Mười Năm

Chương 25: Chương 25: Điều kiện vô lại






Sau bữa cơm, Thiếu Đường và Mạnh Kiến Dân dùng ánh mắt ra hiệu với nhau. Hai người lặng lẽ vào phòng nhỏ đóng cửa lại, hai anh em khẽ khàng nói chuyện.

Hai năm không gặp, giữa đôi lông mày của Mạnh Kiến Dân đã hằn rõ sự ưu sầu tang thương, phơi bày nỗi lòng nặng trĩu cùng sự già nua theo năm tháng dãi dầu. Thiếu Đường biết rõ Mạnh Kiến Dân là người hướng nội, trước nay vẫn luôn điềm tĩnh vững vàng. Thế nhưng, giờ đây cũng bởi gánh nặng gia đình đè trĩu, đã khắc sâu những vết hằn giữa đôi lông mày, khuôn mặt ông rầu rĩ mệt mỏi, phẫn nộ uất ức.

Mạnh Kiến Dân nói với Thiếu Đường tình hình thực tế hiện giờ: “Bác sĩ chẩn đoán bệnh bảo, có thể trong vùng đầu gối bên phải có một khối u sụn. Cậu nói xem, sao u sụn có thể ảnh hưởng nghiêm trọng đến mức không thể đi lại được như thế…”

Vừa nghe đến “khối u” là mọi người đều lập tức sinh ra phản xạ có điều kiện, Thiếu Đường vội hỏi: “Lành tính đúng không?”

Mạnh Kiến Dân cũng chần chờ không rõ: “Có lẽ vậy.”

Thiếu Đường khuyên nhủ: “Hai người đã tới Bắc Kinh rồi, quan hệ cũng đã thông, ngày mai tôi giúp anh hỏi bác sĩ quen, xem có thể phẫu thuật được không.”

Mạnh Kiến Dân chau mày: “Bác sĩ nói phẫu thuật rủi ro khá cao. Mạnh Tiểu Kinh đang giai đoạn phát triển, chiều cao của nó vẫn đang tăng lên, lỡ mà phẫu thuật đầu gối thất bại, làm ảnh hưởng tới dây thần kinh tăng trưởng, sau này hai chân nó một dài một ngắn… Cậu hiểu chưa? Như vậy nghĩa là chân phải của nó không phát triển nữa, thế chẳng phải sẽ cà nhắc thật sao…”

Mạnh Kiến Dân nói tới đây, cổ họng như nghẹn lại. Nỗi khổ sở từ tận đáy lòng trào lên, ông thật sự thương xót đứa con vừa xinh đẹp vừa ngoan ngoãn của mình.

Thiếu Đường vẫn nói: “Tôi đã giúp anh hỏi viện 301, bệnh viện quân đội, ở đó có chuyên gia về chỉnh hình, chuyên môn khám bệnh cho thủ trưởng. Chỉ là một khối u sụn, nhất định họ có thể chữa khỏi!”

“Hơn nữa, nếu hai người muốn đi bệnh viện, cần xe, cứ nói với tôi trước, tôi chuẩn bị xe tới đón.”

Mạnh Kiến Dân nhìn Thiếu Đường, trong mắt chứa đựng sự tin tưởng cùng biết ơn gom góp suốt bao nhiêu năm. Ông khó xử nói: “Tôi thật sự xấu hổ, lại làm phiền cậu nữa.”

Thiếu Đường nói: “Cái gì mà làm phiền? Sao xa lạ quá vậy.”

Mạnh Kiến Dân rũ mắt, ông cũng có lòng tự tôn của một người đàn ông trung niên: “Đã phiền tới cậu rồi, hết chăm lo cho một đứa con Mạnh Tiểu Bắc, giờ đây lại phải lo cho cả gia đình chúng tôi! Cậu nói xem, thế này thì về sau chẳng phải tôi mắc nợ cậu rồi hay sao?”

