Mười Năm

Chương 11: Chương 11: Rạn nứt




Từ thuở nhỏ, Mạnh Tiểu Bắc đã là một thằng nhóc vô cùng dữ dằn bướng bỉnh, rất tỉnh táo, bình tĩnh trước mọi hiểm nguy. Mặc dù lâm vào tình cảnh như này, Mạnh Tiểu Bắc cũng không hề gào khóc quấy phá, để Thiếu Đường túm áo tha đi.

Có lẽ bởi nghe thấy tiếng gọi khe khẽ ấy của Mạnh Tiểu Bắc, nên Thiếu Đường chỉ chém thêm vài nhát vào hai ba kẻ chạy trốn, rồi cũng không ham chiến, quay người chạy về phía sâu trong hầm.

Lúc Thiếu Đường cầm dao đánh chém, anh xuống tay vô cùng dữ dằn, một dao bổ xuống, Mạnh Tiểu Bắc cảm thấy cánh tay của người đối diện như sắp rời cả ra…

Mạnh Tiểu Bắc thở dồn dập, hổn hển nói: “Thiếu Đường, đù mẹ, làm cháu sợ chết khiếp.”

Hạ Thiếu Đường gằn giọng quát: “Mày mới làm ông sợ chết khiếp ấy!!!”

Mạnh Tiểu Bắc: “Phía trước không ra được!”

Thiếu Đường: “Ra được!”

Mạnh Tiểu Bắc: “Làm gì có đường ra!”

Thiếu Đường: “Ông đây đi đến đâu thì thành đường dưới chân tới đó! Mày đi theo ông!”

Thiếu Đường rành rành đang bực bội lắm, giọng nói thô lỗ cộc cằn.

Trong hầm trú ẩn này, càng đi vào sâu thì càng ẩm thấp, không khí loãng loẹt, người phía sau không dám đuổi theo, sợ bị lạc mắc kẹt bên trong.

Bóng tối cùng với sự căng thẳng khiến Mạnh Tiểu Bắc càng lúc càng không thể phân biệt được phương hướng, chỉ có thể chạy theo đối phương. Con đường mà Hạ Thiếu Đường lựa chọn, như là một đường hầm rất hẹp hoàn toàn không thể đi qua, cố lắm mới len vào được từ khe hở rộng có chưa tới một thước (46). Mạnh Tiểu Bắc cảm tưởng cơ thể mình đang bị khe hở hút vào, cùng với Thiếu Đường bị đường hầm tăm tối nuốt trọn, vĩnh viễn không thể thoát ra.

46. Một thước = 1/3 mét (đơn vị đo lường Trung Quốc)

Chen qua khe hở, một luồng gió sông xen lẫn hương thơm tươi mát của ngô đồng phả tới, những chùm sáng trên đầu rọi tan tăm tối, trước mắt đột nhiên sáng bừng.

Từ nhỏ Hạ Thiếu Đường đã chơi đùa nghịch ngợm trong khu tập thể quân đội, kiến thức phong phú, nên rất rõ loại hầm trú ẩn này sẽ có cửa ra, biết rằng con đường hầm rất hẹp đó chính là lối thoát, hiểu rõ nguyên lý hầm to trùm lên hầm nhỏ. Từ phía sau, Thiếu Đường nâng mông Mạnh Tiểu Bắc lên, dùng cả tay lẫn chân, bò ra từ chỗ dốc đứng, lúc thoát ra ngoài chính là bãi sông.

Hai người cuống quýt nháo nhào chạy lên bãi sông, chẳng buồn hỏi han nhau, cùng ngồi phịch xuống bãi đá gập ghềnh, mệt mỏi rã rời…

Mạnh Tiểu Bắc thở cái là đau hết cả xương sườn, cậu ôm bụng rên: “Ai da!”

Hạ Thiếu Đường rũ người, mắt mơ màng, nằm duỗi tay duỗi chân lên bãi đá, chẳng buồn quan tâm đá gồ ghề, lồng ngực phập phồng thở hổn hển từng hơi nặng nề, mãi một lúc lâu vẫn chẳng nói chẳng rằng.

