Mười Ngày Thu Phục Một Thụ

Chương 2: Chương 2: Day two




Day Two: Roma(*)

Nhật ký tiểu thụ ngày 24 tháng 3 năm 2013, Roma, trời trong xanh.

Roma nóng chết ta rồi!

Hơn nữa, phong cảnh đẹp lại cực kỳ nhiều, đa số đều phải đi bộ.

Ngồi trên xe khách ngắm cảnh có mở máy điều hòa, từng giây từng phút ta cũng không muốn cùng cưng rời xa nhau đâu xe khách ơi! (ㄒoㄒ)~~

Bác gái hướng dẫn du lịch ở địa phương rất chuyên nghiệp, cầm một lá cờ đỏ dẫn 40 người chúng ta xuyên qua một loạt các tòa thành cổ trùng trùng điệp điệp ở Roma.

Bác gái rất có khiếu hài hước, ngay cả khi thuyết minh cũng là khoa tay múa chân, một đường xen lẫn thêm vài câu chuyện xưa chọc mọi người cười không ngớt, ta đi theo sát bà, rất sợ sẽ bỏ qua tình tiết đặc sắc nào đó, không thể lãng phí tiền mình bỏ ra thuê hướng dẫn viên được a.

Đi bộ một vòng quanh sân đấu trường La Mã(*), nhưng lại không có tiến vào, = = bởi vì bác gái đó nói bên trong không có gì đẹp mắt để xem cả, nhưng lại cần phải xếp hàng hơn một giờ để đợi, trực tiếp đi tìm một nơi có góc nhìn đẹp để chụp ảnh lưu niệm còn tốt hơn, PS: Bởi vì còn có rất nhiều cảnh đẹp khác để chụp, cho nên thời gian chụp ảnh ở đấu trường chỉ có nửa tiếng đồng hồ mà thôi.

Những hành khách khác trong đoàn vừa nghe xong, nhanh chóng cùng bạn mình chọn cảnh đẹp để tản ra đi chụp ảnh.

Vốn dĩ ta vẫn còn cảm thấy xấu hổ, vừa quay đầu lại liền thấy ánh mắt mời gọi của học trưởng cùng chiếc máy ảnh SLR(*) chói mắt kia, nhất thời ta liền cảm thấy an tâm —— tìm người khác đến nhờ chụp ảnh giùm ngẫm lại cũng có chút xấu hổ, nhưng là vừa nãy đã nói phải chụp ảnh lại cho mẹ xem rồi…

Nói chung, khi đi du lịch có một người cùng mình chụp ảnh chung thật sự là rất tốt nha!

Kỹ thuật chụp ảnh của học trưởng rất tốt, cách chọn góc chụp không cần phải lo lắng, có lời rồi!

Bất quá, hình như anh càng thích chụp ảnh chung với ta hơn.

Đáng tiếc, ở nơi có vị trí đẹp nhất mà hướng dẫn viên du lịch đã chỉ qua lại có quá nhiều người, mỗi tấm hình đều có vô số thân người làm phông nền… Đại khái đây chính là photobomb (những người nhảy vào làm xấu ảnh chụp của người khác) (từ này là ta chém vào đó nhá, tại vì không nghĩ ra từ nào thích hợp hơn để diễn tả hết TT^TT) trong truyền thuyết đi. = =

Trạm kế tiếp: Bocca della Verità(*).

Xếp hàng, chụp ảnh. Người hướng dẫn giới thiệu một đoạn ngắn trong tác phẩm《 Roman Holiday(*) 》 kinh điển: Nam chính lừa nữ chính rằng tay của mình bị độc trùng cắn. Ngượng ngùng, bộ phim này ta đã xem hơn 10 năm trước rồi, thật không ấn tượng gì cả, đi chụp hình tiếp thôi.

Benito Mussolini(*), ngọn đuốc Olympic, thần hộ mệnh chòm song tử, Basilica di San Pietro in Vaticano(*), Scalinata della Trinità dei Monti(*)… Khiến cho người tham quan hoa cả mắt. Hình như lúc này điều duy nhất có thể làm chính là chụp ảnh đi, hơn nữa thật đáng buồn khi ta phát hiện ra một điều: Tư thế chụp ảnh của ta quá là nghèo nàn mà, đảo qua đảo lại chỉ có mỗi một pose: Mặt hướng về phía màn hình, thân thể đứng thẳng như cái cột. Vốn dĩ cũng muốn học người khác làm động tác yeah.