Nói đến đúng đoạn xúc động, tay Mạnh Kiến Dân ôm chặt đầu gối, các ngón tay siết đến trắng bệch, trong lòng cuồn cuộn nỗi khổ tâm: “Thiếu Đường, cậu không biết đấy thôi, chân thằng con thứ nhà chúng tôi, đã có vấn đề gần hai năm rồi. Mạnh Tiểu Bắc vừa đi Bắc Kinh, sức khỏe thằng thứ liền có vấn đề ngay, đến cả thi cuối kỳ học kỳ trước cũng phải bỏ lỡ. Trường học quan tâm nên vẫn giữ vị trí cho nó, chứ nếu mà không được, đành phải tạm nghỉ học thật…”

Thiếu Đường kinh ngạc: “Sao anh không nói với tôi ngay từ đầu?”

Mạnh Kiến Dân đáp: “Nói với cậu thì chẳng khác nào người nhà chúng tôi đều biết cả? Tôi không muốn để cha mẹ lo lắng, cách tới ngàn dặm đường, dẫu có lo cũng lực bất tòng tâm.”

Thiếu Đường: “Ngay lúc đầu nên đưa tới Bắc Kinh chữa trị luôn, chớ để lỡ thời gian điều trị.”

Mạnh Kiến Dân: “Đến Bắc Kinh nào có dễ dàng gì? Nhắc đến chuyện này tôi lại hối hận, lúc đầu giá như tôi giữ thằng lớn lại Tây Câu. Tôi biết cái sự học của thằng lớn ở đâu nó cũng thế thôi, học có ra cái tích sự gì đâu, nên để Mạnh Tiểu Kinh lên Bắc Kinh học, thế mới tốt! Có lẽ bởi vì hồi đó tôi cho thằng lớn đi, thằng thứ mới khó chịu trong lòng, tâm trạng tồi tệ, bị đè nén ấm ức, rồi vì buồn phiền bức bối quá mà sinh ra bệnh!”

Thiếu Đường: “…”

Bỗng nhiên lại nghe những lời như vậy, Thiếu Đường không thoải mái lắm: “… Anh cả, sao anh lại nói như vậy.”

Trong lòng Mạnh Kiến Dân tích đầy những buồn bã âu lo, ông liền trút hết những suy nghĩ trong lòng ra mà hoàn toàn không để ý vẻ mặt Thiếu Đường nhanh chóng thay đổi: “Cái thằng Mạnh Tiểu Bắc ấy, đến Bắc Kinh nó có thật sự nỗ lực học tập không? Lúc ấy tôi muốn nó đến đây để mở rộng tầm mắt, trau dồi kiến thức, nhìn có xa thì lòng mới rộng. Thành tích của nó, có được bằng một nửa thằng thứ không? Thằng thứ mà thi được 90 điểm, dám chắc nó chỉ đạt có 45 điểm thôi!”

Thiếu Đường: “… Không phải môn nào nó cũng thế, cũng có môn nó giỏi mà.”

Mạnh Kiến Dân: “Lúc này nếu bỏ lại Mạnh Tiểu Bắc ở Tây Câu, nó độc lập thành quen rồi, tôi cũng chẳng phải nhọc lòng, Mạnh Tiểu Kinh cũng có thể trị bệnh ở Bắc Kinh lâu dài.”

Thiếu Đường lập tức chau mày: “Một mình Mạnh Tiểu Bắc ở Tây Câu sao mà được, ai quan tâm chăm sóc nó? Nó mới nhiêu tuổi, nó vẫn còn là một đứa trẻ!”

Mạnh Kiến Dân: “Tiếc là hiện giờ học tịch cùng giấy tờ điều trị của thằng thứ đều ở Tây Câu, mà tôi cũng không dám đẩy cả hai con cho cha mẹ.”

