Mười Năm Yêu Thầm Người

Chương 7: Chương 7: Nhóc khờ




Đang lúc không biết phải làm sao, đột nhiên có người gọi Vương Tử Văn một tiếng, Mao Tiểu Vũ nghe thấy tiếng bước chân chạy đi, mới lẳng lặng hạ cái áo che trên mặt xuống một chút, duỗi dài cổ nhìn theo.

Đối diện là một cô gái vóc dáng cao ráo xinh đẹp, Mao Tiểu Vũ từng trông thấy cô rất nhiều lần, tuy không giống cậu ngày nào cũng phải tới sân bóng rổ báo danh một lần, nhưng cũng thường xuyên ghé qua. Cô gái này rõ ràng cũng trốn học, ngẫm lại cũng đúng thôi, người thích Vương Tử Văn nhiều như thế, đương nhiên sẽ có không ít người trúng độc giống mình rồi. Cô gái nũng nịu gọi một tiếng 'học trưởng', Vương Tử Văn cũng cười với cô một cái, hai người nói gì đó nghe không rõ lắm, tim Mao Tiểu Vũ thình thịch nhảy không ngừng, hạt thông trong ngực cũng càng dùng sức ôm chặt hơn, nhích từng bước từng bước nhỏ qua, cuối cùng cũng nghe được một chút.

“Thế nào, có ngon không ạ?” Giọng điệu cô gái rõ ràng mang theo ý tranh công.

Thái độ của Vương Tử Văn không khác gì lúc nói chuyện với mình, cười sang sảng nói, “Ngon lắm, anh rất thích nước ô mai hàng này, chơi bóng xong được uống một cốc quả thật quá tuyệt.”

Cô gái nghe vậy hết sức vui vẻ, “Của hàng này ở tận thành bắc lận, xa lắm, nhưng mà em nghe nói anh thích, nên cố ý chạy tới mua đó, chúc mừng anh giành được giải quán quân nhé!”

Vương Tử Văn bật cười một tiếng, không biết xuất phát từ tâm tư gì, đột nhiên hỏi một câu, “Anh thích uống em liền đi mua à?”

Cô gái kia lập tức đỏ mặt, không biết tiếp lời thế nào, nửa ngày sau mới nói một câu, “Đúng đó, không được ạ?”

Vương Tử Văn nhướn mi, nở nụ cười xấu xa, nhưng vẫn hấp dẫn chết người, “Đương nhiên không phải, có điều...... vì sao vậy?”

Cô gái kia do dự giây lát, lườm hắn một cái, tức giận nói, “Anh làm cái gì thế hả, em mua nước ô mai cho anh, anh lại còn trêu chọc em à?”

Vương Tử Văn ha ha cười, không chọc thêm nữa, cầm lấy khăn lông trông tay cô gái lau mồ hôi, nói, “Cảm ơn em, có điều chỗ kia xa quá, con gái như em đừng đi thì hơn, không an toàn đâu.”

Đối phương cười hỏi lại, “Anh đang quan tâm em đấy à?”

Vương Tử Văn híp mắt cười, không trả lời, cầm nước ô mai phất phất tay rời đi.

Cô gái kia vẫn đỏ mặt đứng đó, trong mắt lại giấu không được ý cười. Mao Tiểu Vũ ở cách đó không xa lẳng lặng nhìn, ôm áo khoác của Vương Tử Văn trốn sau đám người, bỗng nhiên dâng lên cảm giác tự ti.

Nếu như mình......cũng là con gái thì tốt biết mấy.

Cậu chớp chớp mắt, cảm thấy hơi khổ sở: Nhưng mà không đủ tiền, vẫn còn thiếu hơn nửa nữa, không biết chừng nào mới có thể làm phẫu thuật được......

Phẫu thuật xong, học trưởng sẽ thích mình chứ?

Aizz, không khéo còn cảm thấy mình là đồ biến thái, đến bạn bè cũng không làm được nữa ấy.

Nghĩ vậy, Mao Tiểu Vũ lại ngẩn người, cẩn thận liếc nhìn Vương Tử Văn một cái.

