Ngày đầu tiên khai giảng của năm lớp 12, Thẩm Ý lại đến muộn.
Đêm qua cô thức khuya làm bài, kết quả là sáng nay ngủ quên. Thẩm Ý còn chưa kịp ăn sáng, tay đã đeo cặp sách lên chạy tới trường. Mắt thấy đã gần đến nơi, nhưng vừa rẽ vào khúc cua, cô lại bị dọa cho giật mình bởi đám đông trước cổng trường.
Có chuyện gì vậy?
Bây giờ đã gần đến bảy giờ rưỡi, cứ cho là thời gian này vẫn còn người ở ngoài cổng trường thì cũng nên là các học sinh đang vội vội vàng vàng chạy tới giống như mình, chứ sao lại có nhiều người đứng đợi ở đây như vậy? Chưa kể bọn họ toàn là con gái?
Thẩm Ý lại gần thêm mấy bước, phát hiện độ tuổi của những bạn nữ này cũng không quá lớn, người nào người nấy mặc váy lại còn trang điểm, cách ăn mặc rõ ràng là rất chỉn chu, trông ai cũng thập phần kích động.
Có người hỏi: “Xác nhận chưa? Hôm nay cậu ấy thật sự sẽ đến?”
“Xác nhận rồi, cậu ấy đã hủy hết lịch trình của tuần này, không đi học thì còn làm gì? Dù sao thì cậu ấy cũng lên lớp 12 rồi, vẫn phải đi học chứ!”
“Biết là thế, nhưng mà tại sao đến bây giờ vẫn chưa thấy người đâu? Chẳng lẽ chúng mình đã tới chậm, em ấy đã vào... Không chịu không chịu đâu!”
Đúng lúc này, chiếc điện thoại trong túi của Thẩm Ý lại rung lên, là cô bạn thân Dương Việt Âm của cô, “Tiểu Ý, bạn học Thẩm Ý! Tại sao mày còn chưa tới vậy, bọn tao đều đang chờ mày cứu mạng đây!”
“Đến ngay đây. Phải rồi Âm Âm, hôm nay có chuyện gì vậy? Ở cổng trường có rất nhiều người.”
“À, cái đó, mày không đoán ra à?”
Thẩm Ý nghĩ đến đoạn đối thoại mình vừa mới nghe được, trong đầu hiện lên một suy đoán. Không đợi cô nói ra, giọng điệu của Dương Việt Âm ở đầu dây bên kia đã biến đổi, đó là sự kích động khó mà khắc chế được, “Ngoài chuyện đó ra thì còn có thể là gì? Là 'Hoàng tử' sẽ tới lớp!”
Thẩm Ý nghe đứa bạn thân nói thì dừng bước lại.
Dường như mỗi trường THPT đều phải có một nam sinh đẹp trai được yêu thích, mặc dù Giao Châu[1] Số 7* là ngôi trường trọng điểm, nhưng những đứa trẻ đang tuổi dậy thì đều có suy nghĩ giống nhau. Theo thông lệ, mỗi lớp đều sẽ tồn tại một hot boy hoặc hot girl. Hơn nữa nhóm học bá học hành khắc khổ, vui chơi một chút là lại lên tinh thần ngay. Vậy nên nhà trường liền dán thông báo muốn tổ chức một cuộc bình chọn, những nam sinh dễ nhìn một chút đều được xách vào cuộc đua, tính cạnh tranh vô cùng khốc liệt. Tuy nhiên, nhắc tới hot boy có thể có rất nhiều lựa chọn, nhưng chỉ có một người được mệnh danh là “Hoàng tử“.
[1]Giao Châu: là một thành phố cấp phó địa khu thuộc địa cấp thị Thanh Đảo, tỉnh Sơn Đông, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.
Tiêu Nhượng.
Học sinh của lớp 12/5 trường Giao Châu Số 7, cũng là tiểu sinh có nhân khí, siêu sao nổi tiếng với danh xưng “Em trai quốc dân“.
