Mười Sáu Năm Sau, Ta Không Còn Là Ta, Nhưng Ngươi Vẫn Là Ngươi

Chương 47: Chương 47: Chương 41




ĐĂNG LÚC 04:14:07 NGÀY 08-05-2017

Ta bị khiêng đến hiệu y viện, rót mấy chai dung dịch muối đường lớn vào trong mạch máu.

Thần tiên học tỷ của hiệu y viện bay qua thăm, "đây chẳng phải là tiểu quyển mao (bé tóc quăn) đến làm bạn với tiểu mỹ nữ vào mỗi ngày trước đây sao, chơi trận bóng này cũng liều mạng quá."

"Đúng đó" Tần Hoan nói một cách u oán (nỗi oán giận sâu kín).

"Luôn luôn phải tận lực mà làm mọi thứ, tận lực, cho dù thua cũng không hối hận". Ta mỉm cười, nàng còn không biết ta đã đăng ký năm môn phối hợp ở hiệu vận hội cơ.

Tài năng thể thao của ta tương đối trung bình, đẩy tạ có thể đứng thứ chín toàn thành phố, chạy cự ly ngắn có thể đứng thứ mười toàn thành phố, nhảy xa có thể đứng thứ mười một toàn thành phố, chạy cự ly dài có thể đứng thứ mười hai toàn thành phố, nhưng không có một tài năng nào lọt vào top 3. Giống như sóc bay, dơi cho rằng nó là chim, chim cho rằng nó là thú, kết quả là không ai chơi với nó cả.

Mỗi lần ghi danh ở đại hội thể dục thể thao, ta buộc lòng phải nhìn xem trong lớp có hạng mục nào mà không có người đăng ký, ta sẽ đi bổ khuyết ngay, dù sao cũng còn dòng, để cho các nàng chọn những môn xuất chúng trước.

Lần đại hội thể dục thể thao đầu tiên trong đại học, ta đã kiểm lậu* khi đăng ký năm môn phối hợp, toàn là các môn thế mạnh của ta không, nhảy cao, nhảy xa, chạy cự ly dài, chạy cự ly ngắn, đẩy tạ.....

(*Giải thích nhanh: "捡漏 – kiểm lậu" tạm dịch là "nhặt sót", một từ tiếng lóng trong giới chơi đồ cổ, chính là mua được món đồ cổ rất có giá trị với giá rất rẻ mà người bán thường thì không biết giá trị của nó, giới chơi đồ cổ cho rằng "nhặt sót" là chuyện có thể gặp nhưng không thể cầu, thứ khó mà có được, ngụ ý rằng mình nhặt được đồ tốt mà người khác không biết.)

Ghi danh thì cũng phải luyện tập một chút, thế là đi tới thao trường chạy vòng tròn vào mỗi buổi tối, Tô Mộc tham gia hạng mục chạy cự ly dài, nên chạy vòng tròn cùng với ta, thành phố Hải Vương Tinh vào cuối xuân đầu hè cỏ mọc (chim) oanh bay lục ý áng nhiên (hoa tươi đua nở, ý xuân dạt dào), có rất nhiều người rèn luyện ở thao trường vào buổi tối, già có trẻ có, chạy bộ đánh quyền.

Chạy cự ly dài là hạng mục rất rèn luyện ý chí, bởi vì tất sẽ phải vượt qua cực điểm của thể lực, hơn nữa trong suốt hành trình chỉ có một mình mình tham gia, càng chạy càng cô đơn, lại còn dễ nghĩ ngợi lung tung, nghĩ tới nghĩ lui rồi dễ bỏ cuộc.

Nhưng chạy cự ly dài cũng là hạng mục có hoàn vốn đầu tư (ROI) rất cao, bởi vì chỉ cần kiên trì, thành tích tất nhiên sẽ được đề cao, hơn nữa không bị chế ước sân bãi, dễ dàng triển khai. Chạy cự ly ngắn thì không giống vậy, chủ yếu xem thiên phú, nếu không có thiên phú thì có luyện tới chết cũng khó đề cao thêm 0.5 giây.

Hiện tại chạy marathon rất thịnh hành, đúng là không có chuyện làm không được, có thể chạy marathon được, nhưng với môn thể thao này mà nói, thì rất đau đầu gối.

Tô Mộc chính là người có phẩm chất ý chí rất kiên cường, nói chạy bao nhiêu chính là bấy nhiêu, bấm đồng hồ, trong bao nhiêu giây thì chạy xong, làm sao cũng phải chạy xong. Có lúc ta muốn lén lười biếng, nàng sẽ nhắc nhở ta ngay, "Thảo Dã, bắt kịp tiết tấu của ta". Sau đó chạy về phía trước một cách mạnh mẽ giống như con hươu, ta kéo theo cái chân bị rót chì đi theo sau, có khi Tuyết Mai và Phương Phương cũng sẽ cùng đi chạy, Tuyết Mai sợ bị bệnh, khám bệnh thì phải tiêu tiền, còn trì hoãn việc nàng làm gia sư, Phương Phương thì muốn giảm cân. Tần Hoan hễ chạy là sẽ bị suyễn, nàng đi dạo quanh thao trường, giỡn với chó của người ta.