“Mạnh Tiểu Kinh có điều trị bệnh cũng không ảnh hưởng tới việc Tiểu Bắc ở đây học tập!…”, Thiếu Đường chuyển đề tài: “Tôi nói này Kiến Dân, anh đừng có cuống lên như vậy được không?”

Sự thiên vị trong tình cảm của con người kỳ lạ như thế đấy. Đứa trẻ nào được ai chăm sóc nuôi nấng, thì người đó chắc chắn sẽ càng thương yêu đứa trẻ ấy. Đó là sự yêu thương xót xa từ tận đáy lòng, thậm chí đôi khi còn đi ngược lại huyết thống. Mạnh Kiến Dân là một người cha, lúc đầu cũng chưa chắc ông đã có sự phân biệt đối xử với hai thằng con sinh đôi nhà mình. Nhưng mà thời gian dần trôi, một đứa thì ở ngay bên mình, mỗi ngày đều nhìn thấy, một đứa thì ở tận nơi nao núi cao sông sâu, một đứa vẻ ngoài đẹp đẽ thanh tú, ngoan ngoãn nghe lời, một đứa thì từ trước tới nay chưa từng lộ ra vẻ mặt tươi cười vui vẻ, sạch sẽ đáng yêu trước mặt cha mẹ… Bát nước tình cảm này, sao có thể bưng lên mà không hề gợn sóng? Thế đấy, trái tim con người đều là thịt là máu, ai chẳng có nỗi trắc ẩn riêng.

Trong lời nói của Mạnh Kiến Dân bây giờ, đều là “Thằng thứ nhà chúng tôi” như này như kia.

Giờ Hạ Thiếu Đường mà nói chuyện với người khác, cũng luôn tự hào “Bắc Bắc nhà chúng tôi!”

Choán hết cả tâm trí Mạnh Kiến Dân chính là việc trị bệnh cho thằng thứ. Nói tới cùng, lúc đầu đưa ra quyết định cho thằng lớn đến Bắc Kinh, để thằng thứ ở lại cũng đã hàm chứa sự thua thiệt trong đó. Mạnh Kiến Dân là người tâm tư trĩu nặng, lại còn thiếu quyết đoán. Ông cứ nghĩ mãi không thôi, nội tâm rối rắm giày vò, nên giờ khi mâu thuẫn bùng nổ, lại càng cho rằng thằng lớn chiếm mất cơ hội cùng may mắn của thằng em!

Thế nhưng những lời ấy, Thiếu Đường nghe vào tai sao mà cảm thấy khó chịu tới như vậy?!

Trong nhà Mạnh Kiến Dân, Mạnh Tiểu Kinh là cục vàng cục bạc, vậy chẳng lẽ Mạnh Tiểu Bắc không phải? Mạnh Kiến Dân không cưng chiều nó… Nhưng tôi đây coi thằng nhóc như của báu của mình đó. Ở Bắc Kinh này, tôi đã nuôi được thằng con ngoan ngoãn cực kỳ!

Nói cho cùng, trong lòng Thiếu Đường, cán cân công bằng cũng từ từ chao nghiêng, nảy sinh sự phân biệt thân sơ, chỉ là anh nhất quyết không thừa nhận mà thôi.

Hai thằng con trai, hai người cha.

Bữa đó Thiếu Đường cố gắng nói lái sang chuyện khác, anh còn quan tâm tới chuyện quan trọng khác của Mạnh Kiến Dân nữa kìa.

Thiếu Đường bảo: “Bên trên đã lại khôi phục việc thi đại học, anh đã bỏ lỡ một năm, năm nay không thể lỡ nữa, nếu không thì thật sự trễ mất!”

Mạnh Kiến Dân ngồi trên giường, hai tay đan chặt vào nhau, mặt đanh lại: “Thằng thứ như thế, tôi còn tâm trí nào mà ôn thi… Vốn là sách tham khảo tôi cũng mua hết rồi đấy chứ, nhưng tôi không thể rời con mình!”

