Mười Năm Yêu Thầm Người

Chương 1: Chương 1: Váy trắng




Trạng thái làm việc của Mao Tiểu Vũ hôm nay không quá tốt, nói ra thì có chút xấu hổ, bởi vì cậu đến ngày.

Nghe nói con gái mỗi khi đến ngày, tính tình sẽ trở nên nóng nảy, trên mặt mọc đầy mụn, ai phản ứng dữ đội hơn chút thì còn có thể bị đau bụng nữa.

Nhưng cậu lại không giống, không, phải nói là khác hoàn toàn ấy, không chỉ không nóng nảy, mà ngược lại còn rất sợ gặp người, tính cách lúc bình thường vốn dĩ đã yếu mềm những lúc này lại càng thêm ngoan ngoãn, trông thấy mấy người đàn ông cường tráng hay vóc dáng cao lớn bản năng sẽ sinh ra sợ hãi, chính cậu cũng không biết mình sợ cái gì, tóm lại chính là không dám tiếp xúc với người lạ.

Chỉ muốn trốn một mình trong góc, trốn tới khi mọc nấm thì thôi.

Nhưng mà cho dù có sợ đến thế nào thì vẫn phải chui ra khỏi ổ, dẫu sao cậu không nơi nương tựa mà, đâu thể tùy hứng được, huống chi trong nhà còn một đứa con gái đang tuổi đến trường mẫu giáo phải nuôi nữa, đành liều mạng kiếm tiền mua sữa thôi.

Thế nên cậu buộc phải ép mình rời giường, trước khi ra khỏi nhà đặt tampon vào, sau đó cắn răng đi làm.

Lại nói tiếp, quãng thời gian chưa có tampon quả thật là một hồi tai nạn.

Mao Tiểu Vũ là người song tính, có hai cơ quan sinh dục hoàn chỉnh, so với con gái nhiều hơn cái chân thứ ba cùng hai quả trứng, so với con trai lại nhiều hơn một cái lỗ.

Trong số những người song tính, trường hợp cơ quan sinh dục hoàn chỉnh như cậu là cực kỳ hiếm thấy, hoa huy*t nằm cách hai quả trứng không xa, là cơ quan sinh dục nữ tính. Lỗ huyệt được giấu kín bên dưới hai phiến môi âm hộ, thế nên vào năm lớp năm, khi nơi đó đột nhiên chảy máu, cậu tuy rằng sợ hãi suốt một thời gian dài, nhưng đến khi hiểu rõ mọi chuyện cũng chỉ có thể yên lặng tiếp nhận hiện thực.

Nhưng mỗi tháng mấy ngày ấy với cậu mà nói vẫn cực kỳ thống khổ, cây gậy nhỏ phía trước bị chèn ép vây kín trong một không gian vô cùng nhỏ hẹp suốt bốn năm ngày, mỗi lần đều khiến cậu rất đau, cho dù cơ thể cậu đã sớm học được cách nhịn đau, nhưng vẫn không sao quen được với loại cảm giác đau đớn bức bối lại xấu hổ này.

Thế nên tampon quả thật là phát minh vĩ đại nhất thế giới.

Mao Tiểu Vũ tuy cảm khái như vậy, nhưng mỗi lần động thủ nhét thứ kia vào vẫn không tránh khỏi mặt đỏ tai hồng, đặc biệt lúc dùng ngón tay chầm chậm đẩy vào trong, vừa cúi đầu lại trông thấy vật nào đó rũ xuống trước mắt, khiến cậu nhịn không được muốn cầm dao lên, cắt phéng nó đi.

Cậu cảm thấy cuộc đời mình cũng giống y như thứ này, vừa buồn cười lại thừa thãi. Lúc còn nhỏ cậu luôn phải liều mạng tìm kiếm một lý do để sống sót, mới có thể cho phép chính mình mỗi đêm nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Bây giờ lớn rồi, đã là cha của một đứa nhỏ, tâm lý không còn yếu ớt như vậy nữa, nhưng vẫn theo bản năng sợ người lạ, làm gì cũng thật cẩn thận, lâu dần dưỡng thành tính cách cực kỳ ẩn nhẫn, khắc chế.

Nhát gan y như con sóc con, chỉ muốn ôm lấy hạt thông của mình trốn trong hốc cây không bao giờ chui ra như thế, nhưng lại vì kiếm ăn mà không thể không bước vào rừng rậm nguy hiểm trùng trùng, mỗi ngày run rẩy vươn móng vuốt nhỏ ra dò đường, xác nhận được an toàn rồi mới từng bước từng bước nhích ra ngoài, lại nhanh chóng rụt về.

Quả thật chính là bộ dạng nhu nhược lại nhát gan như thế, nhưng cậu cũng không còn cách nào, từ nhỏ đã hình thành thói quen rồi, rất dễ bị dọa sợ.

