ĐĂNG LÚC 04:12:11 NGÀY 23-05-2017
"Bớt lừa phỉnh ta, làm sao tự ngươi có thể từ hiệu y viện trở về đây được, ngộ nhỡ bị đả thương thì làm thế nào", nàng vừa nói, tay cũng không nhàn rỗi, một tay vén chăn lên, vừa kiểm tra ta từ trên xuống dưới, "đau chỗ nào nhất, có đau ở đây không, chỗ đó hả."
"Ở đây bị bầm tím một mảng to quá, thương lắm, có lạnh không", nước mắt của nàng nhỏ xuống cái chân đang lạnh buốt và tê cóng của ta.
"Ta quả thật không sao, không phải ta vẫn còn tốt đây sao, đừng khóc, ngoan."
Tần Hoan bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn ta, "Thảo Dã, họ nói với ta là ngươi bị thương được đưa tới hiệu y viện rồi, ta..."
"Đưa tới hiệu y viện đã nói rõ là không sao mà, nếu thực sự có vấn đề thì đã đưa tới Phụ viện rồi, hoặc chở thẳng tới tòa nhà pháp y của chúng ta, nếu không thì tòa nhà giải phẫu?"
"Đừng nói mò."
Nàng nhìn thẳng vào ta, mùi thơm thoang thoảng ngọt ngào trên người đang bao phủ ta, bộ ngực nhấp nhô bất định, mặt đỏ bừng, vệt nước mắt chưa khô, dường như ta đang trở lại Thủy Tinh cố hương của ta, mùa xuân ở Thủy Tinh ôn hòa mưa nhiều, hoa đào, hoa anh đào, hoa lê, hải đường đua nhau khoe nở, sau cơn mưa, thế giới trong lành giống như trùng sinh (sống lại lần nữa), giọt mưa còn sót lại trên cánh hoa óng ánh, trong suốt như thế đấy, có lúc sẽ rơi xuống lách tách, có lúc bám trên từng cánh hồng phấn, nghe nói, dùng nước trên cánh hoa để pha trà Long Tỉnh Minh Tiền (hay Minh Tiền Long Tỉnh, là trà Long Tỉnh được thu hoạch và chế biến vào trước tiết Thanh Minh), thì đúng là thiên đường trên đầu lưỡi, trong lúc nhất thời ta rất muốn nếm thử.
Ta hôn nhẹ lên giọt nước mắt trên mặt của nàng, ngón tay của nàng cắm vào tóc của ta, mặt của ta có thể cảm nhận được hơi thở của nàng, có một lực hấp dẫn, hút lấy chúng ta, như tìm kiếm thứ gì đó ở lẫn nhau, càng lúc càng gần, có thể chỉ còn 0.01 cm, đột nhiên, trước mắt ta toàn màu đen.
Trán của nàng đụng phải mắt kính của ta, chúng ta giống như chợt tỉnh, đồng thời lùi về sau, đương nhiên, ta đang nằm, muốn lùi cũng chẳng thể lùi.
Lúc này, cửa mở, mười mấy người chạy phần phật vào, xách theo trái cây gì đó.
Thời gian tạm dừng trong một giây.
Phương phương mở lời "Tần Hoan, ngươi chạy cũng nhanh quá, ta còn định kéo ngươi lại để cùng nhau trả giá khi mua trái cây đây. Thảo Dã ngươi rất nhàn nhã ha, còn ăn kem que, chân còn đau không?"
"Í, mọi người ngồi đi, ngồi đi, sau đó tên trộm kia thế nào rồi?" Ta liếm kem que, nhưng hình như không ngọt tí nào cả, trong miệng vẫn còn lưu lại chút vị mặn đắng, có phải Tần Hoan uống ít nước không, sao mà nước mắt mặn thế.
Tên trộm đó là sinh viên của trường khác, bởi vì không đóng nổi tiền mua tài liệu giảng dạy, nên đi mua tài liệu giảng dạy cũ, thì tình cờ phát hiện ra cơ hội kinh doanh sách second-hand này, đúng lúc cuối kỳ có rất nhiều sách được dùng để chiếm chỗ ngồi, giống như nhặt cá chết trên bãi biển (lượm được món hời mà không cần tốn sức lực), hắn nhặt ở tất cả các trường đại học trong thành phố Hải Vương Tinh, học viện y học cũng đến, nhưng do trong giảng đường luôn có người ở, cho nên đôi khi không tiện ra tay lắm, hắn chuyên chọn sách trên bục giảng, vì nếu thường có lớp vào học, sẽ đặt toàn bộ sách dùng để chiếm chỗ ngồi lên bục giảng, những cuốn sách như thế này thường nhận được tương đối ít sự quan tâm của chủ nhân, có nhặt cũng khó bị phát hiện.
