Mười Năm

Chương 70: Chương 70: Thông báo




Phải hơn một năm rồi Thiếu Đường chưa nhìn thấy cô út, cũng không phải là do anh cố tình né tránh mà bởi phụ nữ đã lấy chồng rồi, lại đã sinh con, phần lớn thời gian đều ở nhà chồng, hơn nữa cha chồng cô út lại còn bị liệt.

Trong giây phút đối mặt, đôi bên đều không dám nhận nhau ngay. Thiếu Đường vẫn như xưa áo trắng quần quân đội, phóng khoáng điển trai. Từ khi trở về từ Đông Bắc, từng ấy năm qua dường như anh chẳng hề thay đổi, chẳng già đi tẹo nào, đàn ông hơn ba mươi tuổi cường tráng khỏe mạnh, lại có tình yêu tưới mát xoa dịu tâm hồn, đúng là độ tuổi chín chắn hấp dẫn, tựa như đóa hoa rực nở rạng rỡ, cả người tỏa ra hương vị đàn ông. So về tuổi tác, Mạnh Kiến Cúc nhỏ hơn Thiếu Đường hai tuổi, nhưng khuôn mặt đã thay đổi quá nhiều.

Đối với một người phụ nữ, hôn nhân có hạnh phúc hay không, tình cảm nỗi lòng đều thể hiện rõ ràng hết trên mặt, chẳng thể giấu giếm bất kỳ ai.

Mạnh Kiến Cúc ngồi xuống đầu giường trong phòng nhỏ, vành mắt rực đỏ. Lúc còn trẻ, khuôn mặt cô dịu dàng, thanh tú duyên dáng, rồi bởi đau khổ muộn sầu, cuộc sống khổ cực giày vò tra tấn, từ vẻ ngoài tới tinh thần đều dần dần thay đổi, nhợt nhạt suy sụp. Hốc mắt càng ngày càng trũng, xương gò má trơ ra, khuôn mặt bờ mày vốn đoan trang trông khá là Tây bỗng nhướng cao chau lại khiến người khác chẳng nỡ nhìn.

Mạnh Tiểu Bắc đứng một bên, tay đút túi quần, hơi bối rối: “Cô út, cô, cô không sao chứ?”

Trước mặt thằng cháu, Mạnh Kiến Cúc không muốn bộc bạch tâm tình, ngay lập tức lắc đầu: “Không có gì, cô về nhà ngồi lát thôi.”

Bà nội Mạnh lắc đầu ngao ngán thở dài, ánh mắt lộ ra vẻ không vừa ý: “Cái con làm người ta phát ghét này, mày lại chạy về đây làm cái gì?”

“Con mày đâu, sao không đưa tới?”

“Lại có chuyện gì vậy hả?!”

Hai mẹ con ở trong phòng lời qua tiếng lại vài câu, Mạnh Kiến Cúc rưng rưng nước mắt nói, chồng cô ẵm con về nhà chú không cho cô thăm, cô không chịu nổi mới về đây.

Thiếu Đường yên lặng đứng ở cửa nhà, lúc này không dám nói gì, ngại ngùng không xen lời.

Nhưng vừa lúc đối mặt với cô út, anh đã cảm thấy không ổn. Vành mắt cô út thâm đen, bờ môi xám nhợt thể hiện rõ tình hình sức khỏe tồi tệ, cả người gầy yếu suy nhược, một tay hình như hơi phù thũng, tất cả những dấu hiệu này đều không tốt chút nào.

Ngày đó, cũng chỉ mấy phút đồng hồ sau, chồng cô út ráo riết đuổi theo cô út tới nhà mẹ vợ, xông vào cửa đòi người!

Nhà của chồng cô út vốn ở ngoại thành Bắc Kinh làm nông, còn hắn vào thành phố làm việc. Hắn ta là một tay đàn ông cao lớn dữ dằn, tính tình thẳng thắn dữ dội, làm việc rất khá, chính bởi vậy ở trong đơn vị cũng có chút trò trống, lái xe cho lãnh đạo trong đơn vị, hàng ngày ra ra vào vào, lái chiếc xe lớn khiến người khác chú ý.

