Mười Năm

Chương 89: Chương 89: Chuyện vui




Thiếu Đường và Mạnh Kiến Dân gục đầu ngồi bên ngoài cửa phòng bệnh, người ngồi bên trái người ngồi bên phải, còn không chịu ngồi chung một băng ghế với nhau. Trên vai hai người dường như đều bị gánh nặng hai mươi năm gió sương gian khổ nặng trịch đè ép, nhưng ai cũng không muốn khom lưng cúi đầu, kiên cường chống đỡ tới cùng.

Mạnh Kiến Dân cũng biết chuyện “vợ đầu” trong thôn từ trước rồi, khi ấy ông còn giúp bà nội ra bưu điện gửi đồ. Nhưng hôm nay nghe bà nội kể lại chuyện tình cảm, lịch sử gia đình một lần nữa, cảm xúc lại hoàn toàn khác, trong lòng ngổn ngang trăm mối tơ vò.

Hai khuỷu tay Thiếu Đường đặt trên đầu gối, hơi nghiêng đầu qua, chăm chú nhìn vào điểm cuối hành lang, trong đôi mắt lóe lên ánh lửa leo lét tăm tối.

Thiếu Đường nói “Kiến Dân, anh để tôi chăm sóc Tiểu Bắc thêm vài năm.”

Mạnh Kiến Dân: “…”

Thiếu Đường: “Đợi tới khi Tiểu Bắc hai lăm tuổi.”

Mạnh Kiến Dân: “Cậu có ý gì?”

Thiếu Đường nói: “Dù sao bây giờ Tiểu Bắc mới hai mươi tuổi, rất nhiều chuyện, cách suy nghĩ, quan niệm sống còn chưa hoàn toàn rõ ràng chắc chắn. Giờ Tiểu Bắc có tình cảm với tôi, ra sức ngăn cản Tiểu Bắc chỉ khiến Tiểu Bắc tổn thương, ngang ngược nổi điên. Đàn ông ai chẳng có tâm lý phản nghịch, rất dễ gây chuyện. Qua năm năm nữa, đợi tới khi Tiểu Bắc hai lăm tuổi, tới lúc đó để Tiểu Bắc tự quyết định.”

Mạnh Kiến Dân cười chua chát, hỏi ngược: “Cậu đùa tôi hả? Hai người mà ở bên nhau thêm năm năm nữa thì sẽ càng khó tách ra.”

Thiếu Đường xoa xoa hai tay, đôi mắt thăm thẳm, nốt ruồi đen trên môi nổi bật. Thiếu Đường nói: “Ai nói với anh hai người ở chung càng lâu thì tình cảm càng bền chắc, sẽ không thể tách ra? Hai vợ chồng lấy nhau bảy năm mười năm, trường hợp tình cảm càng lúc càng nhạt, sau mỗi người một ngả cũng có rất nhiều… Qua năm năm nữa, tôi cũng gần bốn mươi tuổi rồi, đến lúc đó liệu Tiểu Bắc còn muốn tiếp tục sống bên tôi? Cả đời?”

Ánh mắt Mạnh Kiến Dân đau đớn, khó khăn nói: “Nếu như lúc đó, Tiểu Bắc, nó, nó muốn sống cuộc sống của một người bình thường…”

Thiếu Đường dứt khoát nói: “Nếu đến lúc đó Tiểu Bắc hối hận, muốn tách ra, tôi sẽ để Tiểu Bắc đi, tuyệt đối không níu giữ dây dưa.”

“Chuyện ấy tôi có thể bảo đảm với anh, tôi nói lời giữ lời.”

“Sau này Tiểu Bắc muốn… tìm một người con gái để lấy, tôi sẽ để Tiểu Bắc đi lấy vợ.”

Lúc Thiếu Đường nói những lời này, vẻ mặt cực bình tĩnh, từng từ từng câu rõ ràng rành mạch hứa hẹn cam đoan, nhưng ở nơi góc tối, hai bàn tay anh nắm chặt lấy nhau, móng tay găm sâu vào trong thịt.