, thế nhưng, ta cảm thấy động tác kia có chút ngốc, cho nên đành phải bỏ qua thôi, thuận theo tự nhiên đi, dù sao chỉ cần có thể thấy rõ là bản thân ta chụp chung với phong cảnh là được rồi.

Fontana di Trevi(*) cùng với bên cạnh có quán kem cây(*) (đây mới chính là trọng điểm)… Ăn thiệt là ngon nha (º﹃ º).

Khụ, đương nhiên ta cũng không có quên cầu nguyện đâu.

Bác gái hướng dẫn viên có nói mặc kệ cho các bạn có cầu nguyện bao nhiêu điều đi chăng nữa, điều kiện quan trọng nhất bạn phải là người đầu tiên về đến Roma, nếu không đều xem như bỏ đi. Động tác tiêu chuẩn là đưa lưng về phía hồ cầu nguyện tay phải (hoặc trái) cầm tiền xu từ trên vai trái (hoặc phải) ném về phía sau. (tốn 1 đồng 5 Phrăng)

Nguyện vọng thứ hai: Mọi người trong nhà đều khỏe mạnh. (tốn 1 đồng 20 Phrăng)

Nguyện vọng thứ 3… Ngô, vạn sự như ý đi. (tốn 1 đồng Euro)

Ngày hôm nay cưỡi ngựa xem hoa (lối làm việc chỉ lướt qua một cách đại khái chứ không đi sâu vào chi tiết trong khi thực chất việc đó đòi hỏi phải xem xét, tìm hiểu kỹ) cơ bản đều chụp những cảnh đẹp lại một lần, hiệu suất kia thực sự là đã đạt tiêu chuẩn rồi.

Bất quá, không thể không thổ tào (một từ bắt nguồn từ Nhật Bản, sau được dùng phổ biến ở TQ, Đài Loan, nghĩa đen là “nôn mửa vào bát của người ta” nghĩa bóng là không cho người khác chút mặt mũi nào, vạch trần tận nơi).

Công ty du lịch quả nhiên thật biết lừa gạt mà, cư nhiên lại ở xa đến như vậy! Mặc dù biết khách sạn ở xa một chút thì sẽ rẻ hơn? Thế nhưng cũng không cần phải tới mức đã vào nội ô thành phố còn muốn đi hơn 1 tiếng đi?

Sáng sớm đã khởi hành, nhưng là bởi vì thời gian làm việc của tài xế trong một ngày chỉ có 10 tiếng thôi, cho nên chúng ta chỉ có thể ăn uống qua loa, trời còn chưa tối đã hốt chúng ta lên xe quay trở về.

Nếu như dư ra 2 tiếng nữa, chúng ta nhất định có thể tham quan đến càng thêm tự tại, nghiên cứu sâu hơn một chút nữa.

Trên đường trở về còn nghe được những hành khách trong đoàn oán giận bữa sáng hôm nay. Điểm ấy ta không có tư cách gì để nói, là một trạch nam quanh năm đều ngủ thẳng tới trưa mà bỏ qua bữa sáng, ngay cả đi du lịch cũng đều rất ít, càng miễn bàn đến kinh nghiệm về thức ăn sáng đi.

Sáng nay vốn định theo thói quen mà bỏ bữa sáng, đến khi ta tự mình tỉnh lại, chỉ thấy học trưởng đã mang theo phần ăn sáng trở về phòng chờ ta —— chính anh đã sớm ăn xong rồi.

Học trưởng nói: Du lịch rất mệt mỏi, nếu không ăn nhất định sẽ đói bụng.

Khiến cho ta thật xấu hổ, nhanh chóng rời giường đi rửa mặt.

Ta vốn dự tính thời gian khi rời giường là tuyệt đối vừa vặn với giờ tập hợp, hiện tại lại dư ra việc phải ăn bữa sáng, chỉ có thể tăng nhanh tốc độ, dưới tình thế cấp bách bữa sáng này cũng không để lại cảm nhận gì cả.