Lại nói, mình với học trưởng.....bây giờ cũng xem như là bạn rồi nhỉ?

Bỗng nhiên có chút vui vẻ, nhưng lại không dám vui vẻ quá mức, Mao Tiểu Vũ ôm áo khoác xoay vòng vòng tại chỗ, vừa xoay vừa tự an ủi mình, được một hồi lại cảm thấy mình như vậy thật ngu ngốc, lại bắt đầu rầu rĩ.

“Tiểu Mao Mao!”

Mao Tiểu Vũ ngẩng đầu, thấy Vương Tử Văn vẫy vẫy tay với mình, do dự nhưng vẫn ngoan ngoãn nhích tới gần.

“Có làm mất di động không đấy?” Vương Tử Văn cười hỏi.

Mao Tiểu Vũ vội vàng đưa áo khoác cho hắn, lắc đầu, “Vẫn còn nguyên đây.”

Vương Tử Văn khoác áo vào, cũng không kiểm tra xem còn di động không, có vẻ rất tin tưởng cậu, “Đội bóng tụi anh muốn đi chúc mừng một chút, không nói chuyện với em nữa, em mau về học đi, ngày mai gặp lại ở sân bóng.”

Dứt lời xoay người muốn đi, Mao Tiểu Vũ gọi hắn lại, nhỏ giọng hỏi, “Học trưởng, anh thích uống thứ kia à?”

Vương Tử Văn nhìn theo ánh mắt cậu, trông thấy nước ô mai trong tay mình, cười đáp, “Rất thích, nước ô mai hàng này rất khác biệt, không biết cho thêm thứ gì, hương vị ngon hơn hẳn.” Nói xong liền giơ tay lên, cười hỏi, “Có muốn nếm thử không?”

Mao Tiểu Vũ vội vàng xua tay, cậu nào dám uống đồ Vương Tử Văn đang uống dở, như vậy thì ngượng chết mất.

“Anh đi đây, à đúng rồi...” Vương Tử Văn rút từ trong túi áo ra một cái móc treo hình quả bóng rổ, ném cho cậu, quay lưng về phía cậu phất phất tay, “Cho em này, sau này đừng trốn học nữa đó.”

Mao Tiểu Vũ tức khắc sửng sốt, ngơ ngác đáp một tiếng với bóng lưng hắn, tới khi khuất dạng mới thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn chằm chằm móc treo trong lòng bàn tay.

Đây là......học trưởng tặng cho mình hả?

Sao lại tặng cho mình nhỉ? Để cảm ơn mình trông áo khoác giúp anh ấy à?

Nhưng mà......chị gái kia mua nước ô mai cho anh ấy, anh ấy cũng không tặng mà.

Sao lại tặng cho mình chứ......

Hắc......Chỉ tặng cho một mình mình nha!

Tâm tình Mao Tiểu Vũ bỗng nhiên rất tốt, nhịn không được vươn ngón tay chọt chọt quả bóng rổ nho nhỏ mềm như bông kia, sau đó hé miệng cười ngây ngô, như mèo con trộm được cá rán, cười đến tít cả mắt lại.

Cậu trịnh trọng gắn móc treo kia lên cặp sách, trên đường trở về đột nhiên nổi lên tâm tư nhỏ: Cửa hàng bán nước ô mai mà Vương Tử Văn khen là rất ngon kia, cậu đột nhiên muốn ghé qua xem thử. Cậu còn nhớ rõ trên lớp giấy bọc ngoài cốc nước Vương Tử Văn cầm có viết mấy chữ 'Nước ô mai Kẻ lưu manh', bởi vì cái tên rất đặc biệt, nên chắc cũng không khó tìm.

Kết quả đâu chỉ không khó tìm, tới thành bắc tùy tiện hỏi một cái, đã được người qua đường chỉ tường tận vị trí rồi. Mao Tiểu Vũ mang theo cõi lòng đầy ngập mong đợi chạy tới, phát hiện đó chỉ là một cửa tiệm nhỏ thôi, trang hoàng cũng không có gì đặc biệt, nhưng lại rất đắt hàng. Cậu xếp hàng ước chừng mười mấy phút mới tới lượt, kết quả trông thấy người bán hàng không khỏi sửng sốt, kinh ngạc gọi, “Đỗ...Đỗ Ninh Tu?”