Thẩm Ý nhìn chung quanh, cô nghĩ tại sao mình lại chậm chạp như vậy. Tất nhiên chỉ có thể là cậu bạn đó, nếu không còn ai có thể làm cho những cô gái này mới sáng ngày ra đã đứng chờ ở đây. Trên thực tế, chuyện lần này cũng chưa là gì. Cô nhớ hồi lớp 10, Tiêu Nhượng vừa nhập học, những fans nghe tin mà đến đã làm cho con đường bình thường vắng người bị kẹt xe, phía nhà trường đành phải cử cảnh sát trường học[2] ra cưỡng chế khơi thông.
[2]Cảnh sát trường học: người có nhiệm vụ giám sát, kiểm tra, làm tốt công tác bảo vệ an ninh an toàn cho trường học.
Cô cúp điện thoại, vừa định bước vào trường thì lại bị bảo vệ ngăn lại, “Này, cháu, cháu cháu định làm gì?”
Thẩm Ý: “... Cháu vào trường ạ.”
“Ấy, ngay cả đồng phục cũng không mặc, có phải tính giả mạo học sinh để trà trộn vào trường không? Cháu gái à, không phải chúng tôi đã nói xong rồi sao? Phải đợi ở bên ngoài, tôi không đuổi các cháu, nhưng các cháu cũng không được phép bước tới cổng trường! Nghe lời, phối hợp một chút đi!”
Thẩm Ý ngơ ra, lúc này cô mới giật mình nhận ra buổi sáng vội đi nên cô quên không mặc đồng phục. Nếu vào ngày thường thì cũng chẳng sao, nhưng mà hôm nay có tình huống đặc thù nên bác bảo vệ mới hiểu lầm.
Một người hâm mộ đứng bên sợ bảo vệ nổi giận, vội nói: “Chúng cháu phối hợp, chúng cháu phối hợp mà. Bạn đừng xúc động, đừng hại bọn tôi bị đuổi đi hết.”
Câu sau là nói với Thẩm Ý, cô gái nắm lấy cánh tay cô, hình như sợ Thẩm Ý cứng rắn muốn xông vào trong. Cô ấy còn nói: “Đừng hy vọng nữa, Thất Trung đâu có dễ vào như vậy, tôi đã thử từ sớm rồi. Bây giờ chỉ hận mình tốt nghiệp sớm quá, nếu tôi sinh muộn vài năm thì tốt rồi, có khi còn được làm bạn học với Tiêu Nhượng ấy chứ!”
“Thôi đi, sinh muộn vài năm thì mày cũng không thi đỗ được Thất Trung, tao thấy người đừng hy vọng nữa là mày mới phải...”
Hai năm nay trường THPT Giao Châu số 7 của Tiêu Nhượng đã sớm trở thành mảnh đất ao ước của người hâm mộ, bọn họ khi nhắc về nó đều tỏ ra rất kính trọng. Nhưng Thất Trung quả đúng là trường rất khó thi đỗ, đối với học sinh thành phố mà nói thì nó chính là một đóa hoa cao ngạo lạnh lùng.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Ý tiếp xúc trực tiếp với fans của Tiêu Nhượng, nhìn họ có vẻ lớn hơn cô, đều đã ngoài 20, chắc là sinh viên hoặc đã đi làm rồi. Thẩm Ý có phần tò mò, vì sao những bà chị này lại thích cậu em nhỏ tuổi hơn nhỉ? Cô cứ nghĩ fans của Tiêu Nhượng đều là những cô bé.
Song hiện tại không phải lúc để nghĩ đến chuyện này, trong trường vang lên một hồi chuông, đó là tiếng chuông chuẩn bị vào lớp. Thẩm Ý tránh khỏi cô gái kia, lấy tấm thẻ học sinh từ trong ba lô rồi đưa cho bảo vệ, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người cô nói: “Cháu thật sự là học sinh của trường này, bác cho cháu vào đi ạ!”
Đến lúc Thẩm Ý được bác bảo vệ cho qua cửa, mắt thấy cô đã sắp bước vào thánh địa thì cô gái kia rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, lớn tiếng hỏi: “Ê, em gái, em học lớp nào, có biết Tiêu Nhượng không? Hôm nay cậu ấy có tới học không? Em biết cậu ấy chứ?”