Mạnh Tiểu Bắc bò qua, lăn đến chỗ anh, hốt hoảng hô lên: “Thiếu Đường, quần áo chú toàn là máu.”

Hạ Thiếu Đường lạnh lùng nói: “Đừng có chạm lung tung.”

Mạnh Tiểu Bắc cũng không sợ máu: “Chú sao vậy?”

Hạ Thiếu Đường đột nhiên trở mình ngồi dậy, trên mặt vẫn còn vài vết máu, cổ áo rách toang, ngồi khoanh hai chân trên bãi đá vận khí: “Mẹ thằng mất nết này mày chạy tít đi đâu chạy đếch gì khắp mọi ngóc ngách của thung lũng này ông mày cũng không tìm thấy mày có biết ông mày chạy đi chạy lại biết bao nhiêu lần tìm mày không đầu mày là cái bánh nướng rỗng ruột phải không?!!!”(47)

47. Đoạn này trong bản raw không có dấu phẩy gì luôn, Thiếu Đường nói một mạch kiểu tao tức lắm rồi đó! Các bạn có thể đọc đoạn dưới mình thêm dấu phẩy nhé:

“Mẹ thằng mất nết này, mày chạy tít đi đâu, chạy đếch gì khắp mọi ngóc ngách của thung lũng này ông mày cũng không tìm thấy, mày có biết ông mày chạy đi chạy lại biết bao nhiêu lần tìm mày không, đầu mày là cái bánh nướng rỗng ruột phải không?!!!”

Mạnh Tiểu Bắc sửng sốt, cậu bị quát tới mức ngẩn ra: “… Cháu có chạy đâu đâu, cháu không tìm thấy chú.”

Thiếu Đường bừng bừng lửa giận nói: “Mày còn nói! Ông mày đã bảo mày ở nguyên một chỗ đợi không được đi đâu, con mẹ nó mày có nghe ông nói không? Mày có ngồi trên cái cối xay đợi ông mày không?!!!”

Mạnh Tiểu Bắc lắc đầu: “Cháu… chạy đi chơi…”

Thiếu Đường quắc mày, nổi điên chửi: “Mày chỉ biết chơi với chơi thôi, chiều mày chơi cho lắm vào! Đầu óc ngu si trước giờ lúc nào cũng khiến người khác phải lo, toàn không nghe lời! Ông mày chạy tới chạy lui bao nhiêu lần tìm mày hả thằng mất nết? Lính của tiểu đội ông mà cũng như mày, mỗi lần tập hợp nhận nhiệm vụ, chớp mắt con mẹ nó đã đếch thấy người đâu nữa thì ông mày còn lăn lộn được không?!”

Vừa rồi Hạ Thiếu Đường thật sự sợ hãi. Trong đám người đánh nhau, anh nhìn thấy rất nhiều người bị chém, ngã nhào trên đất, đầu rơi máu chảy. Anh trông thấy tên khốn kiếp Đoàn Hồng Vũ bị đám dân làng vác dao to truy giết, đuổi từ đầu Đông tới đầu Tây thôn. Lúc ấy, trong đầu anh hiện lên hình ảnh loắt choắt của Mạnh Tiểu Bắc, đôi mắt khờ dại của thằng khỉ con bướng bỉnh đó… anh hoàn toàn chẳng dám nghĩ nữa, sợ vô cùng.

Giờ đây đã tìm được người, mọi chuyện đã ổn, có thể trút hết cơn giận rồi, Hạ Thiếu Đường lạnh lùng đứng lên, quay người bước đi.

Nãy giờ anh quát, anh mắng, cảm giác miệng vết thương sau bả vai mình như nứt ra theo từng tiếng quát, máu trào ra ngoài, đau tê tái…

Mạnh Tiểu Bắc vội vàng chân chó đuổi theo, cúi đầu, bối rối không biết phải làm sao.