Nam sinh được gọi tên ngẩng đầu, động tác trên tay ngừng lại, có điều cũng không quá kinh ngạc, chỉ nhàn nhạt hỏi một câu, “Cậu cũng trốn học à?”

Nếu như Mao Tiểu Vũ là một từ, thì Đỗ Ninh Tu nhất định chính là từ trái nghĩa với cậu. Đỗ Ninh Tu là bạn cùng lớp của Mao Tiểu Vũ, thành tích từ khi nhập học tới giờ luôn vững vàng ở vị trí đầu tiên, mặt mũi cũng rất ưa nhìn, ngũ quan mềm mại thanh nhã, chỉ là không hay cười lắm, cũng không thích nói chuyện, khí chất trên người so với nước ô mai y bán còn lạnh hơn. Có điều cho dù hai người có rất nhiều điểm khác biệt, nhưng kỳ thực lại có một điểm tương đồng, đó chính là đều là đối tượng bắt nạt của người khác.

Mao Tiểu Vũ là bởi vì mập mạp, nhát gan, Đỗ Ninh Tu thì xui xẻo hơn, hoàn toàn không liên quan gì tới bản thân y, chỉ là vì y có một người mẹ dâm đãng thành tính, đi khắp nơi quyến rũ chồng người khác thôi. Thành phố bọn họ ở không lớn, mấy tin đồn một khi truyền ra, rất nhanh cả thành phố đều sẽ biết. Ba y lên thành phố lớn làm công, mấy năm trước trở về nghe được lời đồn đại, hai người tranh chấp một trận, sau đó ba y liền rút dao rựa ra chém chết mẹ y, chém xong còn chưa nguôi giận, lại vác dao đi chém mấy nhân tình của bà nữa, cái dao rựa kia cuối cùng dính máu của tám người, trong đó có cả ba y. Thế nên ngày hôm đó tan học về nhà, Đỗ Ninh Tu đột nhiên phát hiện ba mẹ đã chết, mình thì trở thành con trai của tội phạm giết người, mấy đứa nhỏ có ba bị giết trút hết oán hận lên người y, vì vậy so với Mao Tiểu Vũ, Đỗ Ninh Tu còn thảm hơn nhiều, những người khác thi thoảng rảnh rỗi không có việc gì làm cũng chỉ cho cậu mấy bạt tai thôi, còn Đỗ Ninh Tu ấy hả, mỗi lần đều bị đánh thừa sống thiếu chết, đợi khỏe hơn được một chút lại tiếp tục bị đánh tới cả người đầy máu.

Y không cha không mẹ, bối cảnh trong nhà không tốt, người đánh lại là mấy đứa nhỏ trong gia đình bị hại, chút việc nhỏ này cảnh sát địa phương cũng lười quản, lần đầu tiên y bị đánh suýt chết bọn họ có xuất hiện một lần, mấy lần sau đều nhắm một mắt mở một mắt, chỉ cần không đánh chết, còn đâu cũng mặc cho những người đó bắt nạt Đỗ Ninh Tu.

Thế nên về sau đến cả mấy người không liên quan cũng tham dự vào, đến bây giờ Đỗ Ninh Tu liền thành đối tượng bắt nạt của cả khối. Mao Tiểu Vũ tốt xấu gì vẫn còn bà nội quan tâm chăm sóc, Đỗ Ninh Tu thì đúng thật là tự sinh tự diệt. Trước kia Mao Tiểu Vũ còn từng nghi hoặc, Đỗ Ninh Tu lấy đâu ra tiền mà tiếp tục đi học, bây giờ rốt cuộc cũng có được đáp án rồi, cậu cẩn thận hỏi, “Cậu ở đây bán nước ô mai kiếm tiền hở?”

Đỗ Ninh Tu vẫn là bộ mặt lạnh như tiền, ừ một tiếng. Mao Tiểu Vũ nhìn những vết thương chưa từng biến mất trên cánh tay y, không biết nên nói gì, đành bảo, “Cho tớ một cốc...... à, hai cốc đi, cho tớ hai cốc nước ô mai.”

