Mười Năm

Chương 67: Chương 67: Vào kinh đi thi




Sau Tết Âm lịch một thời gian ngắn, bắt đầu đi học lại, Mạnh Tiểu Bắc xin nhà trường cho nghỉ bốn ngày, đeo giá vẽ và cặp sách gồm tất thảy bút vẽ và dụng cụ dự thi, trang bị đơn giản nhẹ nhàng. Như những thi sinh vào kinh đi thi thời cổ đại, cậu vẫy tay tạm biệt cha mẹ cô bác trong khu tập thể, một mình lên Bắc Kinh thi.

Kỳ thi của Mạnh Tiểu Kinh diễn ra sau Tiểu Bắc mấy ngày. Tiểu Kinh cũng phải đến Học viện Hý kịch Trung ương phỏng vấn, quyết định vận mệnh cả đời.

Vì thằng cháu quý tử của mình mà bà nội Mạnh Tiểu Bắc làm cả bàn ăn thịnh soạn phong phú, mở tiệc trước khi Tiểu Bắc đi thi, gồm bốn viên thịt viên chiên to cùng cá chép vượt vũ môn. Mạnh Tiểu Bắc vừa tiến vào cửa nhà bà nội thì y như cá gặp nước, phóng khoáng phong lưu, nhiệt tình niềm nở chào hỏi với từng tốp từng tốp cô bác hàng xóm láng giềng qua thăm hỏi, giống như mình là chủ nhà vậy. Nói gì thì gì, đây cũng là nơi cậu đã sống mười năm đó!

Các cô bác cười nói: “Mạnh Tiểu Bắc cháu đã về rồi thật rồi, cả ngày bà nội cháu nhắc đến cháu, nhớ cháu đến không chịu nổi!… Bà nội cháu nuôi cháu từ thuở cháu còn nhỏ xíu nô đùa nghịch ngợm chạy nhảy trong nhà, con cháu khôn lớn trưởng thành sẽ vỗ cánh bay đi, trong nhà đột nhiên buồn bã trống vắng, yên tĩnh hiu quạnh, bà cháu sao mà chịu cho thấu.”

Mạnh Tiểu Bắc xúc động nói: “Cháu cũng nhớ bà nội mà.”

Bà nội hỏi: “Mi thì nhớ bà gì hử?”

Mạnh Tiểu Bắc mất nết nói: “Bánh bao này, bánh hấp này!… Chân giò nè!… Rồi còn sủi cảo nhân rau hẹ và nghêu nữa chứ! Hahaha!”

Mạnh Tiểu Bắc cười vô tư ngả ngớn, trước mặt người thân cậu vẫn mãi chỉ là một đứa trẻ, ngây ngô đơn thuần.

Bà nội Mạnh xoa đầu Mạnh Tiểu Bắc: “Mi thi vẽ ha, đừng có căng thẳng! Kết quả có như thế nào thì nội vẫn yêu nhất mi.”

Mạnh Tiểu Bắc gật đầu: “Cháu biết ạ.”

Trên bàn cơm, bà nội Mạnh khẽ hỏi: “Kịnh Kịnh cũng thi ha?… Nó thi Học viện Hý kịch Trung ương hả? Chính là Học viện ở Bắc Kinh mình đó ha?”

Nhắc tới thằng em mình, Mạnh Tiểu Bắc cũng rất khâm phục chí khí Tiểu Kinh: “Suốt một năm ròng, Mạnh Tiểu Kinh ở trong nhà hát kịch Tây An diễn vai phụ đó ạ, nó đã có kinh nghiệm diễn trên sân khấu, cũng có người dẫn dắt nữa, chuẩn bị cho kỳ thi này rất lâu rồi… Mấy lời kịch tiểu phẩm của nó, đến cả cháu cũng thuộc làu làu!”

Bà nội Mạnh rũ mắt không nói không rằng: “… À.”

Bà nội Mạnh tự lẩm bẩm: “Hý kịch Trung ương? Thằng ấy mà cũng thi nổi Hý kịch Trung ương ấy hả?! Tao chẳng tin nó thi đậu được.”

Cô cả khuyên: “Thôi mẹ kệ đi, chỉ cần Bắc Bắc nhà mình thi đậu là mừng rồi.”

Bà nội Mạnh không đồng ý nói: “Cái giới giải trí ấy, diễn viên chúng nó là loại người gì? Cái con đường đó chẳng ra làm sao, phù phiếm hư vinh, chúng ta là những người bình thường gia đình phổ thông, không ham hố gì mấy cái thứ không đứng đắn đàng hoàng đó, đây là con đường sai lầm, tao nhìn mà ghét, chướng mắt lắm, mà nó nhất định muốn đi đường này, khuyên cũng nào bỏ vào tai!”

Lòng dạ bà nội Mạnh chính là như vậy, Bặc Bặc của bà không thể thua kém cái thằng nhóc Kịnh Kịnh được. Bặc Bặc là thằng quý tử, viên ngọc đẹp đẽ quý giá trong tim bà, bà thiên vị yêu quý, từng ấy năm vẫn chưa hề mai một đổi thay, nước chảy đá mòn. Con người ấy à, một khi đã nảy sinh sự thiên vị, thì thái độ, cách nhìn nhận đối với hai thằng cháu sẽ càng ngày càng ngày càng giống như hai thấu kính nhìn từ hai góc độ hoàn toàn khác nhau. Đối với Tiểu Bắc thì cái gì cũng đẹp cũng tốt, còn đối với Tiểu Kinh thì nhìn gì cũng chẳng thấy ưng mắt. Mà khi đó bà nội Mạnh hẵng còn chưa biết Mạnh Tiểu Kinh còn có bạn gái là con nhà giàu có quyền thế đâu đó!

