Mười Tám Vị Ngọt

Chương 11: Chương 11




Chưa đến nửa tiếng, tin tức Tiêu Nhượng quay về đã truyền khắp trường.

Các bạn nữ lại tìm đủ lý do để xuất hiện trước cửa lớp 12/5, ngay cả các em gái lớp dưới cũng tìm cơ hội chạy lên tầng trên, còn các bạn học cùng lớp đều nhiệt liệt chào đón Tiêu Nhượng.

"Hai tháng không gặp, đại minh tinh càng ngày càng nổi nhé. Thế mà còn có thời gian rảnh trở về, tớ cho là cậu phải bận bịu gần chết cơ!"

"Chọn thời gian chuẩn thật đấy, nếu cậu trở về hồi đầu tuần, còn phải tham gia thi giữa kì, lại chiếm vị trí cuối cùng (ý bạn này là em Nhượng về thi là lại đứng bét lớp ^^), Ê, có phải cậu tính cả rồi không?"

"Tôi kể ông nghe, ngày nào cũng thế, cứ tối đến là bố mẹ tôi lại đúng giờ xem phim truyền hình ông đóng, cũng không thèm chơi mạt chược nữa!"

Tiêu Nhượng khẽ thụi vào ngực Trương Lập Phong: "Ông đừng nói điêu!"

"Tôi không nói điêu, tôi thề với trời! Tuy nhiên, bọn họ chủ yếu là fans của Chu Bội Bội, tiện thể xem ông hahaha..........."

Chờ ầm ĩ với mọi người xong, chuông vào học cũng reo lên. Bây giờ là tiết tự học, cậu trở lại chỗ ngồi, lật qua lật lại cuốn sách giáo khoa rồi mới nhìn sang bên cạnh: "Chúng ta ngồi hàng cuối rồi?"

Thẩm Ý đang làm bài thì dừng bút, một lát sau khẽ nói: "Ừ."

Đến lớp 12, chỗ ngồi trước sau luân phiên, hai tuần đổi một lần, khoảng thời gian Tiêu Nhượng rời đi này, bọn họ từ hàng thứ năm ở giữa đổi thành hàng cuối cùng. Chuyện này còn tạo ra một sự cố nhỏ, bởi vì Tiêu Nhượng mặc dù không có mặt ở trường, nhưng tài liệu học và sách bài tập của cậu vẫn còn để lại đây. Cho nên lúc đổi chỗ ngồi, Thẩm Ý không chỉ chuyển phần mình, còn phải chuyển đồ cho cậu.

Dương Việt Âm lần đầu nhìn cô tốn sức giúp Tiêu Nhượng chuyển thùng đồ, nói với vẻ ý vị sâu xa: "Mày có cảm thấy, mình hơi giống cô vợ nhỏ quốc dân không? Chồng ra ngoài làm việc, vừa đi cái là ba năm bặt vô âm tín, mày đành phải ở nhà giúp anh ta hầu hạ cha mẹ chồng chăm sóc con cái quản lý cục diện rối rắm của cả gia đình? Thật sự rất giống!"

Thẩm Ý: ".........."

Nghĩ vậy, cô rùng mình, quay đầu nhìn Tiêu Nhượng: "Có vấn đề sao? Chẳng phải lúc trước cậu toàn ngồi bàn cuối?"

"Hồi xưa tôi ngồi bàn cuối, nhưng không có bạn cùng bàn."

Thẩm Ý không hiểu lời này của cậu có ý gì, Tiêu Nhượng cứ quan sát cô mãi, bỗng nhiên cậu đổi giọng, khẽ nói: "Lớp trưởng, hai tháng không gặp, hình như cậu....... béo lên."

Cái gì?! Thẩm Ý vô thức sờ mặt. Cô vốn lo lắng, lớp 12 dậy sớm ngủ muộn, không có thời gian vận động, lại còn ăn nhiều, thật ra rất nhiều bạn nữ trong lớp cũng bị tăng cân.