Ước mơ lớn nhất của Mao Tiểu Vũ thời niên thiếu chính là mau chóng tích cóp tiền, tích cóp đủ rồi sẽ đi làm phẫu thuật, cho dù biến thành con trai hay con gái đều được, tóm lại không thể cứ bất nam bất nữ như vậy cả đời. Nhưng còn chưa chờ cậu tích cóp đủ tiền, đã có con gái rồi, lúc đó trong lòng cậu cũng giằng xé thật lâu, cuối cùng vẫn không nỡ, cắn răng sinh đứa nhỏ ra. Sau khi sinh con, sức khỏe của cậu yếu hơn rất nhiều, thường xuyên sinh bệnh, không thích hợp làm phẫu thuật, chỉ có thể tiếp tục kéo dài, đến bây giờ cơ thể đã tốt hơn một chút, nhưng vì con gái yêu, cậu lại không thể phẫu thuật được.

Cũng không thể để con gái vừa mở mắt ra, ba ba đã biến thành mẹ được, phải không? Như vậy không khỏi quá dọa người.

Cậu không nỡ để con gái cũng giống như mình, còn nhỏ đã bị tra tấn bởi những lời đồn đại vớ vẩn, bị người chỉ vào mũi nhục mạ, lại không thể phản bác được một lời. Thế nên cậu chỉ đành tự an ủi mình, như thế này cũng không có gì không tốt, dù sao cậu đã khoác túi da này trà trộn trong đám con trai hơn hai mươi năm rồi mà, tuy có rất nhiều chỗ bất tiện, nhưng vì con gái yêu, có phải tiếp tục nhẫn nhịn cả đời cũng chẳng phải chuyện gì ghê gớm.

Mao Tiểu Vũ vừa nghĩ đến con gái là như được tiếp thêm sức mạnh, sóc con yếu đuối cũng mạnh mẽ hơn không ít, biến thành cầy hương lá gan lớn hơn được một chút, có điều vẫn còn cách giấc mơ trở thành chuột túi châu Úc xa lắm, nhưng mà.....uhm, cậu vẫn đang không ngừng nỗ lực này, mà trong quá trình nỗ lực, có mục tiêu tóm lại vẫn là chuyện tốt mà.

“Anh Tiểu Vũ!”

Đằng sau đột nhiên có một cậu nhóc nhảy ra, ôm chầm lấy vai cậu, vẻ mặt lo lắng hỏi, “Sắc mặt anh hôm nay vẫn tệ quá, sao thế? Bụng vẫn còn đau à?”

Mao Tiểu Vũ theo bản năng co rụt bả vai, vội vàng lủi ra khỏi cánh tay cậu nhóc kia.

Không phải cậu muốn trốn tránh gì cậu nhóc, chỉ là sợ cậu chàng không cẩn thận chạm đến ngực mình thôi.

Kỳ thực ngực cậu cũng không lớn, dùng một bàn tay cũng có thể che hết được, huống hồ cậu còn dùng buộc ngực, có chạm phải cũng không phát hiện được gì dị thường, nhưng cậu vẫn theo bản năng sợ hãi. Cậu hơi lùi về phía sau một bước, kéo giãn khoảng cách với người kia, cười cười giải thích, “Không sao, chỉ hơi mệt chút thôi, ngủ một giấc là tốt liền à.”

Người kia tên Tô Chu, là đối tượng phục vụ trọng điểm của cậu......khụ, hay nói cách khác, chính là bát cơm vàng của cậu.

Mao Tiểu Vũ là người đại diện, mà Tô Chu chính là đối tượng cậu phải dẫn dắt. Cậu nhóc này chỉ mới 19 tuổi, nhưng lại cực kỳ nổi tiếng. Mao Tiểu Vũ vẫn luôn cảm thấy nhóc con này hết sức thần kỳ, năm ngoái chỉ dùng một show thực tế để ra mắt, sau đó đóng thêm một bộ phim cổ trang mà thôi, càng thần kỳ hơn là, bộ phim kia đến giờ còn chưa công chiếu, hôm qua mới vừa đóng máy, mà mức độ nổi tiếng của Tô Chu đã không ngừng tăng lên, rõ ràng đến một tác phẩm cũng chưa có, lại nổi đến không hiểu ra làm sao.

Giới giải trí này chính là không có đạo lý như vậy đó, có người cực cực khổ khổ hơn nửa đời người cũng không tạo nên được chút gợn sóng nào, có người lại chỉ cần ló mặt đã nổi rần rần, có điều Mao Tiểu Vũ cũng biết, nếu chỉ nói đến đứa nhỏ Tô Chu này thôi, thì cũng không hẳn chỉ là vì gương mặt đẹp của cậu chàng, các fan thích cậu chàng vẫn là có lý do.

