Thẩm Ý đang trải qua ba ngày áp lực nhất từ trước tới nay.
Ngày đầu tiên sau khi mọi người tập hợp, nhà trường tổ chức cho bọn họ thăm quan Bắc Đại. Lần trước Thẩm Ý tới là mùa xuân, lần này đổi thành mùa đông. Tòa kiến trúc tao nhã thời Dân quốc cùng những dãy nhà cao tầng hiện đại hoá đứng sừng sững trong gió lạnh, hồ Vị Danh đã đóng băng từ lâu, rất nhiều sinh viên đang vui vẻ đùa giỡn, trượt băng trên mặt hồ. Bọn họ có vẻ không sợ lạnh, nhìn ai cũng tràn ngập sức sống.
Bước chân đến đây, bạn sẽ thực sự cảm nhận được rằng đây là ngôi trường cao nhất của đất nước chúng ta, mỗi ngôi nhà bạn nhìn thấy đều có một câu chuyện, mỗi góc khuất có thể tìm thấy những thứ đã từng xuất hiện trong sách giáo khoa, dấu vết của các bậc thầy Dân Quốc để lại.
Đâu đâu cũng có bề dày lịch sử và nội tình.
Trong nhóm học sinh cùng đi có rất nhiều người cũng là lần đầu tiên đến Bắc Đại, ai cũng tỏ ra hào hứng, Thẩm Ý lại không có tâm trạng cho lắm. Bắc Đại đã thay đổi rất nhiều trong mười năm qua, nhưng kết cấu cùng kiến trúc tòa nhà chính vẫn giống như hồi ấy. Chuyến thăm quan này luôn làm cô không kìm lòng được nhớ tới mười năm trước, cảnh tượng bố đưa cô tới đây.
Cũng may là mọi người đều hiểu rằng, thăm thú chỉ là phụ, quan trọng nhất vẫn là cuộc thi.
Dựa theo sự sắp xếp, ngày 18 là báo danh và trải nghiệm văn hóa trong khuôn viên trường, ngày 19 và ngày 20 lần lượt tiến hành thi viết và phỏng vấn. Lúc ăn cơm tối trong căn tin, Tạ Mạn Đình không tránh khỏi thảo luận với Thẩm Ý về những đề thi có thể ra vào ngày mai.
Thẩm Ý cắn chiếc đũa: “Đàn chị của tớ từng tham gia trại hè lần trước, của chị ấy là trại khảo cổ, chủ đề ấn tượng nhất với chị ấy là hãy giải thích xem chữ 'thuỷ' trong 'thượng thiện nhược thuỷ*' là gì...”
*thượng thiện nhược thủy: một thành ngữ Trung Quốc, xuất phát từ chương tám trong “Đạo Đức Kinh” của Lão Tử, có nghĩa là “hướng thiện như nước, nước là thiện nhất“.
Tạ Mạn Đình rùng hết cả mình: “Có thể tưởng tượng được. Phong cách ra đề của cuộc thi này không khác với hình thức tự tuyển dụng lắm, đều là những câu hỏi có phần điên rồ lại biến thái. Tớ có một vị đàn anh ở trại quan hệ quốc tế, anh ấy cũng từng nói với tớ, lúc anh ấy đi phỏng vấn bị hỏi về cái nhìn đối với quan hệ Trung Đông hiện tại, đây đã là chủ đề bình thường nhất của bọn họ rồi.”
Bên cạnh có mấy nữ sinh cũng ở trại mùa đông, họ vừa cơm nước xong xuôi. Lúc đi ngang qua nghe thấy hai người đang nói chuyện này là lập tức sáp lại tham gia cùng: “Hai bạn đang nói chuyện đề thi hả? Sao có thể thiếu cái câu hỏi kinh điển nhất kia được: 'Theo bạn nắp cống nên là hình tròn hay hình vuông?' Lần đầu tiên khi mình nghe thấy thì đã thầm nhủ mấy người giết chết tôi luôn đi!”
“Còn nữa còn nữa, Lão Tử và Khổng Tử đánh nhau, bạn sẽ giúp ai?”
Nữ sinh trường Nhã Lễ lập tức giơ tay: “Cái này tớ sẽ giúp Lão Tử!”
“Vì sao?” Mọi người trăm miệng một lời.
Nữ sinh ra vẻ đúng lý hợp tình: “Đương nhiên là bởi vì là văn hóa nho gia Khổng Tử chán muốn chết rồi!”
Mọi người cười vang, nữ sinh trường THPT Cáp Nhĩ Tân Số 3 nói: “Cậu có dũng khí đấy! Nếu đến lúc đó cậu dám nói với thầy như vậy, tớ phục cậu luôn!”