Là ai nói khắc khổ học tập sẽ gầy? Toàn là gạt người!

Tuy nhiên, ngay cả một cậu trai như Tiêu Nhượng cũng nhận ra, mình thực sự béo đến vậy sao?

Đang lúc Thẩm Ý lo lắng bất an, chợt phát hiện ý cười ranh mãnh trong mắt cậu bạn, giờ cô mới ý thức được mình vừa bị đùa giỡn: "Cậu........"

"Đừng nóng đừng nóng, tôi chỉ đùa chút thôi." Tiêu Nhượng vội vàng bào chữa: "Cậu không mập, cậu không béo chút nào, cậu còn gầy hơn cả những nữ diễn viên tôi từng gặp, thật đấy!"

Thật......... mới là lạ!

Thẩm Ý nhìn cậu một mặt hư tình giả ý, lại nghĩ về lời cậu nói, bỗng nhiên cô trở nên im lặng.

Tiêu Nhượng cho là bọn họ đã hai tháng không gặp, nhưng trên thực tế, một tháng trước mình mới nhìn thấy cậu ta.

Trên thảm hồng, ánh đèn flash lấp lóe, các fans reo hò tụ hội thành biển người. Khi đó, Tiêu Nhượng thật chói lóa, tựa như trung tâm của thế giới, mà cô chỉ là một cái bóng nhỏ bé chìm nghỉm trong đám đông.

Cảm giác kia sâu sắc đến nỗi dù lúc này cậu đang ngồi bên cạnh mình, cô vẫn cảm thấy thật lạ lẫm, thật xa cách........

"Không thể nào, giận thật à?" Tiêu Nhượng thấy cô nãy giờ không nói gì, cho là mình đùa quá trớn. Cậu ở đoàn làm phim cũng hay trêu mọi người như thế, nhóm nữ nghệ sĩ sợ nhất là nghe thấy mình già và béo, lần nào cũng bị cậu chọc tức gần chết, đuổi theo cậu đến nửa cái trường quay để đánh cho một phát.

Tuy nhiên cậu vốn cho rằng lớp trưởng một lòng một dạ chỉ có việc học, sẽ không để ý.........

Thẩm Ý đang thất thần, không nghe rõ lời của Tiêu Nhượng. Qua một lúc lâu, bỗng nhiên trước mặt xuất hiện một cái túi nhỏ, nhìn giống con thỏ, được dí sát trước mặt mình.

"Đây là?"

Tiêu Nhượng: "Tôi đã hứa, sẽ tặng một món quà để xin lỗi."

Thẩm Ý giật mình, qua vài giây mới nhớ ra là hôm khai giảng, bởi vì Tiêu Nhượng không nhận ra mình, về sau lúc ở trên hành lang, cậu ta có nói, muốn tặng mình một món quà nhỏ coi như tạ tội.

Nhưng mà.......

Thẩm Ý đẩy nó về: "Tôi nói rồi, tôi không cần quà tặng gì cả."

"Nhưng tôi mua cũng mua rồi, cậu không nhìn xem là cái gì?

Bởi vì sợ bị nghe thấy, hai người đều xích lại gần hạ giọng nói chuyện. Thẩm Ý không chịu nổi ánh mắt của Tiêu Nhượng, đành phải nhận lấy. Trong túi là một chiếc hộp tròn nhỏ màu trắng, cô mở ra xem thử, hoá ra là một chiếc khăn lụa nhỏ.

Chiếc khăn lụa màu vàng sáng, phía trên là mấy ngôi sao năm cánh, bên trong mỗi ngôi sao đều có một con ong mật nhỏ, nhìn hoạt bát lại đầy năng lượng.

Trên hộp in bốn chữ màu xám nhạt: Dior.

"Đây là......."

"Thật ra Quốc khánh tôi có trở về một lần, lúc ấy ở trung tâm thương mại có một thương hiệu khai trương cửa hàng, tôi đi dạo trong đó một lúc thì thấy cái này, cảm thấy rất hợp với cậu."