Đều thuộc quần thể nhỏ yếu với nhau, chút an ủi duy nhất cậu có thể dành cho y, cũng chỉ là mua nhiều thêm một cốc nước ô mai mà thôi.

Đỗ Ninh Tu ngẩng đầu nhìn cậu một cái, không nói gì, lạnh mặt múc cho cậu hai cốc, sau đó không để ý tới cậu nữa, tiếp tục chào đón vị khách tiếp theo.

Mao Tiểu Vũ còn muốn nói thêm gì đó với y, hiềm nỗi trên người đối phương tỏa ra hơi lạnh như vừa bước từ trong hầm băng nam cực ra vậy, cậu không có dũng khí tiếp tục tới gần, đành phải ôm hai cốc nước ô mai mát lạnh lẳng lặng bỏ chạy.

Trên đường cậu thử uống một ngụm, hai mắt lập tức sáng ngời: Ngon quá đi!

Một cốc nước lớn rất nhanh đã được cậu giải quyết sạch sẽ, cậu ôm cốc nước còn lại bắt đầu phát ngốc.

Đỗ Ninh Tu tự mở cửa hàng à? Hay là làm công cho người ta nhỉ? Chẳng trách trước giờ cậu ấy chưa từng tham gia lớp tự học buổi tối, còn thường xuyên xin nghỉ nữa, hóa ra là làm công ở đây...... Nhưng vừa làm vừa học mà vẫn duy trì được thành tích tốt như thế, đúng là lợi hại thật đấy, sao cậu ấy làm được nhỉ?

Nghĩ đến đây cậu lại nhớ tới Vương Tử Văn, quả nhiên trên đời nhiều người tài giỏi thật, Vương Tử Văn cũng như vậy, tuy dành hơn nửa thời gian để chơi bóng, nhưng nghe các học trưởng năm ba nói, thành tích của hắn vẫn luôn rất tốt, đứng trong top ba cả khối, chơi bóng tốt như vậy nhưng thi thoảng thi lại giành được thành tích hạng nhất, đúng là xuất sắc đến không có đạo lý mà.

Mao Tiểu Vũ cảm thấy cỡ như Vương Tử Văn hay Đỗ Ninh Tu, cả đời này mình cũng không với tới được, có điều cậu cảm thấy cứ yên lặng làm một người hâm mộ nhỏ cũng tốt rồi, trên đời này dẫu sao vẫn phải có lá xanh tô điểm cho hoa hồng mà, một chiếc lá to bản mọng nước như cậu, nếu có thể khiến cho đóa hoa đỏ thẫm Vương Tử Văn càng thêm nổi bật, diễm lệ, thì cậu sẵn lòng làm cái đuôi nhỏ của nam thần cả đời.

Thế nên ba chữ 'fan não tàn' này cũng không phải là nói suông.

Sau khi phát hiện nước ô mai hàng này siêu cấp ngon, Mao Tiểu Vũ liền bắt đầu triển khai kế hoạch vĩ đại 'Tui không làm ra được nước ô mai, tui chỉ là shipper thôi'.

Ngày hôm sau, vừa tan học cậu đã chạy như bay tới thành bắc, trên đường xe cộ qua lại như mắc cửi, trên vỉa hè cũng là dòng người ngược xuôi, cậu hứng cơn gió mạnh cuối thu, nhấc thân thể béo núc những thịt, chạy như bay về phía cửa hàng nhỏ kia. Gió thổi qua mang theo hương hoa hồng nồng đậm, rất giống mùi hương nhẹ nhàng thoải mái trên người Vương Tử Văn, cậu hít vào một hơi thật sâu, nghĩ đến nụ cười lát nữa có thể trông thấy, vốn đang thở dốc vì chạy thục mạng cũng nhịn không được muốn ngửa đầu cười to.