Cái vẻ ngoài tuấn tú ưu việt của Mạnh Tiểu Kinh, xét theo di truyền thì ắt hẳn là được thừa hưởng từ ông bà nội. Khi còn trẻ, ông nội Mạnh ở khu Đức Chiêm, Thanh Đảo làm trong công ty dệt vải, mặc tây trang giày da đi làm, là nhóm công nhân viên chức đầu tiên của doanh nghiệp do nước ngoài đầu tư thời dân quốc, cực kỳ thời thượng hào hoa, đẹp trai tuấn tú. Năm ấy, khi bà nội Mạnh gả đi, có chụp ảnh ở cửa hàng áo cưới, chính là mỹ nữ Sơn Đông mười tám tuổi đẹp như hoa, nhanh nhẹn tháo vát, thông minh khéo tay, không chỉ vậy còn giỏi thêu thùa.

Bà nội Mạnh không phải là người phụ nữ nội trợ thường thường. Những năm nay ở Bắc Kinh, bà vẫn luôn nhận đơn hàng thêu thủ công từ nước ngoài kiếm tiền. Trong nhà máy bông sợi số 2 của quốc gia có một đám phụ nữ chuyên thêu thùa kiểu cũ, tất cả các sản phẩm bọn họ thêu đều để xuất khẩu, hàng thủ công rất được thương nhân nước ngoài ưa chuộng. Năng khiếu bẩm sinh này, như mưa dầm thấm đất ngấm vào Mạnh Tiểu Bắc từ khi còn nhỏ, di truyền cho cậu.

Giờ bà nội Mạnh tuổi cao, mắt kém, không thể thêu tranh to, chỉ đành thêu vỏ gối và rèm phủ ti vi cho đám con gái! Người già đa sầu đa cảm, trong lòng chỉ lo lắng cho tương lai thằng cháu đích tôn, ấy nhưng từ trước tới nay bà lại chẳng bao giờ tỏ tường rằng trong nhà này, người có vẻ ngoài giống bà và ông nội nhất chính là thằng cháu thứ mà bà chẳng thương chẳng yêu, Mạnh Tiểu Kinh.

Năm đó, con gái cô cả cũng sắp vào lớp 10, còn thằng con nhà cô hai sắp phải thi lên cấp hai.

Cô hai bảo: “Thằng cu chết dẫm nhà em mà học tập giỏi giang được như Nhất Chi Hoa (153) nhà mình thì em việc gì phải lo nghĩ buồn phiền tới vậy?”

153. Nhất Chi Hoa: nếu dùng cho phụ nữ/ con gái, Nhất Chi Hoa được dùng với nghĩa chỉ người con gái vừa đẹp vừa tài năng, nói chung mọi mặt đều tốt. Đa phần sẽ xài với nghĩa ngoại hình đẹp hơn.

“Nhất Chi Hoa” là chỉ đứa cháu gái duy nhất nhà họ Mạnh, con gái của cô cả, từ hồi tiểu học đã là học sinh ưu tú xuất sắc, đeo kính cận hơn 6 đi ốp, học cực giỏi thi thành thần, vào cấp hai vẫn luôn giữ vững thành tích nằm trong top 3 toàn trường, cô bé có ý định thi từ trường trung học 80 tới trường trung học số 4 Bắc Kinh!

Cô cả nói: “Thằng cu Uông Lỗi nhà em cũng cừ lắm mà, đàn ông con trai không cần quá ép uổng chuyện học hành, thành tích cao hay thấp vài điểm cũng đừng khắt khe quá. Em coi Mạnh Tiểu Bắc nhà mình đó!”

Cô hai bĩu môi: “Nhưng mà Uông Lỗi nó đâu có biết vẽ! Nó thì biết cái gì?… Nó giống hệt thằng cha nó, chỉ biết mỗi ăn với ăn!!!”

Nhà cô hai ở chỗ giao giữa quận Đông Thành và Triều Dương. Hai vợ chồng suy tính chán, chê trường khu Triều Dương kém, định bụng cho thằng con thi vào trường trung học Đông Thành. Đến Đông Thành thì sẽ thuộc thành phần học bổ sung, phải đi cửa sau, móc nối quan hệ, còn phải nộp phí tài trợ.

Cô hai nói: “Giờ phí tài trợ của trường trung học bao nhiêu chị có biết không?… Ba trăm!”

“Mấy năm trước Mạnh Tiểu Bắc học ở Bắc Kinh, em còn nhớ rõ phí học bổ sung có năm, sáu mươi đồng. Thế mà mới vài năm đã tăng lên tới ba trăm rồi.”

Cô cả nhớ lâu, miệng lưỡi sắc bén: “Thế em nghĩ trường học không cải cách mở cửa đó? Trường học nào giờ chẳng đề giá cao, đó là trường trung học trọng điểm, trường đó muốn thu của em bao nhiêu em phải nộp bấy nhiêu. Với cả năm nay, cái gì mà chẳng tăng giá? Trước đây năm xu đã được một đống cà chua, giờ ấy hả, còn đâu ra giá năm xu, mùa đông cà chua ba đồng có được nửa kí lô, trứng gà thì từ một đồng rưỡi đã vọt lên hai đồng tám, cải trắng trữ đông thì đã lên ba hào nửa kí lô từ lâu rồi! Giá cả tăng vọt, người lời nhất chính là mấy tay buôn, chứ dân thường như mình thì đành chịu chứ biết sao!”