Trung tâm thương mại và cửa hàng mà cậu nhắc đến, chính là chỗ mà cô không thể vào...... Món quà này được mua vào ngày hôm đó?

Cô sững sờ nhìn cậu, một lúc lâu mới tìm được ngôn ngữ: "Cái này, đắt lắm nhỉ?"

"Đắt đâu mà đắt, chỉ là khăn lụa thôi mà, có thể tốn mấy đồng. Mà tôi cũng không cần trả tiền, nhãn hàng thấy tôi thích nên trực tiếp tặng cho tôi."

Nói rồi cậu lại nhớ đến hôm đó. Trong cửa hàng sang trọng, nhân viên lấy ra một dãy khăn lụa, mỉm cười hỏi cậu: "Anh Tiêu muốn mẫu này sao? Nó là cùng một kiểu với cô Hạ đang dùng."

Hạ Thanh đứng bên ra vẻ cả kinh: "Cậu xem cái này làm gì? Muốn tặng chị? Chị không nhận mấy món quà rẻ thế này đâu, cậu muốn theo đuổi chị, vậy tặng kim cương đi."

Tiêu Nhượng nghiêng đầu nhìn mái tóc của Hạ Thanh, hôm đó chị ấy thắt bím, trên tóc quấn một chiếc khăn lụa nhỏ, trông thật trẻ trung hoạt bát. Cậu cảm thấy nó rất đẹp, chợt nhớ ra mình còn nợ ai đó một món quà bồi tội.

"Chị nghĩ nhiều rồi, em mà theo đuổi chị thì anh Cao Kỳ không để yên cho em đâu."

Câu trả lời của cậu đổi lấy cái nhìn oán trách từ phía nữ diễn viên. Người mà cậu vừa nhắc đến là bạn trai của Hạ Thanh, Cao Kỳ cũng là người cùng nghề. Trong khi đó, Chu Bội Bội chỉ cười đầy ẩn ý, lúc thấy Tiêu Nhượng cúi đầu chọn đồ, chị hỏi: "Em chọn khăn lụa, không để tặng cho cô Hạ đây, vậy em muốn tặng ai?" Phong cách này thoạt nhìn là của con gái, kiểu gì thì cũng không phải để bản thân dùng!

Tiêu Nhượng đặt tay sờ lên mặt khăn, ngẫm nghĩ rồi nói: "Em có một người bạn, bạn ấy có mái tóc khá dài, em cảm thấy nếu bạn ấy cũng buộc giống chị Hạ, chắc là........ đẹp lắm."

Lúc này Thẩm Ý giữ chiếc khăn lụa trong tay, cảm giác như mình đang cầm củ khoai lang nóng vậy. Có lòng muốn trả lại cậu, nhưng Tiêu Nhượng đã nói đến mức này, giờ mà từ chối thì có vẻ không được hay cho lắm. Với lại, cô chẳng muốn thừa nhận chuyện này, nhưng nhìn dáng vẻ đáng yêu của chiếc khăn lụa, khiến cô không thể thốt ra câu "Không cần".........

Hồi lâu sau, ngay tại lúc cô vừa hạ quyết tâm ra miễn cưỡng từ bỏ món đồ mình yêu thích thì Tiêu Nhượng đã cầm chiếc khăn lụa, ra lệnh: "Xoay lại."

Thẩm Ý không biết cậu định làm gì, ngây người quay lại, sau đó có cảm giác bàn tay con trai đang chạm vào tóc mình.

Toàn thân cô cứng đờ. Trong phòng học rất yên tĩnh, mọi người đang làm bài, ôn bài, có người lại nhỏ giọng đọc đề. Bọn họ ngồi bên cửa sổ, mặt cô hướng ra cửa sổ, có thể nhìn thấy bóng mờ trên cửa kính. Tiêu Nhượng cầm chiếc khăn lụa, cẩn thận quấn khăn lên tóc đuôi ngựa của Thẩm Ý rồi thắt nút. Sau đó, có vẻ cậu nhận thấy nút thắt không được cân xứng, cũng không chặt, vì thế cậu lại tháo ra và buộc lại lần nữa.

