ĐĂNG LÚC 22:48:53 NGÀY 22-04-2017
Khẩu vị là ký ức trung thành nhất, tràng vị (bao gồm dạ dày, ruột non, ruột già) là sự tồn tại cố chấp nhất.
Sau mỗi lần bay đường dài, về cơ bản thì đầu óc không cần vượt qua cơn jet lag (1), đáp xuống đất là có thể làm việc ngay, nhưng tràng vị lại phải mất trên ba ngày, mới có thể từ từ thích nghi.
Một người đã ăn cơm mười mấy năm, một khi bắt đầu ăn màn thầu, thì tràng vị cũng sẽ phản đối.
Biểu hiện chính là việc đau dạ dày, từ trước đến nay dạ dày của ta đều vô cùng ngoan ngoãn.
Khỏe mạnh là gì, khỏe mạnh chính là khiến ngươi không cảm giác được sự tồn tại của nó, cho dù ngươi ăn uống thả cửa ra sao, thao thức cả đêm ra sao, thì ngày hôm sau lúc thức dậy hoàn toàn phấn chấn tinh thần, một khi ngươi cảm giác được đau ngứa, thì khỏe mạnh không còn nữa, đó chính là phải đi gặp bác sĩ rồi.
Yêu cũng giống thế, ấm áp và khiến người ta say mê, nhuận vật tế nhi vô thanh (2), thậm chí có khi sẽ không để ý tới sự tồn tại của nó. Chỉ có khi nào nó đột nhiên tan biến, giống như bị người ta lột hết sạch rồi vứt trên quảng trường vào đêm lạnh, thê lương lạnh lẽo cô độc mà không có chỗ trốn.
Bất cứ khi nào dạ dày khó chịu, ta sẽ nghĩ ngay, Tần Hoan à, lúc nào ngươi mới trở về ăn cái màn thầu này hả?
Bỗng nhiên nhớ ra, Tô Mộc cũng là người miền Bắc, cũng cần phải ăn màn thầu nhỉ, sao thấy nàng lấy cơm mỗi ngày vậy?
“Lúc ở nhà ngươi ăn màn thầu nhiều hơn hay ăn cơm nhiều hơn?”
“Màn thầu và mì sợi nhé, mẹ ta làm mì om (焖面 - Braised Noodles with String Beans – Mì om với đậu que và thịt heo) rất ngon.”
“Vậy thì hiện tại khi ngươi ăn cơm sẽ thấy quen sao?”
“Sẽ không” nàng cười cười “ta không muốn rời khỏi ngươi để đi xếp hàng trước cửa sổ lấy màn thầu.”
Mỗi ngày sau đó ta đều ăn màn thầu và mì sợi, tràng vị của ta vẫn thuận theo ta, qua hết Quốc Khánh, ăn gạo ăn mì, ăn ma ma hương (ăn cái gì cũng thấy ngon).
Sắp qua hết Quốc Khánh rồi, ta về đến ký túc xá, vừa tạm biệt với Tô Mộc, đã nhìn thấy Tần Hoan đang cho Pudding con tắc kè hoa của nàng ăn.
“Ngươi trở về rồi, tốt quá rồi, cuối cùng ta khỏi phải ăn cơm thừa của manh sủng (Adorable Pets) nhà ngươi rồi.”
Nàng quay đầu lại, hình như thần sắc không được tự nhiên lắm, nhưng chẳng mấy chốc đã lấy lại được nét mặt tươi cười.
“Cảm ơn, sâu bột của ta vừa mập vừa khỏe, trông không tệ, coi như để báo đáp...”
“Ngươi muốn lấy thân báo đáp?” mấy ngày nay ngày nào ta cũng đọc tiểu thuyết của hàng vỉa hè mà Phương Phương cho ta, nào là《 Tổng Tài Bá Đạo Yêu Ta À 》,《 Không Thể Không Kể Chuyện Cũ Của Ta Và Chàng Vệ Sĩ Đẹp Trai A 》,《 Đình Viện Sâu Thẵm Cỏ Thơm Um Tùm 》,《 Tươi Cười Xinh Đẹp 》,《 Tam Sinh Tam Thế Đào Hoa Kiếp 》,《 Yêu Ngươi (Em) Từ Cái Nhìn Đầu Tiên 》. Số lượng từ ngữ đã tăng lên không ít.
“Ta nguyện ý, ngươi dám đòi không?” Tần Hoan cười rồi bổ nhào đến ngay, tới kéo cánh tay của ta.
