Chuyển ngữ: Violet
Biên tập: Thủy Nguyệt Vân
Cô không còn suy nghĩ được gì nữa, việc ôm nhau chỉ có thể xảy ra
trong giấc mơ thế mà giờ phút này lại chân thật như vậy, anh dán chặt
vào cô, mỗi tấc đường cong của thân thể hai người đều kề sát vào nhau,
hơi thở dốc hỗn loạn không biết là của anh hay của cô… Ý Lương đã không
có cách nào phân biệt.
Khi anh khẽ liếm qua gáy mình, cô nghe thấy được mình phát ra tiếng
ưm xa lạ, Ý Lương bỗng cảm thấy rất xấu hổ, cô thế mà lại phát ra loại
âm thanh ấy, khi cô muốn thoát khỏi ảo cảnh u mê này thì anh lại hôn cô, tay anh như vẽ ra cái lưới vô hình bao vây cô…
Cô nên chạy trốn, nhưng mà chân tay cô cũng đã bị vướng vào chiếc
lưới ấy rồi, gần như không còn sức giãy dụa, càng lún càng sâu, đôi môi
ướt át của anh lại lần nữa trượt xuống gáy cô, khẽ liếm cách áo ngực,
tràn ngập yêu thương… Hành động quá mức thân mật của anh khiến cô muốn
thoái lui, nhưng cô lại phát hiện mình đã sớm bị anh vây dưới người, bị
đặt ở giữa chiếc giường nhỏ, cô căn bản không có đường lui.
Anh nới lỏng ràng buộc trên người cô, không chỉ còn là cách lớp quần
áo mê hoặc nữa, anh muốn chính là càng dán sát vào nhau hơn… Nghe hô hấp của cô đã hoàn toàn bị mình nhiễu loạn, anh phát hiện rằng cái mình
muốn không chỉ là như thế này mà thôi, tâm tình muốn cô của anh đã sớm
vượt quá xa phạm vi anh có thể kiềm chế.
“Em sắp bức anh phát điên rồi…” Lạc Diễn Hàn dán tại môi cô thì thầm nói.
“Lạc…” Giọng nói run run của Ý Lương đánh thức anh thoát ra khỏi mê tình.
Anh buồn bực hét một tiếng xoay người rời khỏi cô, Ý Lương cũng hốt
hoảng ngồi dậy theo, kéo chăn đơn không biết mình nên làm thế nào mới
phải, cô lại làm cho sự việc phát triển đến mức này, cô thậm chí ngay cả phản kháng cũng không thể thực hiện! Chuyện này rất rõ ràng đã không
chỉ còn là một nụ hôn lên trán nữa…
Lạc Diễn Hàn đứng lên đi thẳng ra cửa, cầm cái chìa khóa rồi đi mất.
Vào khoảnh khắc cửa nhà đóng lại, Ý Lương cảm thấy mình như bị giam vào trong không gian không một bóng người.
Bốn phía đều yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi dường như tất cả sự vật đều
theo Lạc Diễn Hàn rời đi mà trở nên tĩnh lặng. Lạc Diễn Hàn cái gì cũng
không nói, cô thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của anh, chỉ biết là anh đã rời khỏi gian nhà này, còn cô một mình ngồi ở trên giường
nhỏ, nghe tiếng anh đóng cửa lại.
Cô giữ nguyên một động tác, ngây ra như phỗng nhìn về phía trước…
Không biết qua bao lâu, cánh cửa phát ra tiếng động nói cho cô biết
Lạc Diễn Hàn đã trở về, nhưng mà ngay cả ý nghĩ trốn tránh cô cũng không có, cô hy vọng mình cứ như thế mà chết đi, Lạc Diễn Hàn nếu thật sự
không thích cô, vì sao lại muốn hôn cô?
Hay là chính cô cho anh cơ hội? Có lẽ là cả hai, cô vẫn luôn ở trong
nhà anh, nhận những gì anh cho, nếu như việc ấy là thứ duy nhất cô có
thể hồi báo…
Nhưng ý nghĩ này làm cho cô hít một hơi sâu, cô xem mình là cái gì?
Cô như vậy thì có khác biệt gì với mẹ, trong ấn tượng của mọi người
cô là con gái của người phụ nữ thấp hèn, được mẹ di truyền dựa vào thân
thể để kiếm sống!
Ý Lương nhắm mắt lại, máu trong cơ thể cô giống như khô cạn, tại sao cô lại khiến bản thân đi theo con đường của mẹ như vậy?
