Vào một ngày nào đó thật lâu về sau, bác sĩ Khang Kính củaI đại đến ở cùng với Giang Tử Hi đang đào tạo chuyên sâu ở I đại.
Đúng vậy, hai người một là kỹ sư máy tính chuyên nghiệp một là bác sĩ sống cùng với nhau.
Cuộc sống hằng ngày của bọn họ là như vầy nè ——
Khang Kính: “Tử Hi, những ghi chép bên dưới nhật ký của anh do em viết lại, anh thấy được.”
Chỉ có thể tự kiểm tra thuộc tính tư mật và vân vân, bác sĩ đang tính toán trước mặt quả thực sắp nổ tung.
Giang Tử Hi: “Ân.”
Khang Kính: “Anh cũng đã nhắn lại dưới nhật ký của em.”
Bằng chứng cho việc thầm để ý đến người nào đó.
Giang Tử Hi: “… Ân.”
Khang Kính: “Thì ra em đã sớm có cảm giác với anh a, sớm biết như vậy trước khi xuất ngoại anh đã thổ lộ cùng em.”
Giang Tử Hi: “= = Anh từ đâu mà thấy được chuyện em ‘sớm đã có cảm giác’ vậy?”
Khang Kính: “Hắc hắc, em có nhắc tới chuyện đối với người đã cứu em hai lần kia em đều nhớ mãi không quên a.”
Giang Tử Hi: “… Cái đó gọi là nhớ mãi không quên?”
Khang Kính khẳng định nói: “Đối với em mà nói, thì đúng là như vậy.”
Giang Tử Hi trầm mặc.
Khang Kính: “Được rồi, vườn trường BBS có bài post bát quái về đôi ta, thật thú vị…”
Giang Tử Hi: “Emđã hack rớt.”
Khang Kính: “…”
Giang Tử Hi: Hừ. Cái gì gọi là băng sơn mỹ nhân thụ nhưng thật ra lại là ngạo kiều thụ? Loại bài post này căn bản cũng không nên tồn tại. Còn có, ABO? Đó là cái quái gì? Rốt cuộc trong đầu của đám người kia đang suy nghĩ cái gì a?
—Hoàn Chính Văn—