Công việc lái xe này lúc ra vào thường xuyên có người mượn hơi nịnh hót, tặng quà, rõ ràng chẳng phải xe của mình song trong lòng lại hoàn toàn cho rằng đó là của bản thân. Từ vị trí thấp vươn lên vị trí cao quả thật không nên đi quá nhanh, đạt được quá dễ dàng, giá trị con người tăng lên thì tầm mắt càng mở rộng, khó tránh quên đi gốc rễ bản thân, nói chuyện làm việc thường hay mắc chứng kiêu ngạo phách lối.

Chồng cô út đứng bên cửa, tay kẹp điếu thuốc, cơ thể cường tráng to con gần như che hết ánh sáng ở cửa, bản mặt khó đăm đỏ rực: “Mạnh Kiến Cúc, theo tôi về nhà ngay!”

Phía sau người này còn có hai người đàn ông nữa, cao lớn thô kệch, lảng vảng gần cửa nhà, chắc hẳn là anh em của hắn ta cùng đến giương oai giễu võ gây sự.

Cô út nào có giỏi mấy chuyện cãi nhau, ngồi ở trong phòng đau khổ khóc, nhưng bà nội Mạnh thì có nhà. Bà nội Mạnh cầm chày cán bột đi ra, mặt mày hung dữ: “Tiểu Trịnh, mày tới rồi hả?… Đến đây mà không vào thăm tao là thế nào?”

Trịnh Thiết Quân vừa nhìn thấy bà nội Mạnh, thoắt cái lúng túng, giả lả nói: “Mẹ…”

Bà nội mạnh cực kỳ đanh đá gay gắt, ánh mắt lạnh băng: “Mày còn biết đường gọi tao là mẹ cơ đấy?”

“Vậy tao hỏi mày, hôm nay xảy ra chuyện gì mà để đến nông nỗi con gái tao phải chạy về nhà tao?!”

“Mày có đối xử với nó tốt không hả? Mày mà đối xử tốt với nó thì có khi nào đang yên đang lành nó chạy về đây?!”

“Mọi người trong nhà chúng tao đều là người đàng hoàng tử tế biết phải trái! Con gái út nhà chúng tao là đứa xinh đẹp nhất trong bốn đứa con gái, ấy vậy mà nó gả cho mày mới hơn một năm thôi, giờ nó đã ra cái giống gì rồi? Chính mồm mày nói mày không bắt nạt hà hiếp nó? Mày tưởng cả nhà chúng tao đều mù cả hết hả?… Hai năm này mày tác quai tác quái vênh vang không coi ai ra gì nữa rồi đấy!!!”

Con gái yếu đuối nhu nhược nhưng bà nội Mạnh thì vô cùng mạnh mẽ dữ dội, tính tình nóng nảy, giọng cực vang, nói như nã súng khiến chồng cô út thủng lỗ chỗ.

Bà nội Mạnh ở trong nhà đóng cửa phòng, đến là ghét đứa con gái chẳng được tích sự gì, chẳng hề biết đấu tranh. Nhưng như thế cũng không có nghĩa là bà cho phép mấy gã đàn ông bên nhà chồng giở trò ngang ngược ngông cuồng trước mắt bà. Cái nhà này, suốt mấy chục năm nay đều một tay bà nội lo liệu chèo chống, nuôi dưỡng năm đứa con trai con gái rồi cả thằng cháu nội. Là người chủ gia đình, bà nội nói chuyện sang sảng sang sảng, làm việc dứt khoát nhanh nhẹn, mạnh mẽ dữ dội, hoàn toàn chẳng sợ việc cóc gì.

Trịnh Thiết Quân dấm dứ ở cổng nhà, nói không nên lời, lí nha lí nhí, mặt với ngực đỏ bừng bừng, dẫn các anh em xông vào cửa, tính cưỡng ép bắt người đi.

Phụ nữ đã gả đi rồi, chính là người của chồng, do nhà chồng định đoạt số phận, muốn thế nào thì phải thế ấy.