“Nhà em tích bột mì với dầu đúng không? Chị nói cho em biết, cái gì cũng phải tích trữ dần đi!”

“Diêm cũng sắp lên giá rồi, cái gì rồi cũng sẽ tăng thôi, mới hôm qua chị mua năm mươi hộp diêm trữ trong nhà!”

Hai chị em vừa nói vừa cười, trong một năm vừa qua, cuộc sống của người dân Bắc Kinh chính là chạy đua theo sự tăng vọt của giá cả hàng hóa, thi nhau ra sức tích trữ đồ dùng thực phẩm hàng hóa.

Trường học ở quận Đông Thành phải làm rõ nhiều thủ tục. Nơi đây quản lý rất nghiêm, bắt cha mẹ học sinh phải làm rất nhiều giấy tờ chứng nhận, lên văn phòng huyện làm giấy chứng nhận cư trú, giấy khai sinh của con em, khai quan hệ họ hàng, bằng tiểu học, giấy chứng nhận làm việc… Chồng cô hai trong đơn vị bị cho nghỉ dài hạn, hay nói cách khác bị tinh giản biên chế, tự mình lái xe buôn bán nhỏ, bởi vậy giờ không khai được chứng nhận làm việc! Thế nên chuyện chạy trường cho thằng con bị đứt đoạn giữa chừng. Theo quảng cáo dán ở cột điện ven đường, chồng cô hai tính chạy tới công viên Nguyệt Đàn, mua một cái con dấu giả 10 đồng, làm giấy tờ giả.

Thời ấy, công viên Nguyện Đàn là nơi buôn bán tem cực kỳ nổi tiếng. Đây là nơi giao dịch sưu tập tem của toàn Bắc Kinh, làm ăn buôn bán phi pháp, cắm chốt nằm vùng khắp nơi trong công viên mở sạp, rất nhiều người quanh năm suốt tháng chầu chực chờ hàng xuất hàng. Mấy tay buôn lậu tem này, đã từng thét giá con tem Khỉ đầu tiên của năm 80 lên tới hơn ba trăm đồng.

Trong công viên Nguyệt Đàn, nghe đâu có đám người nào đó tụ tập bán con dấu giả để khai giấy tờ giả.

Ngày đó chồng cô hai nóng lên, bí quá hóa liều, lén lén lút lút ghé nơi bán dấu giả hỏi giá, đọc tên đơn vị rồi đưa cho đối phương 5 đồng phí.

Cuối cùng cũng chính hôm đó, xe cảnh sát hú hét tuýt còi ầm ĩ, xộc vào công viên Nguyệt Đàn. Mấy tay bịp bợm buôn tem và làm dấu má giả lập tức giải tản, cả công viên tháo chạy, nhốn nháo hỗn loạn! Cảnh sát cầm dùi cui gào thét, từ khắp xung quanh bao vây truy đuổi bọn họ!

Chồng cô hai sợ tới mức trèo tường trốn, lúc ngã xuống đất quần rách một mảng, thậm chí còn quăng luôn mất tiêu một chiếc giày đen.

Chồng cô hai nấp ở phía sau cái cây, len lén ngó thấy cảnh sát bắt năm sáu tay khả nghi buôn bán con dấu giả cùng với người mua giấy tờ giả, tất cả đều bắt đi tạm giam hết.

Chồng cô hai lượn một vòng, trèo tường ngược lại, lượm giày không dây về, hẵng còn tiếc rẻ lụi cụi tìm kiếm trong rừng cây nhỏ. Thế nhưng buồn cái là không có nhặt lại được năm đồng, tiền bất chính đó đã bị cảnh sát tịch thu từ lâu rồi, thế là mất cả chì lẫn chài, chẳng được gì còn đi toi 5 đồng tiền! …

Giờ đây xã hội bắt đầu coi trọng bằng cấp trở lại. Áp lực thi cử lên lớp mỗi năm một nặng thêm, không chỉ đè xuống bả vai yếu ớt của những mầm non đất nước mà còn phụ huynh học sinh, những người đang lo lắng đến thắt ruột thắt gan, vỡ nát tim gan cho con em mình. Đặc biệt là những phụ huynh của con cái cuối cấp, đôn đáo chạy theo con cái, vất vả tới tróc thịt tróc da.

Cô hai cười hớn hở kể lại chuyện vụn vặt hôm đó, cuối cùng thật lòng cảm thán: “Thằng nhóc Mạnh Tiểu Bắc nhà mình đúng là cừ thật, tự lập, xông xáo, dám nghĩ dám làm. Chẳng cần người nhà phải tốn tiền đi cửa sau, thậm chí cũng chẳng cần cha nuôi dữ dằn giúp chạy hộ khẩu Bắc Kinh. Nó tự mình đeo cặp sách, ngồi xe lửa lên đây, gọi điện thoại đăng ký dự thi, cứ thế hai bàn tay trắng đến tham gia thi.”

“Chẳng phải nói tới chuyện khác, riêng chuyện này thôi thằng nhóc Mạnh Tiểu Bắc đã hơn đứt thằng con một nhà em!”