Khi đó Mạnh Kiến Dân cũng không nói gì, không ở trước mặt Thiếu Đường gật đầu chấp nhận, đồng ý cho hai người tiếp tục qua lại.

Về sau khi Thiếu Đường nhớ lại lúc này, có lẽ cũng từ lần gặp mặt này, lớp phòng ngự ở sâu trong lòng Mạnh Kiến Dân đã chầm chậm sụp đổ, dao động lung lay.

Mạnh Tiểu Bắc nằm trên giường bệnh truyền nước, bốn vách tường xung quanh trắng nhợt, khiến Mạnh Kiến Dân đau lòng. Hễ là người làm cha làm mẹ, cho tới cùng cũng chẳng thể lay chuyển được sự chống đối dữ dội, kịch liệt của con cái. Tranh chấp giằng co trong thời gian dài, đôi bên dằn vặt tra tấn lẫn nhau, người trong một nhà lại nói những lời như cứa vào tim nhau, làm tổn thương đến tinh thần và thể xác nhau. Khi xảy ra chiến tranh lạnh, cuối cùng người thỏa hiệp trước, từ bỏ trong nước mắt đa phần đều là người lớn.

Cũng như thế, vào một ngày nào đó trong tương lai, nếu Mạnh Tiểu Bắc nói với Thiếu Đường, con không yêu cha nữa, không muốn kiên trì nữa, con muốn lấy vợ, Thiếu Đường có thể sống chết bám riết lấy con mình, không buông tay sao?

Tiểu Bắc không rời, anh sẽ tuyệt đối không buông tay; Tiểu Bắc muốn đi, ông đây để Tiểu Bắc đi.



Trong thời gian ngắn Mạnh Kiến Dân không dễ dàng chấp nhận, nhưng sau đó lại xảy ra một chuyện khác giúp Tiểu Bắc, Thiếu Đường thở phào nhẹ nhõm, tạm thời qua được kiếp nạn này.

Nghỉ hè, Mạnh Tiểu Kinh cùng với vài người bạn và Nhiếp Hủy đến bờ biển đảo Tần Hoàng du lịch. Sau đó hai người cùng quay về Tây An chơi, hoàn toàn không tham gia vào chuyện rắc rối ầm ĩ trong nhà, mặc kệ, cũng chẳng thèm bận tâm.

Sau đó, trong lúc ở Bắc Kinh, Mạnh Kiến Dân nhận được điện thoại từ Mạnh Tiểu Kinh, cậu nói: “Cha, con gây vạ to rồi.”

Lúc này Mạnh Kiến Dân đã bạc cả đầu, lòng dạ lo âu nhạy cảm, chỉ sợ nghe thấy con mình lại gây ra chuyện gì!

Mạnh Tiểu Kinh: “Cha, có lẽ Nhiếp Hủy mang thai rồi.”

Hai vợ chồng cuống quýt tít mù, như cháy nhà đến nơi, lửa bốc lên tới đỉnh đầu.

Chuyện này quả thực còn nghiêm trọng hơn cả chuyện của Mạnh Tiểu Bắc. Ít ra Thiếu Đường cũng là người mà họ quen biết thân thuộc, đôi bên hiểu nhau tường tận, dù có tức lên thì cũng có thể đánh, có thể mắng, tranh cãi, còn đây Nhiếp Hủy, gia đình cô thuộc dạng gì cơ chứ? Hơn nữa hai đứa hẵng còn đang trẻ, vẫn còn là sinh viên kìa, còn chưa tốt nghiệp nữa! Chuyện này Mạnh Kiến Dân, Mã Bảo Thuần tuyệt không dám hé với bà nội, bẽ bàng mất mặt gì đâu, vội vội vàng vàng mua vé xe hỏa tốc về Tây An.

Về Tây An rồi thì cùng hai đứa nhóc khiến người ta lo ngay ngáy đi bệnh viện kiểm tra.

Ấy mà, Nhiếp Hủy cũng chẳng hề giấu giếm, chẳng thèm quan tâm, thoải mái nói thẳng với người nhà. Mẹ Nhiếp Hủy làm lãnh đạo sở nào đó trong tỉnh cũng đi theo cùng. Ở giữa hoàn cảnh oái oăm, khoa phụ sản nơi cổng bệnh viện Tây An, gia đình hai bên chính thức gặp nhau.