Thẩm Ý vừa chạy vừa quay đầu lại đáp: “Em cũng vừa tới, em không biết đâu!”
Cô đã nói dối.
Dựa theo kinh nghiệm của cô, nhất định là hôm nay Tiêu Nhượng còn chưa vào lớp, nếu không cô đã sớm nghe thấy mọi người bàn tán trong group chat rồi. Chỉ có điều cô không định nói cho các chị fan kia biết, hy vọng họ nghĩ Tiêu Nhượng đã vào trường sẽ sớm từ bỏ và rời khỏi đây.
Làm bạn học cùng lớp đã được một thời gian, giúp chút việc này cũng chả là gì. Nhưng nếu Tiêu Nhượng chưa tới, liệu có khi nào là tính đợi họ đi rồi mới tiến vào không?
Vừa nghĩ vậy, đột nhiên có một vật nặng từ trên trời rơi xuống, đập vào mặt cỏ trước mặt! Thẩm Ý giật mình, định thần lại cô mới nhận ra đó là một chiếc cặp sách, nhìn lên thì thấy trên bức tường cao có một chàng trai đang xoay người vào trong.
Chàng trai mặc bộ đồng phục mà Thẩm Ý đã quên mặc, chiếc áo trắng xanh cùng quần dài, đây là trang phục quen thuộc nhất với toàn bộ học sinh Trung Quốc, mọi người đã rất nhiều lần chê bai nó quá xấu, nói nó làm cản trở đến thanh xuân tươi đẹp của bản thân. Nhưng nếu bọn họ được nhìn thấy người đang mặc bộ đồng phục này thì mới biết vấn đề không nằm ở quần áo, mà là ở người mặc nó!
Thiếu niên tay dài chân dài, một bàn tay chống vào tường, chân giẫm lên bên còn lại. Bức tường rất cao nhưng động tác của cậu cũng rất mạnh mẽ. Ánh nắng sớm chiếu lên sườn mặt của cậu, khiến cho ngũ quan tuấn lãng, đôi mắt đen láy và khóe miệng vương ý cười kia trở nên rõ nét.
Bên cạnh là một cây đại thụ cành lá xanh biếc xum xuê, tất cả hình ảnh đó trong trẻo đến độ giống như tấm hình được cắt ra từ một bộ phim thanh xuân.
Rốt cuộc chàng trai kia cũng đáp chân xuống đất, cậu ta phủi tay rồi nhặt chiếc cặp vác lên vai. Có thể thấy cậu ta trông rất tự hào, thậm chí còn huýt sáo cho sự cơ trí và anh dũng của mình.
Sau đó chàng trai xoay người, vừa vặn đối mặt với Thẩm Ý.
Nam sinh: “...”
Dưới bức tường, Thẩm Ý nhìn cậu ta, cậu ta cũng nhìn Thẩm Ý.
Bốn mắt nhìn nhau, cả hai không ai nói gì.
Qua hồi lâu, Thẩm Ý rốt cuộc mở lời: “... Tiêu Nhượng? Cậu là... Tiêu Nhượng?”
Chàng trai trước mặt chính là Tiêu Nhượng, người đã làm cho fans đợi rất lâu!
Giọng nói của Thẩm Ý đầy kinh ngạc, bởi vì dù nghĩ như thế nào cô cũng không ngờ tới cậu ta lại trèo tường, chẳng phải an ninh của Thất Trung nghiêm ngặt lắm sao?!
Ở phía này, Tiêu Nhượng cũng bị kinh hãi. Chỉ vì trốn người hâm mộ đang đứng đợi trước cổng trường nên cậu mới quyết định leo qua tường, ai ngờ nhảy vào được thì lại va phải một cô gái, nhất thời nghĩ là mình bị ôm cây đợi thỏ, bắt rùa trong hũ* rồi!
*Bắt rùa trong hũ: một thành ngữ để chỉ việc có thể nắm giữ một thứ gì đó dễ như trở bàn tay.
Cậu chàng nói với vẻ khó tin: “Không phải chứ! Bây giờ các bạn còn trà trộn được vào trường?!”