Cô gái lè lưỡi, rõ ràng chỉ dám nói miệng thôi.
Náo loạn một hồi, một nữ sinh đến từ trung học Thái Châu bỗng thở dài: “Thật ra mấy kiểu câu hỏi này vẫn còn tốt, ít nhất chúng ta có thể bịa ra được. Tớ có một đàn chị từng tham gia trại hè triết học của năm nào đó, các cậu tuyệt đối không thể tưởng tượng ra được câu hỏi phỏng vấn khi ấy đâu. Đàn chị bước vào, thầy giáo phỏng vấn cầm một quyển sách rồi hỏi, bạn đã từng xem quyển sách này chưa? Nhưng mà chị ấy chưa từng xem.”
Cô nàng kể tới đây thì đột ngột dừng lại, mọi người lập tức đứng lên truy hỏi: “Sau đó thì sao?”
Nữ sinh nhún nhún vai rồi trả lời: “Sau đó thì nguội lạnh luôn.”
Duma! Cái này cũng quá ác rồi!
Những học sinh có thể được lựa chọn đến đây đều là người nổi bật trong đám bạn đồng trang lứa, khi nhìn nhau khó tránh khỏi có chút luyến tiếc giữa học bá với nhau. Hơn nữa mặc dù mọi người là đối thủ, nhưng bởi vì quân địch phải đối mặt quá mức đáng sợ, ngược lại sinh ra một cảm giác bi tráng khi cùng nhau hợp sức đánh quái, vậy nên tính cạnh tranh ít rõ rệt hơn.
Cô nàng học trường Cáp Nhĩ Tân Số 3 vỗ vai Thẩm Ý và Tạ Mạn Đình: “Chúc các cậu may mắn, cũng chúc chúng ta may mắn. Các bạn à, tự cầu phúc cho mình đi...”
Buổi tối hôm nay Thẩm Ý mất ngủ.
Có lẽ là sau khi gặp được nhiều đối thủ ưu tú như vậy, cô bắt đầu thực sự nghi ngờ bản thân. Từ đề thi của những năm qua, có thể nhìn ra ý tưởng của thầy cô giáo ra đề là lướt gió cưỡi mây, có thể hỏi bất cứ thứ gì, chính là để xem kiến thức của bạn có đủ rộng hay không, năng lực ứng biến có đủ mạnh hay không, nhưng cho dù bạn có cả hai thì còn phải xem xem bạn có đủ may mắn hay không.
Nếu giống như vị đàn chị trong trại triết học gặp phải thứ mà bản thân chưa chuẩn bị trước, thì tất cả những khó khăn vất vả bạn đã phải chịu đựng vừa qua sẽ trở thành vô ích.
Thẩm Ý chưa bao giờ cảm thấy mình sẽ là người may mắn, và nếu so về độ thông hiểu kiến thức ngoại khóa, chỉ sợ hầu hết những người ở đây đều giỏi hơn mình. Xưa nay cô chỉ là một đứa cắm đầu vào đọc sách, được lựa chọn vào trại mùa đông nhờ vào thành tích, nhưng không phải tất cả mọi người đều giống cô. Ví dụ như Tạ Mạn Đình có thành tích rất tốt, song khả năng thực hành ngoại khóa của cô bạn này còn xuất sắc hơn. Tạ Mạn Đình còn từng ra nước ngoài tham gia thi biện luận tiếng Anh, nói về kiến thức rộng chắc chắn còn giỏi hơn một đứa chưa từng đặt chân tới thủ đô như mình nhiều...
Cứ miên man suy nghĩ, cô cũng không biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, sáng hôm sau tỉnh lại, mắt cô có hơi đỏ.
Lúc Tạ Mạn Đình rửa mặt nhìn thấy cô như vậy còn hỏi: “Cậu ngủ không ngon à?”
Thẩm Ý chưa trả lời, Tạ Mạn Đình đã vỗ vai cô, nói bằng giọng điệu đầy thấu hiểu: “Aiz, tớ cũng không ngủ được.”
Ngủ có ngon hay không thì cũng phải làm bài kiểm tra. Buổi chiều cùng ngày Thẩm Ý bước vào phòng thi viết với đôi mắt đỏ hoe.
Đa phần những gì mọi người thảo luận trước đó đều là đề phỏng vấn, nhưng thật ra khi thi viết cũng không nhàn hạ, Thẩm Ý tự nhận là đã chuẩn bị rất chu đáo trong mấy ngày vừa qua, ấy vậy mà cô vẫn không khỏi sững người khi nhìn thấy đề thi.
