Chuyển ngữ: Violet
Biên tập: Thuỷ Nguyệt Vân
Khí trời lạnh buốt, thở ra một hơi thì trước mặt sẽ tản ra làn khói trắng.
Ở nhà mẹ Lưu cùng ăn bát cháo chà bông, chỉ có vào dịp tết Ý Lương mới
được ăn ngon như vậy, mẹ Lưu còn tặng cô một bộ quần áo để đón năm mới,
mặc dù trên bộ quần áo kia có dính một vết xì dầu bẩn, nhưng mà mặc vào
lại rất ấm áp. Đây là bộ ấm áp nhất trong tất cả quần áo của cô! Tay nhỏ bé nhanh chóng cọ xát trên bộ quần áo như là làm vậy sẽ có thể tăng
thêm một ít ấm áp.
“Mẹ con lại mấy ngày không về nhà rồi đúng không?” Mẹ Lưu hỏi.
Ý Lương gật đầu, cô đã quen sống một mình rồi, mẹ Lưu cũng ngụ trong
một gian nhà nhỏ ở sau chợ, căn nhà xập xệ cũng giống như nhà cô chỉ
dùng tấm ván gỗ tùy tiện dựng lên, bất quá nói như thế nào cũng khá hơn
nhiều so với gian nhà cô và mẹ đang ở, chí ít gió sẽ không từ khe hở
thổi vào trong nhà.
“Khi nào đói bụng thì nói với mẹ Lưu.” Mẹ Lưu sờ sờ đầu cô bé, hôm nay
cô đã tháo tấm cố định chỗ gãy xương trên tay Ý Lương ra. “Dù sao cũng
còn nhỏ tuổi nên khả năng bình phục cũng nhanh hơn khá nhiều so với
người lớn, nếu như sau này tay con có xảy ra vấn đề gì, sợ rằng lương
tâm bác sĩ Lạc cũng bất an.”
Ý Lương đứng cho mẹ Lưu kéo tay áo mình lên lần nữa, cô nhìn vào cánh
tay nhỏ bé đã liền lại kia, cánh tay thiếu đi quần áo che đậy nên rất
lạnh.
“Bác sĩ Lạc đối với đứa con này cũng là không có cách nào, nếu như Lạc
Diễn Hàn cũng ưu tú như anh nó thì tốt rồi, dù sao xuất thân khác nhau,
thì hai đứa bé cũng sẽ khác nhau.”
Thu tay về, Ý Lương kéo tay áo xuống che kín cánh tay đang rét run lại, cô chỉ nhớ rõ bác sĩ Lạc là ba của anh trai, cũng là ba của tên xấu xa
Lạc Diễn Hàn kia.
Ngày đó khi cô tỉnh lại đã trong bệnh viện của bác sĩ Lạc, đó là bệnh
viện duy nhất ở nơi này, mùi thuốc khử trùng gay mũi làm cho thần kinh
cô căng thẳng, nhất là lúc phát hiện tay của mình không động đậy được
càng khiến cô sợ hãi đến đỉnh điểm, bác sĩ Lạc dùng tấm ván gỗ cố định
tay cô lại, hòa nhã nói với cô một số chuyện, nhưng mà ̣cô vừa nghe thấy bác sĩ Lạc là ba của Lạc Diễn Hàn thì sợ đến mất hồn mất vía, nghen
ngào khóc thút thít, cuối cùng chính mẹ Lưu đã biết tin này chạy đến
mang cô về nhà.
“Cũng may bác sĩ Lạc không thu nửa đồng tiền khám, bây giờ chữa khỏi là tốt rồi.” Mẹ Lưu sờ sờ bím tóc của cô bé, cô vừa giúp Ý Lương tết lại.
“Nếu như xảy ra điều gì bất trắc thì nguy rồi, sẽ rất đáng tiếc cho
khuôn mặt tròn trĩnh xinh đẹp này.”
Bộ dạng cô bé trước mắt là xinh đẹp như thế, từ nhỏ đã có thể thấy được sau khi lớn lên ắt hẳn sẽ là một đại mỹ nhân, có một phần tư dòng máu
lai nên ngũ quan của cô bé càng tinh xảo phi phàm, chỉ là đôi mắt to
tròn kia luôn không sinh động linh hoạt như những đứa trẻ khác mà biểu
cảm vô thần làm cho vẻ vui sướng của cô bé thiếu đi vài phần ngạc nhiên, vả lại xuất thân của cô bé. . .
Ài! Nghĩ đến đây, mẹ Lưu cũng chỉ có thể thở dài.
“Mẹ Lưu phải đi làm rồi, con ngoan ngoãn ở nhà đợi nhé, chỗ này có hai
cái bánh bích quy, con cầm lấy, khi nào đói bụng thì ăn một chút, chờ
buổi tối mẹ Lưu về sẽ mang cho con chút đồ ăn gì đó.”
“Cảm ơn.” Mẹ Lưu là người duy nhất mà Ý Lương muốn mở miệng nói chuyện, thế nhưng cô bé nói như thế nào cũng chỉ có hai chữ.
Dáng vẻ sa sút tinh thần của cô bé thực sự làm cho người ta khó hiểu,
lúc trước Ý Lương cũng không phải một đứa trẻ hay thừ người ra như vậy,
nhưng từ khi cô bé bị thương trở về sau, mỗi ngày đều như chim sợ cành
cong, ngay cả nói cũng không nói lời nào.