Chạng vạng nơi thủ đô, đèn hoa mới rạng, Mạnh Tiểu Bắc và Thiếu Đường hẹn gặp nhau ở Kiến Quốc Môn. Bắc Kinh thay đổi quá nhanh, suýt nữa thì Mạnh Tiểu Bắc đã lạc đường.

Thiếu Đường lái xe đưa Tiểu Bắc đi theo đường vành đai 3 phía Nam. Cầu vượt gần Kiến Quốc Môn đan cài giao nhau phức tạp, mặt đường rộng rãi thoáng đãng, trên mặt đất bằng phẳng sừng sững hiện lên tòa khách sạn nước ngoài đồ sộ, hiện đại đầy khí thế, hình như có tên gọi là “Khách sạn Khải Lai”, chính là kiểu kiến trúc tiêu biểu quanh Kiến Quốc Môn khi đó. Radar phòng không của tòa nhà lấp lóe, phát ra những tia sáng đỏ rực trong trời đêm. Ngành thương mại dịch vụ phát triển, công nhân viên chức nhà nước đã không còn được ưa chuộng như trước, dần xuất hiện những khủng hoảng trong ngành nghề. Những ngành dịch vụ như phục vụ khách sạn, rồi quan hệ công chúng dần thịnh hành, được nhiều người chuộng, có thể kiếm được nhiều tiền. Trong các cửa hàng của khu chợ mới dựng lên gần đây, đều là những hộ cá thể và nhà buôn cũ ở Bắc Kinh, mở sạp bán hàng.

Mạnh Tiểu Bắc ngước mắt về phía xa, ngắm nhìn khung cảnh ban đêm trên cầu, vươn tay đặt lên đùi Thiếu Đường.

Ngay lập tức tay cậu được Thiếu Đường nắm lấy, hai người lặng lẽ nắm tay nhau, vuốt ve khớp xương bàn tay, đường cong gồ ghề hằn in dấu vết năm tháng trên tay đối phương.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chẳng biết từ bao giờ mà trong hai năm chia lìa này, cả hai đều đã trưởng thành, chín chắn hơn xưa rất nhiều. Lúc chưa gặp được thì ngày ngóng đêm mong, lúc thật sự gặp được rồi thì cảm giác ngỡ như mình đã bên nhau lâu lắm rồi, tay trái nắm lấy tay phải, ngắm nhìn ánh đèn lấp lánh trên dòng sông.

Thiếu Đường lái ô tô chạy tới khu nhà nhỏ kiểu nhà lầu mới được xây dựng gần đây ở phía Nam thành phố.

Mạnh Tiểu Bắc nói: “Bình thường con cực hiếm khi đến vùng phía Nam này, cha mua nhà ở đây?”

Thiếu Đường nói: “Căn nhà này là ưu đãi mà bộ phận hậu cần dành cho sĩ quan, cực kỳ tiện nghi. Lúc đó cha được chọn một trong hai vị trí, một chỗ ở phía Thạch Cảnh Sơn, còn một chỗ là đây. Bên kia xa quá, cha chọn chỗ này.”

Mạnh Tiểu Bắc: “Bởi chỗ này gần Học viện Mỹ thuật ạ? Nhưng chỗ này cách đơn vị bộ đội của cha quá xa, hơn nữa nếu tính ra thì phía Bắc thành phố là nơi có phong thủy tốt nhất.”

Thiếu Đường nói dứt khoát: “Nhà chính là để chuẩn bị sắp xếp cho bây, chỉ cần bây đi lại tiện là được. Chứ một mình cha thì cần nhiều nhà như vậy để làm cái gì?”

Ban đêm xe từ từ chạy, bên mặt Thiếu Đường như được dát lên vệt sáng vàng rực rỡ, sườn mặt toát lên sự trang nghiêm tráng lệ.

Năm nay, Thiếu Đường ba mươi hai tuổi.

Mạnh Tiểu Bắc đột nhiên hỏi: “Chỗ này cách công viên Đông Đơn rất gần ha!”

“Nghĩ cái quái gì vậy hử?”, ánh mắt Thiếu Đường cực tàn bạo, miệng he hé mở song giọng nói thốt ra cực mạnh mẽ uy lực: “Bây ngứa chỗ nào ông đây gãi chỗ đó?”

Mạnh Tiểu Bắc cười vang, nói con vừa gặp cha là cả người ngứa ngáy.

Qua một lúc lâu, Mạnh Tiểu Bắc nói: “Giả sử con mà không thi đậu, thì uổng căn nhà này quá.”

“Để căn phòng mới ở nơi hẻo lánh này không bị bỏ hoang lãng phí, có chết con cũng phải thi đậu bằng được.”

Khu nhà lầu kiểu mới màu đỏ thẫm, cao mười lăm tầng. Phòng của bọn họ ở tầng mười hai, nhìn xuống là thấy cả đất trời Đông Nam. Từ những năm cuối cùng của thập niên 80, thành phố thay đổi từng giờ từng ngày. Bắc Kinh bắt đầu sải những bước thật nhanh, cải tạo sửa chữa, thay da đổi thịt. Khu nhà trệt lớn ở Sùng Văn, Đông Thành đứng trước nguy cơ giải tỏa dỡ bỏ, biển quảng cáo phòng ở của công ty bất động sản dựng đầy trong đống đổ nát. Từ năm 88, các thành phố lớn trên toàn quốc bắt đầu trải qua quá trình lạm phát dữ dội, tiền trong tay người dân đột nhiên dần mất giá, trong xã hội bắt đầu nảy sinh những khủng hoảng lờ mờ. Cứ như thể loại tiền xu đột nhiên mất đi giá trị tồn tại, giờ mười tờ tiền giấy mà tiêu cứ như ba tờ, một đồng giống hai hào, tiền hào gần như không còn, chẳng hề có bất kỳ động tĩnh gì đã biến mất sạch sanh!