Cô chờ Lạc Diễn Hàn vào nhà kết án tử hình cho cô, cô nghe thấy tiếng anh đi lại, dùng hai tay che mặt mình, cô cảm thấy rất xấu hổ…
Cảm giác được bên giường hơi lún xuống một chút, tiếp theo cô được một vòng tay ấm áp ôm vào trong lòng.
“Xin lỗi…” Giọng nói của anh có chút khàn khàn.
Tay anh dịu dàng vuốt mái tóc dài của cô, thì thào đầy áy náy, kéo
tay đang che mặt của cô ra, anh hôn lên những giọt nước mắt trên mặt cô…
Tiếng nấc nghẹn ngào bật ra từ môi cô, đánh thẳng đến chỗ mềm mại nhất dưới đáy lòng anh.
“Em cứ nghĩ anh muốn bỏ em lại.” Cô nghẹn ngào nói ra.
Lời nói của cô như lưỡi dao sắc bén đâm vào ngực Lạc Diễn Hàn, anh
đem cô ôm thật chặt, như là đang phản bác lại tưởng tượng của cô.
“Nếu như anh có thể thì tốt rồi…” Ý Lương không hề nghe ra được mỗi
một chữ của anh đều là trải qua đấu tranh lắm mới thổ lộ được hay sao?
Anh vẫn luôn không muốn khiến Ý Lương cho rằng anh là vì muốn thứ gì đó
từ cô nên mới đưa tay giúp đỡ cô. “Anh sẽ ở cùng em.”
Bởi vì căn bản anh không đi được, từ khoảnh khắc anh nhìn thấy cô
xuất hiện trước mặt mình hơn chục năm trước, rồi lúc gặp lại cô lần nữa, anh đã biết mình không đi được.
Anh ra khỏi phòng, vào thang máy đi xuống dưới lầu rồi đi thẳng ra
khỏi cao ốc, lấy một điếu thuốc ra châm, nhưng điếu thuốc còn chưa kịp
cháy thì anh đã đổi ý, vứt điếu thuốc rồi xoay người đi vào thang máy,
vào nhà anh vừa nhìn thấy cô khom người không nhúc nhích che khuôn mặt
thương tâm, anh liền thấy mình không có cách nào rời khỏi cô.
“Em chỉ muốn nói với anh rằng anh Lạc sắp kết hôn, anh ấy dẫn theo vị hôn thê tới tìm anh, muốn nói chuyện đó với anh mà thôi… chỉ là như
thế mà thôi…” Ý Lương nghẹn ngào không thể nói rõ câu, nhất là khi Lạc
Diễn Hàn trở về ôm cô nói xin lỗi, cô cảm thấy mình như đang ngồi trên
mây xanh không biết đang bay đến nơi nào, không biết chắc được lúc nào
sẽ bay xuống và lúc nào lại bay lên.
Lạc Chính Dương sắp kết hôn, điều này làm cho anh thấy an tâm.
“Xin lỗi…” Ngoại trừ nói xin lỗi ra, anh không tìm ra lời nào khác có thể thay thế, nhưng mà suy nghĩ muốn hôn cô lại vẫn mãnh liệt như vậy,
mới có một lần hôn môi, anh liền muốn càng nhiều lần hôn môi khác nữa…
Cúi đầu hôn môi cô, anh có thể tự nhiên đem tưởng tượng biến thành
hiện thực, anh không muốn khiến Ý Lương cho rằng anh dựa vào những thứ
đã cho mà uy hiếp cô đền đáp lại, nhưng cô nên biết rằng cô rất mê
người, anh lúc nào cũng phải khắc chế mình không đụng chạm vào cô, nhưng lại không có cách nào rời xa cô một bước.
Ôm thân thể run rẩy của Ý Lương, anh không biết mình nên nói về tâm
tình lúc này của mình với cô như thế nào, nhưng đúng là anh đã mê muội
vì cô…
Tay anh từ trên mặt cô trượt xuống, đi tới cổ của cô, ở trước ngực
của cô sờ thấy một thứ, đó là một viên đá nho nhỏ, một sợi chuyền đã rất cũ, còn để lại một chút vết ngấn trên người cô, Lạc Diễn Hàn nhẹ nhàng
kéo ra, sợi dây chuyền liền bị đứt.
Ý Lương khẽ run lên, đó là vật duy nhất mà mẹ cô để lại cho cô.
Anh cầm lấy viên đá nhỏ kia, tỉ mỉ nhìn chữ ở bên trên, đó là tên của cô.
“Cái này từ nay để ở chỗ anh.”