Mẹ Lưu đau lòng ôm cô bé một cái rồi nhìn cô mở cửa im lặng rời đi.
Phía ngoài gian nhà một bên là bãi đất hoang cỏ dại mọc thành bụi, một
bên là bãi đất trống sau chợ, thông thường sẽ có vài chiếc xe tải chở
đầy rau quả đậu ở đó, một số rau quả bỏ đi sẽ bị người ta sẽ vứt ngay
tại đó, những người không có ý thức công cộng cũng sẽ đem rác vứt chồng
chất lên, làm cho người ta luôn có thể ngửi thấy mùi hôi thối phảng phất từ bãi đất trống, ruồi nhặng thì bay khắp nơi, mấy ngôi nhà xây trái
phép vì thế cũng thưa thớt mọc lên trên bãi đất trống.
Mấy ngày nay khu chợ đóng cửa nghỉ mừng năm mới, trên bãi đất trống
không còn những chiếc xe tải đậu lại để chuyển hàng nữa, mà đổi thành
một đám trẻ con tới chỗ này đốt pháo.
Ý Lương đi ra khỏi nhà mẹ Lưu, gian nhà nhỏ ở góc bên kia mới là nhà
của cô, mắt thấy sẽ phải đi qua đám trẻ con đó mới quay về nhà mình
được, bỗng một cái pháo uyên ương lại phóng thẳng về phía cô, Ý Lương
nhìn thấy quả pháo kia chỉ cách mình hơn một bước liền bất động không
nhúc nhích.
Một tiếng “Đoàng” nổ vang, mặc dù cô đã biết sẽ phát ra tiếng nổ to nhưng vẫn có hơi chấn động.
Bọn nhỏ thấy vậy bắt đầu cười ha hả. Cô giống như món đồ chơi của những người khác, hù doạ cô, mắng nhiếc cô, trêu chọc cô, đều được coi là
hứng thú của những người khác.
“Mười tỷ lượng! Mười tỷ lượng!” Bọn trẻ hô biệt danh của cô.
“Nó không đáng như vậy! Mẹ tao nói nó không đáng một xu!”
Những lời nói đáng ghét giống hệt nhau lại nhét vào trong đầu cô. Ý
Lương chỉ muốn mau mau về đến nhà mình, bước từng bước dài đi về hướng
cửa nhà.
“Này!” Một giọng nam quen thuộc lại đang gọi cô.
Ý Lương biết người mở miệng chính là Lạc Diễn Hàn, cô không dám quay
đầu lại, nhưng mà hắn đã chạy đến trước mặt cô, chắn trước cửa nhà Ý
Lương, làm cho cô không đi vào nhà được.
“Thời Ý Lương, có đúng là cô sinh bệnh thật rồi không?” Giọng của cậu khàn khàn.
Trong trường học đều kể là cô ấy bị mắc chứng bệnh gọi là tự kỷ, không
để ý cũng như không hề nói chuyện với người khác, hơn nữa tin này còn do chính giáo viên truyền ra, bọn học sinh đều nói đó là bệnh tâm thần.
Thế nhưng cô ấy thoạt nhìn thật sự đâu có giống! Không phải bệnh tâm
thần sẽ đều la hét náo loạn ầm ĩ ư? Sao cô ấy lại im lặng như thế?
Lạc Diễn Hàn cúi đầu nhìn cô, như là muốn từ trên mặt cô nhìn ra chứng bệnh gì đó.
Cô bé trước mặt vẫn gầy nhỏ như vậy, có người giúp cô tết lại mái tóc
thành hai bím tóc, buông xuống hai bên cần cổ, khuôn mặt cô ấy bị gió
đông lạnh thổi vào có chút ửng hồng, thoạt nhìn hẳn phải rất đáng yêu
mới đúng, nhưng mà biểu cảm của cô ấy đã phá hỏng khuôn mặt nhỏ nhắn lẽ
ra phải làm cho người ta yêu mến này.
Ánh mắt cô ấy không biết đang nhìn nơi nào, vô thần rời rạc, thậm chí
cậu đang đứng trước mặt nói chuyện với cô ấy mà cô ấy vẫn mang dáng điệu không có hồn như búp bê. Đúng!!Chính là như vậy, cô ấy trông như một
con búp bê đồ chơi, chỉ khác tròng mắt không chớp động, tóc không bị làm rối bời, cô ấy thoạt nhìn giống như một con búp bê dơ bẩn không ai
muốn, nhất là trên người cô ấy còn mặc bộ quần áo có dính một vết xì dầu bẩn, làm cho cô thoạt nhìn như không ai cần.
“Tôi muốn vào nhà…” Ý Lương cúi đầu nói.
“Tôi đang hỏi cô đấy.” Rốt cuộc cô ấy có hiểu cậu đang nói gì không,
hay là cô ấy thực sự biến thành ngu ngốc hoặc là bệnh tâm thần rồi, nên
mới nghe không hiểu người khác nói gì?
“Tôi muốn vào nhà. . .” Cô lặp lại một lần nữa.
Lạc Diễn Hàn đứng chắn đường của cô, cô ngay cả vào nhà mình cũng không được, Ý Lương lùi người về phía sau, cô biết những đứa trẻ khác đang
nhìn bọn họ, cô như là vĩnh viễn cũng không thể né tránh được ánh mắt
của những người này.