ĐĂNG LÚC 08:56:07 NGÀY 20-04-2017
Lần biểu diễn đầu tiên của vở kịch nói rất thành công.
Nhất là Tô Mộc đóng vai nữ chính.
Lúc nam chính hy sinh nàng gào khóc một tiếng như tan nát cõi lòng, nước mắt của khán giả ở dưới sân khấu lập tức rơi xuống không kiềm lại được.
Ta đang điều khiển âm thanh và ánh sáng, nghe thấy nàng gào một tiếng ấy, suýt chút nữa ngay cả đèn spotlight trên sân khấu đều quên tắt.
Lúc chào hạ màn, chỗ ngồi bên dưới chỉ có vỗ tay và nước mắt rưng rưng.
Quá lay động, quá cảm động, quá du dương.
Dĩ nhiên, đây là lần đầu tiên giành được giải nhất trong cuộc thi biểu diễn của viện y học, Pháp y áp đảo các học viện có dân số đông đúc như Lâm sàng, Y tế công cộng, Dược học,... để lấy được hạng nhất, lãnh đạo khoa cũng vô cùng vui vẻ, vừa múa bút ký, thanh toán toàn bộ phí tổn cho hoạt động tập kịch, còn phát một khoản tiền thưởng, để chúng ta luyện tập thật tốt, chuẩn bị tham gia cuộc thi của nhà trường.
Trường của chúng ta là một trường Đại học Tổng Hợp, bao gồm các ngành: Triết, Văn, Khoa học Tự nhiên, Kỹ thuật, Quản lý, Luật, Y học, Nông - Lâm nghiệp, Kinh tế, Giáo dục, Nghệ thuật,... Có thể nói là căn cứ vào sự phân loại ngành học của Bộ Giáo dục, ngoại trừ không có quân sự, ngành khác đều có, học sinh toàn trường rất nhiều mấy vạn người, phân bổ vào mấy khuôn viên trường, có thể đi tham gia cuộc thi cấp trường, cảm giác giống như tiến vào vòng chung kết toàn quốc ở Shōnan trong《 Cao Thủ Bóng Rổ - Slam Dunk 》
Vả lại còn có tiền thưởng này.
Trong lớp sục sôi, lớp trưởng Tô Mộc cũng vô cùng vui mừng, không uổng công chịu đựng trong nhiều ngày như vậy, cách thức mà học sinh thể hiện sự mừng rỡ chỉ có một loại, “đi, liên hoan!” chạy tới quán lẩu một người, kèm hai két bia Tuyết Hoa.
Kết thúc liên hoan lẩu một người huyên náo sôi nổi, mọi người tiếp tục đi trên bãi cỏ ngồi thành vòng tròn rồi ca hát và tán gẫu, mãi đến khi trăng trên ngọn liễu, mới dần dần rời đi, học bá Phương Phương và Tuyết Mai nhanh chóng trở về đi ngủ, ta và Tô Mộc ngồi ở trên băng ghế bên ngoài ký túc xá.
Đôi mắt của Tô Mộc tỏa sáng lấp lánh, trên mặt hơi hơi ửng đỏ, chắc đây là tác dụng của một chai bia kia thôi.
Dưới ánh trăng, ta cảm thấy tối nay Tô Mộc cực kỳ xinh đẹp, đây cũng có thể là tác dụng của chai bia kia lên người ta thôi.
Chúng ta lại hàn huyên một hồi, tán gẫu về kịch nói, tán gẫu về lớp, tán gẫu về những chuyện lý thú thời thơ ấu, tán gẫu về những môn sắp thi, không biết tại sao đúng ngày hôm nay chúng ta có thể tán gẫu nhiều chuyện đến như vậy.
Từ nơi xa truyền tới tiếng chuông báo hiệu nửa đêm, cảm giác rét lạnh dần dần thấm sâu, chúng ta cũng nên trở về ký túc xá, rửa mặt súc miệng trễ quá sẽ làm ảnh hưởng đến những người khác nghỉ ngơi, nhưng chúng ta lại có chút lưu luyến không rời.
“Thảo Dã, ta có thể ôm ngươi một cái sao.”
Ta mỉm cười, ôm nàng vào lòng.
Có gì mà không thể cơ chứ.
Nữ sinh ôm ôm ấp ấp nhau rất phổ biến, nhưng có điều ngày thường ta không thích lắm, từ bé ta đã có chút “chống cự tiếp xúc”, ngay lúc các nữ sinh tay trong tay cùng đi đến nhà vệ sinh, ta mong ước, chao ôi, nhưng ta làm không được, sau đó khoanh hai tay lại với nhau giấu vào trong ống tay áo, rụt cổ lại, giống như địa chủ đi đến nhà vệ sinh.
“Thảo Dã, hôm nay ta vô cùng vui vẻ, cám ơn ngươi.”