Tổng cổng đã bán được hơn 400 quyển, đã kiếm được hơn 1000 đồng.
Hơn 400 sinh viên gần sắp thi cuối học kỳ, họ phải luôn buồn rầu luôn hoang mang, nhưng tiền đều bị những con buôn sách second-hand lấy đi.
Làm lớn chuyện rồi, có người đã báo cảnh sát, kẻ trộm bị đưa tới đồn công an, đồn công an thấy là sinh viên hiện còn đang học, và án trị không lớn, bên phía chúng ta cũng không có bị thương nặng, nên không có bắt giữ, cũng không có chuyện tranh cãi đánh nhau, sau khi phê bình giáo dục mới thông báo cho nhà trường, nhà trường nói biểu hiện ngày thường của sinh viên này vẫn tạm được, gia đình dường như khá khó khăn, cho ở lại trường để xem xét, không có khai trừ học tịch (là mối quan hệ pháp lý giữa một học sinh với một trường nào đó, đặc biệt dùng để chỉ tư cách là học sinh của trường nào đó), hy vọng sau này hắn có thể hối cải để làm lại cuộc đời.
Kẻ trộm sách có hóa đơn, sách gì, bao nhiêu tiền, bán cho tiệm nào, đồn công an căn cứ vào hóa đơn mà tra hỏi tiệm sách cũ để thu hồi một phần sách bị mất chưa được bán đi, còn trả cho sinh viên bị mất sách, đồng thời báo cho họ biết, về sau đừng chiếm chỗ ngồi nữa, nếu không thì có bị mất sách cũng sẽ mặc kệ.
Số tiền ăn trộm được về cơ bản đã được tiêu hết rồi, sinh viên gây án này khá nghèo khó, nghe nói sau khi kiểm tra sổ sách cảnh sát nhân dân còn cho hắn 100 đồng, để tháng này hắn còn có thể có cơm ăn.
Sự việc này bỗng chốc ngay cả người qua đường trong trường chúng ta cũng biết, số người chiếm chỗ ngồi thực sự đã giảm đi không ít, bởi vì sách quả thật sẽ bị mất! Mọi người bị mất sách vẫn có phần lo lắng, khoảng thời gian rất dài sau đó đã không còn truyền ra ngoài ai bị mất sách, nhưng kẻ trộm cũng có kiêng dè.
Làm người vẫn phải có giới hạn thấp nhất, mặc dù có thể có rất nhiều nguyên nhân khách quan, nhưng có một số lằn ranh đỏ không được giẫm lên, đối với định nghĩa "công tự lương tục", kiến nhân kiến trí ("kẻ thấy là nhân, người cho là trí" giống với "mỗi người một ý", cùng một vấn đề nhưng mỗi người đều có cách nhìn nhận khác nhau), nhưng không được làm chuyện trái pháp luật, đi đêm cho lắm, thế nào cũng sẽ gặp ma.
Chuyện này làm liên lụy tới hai học viện, làm kinh động phòng bảo vệ của trường học, nhưng họ rất vui mừng, ban đầu định tuyên dương chúng ta một tí, nhưng khi bàn bạc, thấy còn liên quan tới đánh nhau, công quá tương để (công lao và tội trạng bù trừ cho nhau), nên không tuyên dương. Nhưng học viện Pháp y phát một khoản tiền thưởng nhỏ cho chúng ta, đưa tiền mua lại "sách được dùng để làm mồi nhử", tuy rằng số tiền không nhiều, nhưng ở điểm này mà nói, ta cảm thấy học viện rất coi trọng nghĩa khí.
"Đỗ Trọng, có phải ngươi từng luyện đúng không hả, đánh nhau rất có chương pháp (trình tự quy tắc)."
"Nghiệp dư, nghiệp dư."
"Chắc tên đó bị đánh tới trọng thương." Bỗng chốc, ta có phần không muốn dùng từ kẻ trộm để gọi hắn.
"Không có, chúng ta chọn chỗ nào dày cơm (thịt dày) mà đánh, đau khoảng tháng cũng đã tốt rồi, chúng ta đều là người đã học giải phẫu." Lớp trưởng của lớp lâm sàng khóa trên đứng bên cạnh Đỗ Trọng.