Trong thành phố Bắc Kinh vốn dĩ có khu nhà xưởng lớn. Kiến Quốc Môn có một nhà máy, An Trinh Lý có ba nhà máy, năm đó, trước khi đi chi viện cho Tam tuyến kiến thiết, Mạnh Kiến Dân công tác thực tập tại nhà máy chế tạo xe hơi Đông Phương Hồng ở Bắc Kinh, trong Bát Lý Trang có nhà máy bông sợi 1, 2, 3, Phan Gia Viên có nhà máy bánh răng, Thạch Cảnh Sơn là khu ký túc nhà máy thép Thủ Cương, gồm mấy vạn người. Rất nhiều doanh nghiệp trong nước, nhà máy lớn dần trải qua các giai đoạn cải cách, khiến công nhân dần nản lòng không thiết tha lao động sản xuất, lòng người bất an vô cùng. Nền kinh tế rối ren cùng với cơn khủng hoảng tồi tệ tăm tối kéo dài đến suốt một năm sau, đây chính là những ngày tháng bình yên cuối cùng trước khi phong trào bùng nổ.

Chồng cô hai lái xe, chạy hàng riêng, chồng cô ba cũng sắp rơi vào tình trạng tinh giản biên chế, lúc này được mỗi chồng cô út làm tài xế là ngon nhất.

Quân đội bỏ vốn nắm giữ cổ phần, trong thành phố, ở phía Đông Bắc, Tổng tham mưu xây dựng một tòa nhà cao lớn đồ sộ, thành lập công ty mậu dịch xuất nhập khẩu sản phẩm quân nhu. Hạ Thành muốn phân công người tin cậy vào công ty, đã dằng dưa với thằng cháu mình rất lâu, chỉ chờ Thiếu Đường đồng ý là ngay lập tức điều anh vào một bộ phận kinh doanh nào đó ở Tổng tham mưu. Cuộc sống của mỗi người đều đang không ngừng cải thiện hơn.

Năm nay nghiêm đả trong thành phố, cảnh sát đột kích chấn chỉnh lại nhà tắm lớn phía Nam và công viên Đông Đơn, bắt giữ rất nhiều người.

Công viên Đông Đơn đã lụi tàn vắng vẻ mấy năm rồi, những người đồng tính ở nơi đây không có chỗ để đi, bắt đầu bí mật mở rộng địa bàn về phía ngoài thành phố. Nghe đâu, sau này “Rừng khoái cảm” và “Văn phòng” của công viên Đông Đơn bị rất nhiều thành phần du đãng từ nơi khác vào Bắc Kinh, nói đủ loại giọng quấy nhiễu chiếm lĩnh, trong tập thể những người đồng tính cũng có một lượng lớn người tứ xứ từ nơi khác tới!

Cuối cùng, Mạnh Tiểu Bắc cũng đã quay về rồi.

Cả thành phố giống như bị giăng kín bởi một lớp sương khói mù mịt, trong năm tới đây, tương lai của cả Mạnh Tiểu Bắc và thành phố này đều mông lung mơ hồ, không rõ sẽ đi đâu về đâu.



Mạnh Tiểu Bắc vừa tiến vào nhà Thiếu Đường thì có hơi ngạc nhiên: “Ơ… Cha còn chưa trang hoàng lắp đặt gì ạ?”

Thiếu Đường vội nói: “Xin lỗi bây, lắp đặt được nửa chừng thì cha bảo dừng! Mấy ngày nay bây ở đây, không kịp làm xong, đợi bây nghỉ hè rồi tới đây lắp đặt sửa sang hoàn chỉnh là được rồi.”

Mạnh Tiểu Bắc vẫn rầu rĩ ơi là rầu rĩ, cảm thấy bị đả kích, vỡ mộng: “Đây chẳng khác nào con bị cha ‘kim ốc tàng kiều’ sao.”

Thiếu Đường đốp lại: “Đã bán đứt cho cha lâu rồi, bây còn giả vờ giả vịt gì hử?”

Mạnh Tiểu Bắc tính đi tính lại, trong sổ tiết kiệm của mình có một ngàn năm trăm đồng, quả thực không đủ để mua nổi ban công ở nơi này.

Nhà này có hai phòng ngủ một phòng khách, phòng bếp rất to. Phòng khách và phòng bếp được ngăn cách bằng một tấm thủy tinh cực lớn.

Trong phòng khách và hai phòng ngủ chính phụ chưa hề có bất kỳ đồ gia dụng nào, Thiếu Đường chỉ mới mua mỗi một cái gường đôi to đùng!

Mạnh Tiểu Bắc vừa mới vào phòng nhìn thấy cười phì một tiếng: “Cha nuôi, cha đúng là người quá thực tế, thành thực với nhu cầu bản thân, trong phòng chẳng có cái gì chỉ có mỗi một cái giường!… Đây là cha chuẩn bị để xử con hay nằm ra để xin con xử cha?!”