Thẩm Ý sửng sốt, cô không hiểu ý của cậu, Tiêu Nhượng cho rằng mình đã đoán trúng. Cô gái mặc sơ mi trắng phối với quần dài màu lá cọ, tóc buộc thành đuôi ngựa, để lộ vầng trán trơn bóng, đeo chiếc kính mắt hình tròn nhỏ xinh, thoạt nhìn thanh tú sạch sẽ, chưa mất đi nét ngây thơ. Tiêu Nhượng có phần bất ngờ, không ngờ cô gái có vẻ bề ngoài lịch sự trầm lặng này lại can đảm hơn những người ở ngoài kia.
Cậu ngẫm nghĩ vài giây, quyết định làm một thần tượng tốt, một tay vỗ lên vai cô, lộ ra nụ cười thương mại tươi sáng như ánh dương, “Em gái, chắc còn đang đi học nhỉ? Em tới thăm anh, anh rất vui, nhưng không thể trốn học, cũng không thể trà trộn vào trường, làm như vậy là sai.”
“Lần này coi như bỏ đi, nhưng từ nay về sau không được đến đây. Phải học tập thật giỏi, lần sau có thể tới fan meeting của anh, gặp anh vào những dịp chính thức. Đến lúc đó, nếu em thi cử có tiến bộ, anh sẽ thưởng cho em!”
Nói xong, cậu lấy ra một chiếc bút dạ từ trong túi, kéo áo Thẩm Ý qua. Rốt cuộc Thẩm Ý cũng hiểu Tiêu Nhượng đang hiểu lầm điều gì, cô vừa nói vừa vùng vẫy: “Cậu đợi đã... Tôi không phải...”
“Anh không trách em đâu!” Tiêu Nhượng nhìn cô bằng ánh mắt trấn an, nói tiếp: “Chỉ cần em có thể sửa đổi, anh sẽ coi chuyện này như chưa từng xảy ra.”
Đồng thời, cậu bắt đầu cầm bút, ký hai chữ “Tiêu Nhượng” rồng bay phượng múa xuống góc áo của cô.
Thẩm Ý: “...”
Một hồi chuông dồn dập vang lên, tiết chuẩn bị bài đã chính thức bắt đầu. Tiêu Nhượng không dám nán lại nữa, cậu vừa chạy vừa nói: “Có nghe thấy chưa? Mau về nhà đi! Đừng làm tôi giận!”
Tiêu Nhượng chân dài, dọc đường cậu chạy như bay, chẳng mấy chốc đã tới cửa lớp 12/5. Trong lớp mọi người đã bắt đầu đọc sách, nhưng giáo viên còn chưa tới. Cậu thở phào, không vội đi vào, dựa người vào đó cảm nhận một lát.
Bởi vì bận rộn công việc, mặc dù cậu đã học ở trường này hai năm nhưng thực tế thời gian lên lớp cộng lại cũng chưa đến hai tháng. Vậy nên cậu không thân với các bạn cùng lớp. Nhưng Tiêu Nhượng thật sự rất thích đi học, mỗi một lần đến trường, Tiêu Nhượng đều cảm thấy bản thân như một chiếc con quay rốt cuộc có thể nghỉ ngơi, không cần tiếp tục xoay tròn nữa.
Chỉ là học kỳ vừa rồi, cậu nghỉ quá nhiều buổi, thậm chí còn không tham gia thi cuối kỳ, nhẩm tính thì Tiêu Nhượng đã không gặp mọi người được bốn tháng. Lâu rồi cậu mới có cảm giác căng thẳng như vậy, phải hít một hơi thật sâu mới dám đi vào.
Cả lớp đồng thời quay đầu lại, Trương Lập Phong là ủy viên thể dục có quan hệ khá tốt với cậu đột nhiên đứng dậy, kích động nói: “Rốt cuộc ông cũng đến rồi!” (mình edit câu này theo suy nghĩ của Tiêu Nhượng, vì xưng hô trong tiếng Trung chỉ có wo và ni – ta và ngươi, nên Tiêu Nhượng mới hiểu nhầm là bạn Phong đang nói chuyện với mình, chứ thực ra câu này là “Rốt cuộc bà cũng đến rồi!”)