Hai vợ chồng Mạnh Kiến Dân sắp bị hai thằng con làm cho tức chết, nhục nhã ê chề, xấu hổ không còn gì để nói.

Cuối cùng, chuyện xảy ra lại như hài kịch. Nhiếp Hủy vào bệnh viện, làm các loại kiểm tra khác nhau, kết quả hóa ra bị nhầm, cô không mang thai. Cô không có kinh hai tháng, tự mình dùng que thử thai kiểm tra, ra hai vạch tưởng có rồi, vô cùng kích động. Bác sĩ xét nghiệm nói, không phải cô có thai, cô không có kinh nguyệt bởi vì cô giảm béo quá độ, không ăn uống tử tế. Về nhà ăn uống cho đàng hoàng, con gái mà không có kinh thì sau này cũng không thể mang thai!

Nhiếp Hủy thất vọng ra mặt, nói với Mạnh Tiểu Kinh: “Tớ còn tưởng lần ở đảo Tần Hoàng trúng số rồi cơ.”

Mạnh Tiểu Kinh nói: “Sau này cậu đừng giảm béo nữa, làm hết cả hồn, dọa tớ sợ quá.”

Nhiếp Hủy nói: “Tớ béo lắm rồi! Tớ sắp nặng hơn cậu rồi đấy, cậu không bế được tớ nữa.”

Quả thực Nhiếp Hủy thuộc dạng con gái có thân hình đầy đặn, từ nhỏ ăn uống đầy đủ dinh dưỡng, trắng mềm, cao ráo gợi cảm. Mạnh Tiểu Kinh nói: “Tớ chỉ thích con gái béo thôi, sờ mới thích, Dương Quý Phi cũng mập mà?”

Nhiếp Hủy bĩu môi: “Kiểu như Dương Quý Phi thì béo quá rồi, đặt mông ngồi cái đè chết cả hoàng thượng!”

Mạnh Tiểu Kinh trêu: “Cậu còn xinh hơn Dương Quý Phi, thật đấy.”

Bác sĩ kê thuốc Đông Y, đuổi Nhiếp Hủy về nhà uống thuốc để kinh nguyệt bình thường trở lại.

Sau một hồi hết cả hồn, Mạnh Kiến Dân vẫn cúi đầu xin lỗi cha mẹ nhà gái, nói là do thằng con mình làm việc bậy bạ không đứng đắn. Ông chẳng ngờ mẹ Nhiếp Hủy là người cực phóng khoáng hào sảng, thấu tình đạt lý, hoàn toàn chẳng chấp nhặt so đo. Hơn nữa, nhà Nhiếp Hủy còn cực kỳ yêu quý Mạnh Tiểu Kinh, chẳng hề chê trách Mạnh Tiểu Kinh lấy một câu.

Trên bàn cơm, mẹ Nhiếp Hủy hỏi: “Các bác xem, hai đứa nó tâm đầu ý hợp, yêu nhau cũng được hơn ba năm rồi, chúng nó cũng sắp tốt nghiệp rồi ha?”

Mạnh Kiến Dân vội gật đầu: “Đúng vậy, tình cảm hai đứa nó rất tốt.”

Mẹ Nhiếp Hủy nói: “Tôi rất thích Mạnh Tiểu Kinh nhà bác, mấy lần đến nhà tôi, lần nào cũng đều mua quà biếu tặng! Tính cách tốt, lại còn có chí tiến thủ, sau này dù có ở Bắc Kinh hay về Tây An đi nữa thì tương lai sự nghiệp cũng đều rất xán lạn cho coi. Mạnh Tiểu Kinh đúng là nhân tài trong giới nghệ thuật ở tỉnh Thiểm Tây chúng ta, tôi rất ưng!”

Mạnh Kiến Dân khách sáo nói: “Chúng tôi cũng thấy Nhiếp Hủy rất tốt, Mạnh Tiểu Kinh nhà chúng tôi không xứng với Nhiếp Hủy, trèo cao rồi.”