Hạ Thiếu Đường vùi đầu đi chẳng thèm nhìn cậu, gằn giọng nói: “Con mẹ nó đừng có theo ông, bỏ ông còn bắt ông đây chịu trận.”

Mạnh Tiểu Bắc sững sờ, nét mặt bỗng nhiên hóa thất vọng lạc lõng, từ trước tới nay lần đầu tiên cậu thấy Thiếu Đường giận dữ như thế, không như thường ngày thô tục quát cậu nhưng giọng nói tràn đầy sự cưng chiều, mà đây thật sự là mắng chửi.

Trong mắt Thiếu Đường trào lên sự nóng nảy hiếm gặp, cơn thịnh nộ đang kìm nén hẵng còn chưa tan hết đâu. Vốn dĩ anh cũng chẳng phải người văn hóa nhã nhặn, dẫu có giả bộ cũng chẳng ra được bộ dạng đó! Anh vung tay đi về phía trước, phía sau bả vai lộ ra vết thương vô cùng đáng sợ.

Mạnh Tiểu Bắc cúi đầu đi theo anh một lát, bỗng đột ngột dừng lại, không đi nữa.

Hạ Thiếu Đường quay lại: “Đi!”

Đôi mắt hí của Mạnh Tiểu Bắc liếc sang một bên, sự bướng bỉnh bốc lên: “Không đi!”

Thiếu Đường: “Nhanh theo ông về nhà.”

Mạnh Tiểu Bắc: “Sao chú lại quát cháu? Cháu làm gì mà chú giận? Cháu làm sao?”

Thiếu Đường hỏi vặn lại: “Ông không thể giận mày?”

Mạnh Tiểu Bắc dẩu môi, vành mắt chợt ướt, trong lòng trào lên nỗi buồn bã khổ sở không nói nên lời. Cha mẹ ruột của cậu suốt ngày mắng cậu không nghe lời, trước giờ cậu chưa từng thấy khó chịu. Cậu cứng đầu bướng bỉnh, lời vào tai như nước đổ đầu vịt. Trong lòng cậu đã có một người để cậu tin tưởng, để cậu dựa dẫm nhất rồi. Đối với Thiếu Đường, cậu vô cùng ỷ lại, khiến cho khoảng cách giữa cậu và gia đình ngày càng xa. Thường ngày, cậu cũng chẳng buồn tranh giành tình cảm của cha mẹ, ghen tị với em trai, cũng hiếm khi sinh sự với cha mẹ, mà trút phần lớn tinh lực dồi dào lên Thiếu Đường, cùng anh lang bạt khắp rừng núi Tây Câu. Chú Thiếu Đường chính là chỗ dựa tinh thần của cậu, là “thần tượng” tận sâu đáy lòng cậu.

Bởi vậy Thiếu Đường mắng cậu, cậu không thể chịu được, tổn thương tới lòng tự trọng.

Cậu sùng bái anh như vậy, trong đầu nào phải ruột bánh bao mà đều là anh, thế mà anh còn mắng, còn ruồng rẫy cậu?

Cả con sói già với con sói con đều đỏ mặt tía tai, hung dữ trừng nhau, không nói lời nào.

Thiếu Đường ngang tàng dũng mãnh bao nhiêu, Mạnh Tiểu Bắc còn dữ dằn chẳng vừa hơn.

Một lúc lâu sau, Hạ Thiếu Đường đành thở dài, ánh mắt mềm mại như nước: “Sợ nhóc thật đấy, nhóc điên lên rồi, chắc lại bỏ nhà trốn nữa hả?”

Mạnh Tiểu Bắc bướng bỉnh đáp: “Chú không đi cùng cháu là được chứ gì.”

Mắt Thiếu Đường như đang cười nhưng anh vẫn cố nhăn mặt, chế nhạo: “Nhóc nhanh nhanh từ chỗ chú chạy về nhà cha mẹ ruột đi, cút về nhà đi!”