Quãng thời gian đó trôi qua thật thoải mái, mỗi lần ta chạy mệt nằm trên bãi cỏ, nhìn mây trên trời dịch chuyển nhanh chóng, có một loại ảo giác như thời gian ngừng lại.

Trong chớp mắt đại hội thể dục thể thao còn chưa bắt đầu, thì sinh nhật của ta đến rồi.

"Thảo Dã, sinh nhật của ngươi sắp đến rồi, ngươi muốn quà gì vậy?" Tô Mộc cười mỉm hỏi ta.

"Không cần gì, ngươi viết vài câu nói mà ngươi thích nhất cho ta là được rồi."

Tô Mộc đã sửng sờ một tý, ngay lập tức nở nụ cười, "được".

Sinh nhật của ta đến rồi, ta nhận được thư gửi từ phương xa, thư của Hải Đường vẫn khoa trương như vậy, bởi vì mỗi lần gửi thư rất dày, đều là gửi tới như "ấn loát phẩm", văn tứ (ý văn) của nàng giống như núi lửa phun trào mạnh mẽ và cuồn cuộn, vừa giống như nước sông Kim Sa kéo dài không dứt, đọc thư của nàng là một loại hưởng thụ, bởi vì tràn ngập những suy nghĩ có sức sống, có rất thú vị, nhưng cũng có giá phải trả, chính là yêu cầu ta viết cảm tưởng sau khi đọc rồi gửi về cho nàng.... Mỗi lần nàng đều luôn nói, ta gửi cho ngươi 100 trang, ngươi gửi cho ta hai trang, tinh thần viết thư cho ta lúc cấp ba của ngươi đâu rồi? có phải đã có nhân tình (mối quan hệ bất chính) mới nên quên tình nhân cũ đúng không?

Nào có tình nhân kiểu Plato như thế (tình yêu kiểu Plato là tình yêu thuần khiết, không có nhu cầu tình dục giữa hai người), ta chính là một fan trong rất nhiều fan của Hải Đường (nói đến đây còn phải dùng tay diễn tả một tý, để chỉ ra sự nhỏ bé).

Người mẹ thân ái của ta còn gửi một kiện hàng lớn cho ta, thế mà bên trong còn có một bịch đường trắng, để cho ta ăn cái gì cũng bỏ một tý, thêm ít thịt, đúng là mẹ ruột.

Những tờ giấy viết thư mang đủ loại huy hiệu trường từ mọi miền tổ quốc nhẹ nhàng mà đến, trên mặt thì đầy ắp những lời chúc.

Sáng sớm vừa mới mở cửa, thì thấy Tô Mộc ôm một bó hoa đứng trước cửa,

"Thảo Dã, chúc mừng sinh nhật", hoa nở tươi tốt, đây là lần đầu tiên mà ta nhận được bó hoa to lớn như vậy, sợ tới ngây người.

Ta đầu bù tóc rối mà nhận hoa, Tô Mộc ôm ta nhẹ nhàng, "chúc ngươi mãi mãi khỏe mạnh, hạnh phúc, vui vẻ", trong mắt nàng lưu động một ít sáng bóng, ánh mắt nhìn ta, tràn đầy.... cưng chiều?

Một số người ở ký túc xá khác đã tụ tập trên hành lang, vậy mà (đám đông xúm lại) bắt đầu đùa cợt "hôn một cái".

Tô Mộc từ trên cao nhìn xuống hôn mũi của ta, trong hành lang có người bắt đầu khen ngợi (xem náo nhiệt đúng là không chê lớn chuyện*), Phương Phương, Tuyết Mai, Tần Hoan trong ký túc xá bị đánh thức, từ trên giường nhô đầu ra, Phương Phương vừa mới nhìn, rồi vung tay hô lớn, "người nào thấy người đó có phần, buổi tối hôm nay Thảo Dã mời mọi người ăn cơm."

(*Giải thích nhanh: nguyên văn "trêu chọc khỉ không sợ đông người, xem náo nhiệt không chê lớn chuyện", có nghĩa là chỉ đứng bên cạnh nhìn mà không đến giúp đỡ khi người khác gặp nguy nan.)

"Được, người nào thấy người đó có phần", một tràng reo hò từ ký túc xá khác.

Tô Mộc đưa cho ta một phong thư, "Thảo Dã, lời muốn nói, đều viết ở trong này."

Ta nhận thư, trong lòng có chút loạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.