Mạnh Tiểu Bắc ở bên trong phòng, theo bản năng bèn ôm lấy cô út, không cho chồng cô út bắt người. Thiếu Đường trầm lặng đứng bên nhìn, đột nhiên bước lên phía trước, chặn đứng lũ người kia: “Muốn nói gì thì ra ngoài nói, đừng có cãi nhau trong nhà, động tay động chân.”

Hai người đàn ông mặt đối mặt, đối địch nhau.

Chồng cô út bực bội: “Mày là thằng nào?”

Thiếu Đường nhìn thẳng đối phương, thẳng thắn dứt khoát nói: “Tôi là con trai bà nội Mạnh, Mạnh Kiến Cúc là em gái tôi, đây là nhà của chúng tôi, anh ra ngoài nói chuyện.”

Vốn dĩ tính tình cô út Tiểu Bắc dịu dàng mềm mỏng, tính cách yếu đuối, giống như bèo dạt mây trôi, không có chủ kiến, dẫu có gặp chuyện cũng chỉ biết đau khổ khóc lóc. Trước đây yêu nhầm người, về sau lại gả nhầm người, nhưng con cũng đã sinh rồi, chẳng khác nào không còn đường lui. Càng là người nhu nhược đớn hèn, thì càng chẳng thể trông cậy vào việc họ có thể mạnh mẽ dữ dội đấu tranh, thay đổi vận mệnh trong hôn nhân, một bước sai thì ngàn bước sau đều sai! Con đường đời trước mặt dường như càng lúc càng tù túng khốn đốn, càng đi càng mất phương hướng, vô vọng khôn cùng.

Hôm nay nếu như Mạnh Kiến Dân ở đây, xảy ra chuyện em gái mình bị chồng ức hiếp, cãi nhau ầm ĩ trong nhà mẹ đẻ, người làm anh cả nhất định sẽ ra mặt vì em ruột.

Song Mạnh Kiến Dân không ở đây, trong nhà này đàn ông con trai có thể ra mặt chỉ có Thiếu Đường.

Nhà họ Mạnh trên có hai ông bà, dưới có phụ nữ và trẻ em, chẳng còn người đàn ông nào khác. Một mình Thiếu Đường chặn ở cửa ngăn cản ba người đàn ông, trấn giữ căn nhà.

Trịnh Thiết Quân đột nhiên nhìn thấy Hạ Thiếu Đường, đánh giá kỹ càng một lúc lâu, bỗng nhiên như ngộ ra điều gì đó, chỉ tay vào hai người trong phòng, mày chính là thằng con nuôi của bà đúng không?

Chính mày! Ngon quá ha, trước khi Mạnh Kiến Cúc gả cho tao, mày với cô ta tòm tem làm bậy, chính là mày! Cô ta lấy tao rồi mà hai đứa mày vẫn không chấm dứt, mắt đi mày lại, ăn chả ăn nem. Hóa ra hôm nay cô ta chạy về nhà mẹ đẻ chính là tới tìm thằng chó mày!

Thiếu Đường sửng sốt, lồng ngực hơi phập phồng, mặt lạnh như tiền nhìn đối phương: “Anh nói bậy bạ gì đấy?!”

Cô út đỏ bừng mặt, cãi lại: “Tiểu Trịnh, anh đừng có nói vớ vẩn, rõ ràng là anh ở bên ngoài… Tôi không muốn nói trắng ra với mẹ tôi, là anh ở bên ngoài có…”

Hai vợ chồng cứ mà bắt đầu cãi nhau là như thể tình cảm trước đây hóa thành hư không, chẳng thèm đếm xỉa tới tình xưa nghĩa cũ. Trịnh Thiết Quân mất hết mặt mũi, đôi mắt vằn vệt tơ máu, không nói nên lời trước mặt mẹ vợ, bắt đầu làm bậy làm bạ, quậy phá trả đũa. Bọn mày đi mà hỏi Mạnh Kiến Cúc coi, xem có phải cô ta đã gả cho tao rồi mà không chịu an phận, trong lòng vẫn tơ tưởng nhung nhớ người khác, chính là cái thằng họ Hạ nhà mày! Cả nhà chúng mày có dám nói mày với cô ta hoàn toàn trong sạch không hử? Cớ gì mà tới tận hai mươi chín tuổi rồi mà cô ta hẵng còn chưa gả đi? Nhà bọn mày nói điêu nói toa, tìm cách lươn lẹo dối trá, chọc ông đây!… Lúc đầu ông đồng ý cưới cô ta chỉ bởi ông thông cảm, thương hại cô ta mà thôi!!!