Mạnh Tiểu Bắc cắn môi: “Hừ… cháu không cút đấy.”

Thiếu Đường đành chịu, nghiêng đầu cười: “Đù mẹ thằng mất nết lại ỷ vào ông đây, rõ là phiền cơ.”

Lúc đang nói, Thiếu Đường lần vào trong túi áo ở ngực, lấy ra vỏ đạn bằng đồng, nhè nhẹ tung lên không trung.

Đầu đạn bằng đồng thau, được phủ một lớp mờ màu nâu, là hình ảnh vết tích đã khắc sâu trong mắt đôi bên, thắp sáng cõi lòng, âm ỉ nóng cháy…

Hạ Thiếu Đường cười khẩy: “Thằng nhóc ngốc, lại còn khắc trên bề mặt chữ “Đường”! Nhóc có ngốc không vậy?”

Mạnh Tiểu Bắc vội vàng nhận lấy, đeo lên cổ, yên lòng yên dạ, biết Thiếu Đường vẫn quan tâm mình, cậu cự lại: “Không được ạ?”

Thiếu Đường mím môi, cười: “Còn sợ người khác không biết, nhóc là người của ông đây, thân thiết nhường nào với ông đây nữa chứ.”

Khóe miệng Hạ Thiếu Đường từ từ cong lên, ngoài miệng thì không chịu thừa nhận tại trận, rằng được một người con trai khác ngưỡng mộ sùng bái đến như này, cõi lòng đắc chí sung sướng vô ngần, dẫu là ai cũng chẳng thể kiềm chế, chẳng thể che giấu được. Anh cũng không phải thánh nhân quân tử, anh cũng chỉ là một thằng nhóc to xác mà thôi, chỉ là năm tháng tàn khốc, ép anh phải trưởng thành sớm. Rất nhiều người mười sáu, mười bảy tuổi đã vào xưởng làm công, hai mươi tuổi đã là người trưởng thành, không ai còn coi anh như thằng nhóc nữa. Chỉ có Tiểu Bắc, coi anh như “anh em thân thiết”, lại sùng bái anh, thích anh, quyến luyến anh, lúc nào cũng đòi anh che chở bảo vệ…

Thiếu Đường kéo cánh tay Mạnh Tiểu Bắc, nắm chặt lấy cổ tay cậu, giẫm lên bãi đá sông, đi về nhà.

Suốt cả quãng đường, Mạnh Tiểu Bắc cứ lải nhải như bà già, rì rà rì rầm, ôi trời Đường Đường ơi, trên vai chú toàn là máu.

Trời ơi chú không quấn vết thương lại sao.

Máu của chú chảy xuống cánh tay kìa! Chảy hết xuống tay cháu rồi!



Thời niên thiếu ngây ngô khờ dại, quãng thời gian ấy thân mật gắn bó như thế.

Lại nhắc tới chuyện ngày đó, đám nông dân cùng với công nhân trong nhà máy dùng vũ khí đánh nhau, tranh chấp, bị thương không biết bao nhiêu người. Cổng nhà máy như một đống hỗn độn, hai hàng cây xanh đều bị chém trơ trọi.

Tên nhãi khốn kiếp Đoàn Hồng Vũ, lần đầu tiên trên đời rơi vào cảnh khốn quẫn đến mức bị một đám nông dân lăm lăm lưỡi liềm với xẻng đuổi chém. Gã chạy tới bờ ruộng, ngã tòm xuống đống bùn ở ruộng ngô, bị cả đoàn người vây đánh. Cả một vùng lớn ruộng ngô bị chém phạt tơi bời…

Thực ra ngày hôm đó, Mạnh Kiến Dân cũng từ trong phân xưởng chạy ra, trong tay cầm một cây gậy.

