Mười Sáu Năm Sau, Ta Không Còn Là Ta, Nhưng Ngươi Vẫn Là Ngươi

Chương 39: Chương 39: Chương 33






ĐĂNG LÚC 04:14:43 NGÀY 30-04-2017

Kẹo bông gòn là một loại thực phẩm ngoại cường trung can (ngoài mạnh trong yếu, miệng hùm gan sứa).

Vừa mới hé miệng xé một miếng lớn, thì đã biến thành mấy giọt chè (chè ngọt) màu nâu.

Ta và Tần Hoan xé, liếm, kéo từ hai phía, khỏi phải nói thật bất nhã biết bao, giống như có người đang nhìn chúng ta vậy, trông đẹp mắt như thế, thế nào cũng có người nhìn.

Có lẽ số người nhìn ta nhiều hơn một chút, bởi vì ta đang nuôi tóc dài, một đầu lông gà phát nổ (phồng to) nửa dài nửa ngắn, còn hơn kẹo bông gòn.

Có lẽ số người nhìn nàng nhiều hơn một chút, giống như Thu Hương đứng cạnh Thạch Lựu tỷ (mọi người xem phim "Đường Bá Hổ Điểm Thu Hương" để biết thêm chi tiết hoặc xem hình phía bên dưới), hết sức rung động lòng người.

Ánh mắt của người khác thì làm sao nào, thế gian nhao nhao hỗn loạn giống như bối cảnh bị mơ hồ, những tiếng xe cộ, tiếng người, tiếng cười vui vẻ của trẻ con và tiếng la khóc này giống như ở trong (thuộc) một thời không (thời gian - không gian) khác, thứ duy nhất rõ ràng và cố định, chỉ có đôi mắt cong cong của Tần Hoan, cùng, nụ cười làm lộ ra tám cái răng chỉnh tề và trắng tinh.

Cây kẹo bông gòn này chắc có độc, quả nhiên không thể ăn bậy những thứ ven đường, sẽ làm tứ chi lạnh ngắt, môi phát tím, hoa mắt chóng mặt, thẳng đến bất tỉnh nhân sự, lão nhân nói quả nhiên là không sai.

Mười cái tay cộng với mười cái chân cũng không đếm hết được các đồ ăn vặt trứ danh của thành phố Hải Vương Tinh, chẳng mấy chốc chúng ta đã ngồi ở bên trong "thành bán đồ ăn vặt Hải Vương Tinh", nơi này có bán set meal, một set có mười loại, mỗi loại chỉ có một chút xíu, để nếm thử.

Nhưng mà không hề ngon, ngọt thì vô cùng ngọt đến độ phát ngán, còn cay thì chỉ cay chứ không thơm, còn mặn thì mặn đến chết người.

Tần Hoan ăn được vài miếng thì ngừng, sau đó cố gắng ăn thêm vài miếng nữa, nhưng hoàn toàn không thể ăn tiếp được nữa.

Trên tinh thần kiên quyết không thể lãng phí, ta đã ăn hết cả phần của ta và nàng.

Nàng sờ sờ cái đầu ổ gà của ta, "vất vả rồi, Thảo Dã."

Ta xoa bụng để giúp làm rỗng dạ dày (gastric emptying), phòng ngừa việc vừa mới nấc cụt thì bị trào ngược ra, nói "ăn đồ ăn là hưởng thụ nhé, có gì mà vất vả chứ, phố bên cạnh còn có giò heo, rất tốt cho việc dưỡng nhan, chúng ta đi xem thử nào, ngươi vẫn chưa ăn cái gì đâu."

Tần Hoan cười rồi nói, "ngươi còn có thể ăn được? cái thành bán đồ ăn vặt này đúng là danh bất phó thực (có tiếng mà chẳng có miếng), chắc là lấy danh hiệu của Hải Vương Tinh, chuyên đi lừa bịp người nơi khác đây, ngươi xem những người ăn cơm xung quanh chúng ta trên cơ bản đều nói tiếng phổ thông."

Đúng vậy, trong thời đại phi đối xứng thông tin, nhờ vào làm quảng cáo, xây dựng một tòa nhà ở khu du lịch có dòng người đông đúc, thì đã có thể khiến một cửa hàng vừa bán giá cao vừa khó ăn như thế này sống rất thoải mái, suy nghĩ kỹ càng hơn một chút, có rất nhiều ngành nghề đều dựa vào lũng đoạn thông tin và phi đối xứng thông tin để lập nghiệp và hoạt động, y học cũng như thế.