Những lời này quả thật khó nghe vô cùng.

Thiếu Đường không thể kiềm chế cơn nóng giận, lồng ngực phập phồng căng tức làm bung mở hai cúc áo sơ mi trên cùng.

Đàn ông đều ghét bị cắm sừng, loại đàn ông chưa từng nhìn thấy trẻ con như chồng cô út, chưa chi đã chủ động đội lên mình cái nón xanh vô hình. (154)

154. Nón xanh: 绿帽子: ý chỉ bị cắm sừng.

Thiếu Đường cởi cúc tay áo, mặt lạnh băng trầm giọng hỏi: “Anh nói xong chưa?”

“Tôi và vợ anh không có bất cứ quan hệ gì, cô ấy chưa từng yêu tôi, tôi cũng chưa từng yêu cô ấy, anh đừng có vu oan giá họa. Đi, tôi với anh ra ngoài nói chuyện.”

Mạnh Tiểu Bắc đột nhiên cộc cằn nói: “Chú, chú nói như vậy quá đáng quá.”

Trong nhà này, không chỉ có mỗi Hạ Thiếu Đường là đàn ông.

Không ai ngờ Mạnh Tiểu Bắc sẽ lộ diện. Mọi người trong nhà hẵng chỉ coi cậu là một đứa cháu mà thôi, nhưng bản thân Mạnh Tiểu Bắc đã mười tám tuổi rồi, là một người đàn ông trưởng thành.

Mạnh Tiểu Bắc mau mắn bước đến, nắm lấy cổ tay Thiếu Đường, siết thật chặt.

Hai người vai kề vai, nắm chặt tay nhau, toát lên vẻ quật cường đối địch, từ vẻ mặt cho tới mặt mày đều khá giống nhau.

Đôi mắt Mạnh Tiểu Bắc khá nhỏ, ánh mắt có thần, không hề nhút nhát sợ hãi, vênh cằm nói: “Từ trước tới nay Thiếu Đường và cô út không hề có bất cứ quan hệ gì, chẳng có gì với nhau. Dẫu quá khứ hay hiện tại hay tương lai đi chăng nữa, cháu có thể cam đoan với chú hai người này không bao giờ đến bên nhau được! Nên là chú cũng đừng có nói bừa, đừng sỉ nhục cô út cháu, vầy cũng khác nào chú tự bôi gio trát trấu lên mặt mình đâu!”

Giọng nói của Mạnh Tiểu Bắc bướng bỉnh ngang ngược: “Thiếu Đường là người của cháu, hai chúng cháu vẫn luôn sống rất tốt, trước giờ đều ở bên nhau. Hôm nay đến nhà bà nội là Thiếu Đường đi cùng cháu chứ không phải đến để thăm ai khác. Cháu nói rõ ràng với chú, Thiếu Đường hoàn toàn trong sạch… Các chú đừng có miệt thị ăn hiếp người của cháu, dẫu có mắng chửi một một chữ một từ cũng không được!”

Thiếu Đường sửng sốt, liếc mắt nhìn sâu bảo bối của mình. Bắc Bắc điên rồi sao, ấy vậy mà dám nói ra ba chữ nặng trình trịch “ở bên nhau.”

Mạnh Tiểu Bắc nói mấy câu này, lời nói thẳng thắn rõ ràng, chính là lời thông báo với mọi người.

Hai tay đàn ông phía sau chồng cô út nhao nhao ầm ĩ, xắn tay áo vây chặt Thiếu Đường, tính đánh nhau với gã “gian phu”.

Ông bà nội Mạnh Tiểu Bắc cũng chưa kịp cẩn thận ngẫm nghĩ, không nhìn ra được ý nghĩa sâu xa trong câu nói cảm động của Mạnh Tiểu Bắc nên gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, từ trước tới nay Thiệu Đượng đều dính với Bặc Bặc, hai chúng nó ở bên nhau, nào có quan hệ với ai khác!!!”