“Chuẩn bị xong xuôi hết rồi đúng không? Ách......Hành lý nhiều vậy cơ à? Nào, đưa đây cho anh, anh kéo giúp em.”

Mao Tiểu Vũ nói xong liền vươn tay muốn tiếp hành lý từ tay Tô Chu, có điều lại bị đối phương cản lại, “Em làm được mà, anh đang khó chịu trong người, sao có thể để anh kéo được.” Tô Chu vừa nói vừa bày ra bộ dáng đại lực sĩ mỗi vai đeo một cái balo leo núi, mỗi tay kéo một cái vali, khí thế bừng bừng dựng thẳng sống lưng, “Có chút xíu đồ này thôi mà, có thêm hai túi nữa em cũng khiêng được nhé!”

Mao Tiểu Vũ trợn mắt há mồm nhìn cơ thể gầy như que củi của cậu nhóc dựng thẳng đứng như gốc cây bạch dương, hết sức hoài nghi trong balo leo núi kia có phải đựng toàn bông không.

Có điều vẫn tiến lên đoạt lấy một cái balo và một cái vali, hai người mỗi người vác một nửa, nói nói cười cười lên đường ra sân bay.

Phim vừa mới quay xong, hai người họ đang chuẩn bị lên đường trở về. Mao Tiểu Vũ vẫn còn mấy việc phải bận bịu, chờ đến khi được thoải mái ngồi trên ghế máy bay, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi. Tô Chu nhiệt tình cầm tờ báo quạt gió cho cậu, Mao Tiểu Vũ cười cười, thuận tay xoa xoa đầu nhóc con.

Tính tình Tô Chu hết sức phóng khoáng, đôi khi có hơi tưng tửng, thẳng như ruột ngựa, không có tâm nhãn, là ngốc bạch ngọt điển hình. Lúc ở cùng một chỗ với nhóc con này, Mao Tiểu Vũ thả lỏng rất nhiều, hai người hàn huyên một lát, Tô Chu bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, vội vàng lôi từ trong người ra một bao lì xì.

“À đúng rồi, anh Tiểu Vũ, tối qua đạo diễn phát lì xì, mà anh lại không tới tham dự tiệc đóng máy, nên em cố tình nhận giúp anh một phần nè.”

Mao Tiểu Vũ thoáng sửng sốt, hỏi, “Gần đây có ngày lễ tết gì đâu nhỉ? Sao lại phát lì xì?”

“Đạo diễn nói mọi người vất vả rồi, ảnh bỏ tiền túi ra để cảm ơn công sức của mọi người trong mấy tháng này.” Tô Chu vừa nhắc đến đạo diễn liền vui vẻ, khoa chân múa tay nói, “Đạo diễn Vương tốt thật đấy, em cái gì cũng không hiểu, là lần đầu tiên đóng phim, vậy mà anh ấy vẫn kiên nhẫn với em như thế, chưa từng mắng em lần nào, còn thường xuyên chỉ bảo em, giúp em rất nhiều nữa chứ. Anh xem này, đây là kịch bản anh ấy đánh dấu cho em đấy, viết rất là kỹ càng tỉ mỉ nha, aizz, đúng là một người siêu tốt mà.”

Mao Tiểu Vũ mấp máy môi, ừm một tiếng.

“Lại nói, hôm qua anh ấy còn hỏi anh nữa đó.”

Tai Mao Tiêu Vũ hơi hơi run lên, theo bản năng chớp chớp mắt hai cái, chầm chạp hỏi, “......Hỏi gì anh cơ?”

“Thì hỏi anh vì sao lại không đến đấy, em nói anh đau bụng, không thoải mái, anh ấy liền không hỏi nữa.” Nói đến đây, Tô Chu lại lo lắng, “Anh đã ổn thật chưa? Hôm qua anh đau đến tái cả mặt, là do ăn phải cái gì à?”

Mao Tiểu Vũ lại có chút thất thần, nửa ngày mới ậm ừ qua loa mấy câu cho qua chuyện.

Một đường sau đó tinh thần cậu đều có chút hoảng hốt, nhưng vẫn cố chống tinh thần đưa Tô Chu về nhà an toàn.

Trên đường về nhà đi ngang qua một cửa hàng quần áo trẻ em, Mao Tiểu Vũ thoáng hồi phục tinh thần, nghĩ đã mấy tháng không gặp con gái rồi, tâm tình tốt lên được một chút. Trong vali đều là mấy món ăn vặt cùng đồ chơi đặc sắc cậu mang về cho con gái, cậu liếc mắt nhìn qua lớp cửa kính của cửa hàng quần áo trẻ em, vừa mắt một chiếc váy trắng, liền dừng xe đi xuống, tìm nhân viên hỏi giá.