Con đường vốn phải mất một tiếng đi về, bị cậu rút ngắn xuống còn bốn mươi phút, cả người cậu ướt đẫm mồ hôi chạy về, ôm chiến lợi phẩm đứng bên ngoài sân, vui vẻ xem Vương Tử Văn chơi bóng. Đợi bọn họ tập luyện xong, cậu lại phe phẩy đuôi tung tăng chạy tới, dùng hai tay dâng nước ô mai lên, sau đó nhìn chằm chằm Vương Tử Văn ừng ực uống hết, cảm thấy đặc biệt thỏa mãn, đặc biệt hạnh phúc.

Cậu cứ như thế gió mặc gió, mưa mặc mưa, đi đi về về suốt mười ngày, mỗi ngày đều mệt như chó, nhưng trong lòng lại hết sức vui vẻ. Kỳ thực cậu cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ là khó được phát hiện một thứ Vương Tử Văn thích, lại còn là thứ chỉ cần cậu chạy một đoạn, ra chút mồ hôi là lấy được, cậu liền muốn làm cho hắn thôi. Cậu cảm thấy trong chuyện này mình được lợi rất lớn, căn bản không quan tâm có đáng giá hay không, với cậu mà nói, chỉ cần mỗi ngày được thấy Vương Tử Văn cười với mình một chút, nói với mình một tiếng cảm ơn, cậu đã vui vẻ lắm rồi, kêu cậu làm gì cậu cũng cam tâm tình nguyện.

Nhưng nhìn cậu vất vả như vậy, Vương Tử Văn lại không chịu được. Cho dù từ nhỏ tới lớn hắn đều rất được hoan nghênh, nhưng chưa từng có người nào vì hắn mà làm tới vậy, thế nên hôm nay, sau khi lại nhận được một cốc nước ô mai, Vương Tử Văn nhìn đôi mắt sáng lấp lánh như sao của người nào đó, rốt cuộc nhịn không được hỏi, “Cửa hàng này xa lắm đúng không? Em chạy đi mua rồi lại chạy về đấy à?”

Mao Tiểu Vũ ah một tiếng, cái đuôi đang phe phẩy lập tức dựng thẳng, ngây ngốc cười.

“......Mỗi ngày đầu em đều ướt đẫm mồ hôi, là vì đi mua cái này cho anh hả?”

Đuôi Mao Tiểu Vũ run lên một chút, trông thấy vẻ kỳ quái trên mặt Vương Tử Văn, lập tức thu nụ cười ngây ngô lại, cẩn thận hỏi, “Không ngon ạ?”

Vương Tử Văn nhìn chằm chằm cậu nửa ngày, trên khuôn mặt luôn thong dong khó được lộ ra chút ngại ngùng, “Cái này......vất vả cho em quá.”

Mao Tiểu Vũ hiểu ra, cái đuôi lập tức lại vung vẩy, hắc hắc cười, nói, “Không vất vả, em đang giảm béo đó!”

Vương Tử Văn bật cười một tiếng, tâm tình đột nhiên có chút phức tạp. Hắn trầm mặc giây lát, bỗng vươn tay xoa nhẹ đầu Mao Tiểu Vũ một cái, bất đắc dĩ nói, “Nhóc ngốc này, em đúng là...... Aizz, thôi bỏ đi, cảm ơn em nhé.”

Mao Tiểu Vũ hé miệng cười, đợi Vương Tử Văn quay lại tập bóng, cậu mới lặng lẽ sờ sờ chỗ hắn vừa mới xoa, tự mình đùa mình nghĩ: Lát về phải lấy kéo cắt mấy lọn tóc này mang lên thờ mới được, đây là tóc học trưởng sờ qua, được khai quang rồi đó, hắc hắc.

Cậu cũng tự cảm thấy suy nghĩ này của mình vừa ngu ngốc vừa buồn cười, nhưng mà cậu chính là thấy Vương Tử Văn chỗ nào cũng tốt như vậy đấy.

Cậu thật sự rất thích người này, cho dù cả đời thầm thương trộm nhớ như vậy, cậu cũng cảm thấy vui vẻ.

============================================

Phong: Bạn Đỗ Ninh Tu này chính là nhân vật chính trong bộ Kim chủ tám phần có bệnh nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.