“Bác chớ nói những lời không xứng như thế!”, mẹ Nhiếp Hủy thẳng thắn nói: “Nếu hai bác thấy được, chuyện gì nên làm thì làm liền tay, chúng ta dứt khoát quyết chuyện này cho xong đi.”

“Theo ý của tôi, tôi mong hai đứa nó tốt nghiệp xong thì lấy nhau luôn!”

“Bác xem, giờ quan hệ hai đứa nó đã rất ‘sâu sắc’ rồi, sau này hẳn là nên kết hôn mới được! Tôi thấy như vầy, chi bằng đầu tiên cứ mở tiệc rượu, hai bên gia đình cùng ngồi chính thức ăn một bữa cơm, đôi bên mời một số người làm chứng, hai gia đình chúng ta kết thông gia!… Ý bác thế nào?”

Mạnh Kiến Dân: “…”

Mẹ Nhiếp Hủy lại quay qua hỏi Mã Bảo Thuần: “Bà thông gia, bà có ý kiến gì với Nhiếp Hủy nhà tôi không?”

Mã Bảo Thuần: “… Không có không có! Hủy Hủy rất rất tốt, cả nhà chúng tôi đều rất thích.”

Mạnh Kiến Dân là một công nhân bình thường, ông có thể có ý kiến với việc con gái một nhà lãnh đạo tỉnh gả tới nhà mình làm dâu sao?!

Trên bàn cơm, mẹ Nhiếp Hủy châm một điếu thuốc loại dành cho nữ, hút vài hơi, lấy điện thoại di động từ trong túi công văn ra, ngay ở bàn gọi điện thoại. Đây đích thị là phong thái khí thế lãnh đạo, nhanh chóng bố trí chuyện sau đó, còn cử hẳn một thư ký lo chuyện này, thuê địa điểm và đặt tiệc.

Hai vợ chồng Mạnh Kiến Dân chỉ cần gật đầu, chuyện sau đó hoàn toàn câm như hến, gần như bị thúc ép, chuyện ập đến trước mắt có ngăn cũng không nổi. Tất cả các chuyện liên quan tới tiệc đính hôn đều do một tay mẹ Nhiếp Hủy chỉ huy lo liệu, cả tiền lẫn sức, thuê khách sạn to xịn nhất ở Tây An, đặt ba bàn rượu, không tốn của Mạnh Kiến Dân một xu nào.

Mạnh Tiểu Kinh và Nhiếp Hủy còn chưa lấy nhau mà đã bày tiệc lớn vậy rồi. Càng là dân quan chức thì càng chú trọng phô trương. Tiệc rượu mời thầy của Mạnh Tiểu Kinh, một số người trong giới nghệ sĩ ở Tây An, đoàn kịch nói và lãnh đạo đài tuyền hình, vô hình trung lại giúp mở một số “cửa” cho Mạnh Tiểu Kinh, khiến cậu rạng rỡ mặt mày. Khách khứa buổi tiệc thi nhau chúc mừng, ai cũng khen đúng là trai tài gái sắc, ông trời tác hợp, quả là một đôi trời sinh.

Chuyện kết hôn giữa Mạnh Tiểu Kinh và Nhiếp Hủy coi như đã định chắc, sau này hết đường nuốt lời.

Tiệc rượu kết thúc, Mạnh Tiểu Kinh quay về Bắc Kinh khai giảng. Mạnh Kiến Dân và Mã Bảo Thuần đóng cửa lặng lẽ nói với nhau, Mạnh Kiến Dân nói giờ tôi mới vỡ ra, chúng ta bị cả nhà người ta giăng bẫy rồi, mơ mơ hồ hồ bán mất tiêu thằng con!

Mã Bảo Thuần tính tình thoải mái sao cũng được nói: “Thôi, thế chẳng tốt quá rồi sao, tốt nghiệp xong lấy nhau luôn cũng hay mà, đỡ đêm dài lắm mộng.”

Mạnh Kiến Dân nói: “Nhà gái đúng là cuống quá! Tôi còn đang ù ù cạc cạc thì đã bị ép đồng ý.”