Thiếu Đường cũng bật cười, nụ cười đẹp đẽ vô ngần, thẳng thắn nói: “Chẳng có ai xử ai gì sất! Trước khi bây đến một ngày, ông đây vội chạy đến cửa hàng gia dụng Tam Gia chọn kỹ càng một cái giường, trả tiền liền tay rồi kêu nhân viên lái xe đưa ngay qua đây, tại cha muốn bây có giường để ngủ! Do cha lo ảnh hưởng tới cuộc thi của bây chứ bộ!”

Mạnh Tiểu Bắc: “Haha…”

Ở trong phòng khách, Thiếu Đường dùng mấy tấm gỗ dài đóng thành một cái ván giường, trải đệm giường lên, tối nay anh tính ngủ ở đây.

Mạnh Tiểu Bắc nhìn thấy: “Cha làm cái gì vậy?”

“Cha muốn ngủ riêng?”

Thiếu Đường ngậm điếu thuốc, đi tới phòng khách, dưới ánh đèn, cơ bắp trên bả vai như phát sáng, giọng nói nặng nề trầm thấp giống như đang đè nén ngọn lửa dục trong lòng: “Chứ sao nữa, cha sợ ảnh hưởng tới bây, bây ngủ giường bây, chuẩn bị mọi thứ đâu vào đấy thi cử cho tốt, thi xong rồi tính.”

Thiếu Đường đi qua giường gỗ, vừa mới nằm lên thì Mạnh Tiểu Bắc ngay lập tức xốc chăn lên cưỡi lên người anh!

Mạnh Tiểu Bắc chơi xấu, chọc ghẹo kéo áo ba lỗ của Thiếu Đường, hai người quấn lấy nhau lăn lộn. Quần đùi rộng xanh lá của Thiếu Đường bị cởi, sau đó quần thu của Mạnh Tiểu Bắc cũng bị tuột lộ nửa mông…

Trong phòng khách tiếng cười đùa vang lên, gối bay lên tới tận đèn treo trần, ánh đèn nhấp nhoáng dữ dội hắt lên trên tường những vệt sáng lấp lóe. Hai người ôm nhau cùng gào thét, cười to, giống như cố tình căng cổ thét gào, thở hổn thở hển, quên hết tất thảy, muốn làm gì thì làm trong mái nhà thuộc về chính họ. Căn nhà trống không, âm thanh càng dữ dội vang vọng, lòng người rúng động mê say…

Đôi bên cắn mút hết cả người đối phương một lượt mới thỏa.

Mạnh Tiểu Bắc quậy xong, trườn xuống, bị Thiếu Đường đá một cái xuống ván giường, đi vào buồng vệ sinh lấy giấy.

Từ trong nhà vệ sinh vang lên tiếng gào của Mạnh Tiểu Bắc: “Thiếu Đường, hóa ra trong phòng của cha không chỉ có mỗi một cái giường?”

“Cha còn lắp một bồn tắm nữa, có thể tắm nước nóng nữa cơ đấy, giống hệt nhà vệ sinh cậu cha.”

“Không ngờ chúng ta còn có bình nóng lạnh nữa này!!!”



Buổi tối, Thiếu Đường ở trong phòng bếp hất chảo sắt, chưng sa tế, làm bữa khuya, mì chua cay.

Cách nhau một cửa sổ thủy tinh, ngọn lửa trên bếp lò bùng cháy chiếu lên ấn đường Thiếu Đường, Mạnh Tiểu Bắc lặng lẽ đắm say ngắm anh, nhìn bao nhiêu cũng chẳng đủ. Thiếu Đường là người mẫu thường xuyên xuất hiện trong các tác phẩm ký họa, phác họa của cậu, thậm chí cậu không cần phải nhìn đối phương, không cần người thực trước mắt cũng có thể vẽ, bởi hình bóng diện mạo anh đã khắc tận vào sâu thẳm sinh mệnh, linh hồn cậu, dẫu cậu có dựa vào trí nhớ để vẽ cũng có thể miêu tả chính xác từng đường nét, góc cạnh, đặc điểm trên khuôn mặt Thiếu Đường, thậm chí tới cả hướng của từng sợi tóc.

Giường đôi cỡ lớn, bình nóng lạnh… Mạnh Tiểu Bắc chắc chắn rằng cha nhỏ cậu cố tình, cha nuôi lớn tuổi ngại ngần không nói, dùng cách này để “dụ dỗ” cậu đây mà! Cuộc sống sinh hoạt của hai người đàn ông đều rất qua loa cẩu thả, chung sống qua ngày, đơn giản bình dị, chỉ ăn với ngủ. Bởi vậy trong phòng Thiếu Đường, ngoài nồi niêu bát đũa để nấu ăn ra thì chỉ còn bình nóng lạnh để tắm rửa và giường to để đôi tình nhân “hành sự”.

Mạnh Tiểu Bắc không ngủ được, đêm hôm đó cậu lấy bảng màu và màu sơn dầu, vẽ hết cả một bức tường lớn ở phía đầu giường phòng ngủ. Một con sông uốn lượn chảy qua ký ức, rừng núi xanh tươi mơn mởn bên bờ sông, nước chảy róc rách khe núi. Bên dưới tán cây rậm rạp sum suê như che khuất cả bầu trời, cậu vẽ một chiếc võng, dựng nên cuộc sống hằng khao khát trong chốn bồng lai tiên cảnh.

Thiếu Đường nhìn thấy, nói, bảo bối có tài, được, sau này chúng ta mắc võng trong nhà.