Thiếu Đường khuyên: “Năm sau người tham gia thi còn nhiều hơn, anh còn phải ganh đua với đám học sinh phổ thông khóa này đấy!”

Hai mắt Mạnh Kiến Dân đăm đăm nhìn về phía trước: “Đành vậy, tôi cũng đã hơn 30 tuổi rồi, vậy mà còn phải tranh đua với mấy đứa nhóc mười mấy tuổi, tôi thật chẳng được tích sự gì.”

Thiếu Đường: “… Còn lần chần tới tận năm sau, anh sẽ vượt quá tuổi quy định, như vậy là mất tư cách tham gia kỳ thi đại học rồi.”

Khi ấy, ánh mắt Mạnh Kiến Dân đột nhiên bi thương trống rỗng cùng cực, tựa như đang rơi vào tận cùng hố sâu xót xa tuyệt vọng. Vận mệnh ngang trái trong thời đại rối ren này cùng với gánh nặng của cả gia đình nghèo khổ trong chớp mắt đã khiến người đàn ông kiên cường hướng nội này suy sụp tan vỡ. Mạnh Kiến Dân vục mặt vào hai lòng bàn tay, vành mắt đỏ bừng, nghẹn ngào đau đớn. Dẫu khổ sở đến thế nhưng ông cũng chẳng hề muốn phơi bày vẻ yếu đuối tuyệt vọng của bản thân mình cho người khác xem.

Mạnh Kiến Dân buồn bã nói: “Tôi thật sự không hiểu, vì sao gia đình tôi lại phải chịu đựng những chuyện này?”

“Gia đình người khác đều tốt đẹp mỹ mãn, không phải con người tôi không thể chống chịu được chuyện này, nhưng mà nhìn con cái nhà người khác có thể chạy nhảy, mỗi ngày đạp xe từ nhà trong khu tập thể đi học, tôi khó chịu vô cùng.”

“Cậu nói xem, giả như chân Mạnh Tiểu Bắc mà bị vầy, tôi nhất quyết sẽ không than thở oán trách. Tôi chấp nhận, cứ coi như người cha như tôi không dạy dỗ con cái tốt vậy! Từ nhỏ thằng lớn đã nghịch ngợm như thế, từ cầu thang tầng hai ngã xuống, hai chân toàn là sẹo, thế nhưng chẳng hề có việc gì, bao nhiêu năm rồi chân cũng không gẫy không què! Hơn nữa từ nhỏ Mạnh Tiểu Bắc liên tục bị hết bệnh nặng bệnh nhẹ, Mạnh Tiểu Kinh chưa hề bị bệnh, nhưng bệnh cái lại là bệnh nặng luôn. Tại sao lại cứ nhất thiết phải là thằng thứ? Mạnh Tiểu Kinh ngoan ngoãn hiền lành như thế, nó nào có làm gì sai đâu mà sao chân nó lại bị như thế?!…”

Thiếu Đường: “…”

Tại sao lại cứ nhất thiết phải là Mạnh Tiểu Kinh?

Lẽ nào nên là Bắc Bắc?

Thiếu Đường kinh ngạc nhìn Mạnh Kiến Dân, muốn phản bác nhưng chẳng thốt nên lời, miệng đã hé ra lại chẳng phát ra thành tiếng. Anh biết, đối phương muốn trút cạn sự bất mãn! Anh, anh cũng muốn trút ra!

Ngày hôm đó, Thiếu Đường càng nghe càng khó chịu, sau đó tìm cớ đi ra ngoài, né tránh Mạnh Kiến Dân.

Anh đến phòng bên ngó coi, trộm liếc mắt nhìn Bắc Bắc của mình, xác nhận thằng nhóc này đang lấy những mảnh gỗ nhỏ, keo cao su và đinh đóng thành chiếc xe ô tô đồ chơi cỡ nhỏ, tự mình chơi tự mình cười! Thằng nhóc có tính hay quên, vừa rồi còn vừa khó chịu gắt gỏng, giờ đã khá rồi, rất hớn hở vui vẻ.