Từ vựng của đề tiếng Anh cũng quá cao siêu rồi, mình vốn chẳng hiểu nó đang nói gì... Còn đề Toán này nữa, đây chằng phải là đề thi cho khối chuyên Tự nhiên sao? Những kiến thức này tuyệt đối là của đại học... Không không không, những thứ trên vẫn chưa phải tàn nhẫn nhất, trích đoạn văn học này... Đây là tác phẩm của Uông Tăng Kỳ, trước đây mình từng đọc một lần rồi, nhưng bây giờ là tình huống gì chứ, bọn họ trích xuất một số từ để mình điền vào chỗ trống sao???
Ngữ văn mà cũng điền vào chỗ trống???
Sau một hồi kiểm tra, Thẩm Ý bắt đầu thấy hoài nghi cuộc đời. Khi bước ra khỏi phòng thi cô vẫn còn thấy hoảng hốt vì mình cuối cùng cũng làm xong ba tờ đề toàn chữ là chữ kia.
Nhưng cô không phải người duy nhất có cảm giác này, mọi người đi thi về đều tỏ ra bi thảm, Tạ Mạn Đình ôm chầm lấy cô từ phía sau, kêu thảm: “Chết tớ rồi chết thật rồi! Tớ chẳng biết cái gì cả, chỉ làm bừa thôi, lần này tớ chết chắc rồi!”
Thẩm Ý nhắm mắt lại, cô tự nhủ thầm, chẳng lẽ cậu nghĩ tớ thì không?!
Bởi vì cảm thấy quá tệ nên tối nay, Tạ Mạn Đình đã rủ mọi người đi ra ngoài ăn một bữa thật ngon. Trong quán ăn bình dân ồn ào tấp nập phía ngoài trường, cá nướng trên tấm vỉ sắt kêu xì xèo, Thẩm Ý và Tạ Mạn Đình ngồi cạnh nhau, đối diện là Tăng Bằng vừa được bạn gái gọi tới và Tống Hàng đi theo cùng.
Ngày mai, cuộc thi của Thanh Hoa mới bắt đầu nên lúc Tăng Bằng nhìn thấy vẻ mặt bạn gái, cậu ta vội hỏi: “Thật sự khó lắm sao?”
“Vô cùng khó luôn, tớ chưa đọc tác phẩm của Uông Tăng Kỳ bao giờ, lại yêu cầu tớ điền vào chỗ trống, tớ thật sự tạch rồi... Trái lại Thẩm Ý có đọc qua, nhưng hình như bạn ấy cũng không làm được bài...”
Phải, mặc dù cô đã đọc rồi, nhưng mới chỉ lướt qua một lần chứ chưa học thuộc lòng, làm sao có thể nhớ rõ được chứ? Quả thực là lúc làm bài cô chỉ dựa toàn bộ vào ngữ pháp và trực giác.
Vừa rồi hai người đã tra nguyên văn trên mạng, mỗi người đều đúng một nửa, kẻ tám lạng người nửa cân, cả hai đừng hòng chê cười nhau.
Có lẽ là thấy hai cô bạn quá tang thương, Tống Hàng vội nói: “Hai người cũng đừng nghĩ nhiều. Các cậu thi không được thì những người khác cũng thế thôi, ai thua ai thắng còn chưa biết đâu.”
Bây giờ cũng chỉ có thể nghĩ như vậy, Tạ Mạn Đình thở dài. Cũng may là từ xưa đến nay cô có khả năng điều chỉnh không tồi, vừa rồi còn buồn bã mà lắc đầu vài cái đã phấn chấn trở lại: “Kệ đi, là tốt hay xấu thì cũng thi xong rồi. Bọn mình ăn đã, tớ muốn ăn miếng cá đó, cậu gắp cho tớ đi~”
Cô ấy làm nũng với bạn trai, Tăng Bằng có vẻ ngượng, cậu ta liếc Tống Hàng một cái, tay lại nghe lời gắp cá cho bạn gái, còn cẩn thận gỡ xương ra.
Thẩm Ý cũng nhìn chiếc đuôi cá Thanh Giang* đỏ rực tươi rói có hương thơm mê người trên vỉ nướng, nhưng làm thế nào cũng không vực dậy nổi tinh thần.
*cá Thanh Giang là một thương hiệu đã được đăng ký với cơ quan quản lý nhà nước về công nghiệp và thương mại. Đây là tên gọi chung cho những loài cá được nuôi ở khu vực hồ chứa Thanh Giang thuộc tỉnh Hồ Bắc (được biết đến với cái tên “Tỉnh nghìn hồ”). Thương hiệu cá Thanh Giang được các thương gia trong và ngoài nước ưa chuộng vì môi trường nước nuôi rất tốt, thịt cá mềm, không có mùi bùn, an toàn vệ sinh thực phẩm.