Buổi tối ngày đầu tiên vẽ được một nửa, sáng ngày thứ hai từ trên giường trèo lên vẽ tiếp. Cuối đông đầu xuân, ánh nắng ấm áp dọc theo ban công khu nhà cao tầng rọi vào trong phòng, phủ tràn khắp cả giường, sưởi ấm hâm nóng bầu không khí. Xung quanh trống vắng, căn nhà chỉ có bốn bức tường, song đây chính là “mái nhà” chân chính đầu tiên của Mạnh Tiểu Bắc và Thiếu Đường.

Sau này, bọn họ có thể có rất nhiều ngôi nhà khác, nhưng trong những năm tháng hoạn nạn có nhau, chia ngọt sẻ bùi, cùng cố gắng nâng đỡ nhau hướng tới tương lai, thì đây chính là ngôi nhà đầu tiên, có ý nghĩa cực kỳ quan trọng trong đời sống tình cảm của hai người.

Ngày hôm đó là ngày nghỉ ngơi thư giãn cuối cùng trước cuộc thi năng khiếu, từ bên tường Thiếu Đường kéo thằng con đội mũ giấy xuống, tước sạch bút vẽ, nói đừng vẽ nữa, mệt lắm rồi, còn vẽ nữa là bây điên đó, trước ngày thi ông đây đưa bây đi chơi thả lỏng, thư giãn tinh thần!

Hai người đi xe ra ngoài dọc theo con đường, Mạnh Tiểu Bắc đột nhiên lơ đãng nói một câu: “Nhà cô út con cũng ở gần đây.”

Thiếu Đường nhìn về phía trước: “… À.”

Mạnh Tiểu Bắc: “Cha không biết ạ? Chồng cô út là lái xe đơn vị cô ấy, trong thôn Thông Huyền có một khu tập thể, giờ trong đơn vị vừa mới được phân phòng, ở gần đây.”

Thiếu Đường nói nhàn nhạt: “Cô út sống tốt chứ?”

Mạnh Tiểu Bắc thở dài: “Hầy, nhắc tới mà chán! Cả nhà cha mẹ chồng đều khỏe mạnh, nhưng nghe nói cha chồng là một người bị liệt, cần có người ngày đêm chăm sóc. Cũng may cô út sinh thằng cu kháu khỉnh, mẹ quý nhờ con mà.”

Thiếu Đường nhướng mày: “… Nhà chồng trọng nam khinh nữ?”

Mạnh Tiểu Bắc: “Nghe bà nội nói cả ngày hai vợ chồng cô út cãi nhau. Lần trước cô út ôm con chạy về nhà mẹ đẻ, cuối cùng bị bà nội tống khứ về. Bà nội nói con gái đã gả ra ngoài như bát nước hắt đi, chồng cũng là do mình tự chọn lấy, có cãi nhau thì cũng đừng có về nhà mẹ đẻ mà khóc lóc. Bà nội con đúng là lòng dạ sắt đá, con cũng rất thương cô út.”

Hai người rơi vào trầm mặc, một lúc lâu sau không nói chuyện.

Vốn dĩ cô út nhà Tiểu Bắc cũng chẳng khỏe khoắn gì cho cam, tính cách hướng nội mềm yếu, chẳng bao giờ tranh chấp với ai, nhưng giữa dòng lũ thời đại, mỗi người có một số phận, không chỉ dựa vào sự đồng tình và cảm thông mà có thể cứu đối phương khỏi nơi hố sâu nước sôi lửa bỏng.

Ngày hôm đó, Thiếu Đường đưa Tiểu Bắc vào thành phố, hai người đến Địa Đàn dạo quanh thăm thú lễ hội đền chùa. Tết Âm lịch sắp kết thúc, hai người cầm một xâu hồ lô to đi trong hội chùa, ở bên đường uống một bát trà dầu nước cốt bò chính cống nóng hôi hổi, ngắm vài người khổng lồ đi cà kheo nghịch bóng hoa ở quảng trường.

Giữa chừng, Mạnh Tiểu Bắc nhắn tin cho Kỳ Lượng, báo đợi cậu thi xong, được đề tên bảng vàng sẽ gặp mặt, anh em ôn chuyện.

Kỳ Lượng nhắn lại: [Mày thật trâu bò! Nhớ mày!]

Thiếu Đường và Tiểu Bắc khoác tay nhau, ở trong dòng người dựa vào nhau sưởi ấm. Mạnh Tiểu Bắc hỏi: “Hôm ba mươi Tết con không ở Bắc Kinh, cha cùng ông bà nội con qua Tết ạ?”

Thiếu Đường gật đầu: “Đương nhiên, dù thằng nhóc bây không ở Bắc Kinh thì ông bà nội bây vẫn là người thân của cha, sao cha không ở bên được?”

Một lúc lâu sau, Thiếu Đường hơi không tự nhiên nói: “Sau đó, ngày mùng 3 Tết, cha về nhà một bữa.”

Mạnh Tiểu Bắc: “Nhà cậu cha?”

Thiếu Đường: “Không phải! Cậu cha cũng cùng vợ đến thăm hỏi cha mẹ vợ rồi… Nhà cha ruột cha.”

Mạnh Tiểu Bắc lắc lắc cổ tay Thiếu Đường, phấn khích tò mò: “Sao rồi sao rồi? Mau kể cho con, cha không cãi nhau với cha cha chứ?”