Thẩm Ý bỗng nhiên lấy lại tinh thần. Tuy rằng cả hai đang ngồi ở một góc khuất của hàng cuối, nhưng những gì cậu ta vừa làm, vẫn có khả năng bị người phía trước nhìn thấy!

Cô định né đi: "Cậu làm gì........."

"Đừng động đậy!" Còn chưa nói hết câu, đã bị cậu cắt ngang, người con trai với bộ dạng nghiêm túc như thể đang làm một việc vô cùng trọng đại: "Đợi một lát thôi, sắp xong rồi......."

Nghe vậy cô sợ tới mức không dám nhúc nhích, trong lòng thầm cầu nguyện Trần Dao Dao lúc này tuyệt đối đừng quay đầu, nếu để cậu ta nhìn thấy thì lại đòi tìm mình cãi nhau.

Đợi chừng một phút, rốt cuộc cậu cũng thả tay xuống. Thẩm Ý quay lại, thấy cậu có vẻ là lạ, hình như hơi ngượng: "Tôi thấy người ta làm, cứ tưởng là rất đơn giản........."

Cô duỗi tay sờ thử, khăn lụa quấn ở trên đuôi tóc, xiêu xiêu vẹo vẹo, không cần nhìn cũng biết là thành bộ dạng gì. Thẩm Ý nhìn cậu chằm chằm, một lúc sau cuối cùng vẫn không kiềm chế được, hé miệng cười.

"Chân tay vụng về."

Cô thậm chí chẳng thèm nhìn, tay đã đưa lên dỡ nút buộc tóc xuống rồi buộc nó lại cao hơn, sau đó cô quấn chiếc khăn lụa ra mặt ngoài, hai đầu khăn rủ xuống, lại đem tóc chia làm ba, quấn khăn lên, tết thành một bím tóc, cuối cùng quấn phần tóc ở đỉnh đầu thành một búi tóc. Xong việc, Thẩm Ý tìm một cái kẹp tóc trong hộp bút, cố định nó lại.

Toàn bộ thao tác như nước chảy mây trôi, Tiêu Nhượng nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, hồi lâu sau mới thốt lên: "Đây là kỹ năng mà con gái sinh ra đã có à? Tại sao ai cũng biết!"

Thực chất là lúc Quan Việt Việt đọc trên tạp chí thời trang, đã bắt ép dạy cô làm, Thẩm Ý phải học rất lâu mới làm được. Về sau cũng chỉ những lúc cùng bạn bè ra ngoài chơi thì cô mới buộc tóc như vậy, nên Thẩm Ý chưa từng làm lại. Vừa rồi vì sự vụng về của Tiêu Nhượng nên cô mới cố ý thể hiện một chút, giờ phút này thấy cậu như bị sét đánh ngang tai, cô không khỏi cảm thấy tự hào, dường như mình vừa làm được việc gì ghê gớm lắm.

Cô hừ nhẹ, tiếp tục mở bài tập ra: "Tôi không nói cho cậu đâu."

Tiêu Nhượng trở về hôm thứ sáu, mai là ngày nghỉ. Buổi chiều lúc tan học, Thẩm Ý còn đang thu dọn đồ dùng cá nhân, Dương Việt Âm và Quan Việt Việt đã đeo cặp sách lại gần. Nhưng người mà họ quan tâm không phải Thẩm Ý, mà là cậu bạn cùng bàn với cô.

Tiêu Nhượng cũng đang thu dọn đồ chuẩn bị về, bỗng nhiên cảm giác ánh sáng trước mặt bị che mất, cậu ngẩng đầu lên nhìn, là hai nữ sinh với gương mặt có phần quen thuộc: "Có........ việc gì sao?"