“Chiếc váy này ạ? Ôi, tiên sinh tinh mắt thật đấy, đây là kiểu dáng mới nhất của cửa hàng chúng tôi đấy ạ, bé gái mặc lên sẽ rất đẹp đó, hiện giờ cửa hàng chúng tôi đang có hoạt động khuyến mãi, chiếc váy này chỉ 998 đồng (~ 3,5 triệu VND) thôi ạ.”

Tâm tư Mao Tiểu Vũ khẽ động, miệng không tự giác mấp máy mấy lần, mới nói, “Cho tôi lấy một chiếc, cảm ơn.”

Vừa rồi ở trên máy bay cậu đã đếm thử, trong bao lì xì đạo diễn Vương đưa, vừa vặn là 1.000 đồng.

Còn thừa hai đồng tiền lẻ, Mao Tiểu Vũ lại cố tình tìm mua một tờ hình dán nhân vật anime mà con gái thích, sau đó xách theo túi lớn túi nhỏ, thắng lợi trở về.

Bởi vì đặc thù công việc, Mao Tiểu Vũ thường xuyên phải đi công tác, mỗi khi không ở nhà cậu đều sẽ gửi con gái ở nhà bảo mẫu, người nhà kia đối xử rất tốt với con gái cậu, hơn nữa đã chăm sóc con bé nhiều năm rồi, Mao Tiểu Vũ rất yên tâm.

Tối qua bảo mẫu đã biết Mao Tiểu Vũ sắp về, nên cố tình đưa bé con về nhà. Mao Văn Văn cả ngày đều đứng ngồi không yên, cứ cách vài phút lại chạy ra cửa ngồi xổm ở đó, phồng miệng lẩm bẩm 'ba ba mau về đi', 'sao ba ba còn chưa về nhỉ'. Thế nên vừa nghe thấy tiếng bước chân Mao Tiểu Vũ, bé con đã dựng thẳng lỗ tai, ngồi xổm trước cửa mở to hai mắt nhìn, cửa vừa đẩy ra đã nhảy dựng lên như cún con mừng chủ về nhà, bốn móng vuốt nhỏ bám chặt trên người Mao Tiểu Vũ, há miệng hô to, “Ba ba!”

Mao Tiểu Vũ lập tức ôm bé lên, khóe miệng nhịn không được cong cong, ôm con gái đang làm nũng gian nan bước từng bước vào nhà, thấy bảo mẫu đứng đối diện cười ha hả thì ngượng ngùng nói, “Văn Văn càng ngày càng nặng, tôi sắp ôm không nổi rồi.”

Bảo mẫu cười cười bước đến ôm bé con xuống, lại giúp cậu dỡ hành lý, nói, “Mua nhiều đồ thế này, Văn Văn chắc sẽ vui lắm đây. Ah, còn có một chiếc váy trắng nữa này, đẹp thật đấy.”

Mao Văn Văn lập tức nhảy tới, hai mắt to sáng long lanh, vui vẻ kêu lên, “Váy đẹp quá đi!”

Mao Tiểu Vũ gõ gõ chóp mũi nhỏ của bé, cười nói, “Văn Văn mặc thử xem có vừa không nào.”

“Vâng vâng!”

Bảo mẫu liền đưa cô bé đi thay quần áo, không bao lâu sau đã bước ra. Mao Văn Văn mặc váy mới vào động tác như cũng tao nhã hơn mấy phần, nhón chân bước từng bước nhỏ tới, nhấc vạt váy lên cúi người chào kiểu tiểu thư. Mao Tiểu Vũ bật cười ha ha, quay đầu lại nhìn bảo mẫu, khen ngợi, “Chị dạy tốt thật đấy, y chang công chúa nhỏ rồi.”

Bảo mẫu ở một bên cũng cười nói, “Là do Văn Văn trời sinh có khí chất, có làm gì cũng đều đẹp hết.”

Mao Văn Văn đắc ý hếch cằm, tuổi còn nhỏ nhưng đã rất biết nịnh nọt, vội vàng xen miệng, nói, “Là váy ba ba mua đẹp, nên Văn Văn mới đẹp đó!”

Bảo mẫu nghe được cười càng thêm thoải mái, nhưng nụ cười của Mao Tiểu Vũ lại trở nên cứng đờ, như đang sửng sốt, hai mắt cũng xẹt qua tia hoảng hốt.

Có điều cậu rất nhanh đã hồi phục tinh thần, nhìn chiếc váy xinh đẹp con gái mặc trên người, hai mắt nheo lại, chầm chậm lộ ra nụ cười.

“Ừ, đúng vậy, là ba ba mua cho Văn Văn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.