Mạnh Tiểu Bắc liếc mắt nhìn thấy bóng người ngoài cửa, nghiêng mắt nhìn cha nuôi cậu, khóe môi nở nụ cười xấu xa, giơ lên mô hình xe bằng gỗ quơ qua quơ lại với Thiếu Đường, đắc chí lắm cơ!

Thiếu Đường cười nhàn nhạt, cũng không nói gì, giơ ngón cái ý khen bây cừ lắm, tay nghề khéo léo, dữ ra phết!

Mạnh Tiểu Bắc dùng khẩu hình miệng nói: Bài tập thủ công, con cừ như này, ngày mai cho tụi nó lác mắt hết!

Dưới mái hiên nhà, hai người mắt đi mày lại, trêu chọc nhau rõ là lâu. Tâm tình đôi bên tốt hay xấu, khó chịu hay thoải mái, kỳ thật chẳng cần nói ra. Như lời mấy cụ ngày xưa, cái thằng quỷ Mạnh Tiểu Bắc này chỉ cần vểnh mông cái là ông đây đã biết thằng nhãi này muốn đi nặng!

Cũng có lẽ từ ngày Thiếu Đường nói chuyện lại với Mạnh Kiến Dân, giữa hai người dường như có một bức tường ngăn cách phức tạp lạ kỳ. Khoảng cách ấy không phải vì tình anh em suốt mấy năm nay của đôi bên không đủ thân thiết, mà bởi cả hai đều làm cha, đối mặt với vấn đề của hai đứa con trai, sẽ nảy sinh đủ loại mâu thuẫn trong cảm xúc suy nghĩ.

Loại cảm xúc này rất kỳ quái, giống như hai người mỗi người mang bên mình một đứa con. Mạnh Tiểu Bắc là con của Thiếu Đường, còn Mạnh Tiểu Kinh mới là con của Mạnh Kiến Dân. Mạnh Kiến Dân càng thiên vị Tiểu Kinh, Thiếu Đường càng không thể dằn lòng mà thương xót Tiểu Bắc, muốn Mạnh Tiểu Bắc bị bỏ rơi được sung sướng hạnh phúc, không muốn để tương lai Tiểu Bắc vì bất cứ lý do trời ơi đất hỡi nào mà chịu thiệt chịu khổ trong gia đình. Ngay đến chính bản thân anh cũng không thể lý giải thứ tình cảm sâu đậm, quyến luyến đang càng ngày càng điên cuồng da diết này. Anh thích thằng nhỏ này tới thế, anh không thể chịu được cảnh Mạnh Tiểu Bắc ở nhà hay trường học chịu bất cứ tủi thân uất ức nào, dù chỉ là một xíu.

Mới vừa nãy thôi, Mạnh Tiểu Bắc còn ghen tỵ nóng nảy, khó chịu bởi anh bế Mạnh Tiểu Kinh. Từ nhỏ Bắc Bắc đã thiếu hụt tình yêu thương, vô cùng nhạy cảm, Thiếu Đường hiểu chứ.

Lúc này, thật sự điều anh lo nhất chính là Mạnh Kiến Dân cùng người nhà họ Mạnh đột nhiên ra quyết định, thay đổi ý định, hai anh em một đổi một, đưa Mạnh Tiểu Bắc quay lại Tây Câu!

Anh làm cha nuôi, ở một vị trí khó xử lúng túng tới thế. Lúc thường, người dỗ dành Tiểu Bắc, người ở bên cậu rành rành đều là anh, nhưng vào thời khắc then chốt phải đưa ra quyết định liên quan tới vận mệnh, Hạ Thiếu Đường mới bàng hoàng nhận ra, đối với chuyện đi hay ở, tương lai tiền đồ của Mạnh Tiểu Bắc, anh thậm chí còn không có quyền lựa chọn hay quyết định.

Trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ dự tính không thể nói với người ngoài, Thiếu Đường và Mạnh Kiến Dân đều vậy… Có thứ tình cảm nào đó đang dần dần lên men biến chất.

Vì việc Mạnh Kiến Dân tham gia thi đại học mà Thiếu Đường lén lút giúp ông chạy mấy lượt quan hệ, ghé hết cả chỗ thân quen lẫn không quen, hỏi han để làm thủ tục giấy tờ liên quan.

Chuyện của Mạnh Kiến Dân, hiềm một nỗi là ông bị chậm trễ quá lâu rồi. Năm 1977, quốc gia bắt đầu khôi phục thi đại học, tiếp nhận những học sinh khóa trước, nhưng vẫn có giới hạn tuổi tác. Ngoài ra còn chuyện đơn vị công tác, địa phương làm việc, bộ môn ban ngành, đủ loại giấy tờ chứng nhận, nói toẹt ra là phải đóng không biết bao nhiêu con dấu, chạy chọt lãnh đạo, dựa quan hệ, mới có thể lấy được một tờ “giấy phép dự thi” quý giá.

Trong thời gian này, còn xảy ra một vài chuyện mà người nhà họ Mạnh không biết. Lúc Thiếu Đường lên cục lo việc giúp Mạnh Kiến Dân, tính chạy cửa sau thì kết quả lại gặp phải người quen cũ.

Thiếu Đường đã hẹn được vị lãnh đạo kia. Đúng lúc anh đến, vừa mới mở cửa thì phát hiện ra trong phòng, đằng sau bàn làm việc lại là Đoàn Hồng Vũ.

Bộ dáng của cậu ấm Đoàn bây giờ, đã không còn yếu đuối hèn nhát như hồi ở Tây Câu, một mình một thân gặp chuyện đen đủi mà rầu rĩ ủ ê. Gã quay về thủ đô một cái, như rồng về với biển, như cá gặp nước, ngất ngưởng vất vưởng trong đại học danh tiếng, ấy thế mà cũng hớt được cái bằng. Giờ đây, gã hào hoa đẹp trai mặc áo da cùng quần bò ống loe được may từ Hồng Kông, tóc uốn theo kiểu tóc thời thượng giống như diễn viên Lý Đào Kim trong bộ phim “Rock tuổi trẻ” sau này. (78)

78. Diễn viên Lý Đào Kim trong phim Rock tuổi trẻ:

rock tuổi trẻ 2

rock tuổi trẻ

Đoàn Hồng Vũ ngồi trong ghế, ngửa người ra sau, chân khỏe mạnh vắt lên bàn, chân còn lại thả xuống đất: “Thiếu Đường, anh đang đợi cậu đó.”

Hạ Thiếu Đường vừa nhìn thấy người này, trong lòng đã mắng: Đù mẹ!

Thiếu Đường tỉnh rụi không nói, vào phòng tự nhiên đóng cửa lại.

Đoàn Hồng Vũ cười hỏi: “Tới tìm chú anh làm việc hả? Anh biết cậu muốn làm gì rồi.”

Cục trưởng ở đây, là chú của Đoàn Hồng Vũ.

Đoàn Hồng Vũ cười tươi như hoa lộ ra nếp nhăn, gã cười đến mức nham hiểm: “Thiếu Đường, khổ cho cậu rồi. Anh đã xem tư liệu kia, Mạnh Kiến Dân, lão ta đã hơn 35 tuổi, quá tuổi mất rồi, vốn dĩ không thể thi đại học được, cậu còn muốn giúp lão ta đi cửa sau?!”

Mặt Thiếu Đường lạnh như tiền: “Chú anh đâu?”

Đoàn Hồng Vũ cười khẩy: “Không có chú anh ở đây, hôm nay trong văn phòng này, chỉ có một mình anh thôi!”