Cô út lau nước mắt trên mặt, thoáng giật mình, ngón tay phù thũng như củ cải run run.

Cô giương mắt nhìn về Tiểu Bắc và Thiếu Đường, bỗng ngơ ngẩn đờ đẫn, đột nhiên như vỡ ra điều gì đó, khuôn mặt càng trắng bệch.



Lúc ấy trong phòng tình hình vô cùng hỗn loạn. Ông nội tức giận tới run cầm cập, bà nội sắp lên cơn cao huyết áp tới nơi, điên tiết cầm ngay lấy chày cán bột đập lên đầu thằng con rể.

Giữa lúc đánh chửi nhau, chồng cô út không chịu nhường nhịn ngừng tay, dữ dội tiến lên đẩy Mạnh Kiến Cúc một cái!

Mạnh Kiến Cúc gầy yếu mong manh, lảo đảo lùi ra đằng sau, đằng lưng đập mạnh vào góc bàn! Lúc đó, nom mặt cô út trắng như tờ giấy, chậm chậm ngã sấp xuống, ngồi bệt dưới đất không đứng nổi dậy, đau đớn vật vã ôm bụng. Mạnh Tiểu Bắc đỡ lấy cô út từ phía sau, nâng phần xương sườn, cuống quýt gào lên: “Cô út, cô sao vậy? Cô đập vào đâu vậy!”

Mạnh Kiến Cúc vốn dĩ yếu rơi yếu rớt, từ nhỏ đã suy nhược mắc đến là lắm bệnh, trên trán mồ hôi vã ra như tắm, vẻ mặt đau đớn khổ sở khiến người khác sợ hãi.

Một tay Thiếu Đường chặn Trịnh Thiết Quân, không thể kìm nổi cơn giận: “Anh có phải đàn ông không vậy? Sao anh đánh vợ mình?!”

Thật sự chồng cô út cũng không muốn đánh vợ, sao mà có thể động tay động chân trước mặt mẹ vợ cơ chứ! Chỉ có điều hắn ta là kiểu người thô lỗ, đẩy một cái thôi là đã mạnh lắm rồi. Hơn nữa một khi đàn ông đã động tay, thì lực cực mạnh, sức lực giữa nam nữ khác xa nhau, đàn ông chỉ mới hơi ra sức thôi cũng đã có thể gây ra thương tổn không thể cứu vãn cho đối phương.

Sắc mặt cô út đã trở nên bất thường, đầu ngật về phía sau, đau đớn quá độ nên ngất lịm đi.

Bà nội sợ hãi vội dùng cách thức thô sơ, ra sức ấn huyệt nhân trung ở giữa mũi và miệng.

Mạnh Tiểu Bắc nôn nóng tới độ thét lên: “Thiếu Đường Thiếu Đường!!!… Làm sao bây giờ!”

Thiếu Đường đẩy hết đám đông hỗn loạn ra, đỡ lấy bà nội. Phương pháp thô sơ cổ xưa đã không còn hữu dụng, bóp véo cũng không tỉnh, Thiếu Đường bình tĩnh nói: “Chắc chắn có vấn đề rồi, để con đưa ngay tới bệnh viện.”

Thiếu Đường không để ý tới mấy người muốn ẩu đả đánh nhau kia, đỡ lấy cô út, bế ngang lên, nhanh chóng chạy xuống lầu.

Chồng cô út vừa mới nhìn thấy Thiếu Đường không nói không rằng bế Mạnh Kiến Cúc chạy xuống, vẻ mặt thoát biến, đỏ bừng bừng. Đàn ông lòng dạ hẹp hòi, ghen tuông mù quáng, dễ đánh mất lý trí trong chớp mắt.