Có một em gái trong đoàn oán giận nói đoàn của chúng ta bị tách ra còn phải dùng cơm trong một căn phòng chật chội đầy người, hành khách bị tách ra mỗi người một chỗ, thức ăn lại quá mức bình thường! Rõ ràng đã chi nhiều tiền như vậy rồi!

Có lẽ là do bộ dáng mọi người quá mức oán giận, khiến cho ta nghe xong cũng khó chịu theo.

Thức ăn không ngon, ngắm phong cảnh lại là dạng cưỡi ngựa xem hoa.

Rất nhiều hành khách cùng đoàn tự xưng là đã từng đi du lịch nhiều nơi đều rất bất mãn, bất quá, ta thấy học trưởng luôn mang theo bộ dáng rất bình tĩnh nha.

Quả nhiên thong dong ổn trọng, chính là khí thế thật lớn a.

Ta cũng không có cảm giác gì đặc biệt cho lắm, dù sao cũng đã đóng tiền rồi, hơn nữa trọng điểm chính là phải chụp lại thiệt nhiều ảnh, có kết quả công tác để báo cáo với mẫu thân đại nhân là được, cần gì phải đi oán trách công ty du lịch làm gì?

PS: Thật sự là đã quá lâu rồi ta chưa rời khỏi nhà sao? Mặt trời kia sắp đốt ta cháy thành than rồi, mắt đều không thể mở ra được. May là học trưởng đưa kính râm cho ta mượn. Bất quá rõ ràng ta thấy anh bị mặt trời chiếu đến mắt đều không mở ra được, vì sao khi ta trả kính râm anh lại không chịu nhận chứ?

Học trưởng thật là kỳ quái a, mà thôi kệ, tay nghề xoa bóp của anh… Thật không tồi nha.

——————

Nhật ký tiểu công ngày 24 tháng 3 năm 2013, Roma, trời trong xanh.

Đến gần sáng mới có thể miễn cưỡng ngủ được, đồng hồ sinh học đáng ghét đã đánh thức ta vào lúc thật sớm.

Cảm nhận được hơi thở của em vây quanh, ta thản nhiên phát hiện mình cương.

Không dám tiếp tục nằm ở đây, ta nhanh chóng bay vào nhà vệ sinh.

Sau khi rửa mặt xong, không đành lòng đánh thức em, ta một mình đi xuống lầu ăn sáng.

Tuy nói là ăn nhưng cũng chẳng cảm nhận được thức ăn ngon hay dở, một bên không chớp mắt nhìn chằm chằm vào cửa thang máy, một lúc lâu đều không thấy bóng dáng của em, rốt cục ta đành phải nhận mệnh mà đóng gói một phần đồ ăn mang trở về phòng.

Vừa mở cửa vào liền thấy đầu tóc rối bù của em, một bộ dáng mơ mơ màng màng chưa tỉnh táo lại.Thật sự là quá đáng yêu mà.

Ánh mặt trời ở Roma rất tốt, phảng phất như người cầm máy ảnh kia cũng đang phát quang.

Ta mang theo tư tâm, đưa ra kiến nghị dùng máy ảnh SLR của ta. Cho nên em mới thu hồi máy ảnh số(*) của mình lại.

Ta cảm thấy thật may mắn vì em rất lười, là một người rất sợ phiền toái, điểm này vô tình đã mang đến cơ hội cho ta… Quang minh chính đại tận tình chụp ảnh cho em, thậm chí là giữ lại toàn bộ ảnh của em.

Thực sự em rất thích hợp để chụp ảnh, khí chất sạch sẽ phóng khoáng, tùy tiện đứng ở một chỗ cũng tựa như một bức họa, để cho hết thảy chung quanh đều ảm đạm thất sắc.

Ta không biết mệt chụp hết tấm này đến tấm khác cho em, ngoại trừ chụp em với phong cảnh, còn kìm lòng không đậu mà chụp các loại biểu tình cùng hành động của em —— nhắm mắt cầu nguyện, mỹ tư tư (=đắc ý) liếm kem cây, còn có hệt như chú cún con rất sợ hãi bị vứt bỏ mà theo sát bác gái hướng dẫn viên, bộ dáng chăm chú nghe giới thiệu… Kỳ thực mặt em luôn lãnh đạm, biểu tình cũng không nhiều, thời điểm chụp ảnh cũng thiếu tươi cười, càng giống như là bộ mặt ứng phó cho qua chuyện mà thôi.