Sao nhiệt tình vậy?!
Tiêu Nhượng hơi ngạc nhiên. Mặc dù bản thân là minh tinh, nhưng các bạn học đã bao giờ ngóng trông mình tới vậy, mấy chục cặp mắt đều lóe ra sự nhiệt tình như sói như hổ. Cậu cảm động, đáp lại sự chào đón của Trương Lập Phong: “Phải, tôi đến rồi. Đã lâu không gặp, ông có khỏe không?”
Trương Lập Phong: “A, chào ông chào ông, đã lâu không gặp, ông lại đẹp ra rồi.”
Tiêu Nhượng muốn đập tay chào hỏi với Trương Lập Phong nhưng lại vỗ vào khoảng không, sau khi Trương Lập Phong trả lời cậu xong thì lướt qua, đi tới phía sau cậu.
Lúc này Tiêu Nhượng mới nhận ra ánh mắt của cả lớp cũng là nhìn về phía sau lưng mình, cậu quay đầu lại một cách khó hiểu, chỉ thấy bạn nữ vừa được mình ký vào áo đang đeo ba lô bước tới.
Tiêu Nhượng còn chưa hết khiếp sợ vì suy nghĩ fans bây giờ chẳng coi ai ra gì, còn dám theo mình vào lớp thì Trương Lập Phong đã tới kéo tay bạn nữ ấy, như thể hồng quân rốt cuộc cũng đến giải phóng nhân dân, cậu ta nói: “Lớp trưởng! Lớp trưởng, cuối cùng ngài cũng đến rồi!”
Tiêu Nhượng: “...???”
Thẩm Ý không nhìn Tiêu Nhượng, cô rút ra một bộ bài thi từ trong cặp sách rồi đưa cho Trương Lập Phong, nói nhỏ: “Mọi người tranh thủ đi, đừng để thầy cô trông thấy!”
Trương Lập Phong nhất thời lệ rơi đầy mặt, “Hiểu rồi, em xin thay mặt các bạn ở lớp cảm ơn đại ân đại đức của ngài!”
Điều gì có thể làm cho mọi người kích động hơn cả “Bạn học cùng lớp là đại minh tinh rốt cuộc đến học”?
Đương nhiên là —— người duy nhất của lớp làm bài tập hè đã đến rồi!
Là lớp trọng điểm của trường trọng điểm, các thầy cô luôn ra tay độc ác, ác nhất trong số đó chính là thầy Toán —— tuần cuối cùng của kỳ nghỉ hè, thầy lại gửi cho mọi người mấy bộ đề thi mới thông qua group chat trên QQ! Tội nghiệp cho những đứa trẻ đã chơi muốn điên rồi, cho dù có sự rèn luyện chuyên nghiệp hằng ngày của học bá cũng không một ai làm xong trừ Thẩm Ý.
Đề cuối cùng khó nhất, cũng là cô thức khuya mới làm xong, sáng nay liền mang đến cứu tế mọi người. Không nói ngoa, trong ánh mắt của quần chúng, bóng dáng cô bước vào lớp như được bao phủ hào quang của một vị thần!
Mắt thấy cả lớp đều vì việc này mà bận bịu, Thẩm Ý rốt cuộc cũng quay đầu nhìn về phía Tiêu Nhượng. Hai người nhìn nhau, sau đó ánh mắt cậu nhìn đến chiếc áo sơ mi bị tay cô che khuất một chút, nhưng vẫn có thể nhìn ra nét mực màu đen, đúng là cái tên mà cậu vừa múa bút ký xuống.
Tiêu Nhượng: “...Cmn.”
Hết Chương 1
- -----------------------------------------
*Mọi người lưu ý giúp mình, tên đầy đủ của ngôi trường được nhắc đến trong truyện là Trường THPT Giao Châu Số 7, gọi tắt là Thất Trung. Sau này để tiện thì mình sẽ thường xuyên sử dụng tên gọi tắt nhé.