Mạnh Tiểu Bắc cũng đuổi theo xuống dưới. Hai năm trước, từ hồi cậu quậy một trận tơi bời đó, khiến cô út mất mặt xấu hổ phải tủi thân rời nhà, rồi chẳng bao lâu sau đó hối hả lấy chồng, Mạnh Tiểu Bắc vẫn luôn nặng lòng, áy náy nhưng ngại không dám nói ra. Cô út của cậu lấy chồng sao mà tệ tới thế, hôn nhân buồn bực ấm ức, cơ thể ra tới nông nỗi này. Mạnh Tiểu Bắc là một thằng con trai, cũng chẳng biết nói mấy lời thân mật ngọt ngào với cô út, còn chuyện bảo cậu cúi đầu nhận lỗi thì thôi khỏi phải hy vọng… Mà cậu cũng không thể nào “nhường” Thiếu Đường cho bất kỳ ai khác.

Trong tình cảm, cậu quyết không nhún nhường, cậu không hề hối hận đã “giành lấy” Thiếu Đường.

Mạnh Tiểu Bắc vừa chạy theo vừa giúp cha nhỏ ôm hai chân cô út, tiến bước thật nhanh kéo mở cửa xe, đưa cô út ngồi vào chỗ sau.

Vành mắt bà nội Mạnh đỏ rực, cũng đuổi theo xuống dưới lầu, nhìn thấy Thiếu Đường bế đứa con út nhà mình ngồi vào phía ghế sau, trong lòng không kìm được mà trào lên suy nghĩ: Nếu như lúc đầu có thể gả cô út cho một người như Thiếu Đường thì làm sao có thể rơi vào hoàn cảnh đáng thương thảm hại như ngày hôm nay? Đàn bà con gái mà chọn sai người, chẳng thà ở vậy không lập gia đình còn hơn, ở nhà tới già.

Nào có ai nghĩ tới, Thiếu Đường vừa mới đặt cô út xuống chỗ ngồi phía sau, đúng lúc định quay người lên chỗ ghế lái thì phía sau có người rút dao muốn sống chết với anh.

Cú đầu tiên chồng cô út đánh Thiếu Đường bị anh bắt được, nắm chặt, cổ tay hắn ta bị nắm tới mức mất hết sức lực buông xuống, sau đó ngã nhào ra phía đuôi xe. Xung quanh quá đông người, hết sức hỗn loạn, sau gáy Thiếu Đường cũng làm gì có mắt, hoàn toàn không nhìn thấy, cũng chẳng ngờ có người dám giở trò với mình, bổ dao từ phía dưới đâm tới hông anh.

Mạnh Tiểu Bắc quay đầu lại: “A!!!”

Hai anh em phía sau Trịnh Thiết Quân vừa nhìn đã biết là mấy gã đàn ông vô công rồi nghề tầm hơn hai mươi tuổi đến từ vùng ngoại thành, lông ba lông bông, vừa hung ác lại vừa đánh đấm liều lĩnh chẳng biết điểm dừng. Một gã bật con dao gấp sáng loáng trong sắc trời tăm tối mờ mịt, đâm vào phía sau Thiếu Đường.

Mạnh Tiểu Bắc gào lên một tiếng: “Thiếu Đường!… A!!!”

Cùng lúc ấy Thiếu Đường xoay người, bàng hoàng hết hồn.

Mạnh Tiểu Bắc gầm lên nhào đến, đẩy mạnh cánh tay đối phương, điên cuồng đoạt lấy con dao, ngón tay cứa toác trên lưỡi dao.

Trong khoảnh khắc Thiếu Đường quay lại, loáng thấy ánh sáng lóe lên từ lưỡi dao đang đâm đến eo mình, anh phản ứng cực nhanh, ngay lập tức né được vết đâm trí mạng. Lưỡi dao rất dài, đầu dao nhọn hoắt, nếu bị đâm trúng nhất định sẽ xuyên thấu nội tạng. Lưỡi dao bị Mạnh Tiểu Bắc nắm chặt lệch khỏi mục tiêu, chọc thủng áo sơ mi Thiếu Đường, sượt qua làn da bên hông anh. Lúc máu chảy ra, đôi mắt Thiếu Đường như bị nhuốm một màu đỏ rực, chỉ còn nhìn thấy máu tươi trên hai tay bảo bối của mình.

Thiếu Đường đập một nhát vào cổ tay khiến đối phương đánh rơi con dao, đá một cú khiến gã đàn ông ngất ngư vất vưởng kia hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng, choáng váng ngã nhào xuống đất.