Mạnh Kiến Dân là loại người nào? Vốn dĩ ông chẳng biết đánh nhau, ông chỉ là một công nhân kỹ thuật, một tay trí thức, trói gà không chặt. Ông chạy ra đây là để tìm thằng con quý báu nhà mình! Đột nhiên, ông nhớ tới Mạnh Tiểu Bắc cùng Tiểu đoàn trưởng Hạ vào thành phố rồi, đoán chừng sẩm tối là phải về rồi, nhưng đến giờ vẫn chưa về, không biết có phải đã bị bọn nông dân điên cuồng đánh cướp rồi không…

Hạ Thiếu Đường dắt Tiểu Bắc chạy về, cũng đúng lúc đó, Mạnh Kiến Dân cầm gậy ra ngoài tìm, cõi lòng buốt giá, hai tay thấm đẫm mồ hôi lạnh, sắp tan nát tim gan với thằng con bướng bỉnh này.

Chướng ngại vật lấp kín cổng nhà máy, có người ném đá, có người dùng máy kéo tông cổng sắt.

Mạnh Kiến Dân nhặt đá hung hăng ném lại, lấy gậy mở đường. Đây là lần đầu tiên trong đời tay ông dính máu người khác… Hai mắt ông như nhòe máu, đỏ rực lên. Tháng năm hoàn cảnh bức ép, người ngay thẳng thật thà cũng đều bị thời gian giày xéo, lương tâm bị dồn ép, đến nỗi biến thành một tay côn đồ!

Tiểu Bắc thoáng cái đã nhìn thấy Mạnh Kiến Dân, hết hơi hết sức gào lên: “Cha ơi!!!”

Trong đám người, Mạnh Kiến Dân nghe thấy tiếng con mình mà như thể nghe thấy tiếng gọi của thiên thần, ánh mắt ông sáng rực, vội lao về phía trước, ôm siết thằng con vào lòng.

Mạnh Tiểu Bắc bị cha ôm chặt, râu ở cằm cha cọ vào mặt cậu đau đau, cảm thấy kỳ cục quá, vội tránh ra, nói thật to: “Cha ơi, cha đừng lo.”

Mắt Mạnh Kiến Dân ướt nước, ông quát: “Con nói cha không lo làm sao được?!”

Mạnh Tiểu Bắc ra vẻ không sợ trời không sợ đất nói: “Có chú Thiếu Đường bảo vệ con, không sao đâu.”

Mạnh Kiến Dân ngẩng đầu, nhìn áo sơ mi Thiếu Đường loang lổ vết bụi, vết dấu chân, vết máu, giờ đã chẳng còn nhìn rõ màu gì. Mồ hôi làm cho đất vàng dính chặt vào ngực với mặt, trông anh chẳng khác nào tượng người bằng bùn…

Hạ Thiếu Đường lặng im nhìn hai cha con họ, cũng chẳng thể thốt ra một câu hỏi han thân thiết nào, trong lòng như thể trút được gánh nặng. Con về với cha, bảo vệ đứa trẻ này, trách nhiệm lớn lao biết chừng nào.

Vừa đúng lúc đó, Đoàn Hồng Vũ bị thủ lĩnh của đám nông dân bắt đến cổng nhà máy, giằng co thương lượng, bàn bạc xử lý chuyện cô gái kia.

Mặt Đoàn Hồng Vũ đầy máu, dẫu đã là cá mắc cạn nhưng vẫn hống hách ngang ngược, nói, sao bố mày phải chịu? Bố mày không cưỡng hiếp cô ta, lúc đầu hai bên cũng anh tình em nguyện cơ mà!

Nông dân bảo, bây giờ mày làm người ta to bụng rồi, mày còn phủi mông tính chạy? Lũ con cháu cán bộ chúng mày từ trong thành ra đều là bọn chó chết, tao nói cho mày biết, đéo có chuyện ngon ăn vậy đâu!

Đoàn Hồng Vũ chẳng thèm đếm xỉa, nghển cổ gào lại, chúng mày còn muốn đếch gì nữa?

Người dân nói, một là mày lấy cô gái kia, hoặc là nôn năm trăm đồng ra đây.