“Chị gái tốt ơi, nhưng ngươi là người đã có chủ, ta còn sợ rằng người Hỏa Tinh sang đây giết cơ.”
Tần Hoan lấy một cái lọ nhỏ ra, bên trong cái lọ có kích thước nhỏ hơn ngón út đang đựng một vài đóa hoa màu tím.
“Cái này là huân y thảo (Lavender), tới đây, để đeo lên cho ngươi, ngươi biết ý nghĩa của hoa huân y thảo là gì không?”
“Lấy thân báo đáp?”
“Cút.”
Tần Hoan đều đưa một chút quà nhỏ cho mỗi người trong ký túc xá, mọi người đều rất vui vẻ, đã qua Quốc Khánh, có một số môn chuyên ngành sắp bắt đầu khảo thí rồi, mọi người đều cố gắng học tập một trận.
Gió lạnh nổi lên, chẳng mấy chốc gần đến cuối năm rồi, ngày diễn ra cuộc thi kịch nói toàn trường cũng sắp đến rồi.
Diễn xuất của Tô Mộc như hỏa thuần thanh (ví trình độ đã đạt đến mức độ hoàn mỹ và thành thạo), vở kịch tình cảm càng tinh tế và cảm động hơn, dưới sự chỉ điểm của lão sư dạy môn chuyên ngành thì nội dung của chuyên ngành Pháp y cũng càng hoàn thiện hơn. Trang phục và hóa trang đã được Học viện tài trợ, hiệu quả đã tốt hơn nhiều. Phương Phương đã liên hệ với trạm phát thanh của trường, để thu (record) phần phối âm và phối nhạc, còn cải biên lại kịch bản một tý, và làm một bộ kịch truyền thanh, rồi đưa cho trạm phát thanh của các trường Cao đẳng và Đại học khác truyền bá ra.
Trước khi cuộc thi bắt đầu, ta điều chỉnh thử hết ánh sáng và âm thanh, và cùng Tô Mộc, đứng ở trên sân khấu rộng 50 mét vuông được dựng tại chính giữa nhà thi đấu của trường.
“Ngươi hồi hộp không?”
“Có chút xíu.”
“Lời thoại của ngươi đã có thể đọc làu làu rồi mà.”
“Đúng vậy, sao đều đã tập luyện nhiều lần như thế rồi, ta cũng không biết đang hồi hộp cái quái gì” Tô Mộc cười.
“Thảo Dã, cám ơn ngươi liên tục đến giúp ta nhiều ngày như vậy, mỗi lần diễn xuất, nhớ tới ngươi đang ở dưới sân khấu, là ta vô cùng yên tâm ngay.”
“Mỗi lần ta đang ở dưới sân khấu đều không dám nhìn ngươi, sợ nhập vai quá rồi quên điều chỉnh ánh sáng.”
“Thảo Dã, ta...”
Tô Mộc muốn nói lại thôi, nhà thi đấu chứa được vạn người, to lớn trống trải, chỉ có hai người chúng ta ở trung tâm sân khấu, đèn spotlight chiếu xuống, cái bóng của chúng ta kéo rất dài rất dài.
Chúng ta quay đầu lại nhìn cái bóng, lại nhìn lẫn nhau, hai cái bóng từ từ hợp thành một cái.
- ---------------------------------------------------
CHÚ THÍCH
(1) Jet Lag : còn được gọi là hội chứng jet lag hoặc hội chứng thay đổi múi giờ xảy ra khi mọi người di chuyển nhanh qua các khu vực chênh lệch múi giờ với nhau và gây ra các rối loạn giấc ngủ, mệt mỏi,... Đó là một tình trạng sinh lý do sự gián đoạn trong nhịp sinh học của cơ thể, còn được gọi là đồng hồ sinh học. Và jet lag được xem như là một rối loạn nhịp sinh học. Các triệu chứng có xu hướng nghiêm trọng hơn khi đi về phía đông so với phía tây.
(2) Nhuận Vật Tế Vô Thanh: câu này được trích trong bài “Xuân Dạ Hỉ Vũ - 春夜喜雨” của Đỗ Phủ.
Nguyên Văn:
“润物细无声”
“Nhuận Vật Tế Vô Thanh”
Dịch nghĩa:
“Tưới mát muôn vật mà không nghe tiếng”
Có nghĩa là tác động đến sự vật khiến chúng âm thầm biến đổi hoặc không nhận ra được sự tác động ấy lên sự vật.