Bà nội nhìn thấy máu của thằng cháu nhà mình, đau đớn thê thiết khóc dữ dội. Bà con hàng xóm chạy hết xuống giúp đỡ.

Áo phần lưng Thiếu Đường đỏ thẫm, mặt anh lạnh căm căm, giọng nói lạnh ngắt, biểu cảm như sắp cuồng điên. Thiếu Đường ôm chặt Mạnh Tiểu Bắc, nắm lấy cổ tay phải của cậu, gầm lên “Bắc Bắc.”

Mạnh Tiểu Bắc cũng sửng sốt kinh hoàng, hai bàn tay duỗi ra, lúc đó hoàn toàn chẳng hề cảm thấy đau đớn chút nào. Từ trước tới giờ, cậu chưa từng nhìn thấy nhiều máu như vậy.

Trong khoảnh khắc đoạt lấy con dao kia, cậu không hề do dự một chút nào, mọi thứ chỉ diễn ra trong nửa giây đồng hồ. Cậu là người thuận tay phải, bởi vậy trong tình huống nguy cấp nhất chắc chắn cậu sẽ dùng tay phải đánh người đoạt dao. Mà lúc đó, cậu cũng chẳng hề chần chừ nghĩ đến chuyện phải đổi thành tay trái, chẳng biết đường suy tính dùng tay nào để đỡ tổn thương hơn, chỉ nghĩ nếu con dao kia mà đâm tới, thì người bị đâm sẽ là Thiếu Đường của cậu!

Hôm nay, trước mặt ông bà nội, Mạnh Tiểu Bắc đã bộc bạch cõi lòng, đó là một phút bồng bột kích động, nhưng cũng chính là nỗi lòng cậu chôn chặt trong lòng suốt những năm qua, là lời cậu muốn được nói ra, thông báo với người nhà. Giờ đây, cậu đã mười tám tuổi, đã trưởng thành, có người trong lòng, tình cảm ổn định, thi cử thành công, hai người lại đã có nhà, con đường tương lai thênh thang sáng sủa, chẳng bấy lâu nữa là tới phút giây đoàn tụ. Cậu muốn công khai, muốn tất cả mọi người đều biết cậu và Thiếu Đường chính là một đôi, chẳng dính dáng tới bất kỳ người nào hết, cũng đừng có ai tơ tưởng thương nhớ tới cha nhỏ của cậu nữa!

Với tính cách của Mạnh Tiểu Bắc, cậu không sợ bất kỳ điều gì, cũng chẳng bận tâm đoái hoài tới những gièm pha, thậm chí cậu có thể tự tin phóng khoáng đối mặt với áp lực từ những ánh mắt dòm ngó từ xã hội, cố gắng lờ đi coi như không thấy. Cái nhìn của mọi người, dư luận xã hội, những thứ này lúc nào chẳng có, áp lực và những định kiến khuôn mẫu đều là do chính bản thân tự làm khổ mình mà thôi, Mạnh Tiểu Bắc mặc kệ hết thảy. Cậu không hề đắn đo suy nghĩ xem người nhà có thể ngay lập tức tiếp nhận được tình cảm của cậu hay không, lúc đó cậu cũng chẳng hiểu ý nghĩa của chuyện “công khai” này. Tình yêu của cậu đã đạt tới mức trở thành một thứ khiến tâm hồn hạnh phúc sung sướng, tình cảm tuôn trào không thể khống chế, muốn được bộc bạch, bày tỏ ra ngoài, muốn hai linh hồn quyện hòa thành một, an ổn bình yên.

Trên tay Mạnh Tiểu Bắc toàn là máu, mười ngón tay đều có vết dao, nhưng trước mắt cậu lại là bầu trời tình cảm trong veo xanh thăm thẳm, tự do tự tại, vỗ cánh liệng bay về phía chân trời xa vời vợi. Lúc này, dường như cậu đứng ở một thế giới khác, từ trên nhìn xuống đám người tầm thường trên thế gian, muốn cất cao giọng nói: cậu đã có người yêu rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.