Hai người chẳng cần phải dằng dưa nói nhiều, trong lòng đã tự rõ suy nghĩ của đối phương, cũng chẳng cần giả vờ giả vịt. Thiếu Đường cởi hai nút áo trên cùng của áo khoác đồng phục, cổ áo mở phanh ra, bước đến ngồi vào ghế ngồi đối diện Đoàn Hồng Vũ, một tay khoát lên bàn, bình tĩnh nhìn gã, cực kỳ khí thế.

Hai người nhìn nhau, đấu mắt đấu thế tới khoảng năm phút đồng hồ.

Thiếu Đường đập tay một cái vang dội, ánh mắt thăm thẳm đe dọa.

Đoàn Hồng Vũ không chịu được, cười phì một cái, mặt dày mày dạn nói: “Thiếu Đường, đừng có trừng anh như thế. Anh biết cậu với lão họ Mạnh đó không có gì, trước đó là anh ghen tuông mù quáng, hiểu nhầm cậu.”

Thiếu Đường hừm một tiếng.

Thật ra cũng chẳng liên quan tới việc Mạnh Kiến Dân. Ông đây sợ là sợ thằng con nuôi của ông phải quay lại Tây Câu, thế nên ông mới phải tìm mọi cách để giúp cha ruột nó, để cả nhà nó đều chuyển tới Bắc Kinh. Như vậy thì Mạnh Tiểu Bắc sẽ mãi mãi ở lại đây! Suy nghĩ của Thiếu Đường chính là như vậy đấy!

Đoàn Hồng Vũ: “Nói thẳng nhé, anh cố tình đến đây chờ cậu, anh muốn giúp cậu lắm lắm, nhưng từ trước tới giờ anh không chơi trò mua bán lỗ vốn đâu.”

Thiếu Đường lừ mắt nhìn Đoàn Hồng Vũ: “Nói đi.”

Đoàn Hồng Vũ cười lẳng lơ: “Cậu thừa biết anh muốn gì mà, anh thích cậu. Cậu tự nguyện cùng anh, chuyện cửa sau này anh nhất định giúp cậu! Cậu ngủ với anh, anh sẽ nghĩ cách giúp anh cả của cậu tới Bắc Kinh.”

Thiếu Đường chửi thề một cái, hỏi: “Đây là anh tính ra điều kiện vô lại với tôi?”

Đoàn Hồng Vũ cười khà khà: “Đâu có đùa giỡn vô lại đâu, anh quang minh chính đại yêu cầu!”

Thiếu Đường thẳng thừng đáp: “Tôi nói cho anh biết Đoàn Hồng Vũ, tôi sống hơn 20 năm nay rồi, tuy tôi cũng không dám nói bản thân mình thẳng thắn thật thà hay là kẻ quân tử trong sạch đứng đắn, tôi cũng chẳng tới đây để ra vẻ ta đây, nhưng cả đời này, ông đây chưa bao giờ nghĩ phải lấy mông mình làm loại chuyện trao đổi này với ai, ông thật sự không thể làm chuyện vô liêm sỉ như vậy!”

“Không, không!”, Đoàn Hồng Vũ vội vàng xua tay: “Vậy anh đổi cách nói khác vậy, mong cậu đổi vị trí rồi suy xét lại xem. Cậu coi như vầy được không, anh dùng mông mình cùng cậu trao đổi, giúp cậu việc này được không nào?”

Thiếu Đường: “… Ông đ*t.”

“Đù mẹ, anh cũng đến là rẻ mạt.” Đoàn Hồng Vũ tự tát miệng mình một cái, tự giễu nói: “Hạ Thiếu Đường, anh đây là muốn giúp cậu, là anh bán mông đó?!”

Ngày hôm đó cậu ấm Đoàn cứ như thế, càn rỡ trêu chọc Hạ Thiếu Đường đến là vui, quả thực làm người ta ghét tới không thể chịu được! Đây đúng là loại người dai như đỉa đói… dẫu không hại người nhưng vẫn khiến người ta ghê gởm khinh ghét!