Bài thi viết đã kết thúc, dù tốt hay không thì cũng đã định rồi, nhưng ngày mai sẽ là phỏng vấn. Khác với phỏng vấn một người ở Thanh Hoa, Bắc Đại tiến hành theo nhóm, năm người một nhóm cùng phỏng vấn một lúc. Hôm nay đã có danh sách, cô và Tạ Mạn Đình trùng hợp được xếp cùng một nhóm.
Khi Thẩm Ý nhìn thấy danh sách, cô đã có cảm giác căng thẳng.
Thứ mà cô am hiểu chính là cắm đầu vào làm bài, chứ cô không quen lắm với hình thức thể hiện bản thân trước mặt giáo viên, nhưng rõ ràng là Tạ Mạn Đình giỏi mảng này hơn. Hơn nữa khả năng phát âm tiếng Anh của cô ấy cũng khá tốt, Thẩm Ý được phân đến cùng một nhóm với Tạ Mạn Đình, kiểu gì cũng bị đem ra so sánh.
Nếu trong nhóm lại có thêm hai người biểu hiện tốt nữa thì...
Trước mắt bỗng lóe lên một cái, hóa ra là Tống Hàng dùng đũa ăn gắp cho cô một miếng ngó sen: “Đừng nghĩ nữa, ăn chút gì đi.”
Trong đôi mắt đen của cậu bạn lấp ló sự động viên.
Tạ Mạn đình vừa ăn cá vừa nhìn bọn họ, khóe miệng không kìm chế được mà nở nụ cười. Thẩm Ý chợt thấy lúng túng, cô chỉ nói “Cảm ơn” rồi cúi đầu ăn ngó sen.
Người phục vụ vừa tới đổi trà cho bọn họ, tình cờ nghe thấy cuộc trò chuyện của mấy người thì tò mò hỏi: “Các cháu là đến tham gia cuộc thi hả? Trại mùa đông à? Bắc Đại hay là Thanh Hoa thế?”
Tạ Mạn Đình: “Hai chúng cháu là Bắc Đại, hai người bọn họ là Thanh Hoa ạ.”
Phục vụ quan sát bốn người trên bàn ăn rồi bật cười: “Sao vẫn là tổ hợp Thanh Hoa Bắc Đại? Mỗi năm đều gặp được vài đôi. Giữa các cháu có từ trường gì hấp dẫn nhau hả?”
Thẩm Ý sửng sốt, sau đó mới hiểu được ý của cô ấy. Bốn người bọn họ ăn cùng nhau, Tằng Bằng và Tạ Mạn Đình lại có cử chỉ thân mật, khi người ngoài nhìn vào sẽ thấy rất giống hai cặp tình nhân đang hẹn hò. Ngay cả Trần Dao Dao cũng nói, nam Thanh Hoa cùng nữ Bắc Đại là CP kinh điển, phục vụ làm việc ở đây chắc chắn đã gặp nhiều trường hợp tương tự, cho nên mới có những lời trêu ghẹo như vậy.
Cách làn khói trắng lượn lờ, ánh mắt cô và Tống Hàng chạm nhau. Mắt chàng thiếu niên như mặt hồ tháng sáu, bình thản mà trầm tĩnh, cô lại như bị kích thích, có chút bối rối né tránh.
Tối hôm đó, Tạ Mạn Đình đi ngủ sớm, Thẩm Ý ngủ một lát lại cảm thấy bụng hơi khó chịu, cô còn tưởng là dì cả đến, chạy vào toilet xem thì lại không phải. Thẩm Ý ngồi trên bồn cầu, hai tay chống cằm ngơ ngác nhìn bản thân trong gương, cô cảm thấy có lẽ dạo này mình bị áp lực quá.
Hai tháng nay cô vẫn chưa có kinh nguyệt, trong thời gian qua có vài lần đau lưng và đau bụng, cô tưởng sắp đến rồi nhưng kết quả tất cả đều là tín hiệu giả. Kéo dài tới bây giờ, Thẩm Ý lại thấy may vì đêm nay nó vẫn chưa tới, dù thế nào cũng phải chờ hết ngày mai cô thi xong đã.
Trong khách sạn Bắc Phương có hệ thống sưởi, cô chỉ mặc mỗi váy ngủ cũng không thấy lạnh, ngược lại còn cảm thấy rất thoải mái, Thẩm Ý dứt khoát ngồi yên ở đấy một lát. Mãi đến lúc điện thoại lại rung lên, cô chưa nhìn đã nhận máy, nghe thấy đầu dây bên kia hỏi: “Cậu đang làm gì thế?”
Là Tiêu Nhượng.
Gì nhỉ, tớ đang ở trong toilet, kiểm tra dì cả của tớ có đến không...........