Mã Bảo Thuần che miệng cười khanh khách: “Tôi sớm biết tỏng Nhiếp Hủy cực kỳ mong có thai! Vừa nghe không phải đã thất vọng vô cùng. Thế mà nhà thông gia còn lẹ hơn, chẳng cần biết con gái mang thai hay không, nói vài câu đã ‘xử’ xong luôn chúng ta, cũng do lập trường của chúng ta không quá chắc chắn nên mới bị kéo theo luôn như vậy!”

Hai vợ chồng bàn bạc với nhau, nói chung là Nhiếp Hủy cực kỳ lo vụ Mạnh Tiểu Kinh, chỉ sợ tốt cậu nghiệp đại học xong chìm trong đám hoa thơm cỏ lạ, mở mang tầm mắt rồi nhỡ đâu phủi đít chạy mất là cô lỗ to. Bởi vậy nhân lúc Mạnh Tiểu Kinh còn chưa tốt nghiệp, hai bên còn thắm thiết mặn nồng, đính hôn trước đã cho chắc ăn. Mẹ Nhiếp Hủy cũng rất hài lòng với chàng rể này, đánh giá cao chàng thanh niên trẻ tuổi đẹp trai, lại còn là sinh viên tài năng của Học viện Hý kịch, nhân tài có thành tích văn hóa xuất sắc do tỉnh bồi dưỡng. Con rể vàng như này làm sao mà có thể để xổng mất, phải bằng mọi giá giúp con gái giữ chặt, bẫy lấy! Lần này, mẹ Nhiếp Hủy cố ý báo với mọi người để ai cũng biết con rể mà nhà bà đã nhắm trúng, chạy đâu cho thoát!

Sau này, Mạnh Tiểu Kinh nào dám không lấy Nhiếp Hủy.

Nếu cậu dám thay lòng đổi dạ, tương lai khỏi phải nghĩ tới chuyện về Tây An sinh sống làm việc, chớ nghĩ tới chuyện bước chân về đây nữa, tự bản thân nghĩ coi nên làm thế nào thì làm.

*

Gió thu cuốn bay những đám mây nặng nề óng vàng nơi chân trời, lá cây hạnh xào xạc rơi, phất phơ giữa không trung, sắc vàng bao phủ mặt đất. Mùa thu, mùa của nỗi nhớ nhung.

Có một lần, Thiếu Đường giúp Kỳ Lượng mang đồ, bâng quơ kẹp một trang quảng cáo bên trong, đó là áp phích quảng cáo màu mè của một lớp Hán Ngữ ở trường quốc tế nào đó.

Kỳ Lượng siết chặt tờ quảng cáo, lúc đó cậu đấu tranh trong lòng rất lâu. Cậu đã từng đi đến trường học quốc tế tư nhân kia rất nhiều lần, đứng xa xa ở đường cái đối diện rình coi cổng trường. Cậu như kẻ trộm nấp sau cây, sợ mục đích ý nghĩ của mình bị bóc trần. Nhưng mấy lần đi ấy đều chẳng ăn may gặp được người cậu muốn.

Trong lòng Kỳ Lượng rất mâu thuẫn, cậu chia tay gọn gàng dứt khoát với thầy Tiêu, sau đó cũng chẳng dây mơ rễ má gì tới nhau nữa, cũng không có bạn trai mới. Thậm chí cậu đã bắt đầu tìm bạn gái, làm quen với một số cô gái. Cuối cùng thì cậu đã nhảy ra được khỏi hố lửa đồng tính luyến ái rồi, trút được hết gánh nặng, nỗi sợ hãi từ ánh mắt khác thường của xã hội, dường như quay lại con đường đúng đắn, sống cuộc sống của một người đàn ông bình thường.

Thế nhưng, cõi lòng cậu trống vắng, trái tim cậu cô đơn hiu quạnh, ngỡ như nơi mềm mại nhất trong trái tim, nơi chứa đựng tình cảm tình thân đã bị ai đó lấy đi mất.