Nếu như vận hành một ngành nghề, chỉ có thể dựa vào lương tri của người hành nghề, mà không phải các tiêu chuẩn minh bạch và công bằng, cộng với việc thiếu nền tảng trao đổi thông tin nữa, thì thành bán đồ ăn vặt Hải Vương Tinh sẽ chỉ xuất hiện càng ngày càng nhiều, trong những thành bán đồ ăn vặt này cũng sẽ không còn các đầu bếp giỏi, nhờ vào lắc lư (lừa gạt, lừa bịp) thì những quán ăn sẽ không thiếu nguồn khách, do đó họ không giữ lại các đầu bếp giỏi, bởi vì như vậy sẽ làm tăng chi phí.

Vào một ngày nọ của nhiều năm sau, ta nhận được một quyển sách nhỏ, là tập (một bộ sách chia thành nhiều tập) Hải Vương Tinh của website đánh giá dành cho ăn dưa ("ăn dưa" là chỉ "quần chúng ăn dưa", website mà tác giả nói đến là dianping.com thuộc Meituan-Dianping, chuyên thu thập đánh giá của người dùng và cho phép người dùng đăng bài đánh giá cũng như mua hàng giảm giá trên các nhà hàng, khách sạn, phòng gym,... cốt lõi của nền tảng này là thực phẩm và đồ uống), ta cầm lên rồi lật ra xem, trong mục giới thiệu toàn là mấy quán ăn nhĩ thục năng tường (nghe nhiều nên thuộc), không hề có thành bán đồ ăn vặt Hải Vương Tinh, cầm điện thoại di động lên hỏi Tần Hoan, "Ngươi gửi đồ cho ta?" "Đúng vậy, ngươi nhận được rồi? không có thành bán đồ ăn vặt Hải Vương Tinh á" nàng mang theo ý cười nói.

"Mắt của quần chúng ăn dưa (1) đúng là sáng như tuyết nha."

Mặc dù lúc ấy chúng ta đều đã không còn ở thành phố Hải Vương Tinh.

Hiện tại ta vẫn còn giữ quyển sách đó, lúc nhớ Tần Hoan thì lật ra xem một chút, để suy nghĩ xem khi chúng ta cùng trở lại Hải Vương Tinh vào lần sau thì ăn cái gì, sau đó chụp screenshot gửi cho nàng, đợi nàng gửi nhật trình biểu (thời gian biểu - schedule) tới một cái vèo.

"Thực sự muốn đặt vé máy bay đi ăn vịt xé tay ư?" "Đi nào, ta đặt trước chỗ nghỉ, ngươi chọn món ăn, ngươi sắp xếp thời gian cho tốt ta đã đặt trước vé." "Được."

Đúng vậy, mắt của quần chúng là sáng như tuyết, cùng với việc internet không ngừng thâm nhập vào từng ngành nghề ngày càng sâu sắc hơn, bố cục của rất nhiều ngành nghề cũng đang lặng lẽ thay đổi theo.

Lời dạy bảo của Triệu lão đầu đã qua nhiều năm như vậy mà vẫn còn đang phát sáng lấp lánh, hiện tại thì internet trở nên như thế, chính hắn có lẽ cũng không ngờ tới, chỉ cần dùng điện thoại di động chụp hình nòng nọc, thì họ - chi - loài đều hiện ra ngay, còn có tập tính nữa cơ, nhưng mà định hướng chính thì tuyệt đối chính xác, phân loại học động vật thực vật đã suy tàn, English và Computer càng ngày càng quan trọng.

Ăn uống no đủ, chúng ta bèn tản bộ rồi trở về, trên đường đi ta kể cho nàng nghe về những nơi thú vị và bán đồ ngon cùng những chuyện lý thú mà ta đã bắt gặp trong lúc tìm kiếm khắp nơi vào dịp Quốc Khánh, nàng kể cho ta nghe những chuyện trong chuyến đi du ngoạn xung quanh đây với mẹ nàng, chúng ta hẹn ước, sau này có thể đi dần dần cùng nhau, dù sao thì cuộc sống đại học chỉ mới vừa bắt đầu, cảm giác năm năm học dài dằng dặc thế đó, có quá nhiều thời gian, có thể làm rất nhiều việc.