Tất nhiên Đoàn Hồng Vũ cứng đầu cứng cổ không chịu. Gã là con cháu của cán bộ bộ đội, trong thung lũng này bí bức kìm nén, chẳng qua chơi đùa trác táng mà thôi, đâu ra chuyện thật lòng thật dạ. Gã quyết sẽ chẳng lấy một cô gái nông dân quê mùa vô văn hóa, đòi tiền hả, càng không có cửa, nghĩ dễ mà moi tiền của cậu ấm ông đây?

Hạ Thiếu Đường trao Tiểu Bắc cho cha ruột cậu, bả vai đau nhói từng cơn, đang định quay về, lại bị con mắt sắc như dao của người dân liếc thấy.

Trong đám đông, có người hô lên: “Không được để nó chạy!”

“Thằng đó cũng cùng một giuộc với thằng họ Đoàn!”

“Chúng nó đều đến từ quân khu Bắc Kinh, thường xuyên chạy đến thôn của chúng ta, đều là một đám phá hoại chó chết!”

Mạnh Kiến Dân không hiểu vì sao rất lo lắng, quay qua nhìn Thiếu Đường.

Hạ Thiếu Đường không quay mặt lại, cắn chặt môi, vô cùng căm phẫn. Vừa rồi, anh rất ân hận xót xa vì tức giận mà mắng Tiểu Bắc, lúc này đây lại cực kỳ muốn bóp chết Đoàn Hồng Vũ, kẻ đầu sỏ gây tai họa chính là thằng chó chết họ Đoàn, liên lụy bố, làm bố bị đuổi giết khắp nơi.

Đoàn Hồng Vũ bị người dân đè lại, chó cùng rứt giậu, vừa khóc vừa quát: “Hạ Thiếu Đường cậu là tên cạn tình cạn nghĩa! Vừa rồi cậu tận mắt nhìn thấy ông sắp bị người ta chém chết mà còn vờ không nhìn thấy, con mẹ nó ông đây gặp nạn cậu bỏ mặc không quan tâm phải không? Cậu coi ông là con chó con mèo trên đường sao? Cậu còn là anh em của ông không?”

Hạ Thiếu Đường vặc lại: “Tự mày gây ra nông nỗi này, mày đi mà giải quyết cùng dân làng, việc đéo gì bố đây phải lo?”

Tình hình đột ngột thay đổi, hai bên bỗng nhiên hóa kẻ thù.

Đoàn Hồng Vũ kêu gào: “Ông bị như này đều do cậu! Nếu Tiểu Huệ không tằng tịu với cậu, cớ gì ông ngủ với con đàn bà kia!… Hạ Thiếu Đường, cậu phải chịu trách nhiệm!”

Hạ Thiếu Đường: “… Bố tằng tịu đéo gì, bố quản được chim mày chắc!”

Chim mày gây chuyện, bắt bố đây chịu trách nhiệm?

Đàn ông nóng máu chửi nhau còn kinh khủng hơn đàn bà phụ nữ, Thiếu Đường sắp bị người đàn bà chanh chua suốt ngày gây rối Đoàn Hồng Vũ làm cho tức phát rồ rồi.

Đúng lúc này, đám nông dân bắt đầu tóm lấy Hạ Thiếu Đường đòi tiền, thậm chí có người gây gổ nói, nó không lấy thì mày lấy, dù sao hai bọn mày cũng cùng một giuộc với nhau!

Mạnh Kiến Dân khe khẽ gọi một tiếng: “Thiếu Đường…”

Hạ Thiếu Đường bị âm thanh của đám đông ầm ĩ quấy nhiễu không nghe thấy gì, mặt sắc căm căm, muốn đánh Đoàn Hồng Vũ một trận.

Lúc ấy Mạnh Kiến Dân vẫn lo nghĩ cho anh, quan tâm nói: “Thiếu Đường, đám nông dân làm liều ấy mà, không phải chuyện của cậu, cậu mau né đi, đừng dây dưa với mấy người đó, tôi đưa cậu ra cửa sau nhà máy trốn.”