Thiếu Đường nhíu mày, khóe miệng cong cong nét cười: “Cha già đầu như này rồi, còn cãi nhau gì với ông ấy nữa? Hai người bọn cha không có mâu thuẫn.”

“Ông ấy… bị bệnh tiểu đường nặng, vừa bị bệnh về xương cổ, giãn tĩnh mạch, một bàn tay đã bị tê tê rồi, cha còn đưa ông ấy đến bệnh viện nữa. Cái phận làm quan, ngày lành chẳng được mấy năm, có lẽ cố một năm nữa rồi sẽ về hẳn. Cha của cha cũng không vơ vét tiền của làm giàu cho mình, bên trong đội ngũ cán bộ, nhà cha là thành phần nghèo nàn nhất, trong sạch nhất. Cha bèn đi thăm ông ấy, người có tuổi bắt đầu nhớ lại chuyện xưa, cứ nhìn thấy cha lại rơi nước mắt.”

Vẻ mặt Thiếu Đường bình tĩnh, như thể đang tự độc thoại: “Trước đây khi còn trẻ, là do cha không hiểu chuyện, tự mình khép kín bản thân, ngăn cách mình với gia đình. Như thể mất đi mẹ chính là mất đi toàn bộ gia đình, hết thảy người thân, cả thế giới này đều sụp đổ vỡ nát! Từ hồi cha còn nhỏ, trong cuộc sống chưa từng có khái niệm về một gia đình hoàn chỉnh, cha cũng giống như bây, ở bên ngoài không chốn nương thân, lang bạt vô định rất nhiều năm trời, không thể tìm thấy nguồn cội, nơi trở về.”

“Giờ đây nghĩ lại, lúc cha mười mấy tuổi quả thật rất quá quắt, thời thanh xuân lỡ mất quá nhiều thứ, giờ có hối hận cũng đã muộn, không thể tìm lại được quãng thời gian ấy nữa. Cha cha sắp sáu mươi tuổi rồi, cũng chẳng còn đứa con nào nữa. Giờ cha muốn nhận lại ông ấy, hai cha con bọn cha còn bao nhiêu năm bên nhau chứ?”

Mạnh Tiểu Bắc nói: “Cha nuôi, con hiểu.”

“Con cũng không còn bướng bỉnh gàn dở như còn bé nữa, con biết quý trọng.”



Sáng sớm hôm sau, hai người tỉnh dậy mà giống như đánh giặc.

Mùa đông trời sáng muộn, bầu trời xám xịt, Mạnh Tiểu Bắc từ trên giường bật dậy, thò tay xuống cuối giường kiếm quần thu của cậu.

Từ đằng sau, Thiếu Đường nắm bả vai cậu, như đội trưởng phát mệnh lệnh: “Đừng hoảng, ngày hôm qua mình cũng đã đi xem xét địa điểm thi qua rồi.”

Mạnh Tiểu Bắc mặc quần thu vọt vào trong nhà vệ sinh: “Buổi sáng con có nên tắm rồi đi không nhỉ?”

Thiếu Đường nói: “Có kịp không? Bây tắm đi, cha chuẩn bị đồ ăn cho bây.”

Mạnh Tiểu Bắc: “Con không biết bật bình nóng lạnh, nước lạnh quá!!!”

Thiếu Đường: “Cha bật cho bây.”

Mạnh Tiểu Bắc ngậm bàn chải đánh răng, đeo dép lê đi đi lại lại trong phòng khách, nói: “Thôi thôi, không tắm nữa! Người phải hôi một tí mới được, như vậy sẽ giúp con duy trì trạng thái vẽ tranh như mọi khi!”

Thiếu Đường ở trong phòng bếp múc mì sợi: “Haha, bây hôi thành thói rồi ha.”

Mạnh Tiểu Bắc phóng khoáng nhếch môi: “Mạnh Tiểu Kinh nhà con nói, con lôi thôi lếch thếch như vậy gọi là ‘khí chất nghệ thuật gia’.”

Thiếu Đường giễu: “Khí chất thì ông đây không có nhìn ra, song quả thật có thể nghe ra được “hương vị” nghệ thuật gia.”

Mạnh Tiểu Bắc thô lỗ nói: “Hừ, hừ! Cha sỉ vả vợ cha như vậy hả!!!”

Thiếu Đường vừa nghe thấy chữ “vợ” thì thích chí lắm, anh thích nhất nghe cái này, hơn nữa đây còn là Tiểu Bắc tự nhận. Mạnh Tiểu Bắc nhào vào phòng bếp ôm thắt lưng Thiếu Đường vuốt ve loạn xạ…

Ngày hôm đó, Mạnh Tiểu Bắc vẫn mặc áo bông cũ màu xanh lam, đội mũ lưỡi trai che khuất ánh mắt, vai trái đeo bảng kẹp giấy vẽ, vai phải đeo cặp sách quân đội lệch, bên trong cặp sách cất đầy những thứ thuộc về giấc mộng của cậu.

Mạnh Tiểu Bắc đứng xếp hàng trong nhóm người kiểm tra giấy tờ, quay đầu lại nhìn chiếc xe Jeep đỗ đối diện ven đường. Cậu vẫy tay, cười bình tĩnh, phóng khoáng tự nhiên, dùng ánh mắt nói: Đại Bảo Bảo, cha mau trở về đi.

Từ vị trí lái, sau tấm kính, khuôn mặt Thiếu Đường dần lộ ra, đôi mắt ngập nước, từ xa xa giơ ngón cái với người yêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.