Ta nói đến nỗi khoa tay múa chân, làm nàng cười ha hả.

Nàng nói chuyện sắc bén và thú vị, làm ta cười ha hả.

Khi về đến trường học thì đã gần nửa đêm, chúng ta vội vàng chạy vào trước khi cổng chính của ký túc xá đóng lại.

Đúng vậy, chúng ta đã vui chơi cả ngày, mà không lấy nước.

Riêng phần mình còn thừa lại nửa ấm nước ấm, chúng ta nhìn nhau một cái, rồi đổ nước vào trong một cái chậu.

Ta thử nhiệt độ một chút, chân của nàng giẫm lên chân của ta.

Có một số người, trời sinh đã ăn ý với ngươi như thế rồi.

Chúng ta sẽ suy nghĩ giống nhau, sẽ thực hiện giống nhau (hai ý này nó gần giống như "tâm đầu ý hợp"), có thể ăn cùng nhau, có thể ngủ cạnh nhau (ngủ chung).

Nằm ở trên giường, vẫn như cũ là nàng quay lưng về phía ta, còn ta thì ôm nàng, bỗng nhiên nàng quay qua, ta vội vã kéo căng tấm chăn.

"Đừng có ngọ nguậy giống như sâu bột của ngươi, sẽ để lọt hơi ra ngoài bây giờ."

Buổi sáng hôm nay, lúc ta cảm nhận được hơi thở của nàng, thì phản ứng đầu tiên chính là sờ sờ lưng của nàng xem có để trần không.

"Thế ngươi ăn ta à."

"Hồi tối này ta đã ăn hai phần, nên không ăn nổi nữa."

"Thật sao, để ta sờ sờ bụng coi còn căng tròn không?"

"Ngứa... ngứa... đừng chạm vào..."

Ta cực kỳ sợ ngứa, sợ gãi ngứa (thường dùng trong việc đùa giỡn).

Có đi mà không có lại thì thật vô lễ, sau đó ta bèn bắt đầu vô lễ với nàng, vừa hà hơi vừa gãi ngứa, hai người đánh lộn.

Phương Phương ở giường dưới chắc chắn cảm thấy như trời sắp sập, bởi vì ngày hôm sau nàng nói có một lớp bụi rơi xuống trên chăn của nàng.

Đêm hôm qua kịch liệt như vậy, thật sao?

Hai người sợ ngứa đúng là không thể nghiêm túc được.

Ta gãi ngứa nhưng mà nàng chỉ có thể nói "không đùa giỡn nữa không đùa giỡn nữa, đi ngủ, buổi sáng ngày mai có tiết, xoay qua chỗ khác."

Nàng nhìn ta một chút, rồi xoay qua chỗ khác, nhẹ nhàng kéo lấy tay của ta, đắp lên tay nàng.

Đêm, tối đến thâm trầm, ta chưa bao giờ ôm một người vô cùng vừa vặn như thế.

Giống như hai vật phẩm nhìn thấy tựa hồ có hình dạng khác nhau, nhưng gắn một cái két, thì vừa khin khít.

Tạo thành một chỉnh thể hoàn chỉnh.

- ---------------------------------------------------

Editor có lời muốn nói: bên dưới là hình ảnh của nhân vật Thạch Lựu tỷ trong phim "Đường Bá Hổ Điểm Thu Hương".





- ---------------------------------------------------

CHÚ THÍCH

(1) Quần chúng ăn dưa: là một tiếng lóng trên internet. Trong các diễn đàn trực tuyến, mọi người lập topic để thảo luận các vấn đề, sau đấy thường thường có một đống người xếp hàng để viết lên ý kiến của mình (thường gọi là các bài viết - posts, hoặc các bình luận - comments), hoặc phát biểu ý kiến, hoặc nói chuyện tào lao trên trời dưới đất thì đống người đó được gọi là "quần chúng ăn dưa". Ngoài ra, những cư dân mạng bình thường "không phát biểu ý kiến mà chỉ vây xem" cũng được gọi là "quần chúng ăn dưa".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.