Nông dân tiến lên chặn đường, vây kín, có kẻ lắm miệng gào lên: “Không được trốn, chúng mày không được trốn!”

“Con mẹ nó chúng mày từng đứa từng đứa đều cuỗm sạch chỉ tiêu về thành phố, cuối năm cút rồi thì chúng tao tính sổ với ai?”

“Đoàn Hồng Vũ mày là thằng chó nhát chết, mày cút rồi sẽ không bao giờ quay lại thung lũng này, chẳng phải mày đã hớt được chỉ tiêu sinh viên công nông binh của nhà máy sao!”

“Cuối năm hai thằng chó chúng mày sẽ trở về thành phố rồi!!!”



Câu nói vừa thốt ra, xung quanh đột nhiên yên tĩnh.

Mạnh Kiến Dân: “…”

Hạ Thiếu Đường: “…”

Tất cả mọi người đều nghe thấy rồi, hiểu rồi. Mạnh Kiến Dân như bừng tỉnh, hiểu ra điều gì đó, nét mặt kinh ngạc, chấn động, sau đó nhanh chóng rơi vào trạng thái thất vọng cùng cực, cả người đông cứng lại, khốn khổ rạn vỡ. Ánh sáng trên khuôn mặt ông cùng ráng đỏ nơi mỏm núi chân trời đồng loạt tắt ngóm, trước mắt là cả bầu trời ảm đạm tăm tối.

Đoàn Hồng Vũ và Mạnh Kiến Dân là công nhân cùng một khu, đều hiểu rõ sự tình bên trong.

Trong một buồng máy, tổng cộng chỉ có hai, ba chỉ tiêu, Đoàn Hồng Vũ chiếm trước, khu nhà máy bọn họ sẽ chẳng còn suất nào. Điều này cũng có nghĩa là, mong ước khát vọng ngày ngày đêm đêm suốt cả năm nay của Mạnh Kiến Dân đã tan thành mây khói, đợi đến năm sau, đợi đến bạc cả đầu.

Mạnh Kiến Dân quay sang phía Thiếu Đường, vẻ mặt nghi ngờ như đang chất vấn dò hỏi anh: Thiếu Đường, cậu đã biết rõ chuyện này từ lâu rồi phải không? Cậu không nói cho tôi sớm, còn khiến tôi chờ đợi cái gì? Tôi giống như một thằng ngốc to xác, ngu si đến hết thuốc chữa có phải không?

Thiếu Đường: “…”

Khi đó Mạnh Tiểu Bắc hoàn toàn không hiểu vì sao cha mình lại vì hai người “con cháu cán bộ” trước mặt mà đau khổ thất vọng, không hiểu đó rốt cuộc là loại xót xa tuyệt vọng đến nhường nào.

Mạnh Tiểu Bắc ngửa đầu, khe khẽ gọi: “Cha ơi?…”

Mạnh Kiến Dân niết tay con trai, đau lòng đến nỗi không thể kiềm chế, ánh mắt tràn ngập sự cô đơn: “Đi, theo cha về nhà.”

Thiếu Đường: “…”

Lúc ấy, Mạnh Kiến Dân cũng chẳng thèm nhìn Thiếu Đường một cái, ông đã chẳng còn lòng dạ nào mà quan tâm tới người ngoài, quay người bước đi.

Hạ Thiếu Đường biến sắc, anh muốn giữ lấy Mạnh Kiến Dân, muốn an ủi ông vài câu. Anh muốn nói với Kiến Dân anh đừng lo lắng, anh đừng khổ tâm, năm sau còn có cơ hội!!!

Cánh tay vươn ra hẫng hụt giữa không trung, trên cổ tay vẫn còn vết máu. Tay anh không giữ được, mắt trừng trừng nhìn Mạnh Kiến Dân dửng dưng lướt qua trước mặt đi mất…

Sau rốt, trận giông tố đấu tranh vũ trang lần này cũng bị bộ đội quân lính trấn áp, dẹp yên, hai bên đều tổn thất nặng.