Trong nhà như thể thiếu mất một “bà chủ” dịu dàng, cuộc sống rối loạn không đâu vào đâu. Kinh doanh buôn bán gặp thất bại trở ngại, lúc về nhà cũng chẳng còn ai an ủi. Cô độc, buồn khổ. Cuộc sống sinh hoạt của người bình thường sao mà còn không bằng cuộc sống “không bình thường” trước kia. Đây là cái giá mà một người bình thường phải trả sao? Những năm ấy, Kỳ Lượng cực kỳ hoang mang mờ mịt.



Trong kỳ nghỉ đông, Kỳ Lượng và một ông chú trong hội làm ăn cùng đi một chuyến tới phía Nam, liên hệ cửa hàng in ấn, xem mẫu mã hàng hóa các kiểu. Cậu quen một số chủ cửa hàng quảng cáo, nhắm thấy cơ hội làm ăn từ một số xí nghiệp tư nhân quốc doanh in ấn chế tạo catalog ở Bắc Kinh. Cậu lên kế hoạch tốt nghiệp đại học xong làm về quảng cáo sản phẩm, cho các dịch vụ văn hóa. Hơn nữa, khi đó cậu đã tính kỹ rồi, hợp tác với nhà nghệ thuật gia tương lai Mạnh Tiểu Bắc, anh em chí cốt chung tay làm giàu, cùng kiếm tiền phát tài.

Đầu những năm 90, ngành nghề quảng cáo mới phát triển, in màu rất đắt. Các xí nghiệp thiết kế, làm ra những quyển catalog đẹp đẽ cao cấp, dựa vào quan hệ lôi kéo khách hàng mở rộng kinh doanh, làm có một bộ mà kiếm được những mấy vạn lận. Đối với những người làm kinh doanh, chỉ cần nắm chắc, lên kế hoạch đâu vào đấy và có mạng lưới quan hệ rộng, thì làm gì cũng ra tiền được.

Từ phương Nam trở về, đêm trước Tết âm, nhà ga đông nghịt người, người qua người lại như mắc cửi, đủ các chuyến xe lửa từ Bắc Kinh đến khắp các nơi khác. Kỳ Lượng kéo vali nhỏ, khăn quàng cổ che mũi chặn bớt mùi dầu kinh khủng cùng những cuộn khói mù mịt. Cậu từ nhà ga đi ra, bởi không gọi được taxi nên buộc phải chen chúc lên tàu điện ngầm. Tay cầm vali bị người nào đó đạp gẫy, cậu đành xách vali lên ôm, khuy cài áo bành tô còn bị kéo mất một cái, thê thảm nhếch nhác thôi rồi, thở hồng hộc hồng hộc.

Cậu chen vào toa tàu điện ngầm, kéo theo vali bị rách, cúi đầu đi vào bên trong. Chen lấn đến nỗi khăn lông cừu quấn chặt lấy cổ cậu, suýt chút nữa tắc thở! Kỳ Lượng đỏ mặt tía tai chui qua khe hở giữa đám người: “Đù mẹ, con mẹ nó đừng có chen nữa!… Khăn quàng… của… ông…”

Bên cạnh có người tốt bụng giúp cậu kéo khăn quàng lại, nhắc: “Cẩn thận.”

Kỳ Lượng vã mồ hôi đầy đầu, lôi thôi lếch thếch, bĩu môi quay đầu.

Người nọ ngồi trên ghế, ngẩng đầu. Hai người đối mặt nhau, đều ngẩn người sửng sốt…

Vẻ ngoài thầy Tiêu vẫn ngàn năm không đổi, mặc áo bành tô màu xám, choàng khăn màu trắng ngà. Tóc y cắt ngắn hơn một chút, hình như còn thường xuyên đến tiệm làm tóc nhuộm tóc mai, gọn gàng sạch sẽ, trông chẳng già đi chút nào.

Tiêu Dật ngẩn người ra trong chốc lát rồi trở lại như thường, đứng dậy: “Em ngồi đi.”

Kỳ Lượng từ chối: “Không cần không cần, thầy ngồi, thầy ngồi đi ạ.”