“Ta cũng rất vui vẻ nhá, là ngươi đang giúp ta, nếu không đoán chừng chỉ có ta đi lên biểu diễn kịch câm.”
“Ngươi còn biết diễn kịch câm? Ta cũng biết, có muốn diễn cho ngươi xem thử không?”
Tô Mộc nghiêng đầu qua, hôn một cái lên má của ta.
Ta chẳng biết xấu hổ mà xoay mặt lại.
“Bên này đâu? phải đối xứng.”
Tô Mộc nhìn chằm chằm vào ta, dường như có vẻ muốn nói lại thôi, mặt hơi hơi đến gần ta.
Một trận gió lạnh thổi đến, làm ta rùng mình, bầu không khí này có chút bất thường đấy.
Tô Mộc rụt bả vai lại, nàng rất gầy, lại còn rất cao.
“Chúng ta trở về thôi, người trong ký túc xá đều ngủ hết rồi” ôm một tý thì có thể, ôm lâu quá ta lại bắt đầu “chống cự tiếp xúc”, toàn thân có phần không thoải mái.
Tô Mộc cười cười, “được”, nhưng mà không có động đậy.
“Chẳng lẽ muốn ta ôm ngươi trở về ư? Không nên xem thường ta ha, ta tuy thế mà lại đứng hạng chín trong cuộc thi đẩy tạ toàn thành phố.”
“Được đấy, ngươi ôm” Tô Mộc bị ta chọc cười.
Vừa mới ôm, thì hai chân của Tô Mộc xa rời mặt đất, nàng đang cười thì vỗ lưng của ta nói “được rồi được rồi, thả ta xuống, đừng để đau thắt lưng.”
“Sẽ không, ngồi cho vững vịn cho chặt, ta sắp chạy rồi, ta tuy thế mà là người có thành tích 13.5 giây ở cự ly chạy 100 mét.”
Tô Mộc cười khanh khách ha ha, vừa duỗi hai chân ra đã chạm đất ngay, sau đó nhanh chóng chạy về hướng cổng chính của ký túc xá, “13.5 giây, đuổi theo ta đi.”
Nàng cao và chân dài, ngược lại thì chạy rất nhanh, nhưng mà cổng chính của ký túc xá thì đóng, quán tính khiến cho ta áp nàng lên cửa.
Tô Mộc quay người, nhanh chóng hôn một cái lên má bên kia của ta, sau đó mở cửa lách mình đi vào trong.
Ta sờ lên mặt, mở cửa ký túc xá của mình ra, trông thấy đèn bàn của ta đang mở, Tần Hoan đang dùng hai tay nâng sách Anh ngữ, ngủ gà ngủ gật dưới bóng đèn.
“Tại sao ngươi vẫn chưa ngủ?”
Tần Hoan được mệnh danh là sâu ngủ, một ngày chưa tới 14 tiếng là ngủ không đủ.
“Ta đang chờ ngươi, sợ lúc ngươi trở về trong phòng quá tối, chớ va đụng.”
Ấm áp đang trào dâng trong lòng ta, nhưng mà vừa nhấc bình thủy lên, trong lòng đã chán nản ngay, hôm nay quên múc nước rồi.
“Ta có nước nóng, nhưng có thể không đủ cho hai người” Tần Hoan đổ nước từ trong phích nước nóng vào trong chậu rửa chân.
Giẫm vào thử một chút nhiệt độ của nước, còn kéo ta ngồi xuống, cũng nắm lấy chân của ta bỏ vào trong chậu rửa chân “chúng ta cùng rửa nào.”
Chân của nàng nhỏ và lạnh buốt, ta gom bàn chân của nàng vào trong lòng bàn chân của ta, chẳng lẽ nàng chính là Ưu Nhạc Mỹ (1) của ta?
Chân của nàng vừa mới động đậy, thì một trận ngứa kỳ lạ truyền từ lòng bàn chân đến đỉnh đầu.
“Bà cô ơi, ta sợ ngứa... Đừng nhúc nhích!”
“Ha, ta thử lại lần nữa xem” Tần Hoan từ trạng thái nửa mơ trong nháy mắt đã tỉnh táo, vẻ mặt tươi cười ranh mãnh còn làm lộ ra tám cái răng.
- ---------------------------------------------------
CHÚ THÍCH
(1) Ưu Nhạc Mỹ: là tên một sản phẩm trà sữa nổi tiếng của Trung Quốc và người đại diện là Châu Kiệt Luân. Lời thoại trong một cảnh của quảng cáo như sau:
Tràng cảnh “Quán Cà Phê”:
Nữ: Em là gì của anh?
Châu Kiệt Luân: Em là Ưu Nhạc Mỹ của anh.
Nữ: Hóa ra em là trà sữa à.
Châu Kiệt Luân: Như vậy, anh mới có thể nâng niu em trong lòng bàn tay.
Châu Kiệt Luân: Yêu nàng, đương nhiên cần có Ưu Nhạc Mỹ!