Cũng bởi xảy ra chuyện này mà sau đó Hạ Thiếu Đường hoàn toàn trở mặt với Đoàn Hồng Vũ, gần như rốt ráo cắt đứt quan hệ với cậu ấm Đoàn, tình cảm tan vỡ. Nước sông không phạm nước giếng, không cùng một con đường không hợp tính hợp nết thì dứt khoát không qua lại với nhau làm gì. Loại đàn ông không giữ nổi thắt lưng quần, gây ra chuyện bẽ bàng xấu hổ ấy, về sau đừng nói với ai rằng mày quen bố.

Tròn ba tháng sau, Thiếu Đường không hề ló mặt ở khu tập thể, không đến nhà Mạnh Kiến Dân. Thiên tai hoành hành, nghe nói toàn tiểu đoàn bọn họ phải tập kết, vào núi thực thi nhiệm vụ. Trong đại đội, Hạ Thiếu Đường chính là thành phần chủ lực thực hiện nhiệm vụ then chốt, gánh vác trách nhiệm nặng nề đưa đồ toàn bộ đồ cấp dưỡng, vũ khí vào núi. Những ngày tháng ung dung tự tại dắt chó đuổi sói ở trạm gác đã kết thúc rồi, vừa đi là đi biệt mấy tháng, mãi chưa thấy người về…

Thỉnh thoảng Mạnh Kiến Dân cũng hỏi: “Tiểu Bắc, con… gần đây chú Thiếu Đường không đến đưa con đi chơi à?”

Mạnh Tiểu Bắc cũng oán giận lắm thay, ngồi ở băng ghế dài tại cửa cổng tò vò nhìn trời, qua một đêm lại như trưởng thành lặng lẽ hơn hẳn, tay miết mãi đầu vỏ đạn kia.

Mã Bảo Thuần phát mệt với hai cha con, bộ dạng tinh thần y như con gái đến tháng, khuyên nhủ: “Thôi, đừng nhớ thương người ta làm gì nữa, chúng ta có phận gì?”

“Tôi thấy người như Thiếu Đường, tính tình, tính cách đều rất tốt, lại yêu thương Tiểu Bắc. Tiếc là, cho đến cùng thì cũng chẳng phải loại người như chúng ta, đâu cùng xuất thân!”

“Cậu ta sớm muộn cũng quay về Bắc Kinh, có lẽ cuối năm sẽ đi cùng gã họ Đoàn đó, hai cha con quê mùa nhà mình, cứ mỏi mắt trông đợi người ta ngày này tháng khác, ăn cơm cũng chẳng xong!”

“Hai cha con nhà mình cùng người ta qua lại, đúng là chúng ta chưa chịu thiệt gì, nhưng mà… đừng để người ngoài lời ong tiếng ve nói nhà chúng ta bắt quàng làm họ, đi nịnh hót bợ đỡ người ta.”

Lời mẹ Tiểu Bắc nói là sự thực, vô cùng thấu tình đạt lý, người ta đã chẳng thèm quan tâm mình nữa rồi, không đến nhà chúng ta nữa, lẽ nào mình còn chạy đến lạy lục người ta đến?

Mấy chuyện tào lao nóng hổi của mấy bà mấy cô trong khu tập thể truyền ra, nhà Tiểu đội trưởng Hạ là cán bộ cao cấp ở Bắc Kinh, gì mà Cục trưởng Cục lao động, có quyền có thế lắm thay. Hạ Thiếu Đường lớn lên trong khu tập thể đường Ngọc Tuyền, nghe nói còn có ông cậu còn dữ dằn hơn, như là lãnh đạo họ Hạ của Bộ tổng tham mưu, nói trắng ra chính là thủ lĩnh của lực lượng quân đội “đặc nhiệm”. Tóm lại một câu, Hạ Thiếu Đường chính là con em cán bộ vô cùng cao cấp!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.