Hai người né tránh ánh mắt của nhau, xấu hổ gượng gạo. Kỳ Lượng theo bản năng đè bả vai đối phương, muốn ấn y ngồi lại chỗ cũ, ngón tay vừa chạm tới khăn quàng cổ thì rẹt cái cậu bị tĩnh điện!!!

Ở góc tối toa xe, bắn ra tia lửa do tĩnh điện chói mắt, khiến hai người đều giật mình. Ngón tay Kỳ Lượng đau vô cùng, đến mức cậu phải ngậm rất lâu, quả đúng y như bị điện giật…

Sau đó, hai người cùng ngồi xuống, nói chuyện về tình hình gần đây của nhau.

Tiêu Dật kể giờ y đang dạy ở trường quốc tế, tiền lương cao hơn rất nhiều so với trường cấp ba bình thường, song đa phần trong lớp là con cái của mấy ông chủ giàu có cùng đám trẻ con nước ngoài, rất khó trị, còn lâu mới ngoan ngoãn dễ bảo bằng học sinh ở mấy trường phổ thông, áp lực cũng rất lớn. Kỳ Lượng than thở về chuyện kinh doanh gần đây của cậu, nói giờ những người kinh doanh buôn bán, tích trữ kiếm tiền càng ngày càng nhiều, ai cũng kiếm mối cậy nhờ chạy quan hệ, đù mẹ mỗi lúc càng khó kiếm tiền!

Tiêu Dật nghiêm túc nói: “Kinh doanh buôn bán cần cẩn thận, kết bạn kết bè phải chú ý, đầu tư nên phân tách ra, đừng bỏ hết trứng vào một giỏ.”

Kỳ Lượng gật đầu: “Dạ… Giờ thầy, ở một mình?”

Kỳ Lượng dò xét dọ hỏi, thầy Tiêu không thẳng thắn trả lời, Kỳ Lượng đoán có lẽ thầy Tiêu có bạn trai mới rồi.

Tiêu Dật: “Còn em?”

Kỳ Lượng: “Em chia tay với Dương Dĩnh lâu rồi, sau này tìm một người khác vậy. Mạnh Tiểu Bắc với Thiếu Đường đã công khai với người nhà rồi, quậy một trận tưng bừng luôn, còn đánh nhau nữa kìa! Nó thật sự rất dũng cảm, em phục nó lắm.”

Tiêu Dật: “Mạnh Tiểu Bắc không phải người thường, có tài năng hoài bão không cam phận.”

Kỳ Lượng dè dặt đề nghị: “Thầy có muốn đến quán cà phê mới mở ở đường Trường An ngồi một lúc không? Hay là em mời thầy ăn cơm nhé.”

Tiêu Dật khéo léo từ chối: “Thôi, khỏi đi.”

Hai người lại rơi vào sự trầm lặng lần nữa, mặc toa tàu không ngừng lắc lư lay động trên đường ray. Tàu đi qua rất nhiều trạm, hành khách xung quanh liên tục đứng lên ngồi xuống, hết nhóm này đến nhóm khác lên xuống tàu. Thầy Tiêu không nhiệt tình đồng ý “lời mời” của Kỳ Lượng, song rồi ai cũng không chủ động đứng dậy xuống tàu. Hai người ngại ngùng lúng túng dằng dưa, ai cũng biết thừa qua trạm cần xuống từ lâu rồi, đôi bên đều chẳng biết mình đang đi đến đâu nữa.

Tiêu Dật hỏi: “Năm nay, em đón Tết cùng cha mẹ hả?”

Kỳ Lượng nhún vai: “Cha em gọi điện cho em, bảo em về nhà đón Tết cùng ông ta. Em nghĩ, cũng được, về nhà coi sao.”

Tiêu Dật nói: “Cha mẹ thầy cũng mong thầy về nhà một lần, bọn họ cũng già rồi, hoặc có lẽ cũng đã nghĩ thông rồi, tha thứ cho thầy… Trường quốc tế thầy dạy có kế hoạch mở cơ sở, trường học tại Hàng Châu, nếu sắp tới xây dựng trường con, có lẽ thầy sẽ về Hàng Châu dạy học, như vậy cũng tiện chăm sóc cha mẹ.”

