẫm đã hỏi qua, hắn nói hắn chỉ cần ngươi.”

Tô Y phảng phất như mất đi sức lực, ngã xuống, ngồi trên mặt đất.

Hoàng Thượng thở dài, cũng không nói gì.

Nhưng mà Tô Y vẫn không có từ bỏ: “Hoàng huynh, không bằng để thần muội đi khuyên nhủ Tạ Trạch?”

Hoàng Thượng nhìn nàng: “Khuyên nhủ Tạ khanh gia? Ngươi có thể khuyên được?”

“Chọn ngày không bằng hôm nay, hiện tại cho gọi Tạ Trạch vào cung đi.” Tô Y nói.

“Cũng được, lúc này coi như trẫm dung túng ngươi.” Hoàng Thượng gật đầu.

Tạ Trạch rất nhanh đã bị tuyên vào cung, hắn hướng Hoàng thượng và Tô Y hành xong lễ, liền đứng lên. Hắn vẫn là giống như năm đó, tuấn mỹ như vậy, dáng người vẫn thẳng tắp như cũ, chỉ là cả người nhiều thêm sát khí trên sa trường đẫm máu.

Tô Y ý bảo Hoàng Thượng rời đi, Hoàng Thượng cũng đi rồi, nhất thời trong cung điện chỉ còn lại Tô Y và Tạ Trạch.

Tô Y bỗng nhiên hướng phía Tạ Trạch quỳ xuống: “Đại ca, ta cầu ngươi, buông tha ta đi.”

Tạ Trạch đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó chạy nhanh tới muốn nâng nàng dậy. Tô Y không muốn đứng lên, nhưng mà chung quy là nam nhân trên chiến trường khí lực lớn, cuối cùng Tô Y vẫn là bị thật cẩn thận đỡ lên.

Tạ Trạch dù Thái Sơn sập trước mặt cũng không biến sắc, lại bị Tô Y quỳ xuống làm cho sắc mặt trắng bệch. Ở trên chiến trường, chảy nhiều máu như vậy, Tạ Trạch trước nay không đổ lệ lúc này nghẹn ngào nói: “Muội đừng quỳ xuống với huynh. Huynh yêu muội như vậy, muội muốn cái gì mà huynh không cho muội bao giờ? Muội đừng quỳ xuống với huynh. Muội ở lòng huynh vĩnh viễn là công chúa kiêu ngạo ngày xưa, huynh làm sao có thể để muội quỳ xuống ở đây?”

Tô Y bình tĩnh mà mở miệng: “Ta chỉ cầu ngươi một chuyện, ngươi đáp ứng ta, ta sẽ không quỳ.”

“Chuyện gì?” Trong lòng Tạ Trạch mơ hồ có đáp án.

“Đừng cưới ta.” Tô Y nói.

“Muội tình nguyện quỳ xuống với huynh, cũng không muốn gả cho huynh?”

Tạ Trạch muốn phát cuồng.

“Ngươi là đại ca của phu quân đã chết của ta, thì chính là đại ca ta, đại bá phụ của hài tử ta. Cái thân phận này vĩnh viễn đều sẽ không thay đổi.” Tô Y nhàn nhạt mà mở miệng.

Tạ Trạch rốt cuộc cũng không thể kiên nhẫn, hắn ôm chặt nàng. Gương mặt hắn dán sát gương mặt nàng, tầm mắt hắn không có tiêu cự nhìn về phía nơi xa: “Muội chỉ vì thế mà không muốn?”

“Đúng, ta không muốn.” Tô Y trực tiếp thừa nhận.

“Huynh nếu không nói từ bỏ, muội sẽ quỳ xuống?” Tạ Trạch hỏi.

“Đúng.” Tô Y thở dài.

“…… Huynh như thế nào chịu để cho muội quỳ xuống đây? Muội là nữ nhân huynh yêu nhất, huynh ngóng trông muội được hưởng tất cả những điều tốt đẹp và hạnh phúc nhất trên thế gian này. Huynh nguyện muội vĩnh viễn cao cao tại thượng, vĩnh viễn sống trong nhung lụa, không chịu một chút ủy khuất. Huynh đáp ứng muội, huynh không cưới muội. Huynh sẽ đi nói với Hoàng Thượng.” Tạ Trạch cuối cùng cũng nói.

Tô Y trầm mặc một lát, nói: “Đa tạ.”

“Không có việc gì,” Tạ Trạch nói, “Nhưng huynh cũng có một việc cầu muội đáp ứng.”

“Ngươi nói.”

Tạ Trạch nói: “Trừ muội ra, ta ai cũng không cưới. Chuyện này, muội không được ngăn trở, cũng không được khuyên huynh.”

Tô Y sửng sốt, sau đó chần chờ trong khoảnh khắc, mới đáp ứng nói:

“Được.”

Đây là lần cuối cùng Gia Mẫn trưởng công chúa Tô Y cùng danh tướng Tạ Trạch được ghi lại trong sách sử.

Nhưng mà mọi người không biết chính là, sau lúc bế mạc (kết thúc), Tạ Trạch trọng sinh.

Hắn trở về thời gian năm tuổi năm ấy. Hắn trọng sinh, một lần nữa tạo ra thế lực của riêng mình, mười hai tuổi đí tới Phó Tái Bắc, mười bảy tuổi trở về, đã là danh chấn thiên hạ. Hắn thành công mà có cũng đủ lực lượng bảo vệ hắn và tình yêu - Tô Y của hắn.

Vào năm hắn mười tám tuổi, năm ấy, hắn đối vẫn là Gia Mẫn công chúa Tô Y nói: “A Đâu, huynh thích muội, muội cũng có ý với huynh phải không?”

Tô Y đỏ bừng mặt: “Tự nhiên là có.”

Vượt qua thời gian hai đời, bọn họ cuối cùng cũng ở bên nhau.

HOÀN

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.