"Ba lớp chúng ta coi bộ bất đả bất tương thức ("không đánh không quen nhau", không đánh nhau thì không thể quen biết nhau, câu này trong truyện Thủy Hử), Thảo Dã, cố gắng nghỉ ngơi, bình phục sớm một chút."
Mọi người tạm thời lại sôi nổi một hồi, rồi mới về ký túc xá của mình, Tần Hoan đứng dậy cũng định đi, bị ta một tay kéo lại.
"Tần Hoan, chớ đi."
"Ta không đi, ta lấy chuối tiêu cho ngươi ăn, ngươi xem, đây có trái bị dập, dễ bị thối."
"Ta không muốn ăn chuối tiêu, ta muốn..." ta nhìn nàng si mê.
"Ngươi muốn làm gì." Nàng hơi xấu hổ.
"Ta muốn đi tắm rửa, hôm nay lăn lộn cả buổi trên mặt đất, rất bẩn." Ta cười nói híp cả mắt mà nịnh hót "nhưng đừng nói cho Phương Phương biết, ta chưa thay quần áo mà đã lên giường của nàng, nàng sẽ điên."
"Được." Nàng lộ ra tiếu dung gian xảo làm lộ tám cái răng mang tính biểu tượng.
Hơi nước trong phòng tắm vẫn luôn mịt mù, ta tháo mắt kính, chỉ có thể nhìn thấy từng đường nét mơ hồ, Tần Hoan chà lưng cho ta, đã nhẹ đi rất nhiều, đồng thời dặn ta đừng tắm lâu quá, nước nóng sẽ làm tăng tuần hoàn máu, không có lợi cho việc làm tan khối tụ máu trên chân của ta.
Nhưng lần này ta rất muốn tắm lâu hơn một chút, tắm bản thân đến thật sạch sẽ.
Vào lúc ta còn cách nàng 0.01 cm, ta đã biết có một số chuyện ta không có cách kháng cự và cũng không muốn kháng cự, những chuyện này không hề phù hợp với công tự lương tục, nhất là đối với ta đây có đại gia tộc là người Thủy Tinh mà nói, luôn luôn có 300 tổ tông ngồi xổm trong từ đường nhìn chằm chằm ta ở xa xôi.
Ta không biết có đúng không, nhưng không đúng thì thế nào.
Nhìn bóng lưng của Tần Hoan, nàng đẹp như vậy, nước men theo mái tóc dài đen nhánh của nàng, dọc theo eo mông một đường chảy xuống, bọt xà phòng màu trắng che lấp vóc dáng xinh đẹp như ẩn như hiện của nàng, thỉnh thoảng sẽ có vài bong bóng xà phòng lấp lánh bảy sắc cầu vòng dưới ánh nắng mặt trời, bay qua ta, đánh trúng ta.
Ký túc xá tắt đèn, ta trèo lên giường của Tần Hoan.
Tần Hoan thu xếp xong cái chân bị thương của ta một cách cẩn thận từng li từng tí, rồi dùng cánh tay chống đầu, nhìn ta trong im lặng, ánh trăng bên ngoài cửa sổ, chiếu rọi qua khe hở của rèm cửa sổ, nước đầm trong mắt nàng, lấp lánh ánh sáng rạng rỡ.
"Tần Hoan, nước mắt của ngươi hơi mặn, ngươi nói xem, nếu như ta nhảy vào trong hồ nằm trong mắt ngươi, thì có thể nổi lên không, giống như biển chết vậy."
Tần Hoan không nói chuyện, mà tháo nhè nhẹ mắt kính của ta xuống.
Mái tóc dài của nàng xõa xuống, ta bị bao phủ trong hương vị chanh nhàn nhạt, hôn, cuối cùng đúng hạn mà đến, phải nói là đến muộn quá, môi của Tần Hoan mềm mại ngọt ngào, giống như có bàn tay nhỏ đang trêu chọc tim ta, rồi lại đập chết nó trong nháy mắt, đúng vậy, nếu như ở trong hồ nằm trong đôi mắt to của ngươi, thì sẽ bị chết đuối, giống như hiện tại.
Ta trả lời nàng, nàng càng trả lời ta nhiệt liệt hơn, ta đè nàng xuống dưới thân sau một cái trở mình. Chúng ta đều giật mình.
"Ta có đè lên ngươi không?" "Chân của ngươi có đụng vào không?"
