ĐĂNG LÚC 01:48:31 NGÀY 03-05-2017
Đêm giao thừa, ta nhận được thư nữa,
Nhưng lần này là bảng điểm do trường học gửi tới.
Mẹ ta để tự ta mở ra, ta từ từ rút lá thư ra, thành tích của từng môn từng môn từ từ hiển lộ ra....
Toán cao cấp.... 65 điểm.
Vật lý y dụng (dùng cho ngành y).... 72 điểm.
............
Thế mà ta không có rớt môn, ha, ha, ha.
Ta lập tức ném tất cả những quyển sách mà ta vác về vào trong góc giá sách, vĩnh biệt nhé, mấy cha mẹ.
Mặc dù cầm về nhưng sau đó cũng chưa từng nhìn một cái.
Cảm giác hưng phấn không chỗ phóng thích, nhìn thấy một bộ kiểu dáng muốn ăn đòn của mèo nhà ta, ta lập tức cầm một nắm thức ăn cho mèo cho nó ăn, con mèo thụ sủng nhược kinh (vì nhận được sủng ái mà vừa mừng vừa lo), chần chờ không dám bước lên, sợ ta đang giở trò âm mưu quỷ kế nào đó, mèo đúng là động vật có trí nhớ siêu tốt, đã nửa năm không gặp ta, vậy mà vẫn còn nhớ được những chuyện mà ta trêu chọc nó lúc nó còn nhỏ.
Định nói với cha mẹ ta, nhưng mà nghĩ lại, đây chẳng phải tự tìm cái chết sao, họ không hề biết ta sẽ rớt môn nha.
Đi một vòng quanh nhà, ta cầm điện thoại lên, rồi quay một dãy số thật dài.
Đầu bên kia truyền tới giọng nói êm tai của Tần Hoan "a lô..."
Chúng ta nói chuyện phiếm hơn nửa tiếng, mà không có một chút ý định nào muốn kết thúc, mẹ ta không thể nhìn tiếp được nữa.
"Ngươi đang gọi điện thoại cho ai? hôm nay là giao thừa, thế này thì không nhận được các cuộc gọi chúc Tết."
Ta là người ghét gọi điện thoại biết mấy, nói chuyện với mẹ ta một tuần chưa tới nửa tiếng (thật không có lương tâm).
Ở đầu bên kia mẹ của Tần Hoan đang kêu nàng ăn cơm, chúng ta có thể nghe thấy ở đầu dây điện thoại bên kia của đối phương có tiếng pháo đang nổ lác đác, trong không khí dày đặc mùi thuốc súng nhàn nhạt, vậy mà vẫn có chút thơm.
Đêm giao thừa, là dịp mà cả gia đình sum họp, đặc biệt là đối với kiểu đại gia tộc như gia đình ta mà nói,
Vẩy nước quét nhà, tế Tổ (cúng Tổ tiên), bữa cơm đoàn viên, đều là những nghi thức không thể thiếu dù chỉ một chút, chỗ ngồi của mỗi người, bày biện bát đũa, thứ tự người gắp thức ăn, đều có trình tự cố định. Ngay cả mỗi một món mà ta được ăn, đều có sự chú trọng và điển cố.
Ông nội là đại gia trưởng của tông tộc (là tập hợp các gia đình có chung một tổ tiên theo phụ hệ), lớn nhỏ có thứ tự, tôn ti trật tự rõ ràng, lấy trưởng bối làm trung tâm, sức mạnh của tông tộc gắn kết mọi người lại với nhau, bất luận xa thế nào, thì cũng phải trở về nhà vào đêm giao thừa, tham gia vào một bộ nghi thức phức tạp này.
Có người nói với ta về lễ nghi trong ẩm thực Nhật Bản, lễ nghi trong ẩm thực Pháp, ta bất giác cười ra tiếng, muốn biết lễ nghi là gì, thì đến nhà ta ăn một lần cơm tất niên (bữa tiệc liên hoan của cả gia đình vào đêm giao thừa cuối năm) là biết ngay.
Tông tộc nhà họ Thảo còn có cái từ đường, là di tích lịch sử văn hóa cần được bảo vệ, có cuốn gia phả, được ông nội quyên cho viện bảo tàng bảo tồn.
Mỗi lần đi vào từ đường, những bài vị chi chít và âm u ấy, như thể có vô số con mắt đang nhìn chằm chằm vào ngươi.
Những chuyện này ta đã quen rồi, chúng đã hòa lẫn vào trong máu của ta, sau này khi ta dẫn Tần Hoan về nhà ăn Tết, nhìn thấy ánh mắt và động tác rụt rè giống như kiểu nàng dâu nhỏ của nàng, lần đầu tiên ta bắt đầu ghét những lễ tiết rườm rà này.