Dương Việt Âm cười khá là ung dung, dùng giọng điệu như đang giới thiệu chương trình, nói một tràng: "Bạn học Tiêu Nhượng, chào cậu. Tớ xin tự giới thiệu một chút, tớ là bạn tốt của người bạn ngồi cùng bàn với cậu, tớ tên là Dương Việt Âm."

"Còn tớ nữa còn tớ nữa, tớ là Quan Việt Việt, chúng tớ đều là bạn tốt của Thẩm Ý! Bốn bỏ năm lên, chúng ta cũng là bạn tốt rồi!"

Thẩm Ý sững sờ nhìn hai đứa bạn thân. Trước đó tụi nó đã nói với mình, muốn mượn mình lấy cớ gần quan được ban lộc để tới gần nam thần, xem ra bây giờ cuối cùng cũng không chịu được mà áp dụng rồi. Chỉ có điều, phần tự giới thiệu này là cái gì đây?

Cường điệu nói là bạn thân của mình, cứ làm như quan hệ giữa mình và Tiêu Nhượng đặc biệt lắm, cậu ta sẽ không cho là mình khoác lác gì với họ chứ!

Tiêu Nhượng thoáng liếc Thẩm Ý, cũng đáp lại với vẻ nghiêm túc: "Chào hai cậu. Hoá ra cậu chính là Quan Việt Việt! Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu!"

Quan Việt Việt không ngờ Hoàng tử lại biết đến mình, nhất thời thụ sủng nhược kinh, còn muốn nói tiếp thì Thẩm Ý đã cất xong quyển sách cuối cùng vào trong cặp, đứng lên nói: "Tao xong rồi, bọn mình đi thôi. Tranh thủ thời gian, còn phải đi lấy bánh kem đấy."

"Các cậu không về nhà?" Tiêu Nhượng hỏi.

Thẩm Ý không hiểu sao cậu ta đột nhiên hỏi việc này, Quan Việt Việt đáp: "À tối nay là sinh nhật Âm Âm, chúng tớ muốn đi chúc mừng cậu ấy."

Dương Việt Âm đảo mắt: "Phải rồi, hôm nay là sinh nhật tớ, không biết bạn học Tiêu Nhượng có thời gian, muốn tới tham dự tiệc sinh nhật của tớ không?"

Thẩm Ý, Quan Việt Việt: "..............??"

Trong tổ hợp ba người họ, Dương Việt Âm luôn là người hướng ngoại cũng là cái đứa có "lá gan" to nhất, nhưng Thẩm Ý không thể nào tưởng tượng nổi, bạn cô lại có gan mời Tiêu Nhượng!

Chỉ nghĩ đến chuyện phải ăn cơm cùng cậu, cô đã thấy hồi hộp lắm rồi, vội vàng nói: "Tiêu Nhượng không đi đâu! Cậu ta bận bịu như vậy, nào có rảnh ầm ĩ cùng tụi mình, đúng không? Tụi mình vẫn nên đi nhanh đi, đừng quấy rầy người ta."

Tiêu Nhượng nhướng mày, cô bạn này có vẻ rất ghét mình.........

Dương Việt Âm ngẫm lại cũng đúng, cô vốn chỉ nhất thời nổi hứng, chẳng trông mong rằng nó sẽ thành công, nên nói: "Vậy thì thôi, chúng mình đi đây."

Ba người đang định rời đi, một giọng nói bỗng chốc vang lên: "Thật ra, cũng không bận lắm."

Bọn họ quay đầu lại, chỉ thấy Tiêu Nhượng tiện tay để cặp sách lên vai, sải bước đi tới, cậu nháy mắt với Thẩm Ý rồi nói: "Bạn học Dương Việt Âm đã mở miệng, tớ sao có thể từ chối được? Chúng mình cùng đi sinh nhật đi."

HẾT CHƯƠNG 11

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.