Hạ Thiếu Đường cười mắng: “Anh giỏi! Anh quăng luôn cả liêm sỉ, cũng quăng luôn cả mông mình.”

Thiếu Đường cười, lồng ngực rung rung, ngón tay chỉ thẳng về cửa sổ: “Cha anh ở trong bộ đội, người nào người nấy toàn đầu đinh lực lưỡng, anh tới đó lần lượt tìm từng người mà đ*t đi!”

Đoàn Hồng Vũ đột nhiên biến sắc, nghiêm mặt nói: “Đoàn Hồng Vũ anh đây cũng không phải loại người vừa gặp đã yêu, sáng nắng chiều mưa! Anh thích một người, chỉ thích người ấy, đã thích rất nhiều năm rồi.”

Hạ Thiếu Đường cũng nghiêm túc trả lời: “Tôi cũng vậy, tôi cũng không phải loại người vừa gặp đã có thể yêu, tùy tiện cởi quần, xong việc rồi lại mặc quần chạy lấy người rồi lại vờ như chẳng có việc gì. Nếu tôi đã thích một người, tôi sẽ toàn tâm toàn ý, một lòng một dạ vì…”

Một lòng một dạ.

Vì…

Thiếu Đường bỏ ngỏ nửa câu sau, trong lòng không hiểu vì sao rung động, giống như một cái kim nhỏ xíu mắt thường không nhìn thấy được đang đâm vào nơi mềm mại nhất trong trái tim, bỗng trở nên hụt hẫng thất vọng, phiền muộn u sầu, cõi lòng buồn bã chán nản, cớ chi cứ luẩn quẩn ngẩn ngơ mãi không thôi.

Vì ai? Anh thích ai?

Bên anh cũng có một người như vậy sao? Anh cũng đã sống gần hai mươi lăm năm rồi, mà ngỡ như cuộc đời thiếu vắng một thứ gì đó rất quan trọng, từng ấy năm vội vàng mải miết như vậy vì cái gì…

Lúc đó Thiếu Đường quay đầu rời đi, tất nhiên không có vinh dự mà đ*t gã lẳng lơ Đoàn Hồng Vũ kia.

Trước khi đi, từ sau lưng anh Đoàn Hồng Vũ còn thét lên một câu, lời nói sâu xa: “Hạ Thiếu Đường, từ trước tới giờ cậu chưa từng soi kỹ bản mặt mình, ánh mắt cậu ướt át vô cùng, bờ môi đẹp đẽ, bên khóe môi còn có nốt ruồi cực kỳ dụ người!”

“Mẹ nó, cậu chính là một con yêu tinh, đào hố gây tai vạ cho anh rồi lại mặc kệ anh tự chôn mình trong đó!…”

“Này, tên nhóc họ Hạ cậu mau kéo ông đây lên!!!”

Hạ yêu tinh trong mắt Đoàn Hồng Vũ cài lại cổ áo, chỉnh lại quân phục, không thèm quay đầu đi thẳng, lúc ra khỏi cửa mới quăng lại một câu: “Được! Về nhà tôi sẽ cẩn thận soi gương, xem xem tôi khôi ngô tuấn tú phóng khoáng cỡ nào, giàu có quyến rũ ra sao! Tên khốn kiếp nhà anh cút nhanh, đừng có xuất hiện trước mắt ông nữa!”

Ngoài miệng Hạ Thiếu Đường ung dung mỉa mai như vậy, nhưng trong lòng vẫn như có tảng đá đang đè nặng. Việc lớn này của Mạnh Kiến Dân giải quyết không xong, vậy tương lai vận mệnh của thằng con quý báu Mạnh Tiểu Bắc nhà anh vẫn như cũ, khiến anh rầu lo không thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.