Sau đó chúng ta lắc lắc đầu cùng lúc, vừa cười nhìn nhau, rồi tiếp tục,
Mãi đến khi không thể hô hấp, mới ngừng lại để lấy hơi, rồi tiếp tục,
Ta vuốt ve mặt nàng, cánh tay nàng vòng qua cổ ta, rồi tiếp tục,
Ta vén sợi tóc mà nàng làm rớt trên mặt ta lên, nàng vuốt nhè nhẹ lưng của ta, rồi tiếp tục,
Ta lướt nhẹ qua eo mông của nàng, nàng trở mình đè ta xuống phía dưới, rồi tiếp tục...
Hôm nay giường dưới là Tuyết Mai, nếu đó là Phương Phương, mà lật qua lăn lại như thế này, thì chắc đã đạp vào dát giường của ta rồi.
Trước đây ta vẫn luôn không hiểu lời tương nhu dĩ mạt* này, một con cá sống nhờ vào nước miếng của một con cá khác? Đứa con của đường ca ngồi trên chân ta và phun nước miếng vào ta, khi ta trở về đã giặt quần áo cả trăm lần.
(*Giải thích nhanh: tương nhu dĩ mạt có nghĩa là hai con cá phun dãi nhớt vào nhau ví von như "hoạn nạn có nhau", câu này được trích từ Đại Tôn Sư thuộc chương Nội Thiên trong tác phẩm Nam Hoa Kinh của Trang Tử,
Nguyên văn: "Tuyền hạc ngư tương dữ xử ư lục, tương hú dĩ thấp, tương nhu dĩ mạt, bất tri như tương vong ư giang hồ. Dữ kỳ dự Nghiêu nhi phi kiệt dã, bất như lưỡng vong nhi hóa kỳ đạo."
Dịch nghĩa: "Suối mà cạn thì cá cùng trốn với nhau trong bùn, phà hơi cho nhau, phun dãi nhớt vào nhau; như vậy sao bằng ở trong sông, hồ mà quên nhau. Cũng vậy, khen vua Nghiêu, chê vua Kiệt thì sao bằng coi Nghiêu và Kiệt cũng như nhau.")
Nhưng đối với nàng, ta tuyệt nhiên không ngừng lại được, não của ta trống rỗng, nhưng sẽ suy nghĩ rất nhiều, giống như đang chạy cự ly dài, đúng là khác biệt,
Ta ôm một cô gái ấm áp thơm tho mềm mại, ta thích nàng, nàng cũng thích ta.
Chúng ta đều không nói chuyện, vì thông điệp có thể được biểu đạt bằng miệng, âm thanh là thừa thãi vô ích, giống như hai chất dẫn điện, có nói gì, thì sẽ từ trong tim nàng chạy thẳng tới tim ta.
Nhận thức về nụ hôn của chúng ta khi đó chỉ là môi chạm môi, hôn tới hôn lui lăn qua lăn lại như thế này tới nửa đêm. Sáng ngày hôm sau vừa mở mắt ra, lại tiếp tục.
Chuyện nhàm chán như vậy, sao mà không hề biết chán nhỉ.
Buổi sáng thức dậy, vẫn rửa mặt súc miệng ăn sáng như thường lệ, chúng ta nhìn nhau cười, đây là bí mật giữa chúng ta.
Đi ngang qua cổng thư viện, cây ngân hạnh già đội lấy những tán cây to lớn, và rải bóng mát, tay của ta đút vào trong túi quần, tay của nàng kéo quai đeo cặp sách.
"Ngươi thích ta khoác cánh tay của ngươi, hay nắm tay của ngươi."
"Dắt tay."
"Uhm, ta cũng thích dắt tay" nàng nói, rồi cầm ngón út của ta, lắc lắc.
Ta trở tay nắm chặt tay nàng, mười ngón đan xen.
Sự ức chế tiếp xúc của ta (việc kiềm chế đụng chạm vào Tần Hoan), rối cuộc đã bị phá công (vất vả gây dựng nhưng lại bị hủy hoại chỉ trong một sớm).
"Đây không phải là nụ hôn đầu của ta, ngươi có để ý không?"
"Không để ý, đây cũng không phải là nụ hôn đầu của ta." Ta ngừng lại một chút, "nụ hôn đầu của ta đã hiến dâng cho cây ngân hạnh này lúc lớp chúng ta nghênh đón tân sinh viên và chơi Truth or Dare."
Tần Hoan cười, đôi mắt cong cong.
Ta mới không để ý tới những chuyện trước đây như thế nào, ta cũng không muốn suy nghĩ tới những chuyện sau này, hiện tại ngươi là của ta, ta là của ngươi, là đủ rồi.