Có rất nhiều thân thích một năm chỉ có thể gặp được một lần, chính là lúc ăn cơm đoàn viên vào đêm giao thừa này, thế hệ thứ nhất và thứ hai trò chuyện với nhau rất vui vẻ, thế hệ thứ ba và thứ tư thì hơi lúng túng, mọi người giao lưu với nhau một cách xa lạ, mặc dù trên người lưu lại huyết thống giống nhau, nhưng thời đại biến hóa nhanh quá, mỗi người đều có cuộc sống của mình, thiếu việc cùng nhau trưởng thành khiến chúng ta không hề hiểu rõ nhau, hàng năm chỉ hàn huyên với nhau một cách lễ phép.
Chủ đề hot trong thảo luận của năm nay là việc ta thi đậu học viện y khoa, gia tộc tôn sùng việc học, có thể đậu đại học, đây là chuyện đặc biệt khiến các trưởng bối vui mừng, nhất là học y, "sau này chúng ta già thì trông cậy vào ngươi rồi, ha ha" đại bá (bác hai hay bác cả là anh ruột của ba mình) vỗ vỗ bờ vai của ta, dĩ nhiên, hắn không hề biết hồi sáng này ta vẫn còn đang lo lắng về chuyện rớt môn, nếu không thì, chắc hắn sẽ lo lắng cho chính mình trong tương lai.
Cuối cùng cũng có thể nằm như Cát Ưu (1) mà xem Đêm hội mùa Xuân rồi (là gala năm mới của đài CCTV được phát sóng vào lúc 20:00 đêm giao thừa), theo thường lệ ta chen lên chiếc giường lớn của ba mẹ, cắn đồ ăn vặt, ba mẹ cũng rất hưởng thụ quá trình này, về sau chuyển nhà, họ đã đặt một cái giường lớn hơn, nói là sau này tất cả nằm bên nhau xem Xuân Vãn (là tên gọi tắt của Đêm hội mùa Xuân) cũng không sợ bị rớt xuống giường, nếu như con gái của các ngài luôn luôn chen vào xem Xuân Vãn với các ngài vào mỗi năm như thế này mà không lấy được chồng, chắc các ngài sẽ sốt ruột gần chết ha? Sự thật chứng minh, đúng là như vậy, sẽ sốt ruột gần chết, còn sẽ suy nghĩ hết tất cả các biện pháp phải bằng mọi giá xúc tiến bán (sales promotion) con gái ra ngoài.
Khi chương trình đếm ngược Xuân Vãn vừa đếm tới 0, lúc MC đang nói "Chúc Mừng Năm Mới", thì điện thoại của nhà ta reo lên.
Đầu bên kia là giọng nói của Tần Hoan "Thảo Dã, chúc mừng năm mới."
"Chúc mừng năm mới..." bên tai là tiếng pháo hoa và tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc, nàng nói cái gì, ta cũng không nghe rõ lắm.
Vào đêm giao thừa mỗi một năm sau này, mười sáu năm, bất luận là ta ở nhà, hay ở Vân Nam, hay ở bất cứ đâu, bất luận lúc đó người bên cạnh chúng ta là ai, Tần Hoan thế nào cũng sẽ chúc ta năm mới vui vẻ vào đúng 0 giờ, mỗi một năm, ta và nàng đều sẽ nhận được và gửi đi vô số cuộc gọi chúc Tết, SMS, WeChat, nhưng cái thời khắc 0 giờ này là duy nhất, lúc này, cho dù thông tin liên lạc không bị tê liệt, SMS có thể gửi đi, thì cũng chỉ có một tin nhắn như vậy.
Ta sẽ hoặc gửi sớm, hoặc gửi trễ, hoặc không gửi, nhưng hằng năm nàng đều như thế, về chuyện này, ta rất xấu hổ, trước kia ta vẫn chưa bao giờ nghĩ đến nó cả, chẳng qua là hiện tại đang viết bài văn này, nhớ lại từ từ, đột nhiên phát hiện cái quy luật này. Nàng luôn luôn cho rằng ta là duy nhất của nàng, nhưng mà ta lại bởi vì sự ấu trĩ, vô tri, nghi kỵ, nhu nhược của bản thân mà để nàng nhận lấy tổn thương nhiều đến như vậy.
Cầm điện thoại di động lên gửi tin nhắn cho nàng:
"Mỗi năm Tết đến ngươi đều chúc Tết ta vào đúng 0 giờ, cảm ơn ngươi."
"Sao bỗng nhiên nhớ ra mà nói cái này."
"Không có gì, chính là chợt nhớ ra, lời chúc Tết đầu tiên vào mỗi năm ngươi đều dành cho ta, nhưng mà năm nay ta chỉ có thể làm người đầu tiên chúc ngươi ngày Quốc tế Lao động vui vẻ."
"Bởi vì ta yêu ngươi đó, đồ ngốc. ngày Quốc tế Lao động vui vẻ!"
- ---------------------------------------------------
CHÚ THÍCH
(1) Nằm như Cát Ưu: là chỉ tư thế của nam diễn viên Cát Ưu trong tập thứ 17, 18 của bộ phim sitcom《 Tôi Yêu Gia Đình Tôi 》năm 1993, nghĩa rộng là chỉ trạng thái "tinh thần ủ rũ" của bản thân.
Hình ảnh: