Thẩm Ý đã có trải nghiệm lần đầu xem một lễ trao giải trong bầu không khí khi thì mới mẻ lúc lại hài hước. Giữa sự kiện, Tiêu Nhượng cũng đã bước lên nhận một giải thưởng gọi là “Nghệ sĩ nổi tiếng của năm trên Weibo“. Cô xem cậu đứng trên sân khấu tỏa sáng cùng những vị nghệ sĩ nhận giải khác, nhận lấy chiếc cúp trong tiếng vỗ tay của khán giả. Thẩm Ý có cảm giác như người nhận giải là mình, cô kích động vỗ tay đến đỏ hết cả lên.
Nhưng cô vỗ tay xong quay đầu lại, phát hiện vẻ mặt của chị San San rất bình tĩnh, không khỏi hỏi: “Mấy anh chị không vui sao?”
San San nhất thời không biết nên giải thích thế nào cho cô bé này hiểu về nội tình trong giới giải trí, dừng một chút, chị nói một cách uyển chuyển: “Cũng không phải là không vui, nhưng mấy giải thưởng kiểu này, hằng năm Tiểu Nhượng đều nhận được rất nhiều. Nói chung là........ cũng vui đi?”
Thực tế thì trước khi đến, họ đã biết là giải gì, nếu như không xác định là nhận được giải thì anh Văn Xương còn chẳng để Tiêu Nhượng đi.
Dù sao Thẩm Ý cũng không ngốc, chỉ là vừa rồi cô quá kích động. Bây giờ nhìn nét mặt của chị là cô đã hiểu. Đó là vì giải thưởng này không có độ công nhận trong ngành, chẳng qua chỉ là một nền tảng mạng xã hội mời các minh tinh tới làm tổng kết cuối năm, giống như lời Tiêu Nhượng đã nói, thực ra đây chỉ là một party lớn.
Cô cắn môi, suy nghĩ thoáng chút mong đợi, không biết khi nào mình có thể nhìn thấy cậu giành được một giải thưởng có phân lượng.........
Có lẽ là vì quá phấn khích nên lúc nãy vỗ tay cho Tiêu Nhượng cô đã dùng nhiều sức, phần sau cô bắt đầu không còn hào hứng gì, năng lượng để xem náo nhiệt cũng vơi đi, thay vào đó cô bắt đầu thấy mệt mỏi khi đứng ở đây. Giờ cô chỉ muốn trở về khách sạn, thong thả ngủ một giấc.
Thế nhưng lúc theo dõi chương trình, lại thấy đằng sau vẫn còn đến 7 – 8 hạng mục, cô đoán chừng chắc một tiếng đồng hồ nữa cũng chưa hết được. Thẩm Ý khóc không ra nước mắt, bắt đầu thấy hối hận khi không lại tới đây góp vui. Cảm giác đau lưng rồi đau chân càng ngày càng mãnh liệt, nếu không phải sợ mất mặt trước mọi người thì cô đã ngồi luôn xuống đất, dù sao thì tấm thảm lót ở chỗ này cũng khá thoải mái.
Đang lúc Thẩm Ý định sử dụng sự kiên trì mình có được hồi học tư thế hành quân trong huấn luyện quân sự thì chị San San lại tới nói: “Được rồi được rồi, kết thúc rồi. Bây giờ có thể đi rồi.”
Thẩm Ý sửng sốt: “Nhanh vậy ạ? Nhưng em thấy chương trình........”
“Lễ trao giải thì vẫn chưa hết, nhưng dù sao thì tối nay Tiêu Nhượng cũng không có tiết mục cần biểu diễn, nhận giải xong là không còn chuyện gì liên quan tới cậu ấy nữa. Anh Văn Xương vừa mới chào hỏi phía ban tổ chức rồi, chúng ta về sớm thôi.”
Tự nhiên lại có chuyện tốt vậy!
Thẩm Ý mừng rỡ, vội vàng cùng chị rời khỏi hội trường. Hai người chờ ở bên ngoài, một lát sau thì thấy Văn Xương đưa Tiêu Nhượng tới. Cậu đã thay quần áo, không còn là bộ trang phục khi tham gia sự kiện, giờ đây trên người Tiêu Nhượng là chiếc áo khoác dài màu trắng, đầu đội mũ lưỡi trai màu đen. Chỉ là thay một bộ đồ, mà thiếu niên từ chàng công tử bất cần ở bữa tiệc xa hoa thoắt cái đã trở lại là cậu trai hàng xóm tươi sáng như ánh dương.
Lúc cậu nhìn thấy Thẩm Ý thì cười với cô, Thẩm Ý cũng muốn cười đáp lễ nhưng lại để ý thấy bên cạnh có rất nhiều nhân viên trong đoàn đội, chẳng biết tại sao cô lại có cảm giác trống rỗng, nên đành giả bộ cúi đầu bận bịu.
Bọn họ muốn thoát khỏi Thủy Lập Phương, lần này Thẩm Ý không đi một mình giống như lúc vào mà là rời đi cùng đoàn đội. Trước khi ra khỏi cửa, chị San San đã tự đeo khẩu trang, sau đó đưa cho cô một cái, vừa định giải thích đôi câu thì Thẩm Ý đã rất tự nhiên nhận lấy rồi đeo nó lên.
Bà chị ngạc nhiên, Thẩm Ý nói: “Lát nữa ra ngoài sẽ có fans hâm mộ chụp ảnh, phải không ạ? Em hiểu mà.”
Tốt xấu gì cô cũng có kinh nghiệm hai năm giờ nghỉ giải lao khi học cùng lớp với Tiêu Nhượng, có thể nói là toàn thể lớp 12/5 đều đã khá quen thuộc với thao tác này.
Quả nhiên, vừa mở cửa ra là đã nghe thấy tiếng gào thét của người hâm mộ. Ngoài trời, tuyết còn đang rơi nhưng có rất nhiều cô gái đã đứng đợi ở bên ngoài, bọn họ chắc là không mua được vé nên chỉ có thể chờ đợi ở đây. Thời tiết thì lạnh như vậy, họ lại không sợ rét mướt, vừa nhìn thấy Tiêu Nhượng là đã hưng phấn hò reo, miệng không ngừng hét:
“Hôm nay Nhượng Nhượng về sớm quá, tan làm vui vẻ nha!”
“Em tôi vất vả rồi, về nghỉ ngơi sớm đi!”
“Nhượng Nhượng nhìn bên này, có thể nhận thư của chị không?”
Đám đông vây quanh cậu, Tiêu Nhượng vừa đi vừa đáp lại lời chào của mọi người, đồng thời nhận lấy thư của người hâm mộ. Cậu không nhận những món quà đắt tiền, nhưng sẽ nhận thư và sổ tay từ họ, thỉnh thoảng cậu cũng sẽ nhận gấu bông, ví dụ như bé heo Peppa lần trước. Những fans không tặng quà cũng chẳng rảnh tay, họ còn đang giơ điện thoại rồi máy ảnh DSL bấm máy tanh tách liên tục, hiện trường nhất thời náo nhiệt vô cùng.
Tất nhiên, nhiều người như vậy không thể đều là fans của Tiêu Nhượng, Thẩm Ý nghe được có chị gái hỏi: “Em trai Tiêu Nhượng có biết Giang Ngật lúc nào ra không?”
Tiêu Nhượng giương mắt nhìn người đặt câu hỏi vài giây, sau đó cậu thật sự nghiêm túc suy nghĩ rồi trả lời: “Đêm nay thầy Giang Ngật sẽ biểu diễn một ca khúc, tiết mục này còn ở phía sau, chắc là phải chờ lễ trao giải kết thúc mới ra được.”
Chị gái kia lấy được đáp án, mừng hết lớn rồi nói với cậu: “Cảm ơn em trai! Hôm nay em cũng đẹp trai lắm!”
Tiêu Nhượng còn đáp: “Như nhau cả thôi ạ, em đâu đẹp trai bằng thầy Giang.”
Mọi người nghe cậu nói thế thì ai cũng cười vang.
Cảnh tượng một hỏi một đáp này, bầu không khí quả là hòa thuận mà.
Thẩm Ý vừa nghe vừa cúi đầu đi theo sau Tiêu Nhượng tiến về phía trước, ngay sau đó mọi người đều lên xe. Người hâm mộ rất có trật tự, không đuổi theo nữa mà ngoan ngoãn đứng ở cửa, miệng thì hét: “Tạm biệt Tiêu Nhượng!”
Tiêu Nhượng vẫy tay chào họ, sau đó mới đóng cửa xe, tài xế đạp lên chân ga, lái xe vào con đường gió tuyết.
Công việc một ngày cuối cùng đã kết thúc, lúc này toàn bộ đoàn đội mới thở phào nhẹ nhõm, chị San San vỗ tay, khoa trương nói: “Chúc mừng chúng ta, lại một trận chiến nữa kết thúc thắng lợi!”
Chị đi đầu vỗ tay, những người khác cũng phối hợp vỗ tay theo, nhất thời trong xe tràn ngập bầu không khí hạnh phúc “có thể tan làm rồi“. Thẩm Ý nghĩ đến trải nghiệm tuyệt vời của buổi tối nay, cô cũng không kìm được phì cười.
Cười xong, cô ngẩng đầu lên, lúc này Thẩm Ý mới nhận ra Tiêu Nhượng đang nhìn mình: “Mệt không?”
Thực ra Thẩm Ý rất mệt, nhưng lại lắc đầu, “Vẫn ổn. Người hâm mộ chờ ở bên ngoài mới mệt.”
Điều này là sự thật, Tiêu Nhượng gật đầu, “Vì thế tớ về sớm một chút thì bọn họ cũng có thể về nhà rồi. Trời rất là lạnh.”
Chỉ là vì fans thôi sao? Tưởng Văn Xương cười lạnh, rõ ràng là bởi vì cậu nhóc này thấy người nào đó lung lay sắp đổ, nên mới đặc biệt chạy đến nói với anh ta cần rời sân sớm.
Như để chứng minh cho ý nghĩ của anh ta, giây tiếp theo, người tài xế như làm ảo thuật mang ra mấy túi đồ ăn, sau khi mở ra vẫn còn nóng hôi hổi, nào là hoành thánh tôm, bánh bột nhân thịt heo, chả giò chiên giòn, cháo kê dinh dưỡng, cháo ý dĩ, một loạt món đủ sắc màu.
Tài xế nói: “Tiểu Nhượng gọi đến nói là mọi người đói muốn ăn chút đồ lót dạ, tôi tranh thủ thời gian đi mua, vẫn còn nóng đấy, mau ăn đi.”
Thẩm Ý mừng muốn xỉu. Cô chưa ăn tối, trong lễ trao giải chị San San có tìm cho cô hai cái bánh mì để ăn tạm. Nhưng đứng lâu như vậy cô sớm đã tiêu hóa hết, lúc này ngửi thấy mùi thơm của hoành thánh, chợt thấy bụng cồn cào.
Cô còn tỏ ra rụt rè, Tiêu Nhượng đã bưng cho cô một tô hoành thánh rồi hỏi: “Đói không? Ăn cái này vào, tớ cảm thấy món này là ngon nhất.”
Quả là ngon thật. Hoành thánh vỏ mỏng nhân nhiều, thịt tôm ngon ngọt, trong cái tiết trời se lạnh như thế này, cắn một miếng rồi húp một ngụm canh nóng xuống, chỉ cảm thấy cả cơ thể đều trở nên ấm áp, bao mệt mỏi đều tan biến.
Thẩm Ý ăn được mấy miếng mới phát hiện Tiêu Nhượng vẫn chưa động đũa, cô hỏi với vẻ khó hiểu: “Cậu cũng ăn đi.”
“Cậu ăn đi. Dạo này tớ đang đóng phim, đạo diễn bảo tớ phải gầy đi một chút, nên tớ đang giảm ăn.”
Thẩm Ý chớp mắt mấy cái. Cậu không ăn, còn tự mình gọi điện thoại để tài xế chuẩn bị bữa khuya, lại nghĩ tới chuyện lúc nãy vì fans mà ra về sớm, cô không khỏi thầm cảm thán, hóa ra lúc làm việc Tiêu Nhượng lại là một người chu đáo đến vậy!
Ngồi bên là bà chị San San đang ăn nem rán, quay sang nhìn bà chế Tiểu Vũ, hai người lắc đầu cùng lúc, trên mặt là nụ cười nhìn thấu hồng trần.
Thẩm Ý ăn ăn ăn, màn hình điện thoại chợt sáng lên, có người gọi đến. Cô liếc nhìn cái tên trên màn hình, có chút kinh ngạc nhận máy: “Alo?”
“Thẩm Ý? Là cậu sao?” Đầu bên kia điện thoại là Tống Hàng, giọng điệu có phần đơ cứng.
Thẩm Ý lấy làm lạ: “Là tôi. Cậu gọi điện thoại cho tôi, vậy tất nhiên là tôi rồi.”
Tống Hàng dừng vài giây, như là thở dài một hơi, “Cậu không gặp chuyện gì cả.”
Sao cơ?
Tống Hàng giải thích: “Tạ Mạn Đình trở về khách sạn thì phát hiện cậu không ở đấy, gọi điện thoại cho cậu nhưng không có ai tiếp, lo cậu gặp chuyện gì.”
Bọn họ gọi điện thoại cho mình sao? Trong suốt sự kiện, Thẩm Ý đều không để ý tới điện thoại, có lẽ cũng giống như trước giờ khai màn, Tiêu Nhượng có gọi cho cô hai lần nhưng đều không được cô nhận điện.
Nghĩ đến chuyện mình làm mọi người lo lắng, cô cảm thấy hơi có lỗi, “Không có gì, tối tôi có chút việc nên không để ý đến điện thoại.”
“Không sao thì tốt rồi.” Tống Hàng hỏi: “Cậu đang ở đâu?”
Thẩm Ý nhìn Tiêu Nhượng phía đối diện, có chút do dự. Tống Hàng cũng biết Tiêu Nhượng, theo lý mà nói thì cứ kể sự thật cũng chẳng sao, nhưng cô vô thức không muốn để ai biết mình đi cùng cậu, “Tôi........ đi gặp bạn.”
“Cậu còn có bạn ở Bắc Kinh?”
“Ừ, là........ là một người bạn bình thường. Cậu không biết đâu. Chẳng phải tôi thi xong rồi sao, mà cậu ấy đúng lúc lại đang ở Bắc Kinh, nên hẹn ra gặp mặt.”
Cô nóng lòng để Tống Hàng an tâm, vì thế không chú ý tới ở phía đối diện, lúc Tiêu Nhượng nghe được câu này, vẻ thoải mái vốn có đột nhiên đóng băng vài giây.
Cô cố ý nhấn mạnh “cậu không biết”, như thể bịt tai trộm chuông, để lộ sự chột dạ.
Ở bên kia, Tống Hàng như chợt nghĩ đến điều gì đó, cậu ta lặng im không nói.
Tống Hàng đang đứng bên cửa sổ phòng ký túc xá sinh viên của Thanh Hoa, cùng một vài người bạn cùng phòng thảo luận đề thi, cậu ta nhìn cảnh đêm thâm trầm bên ngoài, một lúc sau mới hỏi: “Vậy đêm nay cậu có trở về không?”
“Về chứ. Đương nhiên là phải về rồi. Không về thì tôi còn có thể đi chỗ nào? Cậu cũng đừng lo cho tôi, nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai cậu còn phải làm bài thi đấy.”
Thẩm Ý cúp điện thoại, phát hiện trong xe có phần yên tĩnh quá mức, cô nghi hoặc nhìn về phía đối diện.
Vẻ mặt của Tiêu Nhượng có phần vi diệu, cụp mắt nhìn điện thoại của cô, hỏi một câu: “Điện thoại của ai vậy?”
Với cậu thì không cần thiết phải giấu giếm, Thẩm Ý thành thật đáp: “Tống Hàng.”
Quả nhiên.
Tiêu Nhượng hít thật sâu, cố gắng để giọng điệu mình bình tĩnh lại, “Vậy bọn tớ cũng quen biết mà, sao cậu lại nói với cậu ta là đó không phải là người cậu ta biết?”
“À, chuyện này hả.” Thẩm Ý nghĩ mãi, tìm đại một lý do cho hành vi của mình, “Chính là tớ cảm thấy, không cần thiết phải cho cậu ấy biết. Cũng chẳng phải chuyện gì đặc biệt, kể ra lại phải giải thích, có hơi rắc rối.”
Không phải chuyện gì đặc biệt.
Tiêu Nhượng cảm thấy câu nói này cùng với câu “Bạn bình thường” vừa nãy có thể biến thành hai thanh kiếm đâm thẳng vào ngực cậu. Cậu quay đầu nhìn ra cửa sổ, thầm nghĩ có lẽ mình vẫn nên ăn tối, nếu không sẽ chẳng thể ổn định cảm xúc được.
Cậu thiếu niên tự dưng lại im lặng, như thể đang bực tức chuyện gì. Thẩm Ý nhìn cậu một cách kỳ lạ, tự hỏi không biết có phải mình vừa nói sai điều gì rồi, cô cầu cứu nhìn Tưởng Văn Xương, người đại diện lại vô tình quay đầu đi.
Đừng nhìn tôi. Tôi nói tôi là người đại diện, chứ không phải người chăm sóc thanh thiếu niên, càng không phải cố vấn chuyện yêu sớm!
Sau khi trong xe im ắng một lúc, tài xế ngập ngừng hỏi: “Vậy chúng ta về Bắc Đại trước?”
Kỳ thật anh đang trên đường đến Bắc Đại rồi, bọn họ đều là một đội, là người nhà với nhau, Thẩm Ý là khách, theo phép tắc thì phải tiễn khách về trước.
Ai mà biết Tiêu Nhượng đột ngột nói: “Trước tiên cứ đưa chị San San và mấy người khác về đã.”
Người tài xế sửng sốt.
Bắc Đại và Thủy Lập Phương đều nằm trên đường Bắc Tứ Hoàn, nhưng San San và Tiểu Vũ, một người ở Quản Trang một người lại ở Thường Doanh, cả hai đều nằm ngoài Đông Ngũ Hoàn, sẽ rất xa nếu sau đó mới quay về.
Anh ta còn định thuyết phục cậu, Tiêu Nhượng lại thở dài, ra vẻ trầm ngâm rồi nghiêm túc nói: “Sao anh không tinh tế gì cả, chị San San và chị Tiểu Vũ sáng mai đã phải dậy đi làm từ sớm, dĩ nhiên là đêm nay phải về nghỉ ngơi thật tốt. Không như thanh niên bọn em, thỉnh thoảng thức khuya, không cần vội, cuối cùng hẵng đưa em và Thẩm Ý về.”
Chị San San và chị Tiểu Vũ rõ ràng mới 27 tuổi đã bị đá khỏi hàng ngũ những người trẻ tuổi: “..................”
Thẩm Ý nhìn Tiêu Nhượng, chợt nghĩ đến một chuyện. Mặc dù bọn họ ở lại cả tối nay, nhưng chung quanh lúc nào cũng có người khác, nên cả hai vẫn chưa thể trò chuyện đàng hoàng được.
Nếu như đưa mình về đầu tiên, vậy chẳng mấy chốc là mình sẽ rời khỏi đây. Nhưng nếu như đưa những người khác về trước, đến lúc đó tất cả mọi người về rồi, trên xe sẽ chỉ còn lại mình và cậu ấy, phải chăng còn có thể nói với nhau thêm đôi ba câu?
Dù cho không thể trò chuyện, nhưng được ở cùng cậu thêm một lúc cũng tốt..........
Nghĩ vậy cô hùa theo: “Phải ạ, trước tiên cứ đưa các chị ấy về trước. Tối nay em về sớm cũng không có việc gì cần làm.”
Nói xong, ánh mắt cô chạm phải ánh mắt của Tiêu Nhượng, giống như sợ tâm tư mình bị lộ, cô vội vã né tránh.
Thế là người tài xế rất biết theo lẽ phải, trước hết chở Tiểu Vũ, sau đó tiễn San San, về phần thợ chụp ảnh là anh Lương cũng xuống xe dọc đường, nói là có hẹn với bạn.
Rốt cuộc trên xe lúc này chỉ còn ba người gồm Tiêu Nhượng, Thẩm Ý và Tưởng Văn Xương, thời gian cũng điểm 11 giờ đêm rồi, tài xế nói: “Vậy bây giờ chúng ta về Bắc Đại?”
Tiêu Nhượng không trả lời, nhưng khi xe đi tới một nơi, cậu đột nhiên nói: “Dừng xe.”
Sao thế?
Mọi người lấy làm lạ nhìn cậu, Tiêu Nhượng ra vẻ như chợt nhớ đến điều gì: “Em để quên một thứ ở nhà, hồi ở đoàn phim vẫn muốn về lấy, giờ vừa vặn đi ngang qua, em muốn lên lấy.”
Lúc này Tưởng Văn Xương mới chú ý tới, qua giao lộ phía trước là tới Lệ Đô, là chỗ Tiêu Nhượng đang thuê nhà. Là người đại diện của một vị tiểu sinh mới nổi, mặc dù Tưởng Văn Xương đã nhiều lần phản đối, nhưng công việc của anh ta quả thực không khác gì đang chăm sóc thanh thiếu niên, ví dụ như hai năm vừa qua Tiêu Nhượng ký hợp đồng đều sống cùng với anh ta. Nhưng năm ngoái Tiêu Nhượng quyết định dọn ra ngoài ở, tự mình thuê một căn nhà nhỏ, hơn nữa còn rất có ý thức về lãnh địa, không thích người khác tiến vào nhà mới của cậu, thậm chí anh ta cũng chưa đến đó được hai lần.
Tưởng Văn Xương nói: “Đồ gì, anh lấy giúp cậu.”
Tiêu Nhượng lắc đầu: “Là đồ của em, em tự đi lấy. Mọi người cứ chờ ở dưới nhà đi.”
Tưởng Văn Xương không nghĩ nhiều về thái độ của Tiêu Nhượng, anh ta nghĩ dù gì thì trời cũng tối rồi, cậu ấy chỉ có một mình, cũng không sợ bị người khác chụp được, thế là gật đầu đồng ý.
Tài xế lái xe tiến vào cư xá, dừng hẳn trước một tòa nhà.
Tiêu Nhượng mở cửa xe để bước xuống, đột nhiên cậu quay đầu lại nhìn về phía Thẩm Ý, nói với giọng điệu thản nhiên: “Nhà của tớ ở ngay trên đó, cậu có muốn lên xem nhà tớ một lát không?”
HẾT CHƯƠNG 44