Kỳ thực, chỉ cần tỉ mỉ cùng kiên nhẫn quan sát liền sẽ phát hiện: Trong cặp mắt hắc bạch phân minh kia cất giấu rất nhiều tâm tình hoạt bát, lúc đối diện với em, không cẩn thận liền sẽ sa vào trong đó…

Ta nhịn không được mà không ngừng ấn xuống nút chụp ảnh.

Rất lâu sau đó, em mới chợt nhận ra, cũng muốn giúp ta chụp ảnh lại.

Kỳ thực mấy năm nay, ta đều đã sớm đi qua những thắng cảnh ở Châu Âu, tham gia vào đoàn này… Đều chỉ là vì em mà thôi.

Chụp một mình ta cũng không cần làm gì, nhưng… Nếu là chụp ảnh chung thì ta cầu còn không được nữa là.

Ta và em đồng thời cùng ở trong một tấm ảnh, chỉ là điểm ấy thôi cũng đã đủ làm cho ta vui vẻ thật lâu rồi.

Nhìn em phơi nắng đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ ửng hồng, thỉnh thoảng sẽ bày ra bộ dáng lè lưỡi hít thở như cún con, thiếu chút nữa ta liền nhịn không được mà muốn ôm em vào lòng.

Nhìn em bị nắng chói đến mắt đều không mở ra được, cảm thấy có chút đau lòng, ta vội vàng đưa kính râm cho em đeo.

Buổi tối sau khi tắm xong, trên người em có chút đau nhức.

Ta cẩn thận đưa ra ý muốn giúp em xoa bóp, không ngờ tới em lại đáp ứng, ngoan ngoãn nằm lên giường, mang theo bộ dạng mặc người chà đạp(?)…

Thì ra em là một người không có tính đề phòng như thế, đối với người vừa mới quen không bao lâu liền cứ như vậy mà tin tưởng ỷ lại… Nếu như đám sói đói trong trường học kia biết được chân tướng sẽ hối hận địa đến mức trực tiếp gào khóc đi.

Sự tín nhiệm đơn thuần của em làm ta cảm thấy tội lỗi.

Lặng lẽ nuốt nước miếng, ta giảm nhẹ lực đạo, sợ mình làm đau em, tay không tiền đồ mà run lên nhè nhẹ, thậm chí khi vừa mới đụng vào cứ như bị phỏng mà rụt trở lại.

Em có chút nghi hoặc quay đầu lại nhìn.

Chống lại cặp mắt thuần khiết kia, ta chỉ có thể không ngừng gạt bỏ tạp niệm trong đầu, cố gắng tự trấn định mình nghiêm túc xoa bóp vuốt ve(?).

Sau đó, em thoải mái mà tiến nhập mộng đẹp, còn ta chỉ có thể nhìn cột cờ dưới thân mà cười khổ thở dài.

Ở trước mặt người này, ta cảm thấy sự tự chủ đáng tự hào của mình bị tan vỡ không còn một mảnh.

——————

Nhật ký của một em gái ngày 24 tháng 3 năm 2013, Roma, trời trong xanh.

Ta phát hiện trong đoàn du lịch của mình có một đôi suất ca! Lời rồi lời rồi!

Cái người lớn tuổi cùng vóc người cao hơn, thoạt nhìn ổn trọng đáng tin cậy, nhìn qua là một anh tuấn nhã nhặn công a!

Còn thiếu niên tinh tế kia thấp hơn một chút trưởng thành siêu cấp tinh xảo! Có điều khí chất quá phiêu dật, ta thân là một người phàm hoàn toàn không dám tiến lên bắt chuyện luôn đó nha~~~!

Hai người kia siêu cấp đáng nghi!

Ở cùng nhau, ăn cơm cùng nhau, khi lên xe buýt cũng là ngồi cùng nhau, đi dạo với nhau, cùng nhau chụp ảnh!

Trong đôi mắt của tiểu công rõ ràng chứa đựng sự sủng nịch a~~~! Căn bản là tiểu công chưa bao giờ rời mắt khỏi tiểu thụ hết đó a~~~!

Cái đoàn này thật quá đáng yêu đi! Đã thành công an ủi tâm tình bị ngược của ta vì bữa sáng hôm nay! Ô ô ô, không uổng công ta đi chuyến này mà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.