Giọng nói Tiêu Dật dịu dàng nhẹ nhàng, ánh mắt bình tĩnh. Kỳ Lượng đột nhiên bàng hoàng sững sờ, nhìn chằm chằm sườn mặt đối phương, nỗi mất mát từ từ duềnh lên trong tim, bóp nghẹt lấy trái tim cậu, quấn rít, đau đớn khó chịu vô cùng.

Cuối cùng thầy Tiêu cũng quyết định rời đi, hoàn toàn rời bỏ cậu, không bao giờ quay lại. Hai người sẽ vĩnh viễn không gặp lại nữa.

Bọn họ ngồi trên tàu điện ngầm, tuyến đường lòng vòng như chẳng có điểm cuối. Họ cứ ngồi mãi như thế, ngồi cho tới tận chuyến cuối cùng. Bên ngoài cửa sổ, trời đen như mực, vách tường hai bên hầm tàu điện ngầm loang loáng vút qua, cả cuộc đời quấn quýt vấn vít ngỡ như chẳng thấy đâu là bờ bến.

Ngày hôm ấy, hai người ngồi trên tàu điện ngầm đi khoảng hai vòng. Kỳ Lượng khốn khổ ngẩng đầu, trong khoảnh khắc ấy cậu hốt nhiên nhớ đến muôn vàn sự dịu dàng chăm sóc ngọt ngào của đối phương, lòng luyến tiếc vô bờ, muốn giữ lại nhưng lại chẳng tìm ra nổi lý do nào.

Hai tay cậu siết chặt quai vali, nắm đến đau nhức. Đến trạm, cửa mở, cũng chẳng biết là ở trạm nào, đầu óc cậu bị cuộc tình nay đã hoàn toàn mất đi ấy nghiền ép tới nỗi đau đớn tột cùng.

Kỳ Lượng không lên tiếng, đột nhiên quay đầu qua hôn lên mặt thầy Tiêu, có lẽ là nơi khóe miệng, gửi lại nụ hôn vĩnh biệt.

Nụ hôn như chuồn chuồn lướt qua, chẳng ai xung quanh chú ý tới hành động mờ ám này.

Kỳ Lượng ôm lấy vali, cúi đầu lao nhanh ra cửa, giống như chạy trốn khỏi toa tàu, chạy như điên trên nhà ga tàu điện ngầm!

Cửa xe rộng mở, dòng người di chuyển thoáng qua, rồi tất cả lại yên tĩnh trở lại.

Tiêu Dật bỗng đứng bật dậy từ chỗ ngồi, chen qua người bên cạnh, dưới ánh mắt khác thường, chăm chú từ những người trên tàu lao về phía cửa! Cửa tàu chạy bằng điện kêu rít lên dữ dội, Tiêu Dật vội vàng lui ra sau tránh. Cửa giật lên vài lần, nhanh chóng khép lại, nhốt chặt y trong toa tàu.

Kỳ Lượng không quay đầu lại, bờ lưng run run, có lẽ là thất vọng buồn bã rơi nước mắt. Trong tình cảm, tính cách của cậu và Mạnh Tiểu Bắc hoàn toàn trái ngược. Cậu luôn do dự dao động, không thể chịu đựng, cũng luyến tiếc chẳng nỡ, khó có thể tự giải thoát cho mình. Mạnh Tiểu Bắc, bởi từ nhỏ đã rời nhà tự lập nên nhìn trúng người đàn ông kiên cường, rắn rỏi chín chắn. Còn Kỳ Lượng, bởi từ nhỏ vẫn luôn ăn bám cha mẹ, cực kỳ thiếu thốn tình yêu thương, nên chọn yêu một người có “tình mẹ bao la”.

Xe lửa khởi động, rời trạm, đi vào đường hầm. Thầy Tiêu không kêu lên, không phá cửa, qua cánh cửa không ngừng nhìn về phía Kỳ Lượng, thấy bóng hình cậu bị bao phủ chìm khuất trong nơi cuối cầu thang. Biển người mờ mịt, muôn núi nghìn sông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.