Tại quán Bar. Một cô gái bước vào với một gương mặt vô cùng xinh đẹp, khả ái. Chân mang một đôi giày pha lê lấp lánh. Ánh mắt toát lên vẻ kiêu hãnh. Khuôn miệng xinh xắn đỏ mộng, trông tổng thể rất vẻ khó gần.
Khí chất cao quý toát lên từ bên trong. Vốn không vì những thứ trang sức.
Cô mặc trên người một chiếu đầm body cúp ngực ôm sát cơ thể để lộ ra một thân hình chuẩn dáng. Chỉ cần bất kỳ ánh mắt nào va chạm nhẹ phải cơ thể Tống Tiểu Tình đều khó mà rời mắt đi được.
Tất cả đám người có mặt tại quán bar đều trầm trồ. Ai nấy cứ xì xầm nhỏ to bàn tán
“Cô gái đó là ai vậy”
“Đúng đó, là vị thiên kim nhà nào vậy”
“Chắc không phải là diễn viên nào đấy chứ”
Ai nấy đều xôn xao, mặc sức đoán mò
Cô gái ấy cảm nhận được mọi ánh mình đều dồn hết vào mình, cô khẽ cong môi cười nhẹ nhàng, cái cười như có như không, nhưng lại khiến cho người nhìn thấy nó mất hết hồn vía, đấy chính là mê hoặc
Cô bước đến nhìn chầm chầm vào một bóng lưng, bóng lưng cho thấy dáng người thon gầy, mảnh khảnh, tóc dài ngang vai. Cô khẽ bước đến rồi bất ngờ đưa tay thật nhanh chạm lên bả vai người kia rồi nhẹ cười
“Liễu tiểu thơ, cho tôi xin phép được ngồi cạnh cô được không?”
Cô gái kia thở dài một tiếng, quay lại nhìn người vừa trêu chọc mình
“Tống tiểu thư, bổn cô nương đây đang buồn, không có tâm trạng đùa với cậu”
Thấy sắc mặt cô bạn họ Liễu có vẻ không vui.
“Sao vậy Liễu Trang Như? Nay mới có dịp gặp cậu ở đây, sao lại bày ra vẻ mặt này với mình”
Vừa dứt lời, Liễu Trang Như ngước mặt lên nhìn, gương mặt lộ rõ vẻ bất mãn, đưa tay vòng qua ôm eo cô
“Tống Tiểu Tình, cứu mình với, mình thất tình rồi“.
Tống Tiểu Tình lộ vẻ bất đắc dĩ. Tay vòng ra sau ôm lấy cô gái bé nhỏ kia mà vỗ về
“Ngoan nào, là kẻ nào dám phụ bạc với cậu. Cứ nói đi, mình hứa sẽ cắn chết hắn ta”
Liễu Trang Như yếu xìu
“Hắn... Hắn... “
Lời nói chưa thoát ra khỏi miệng thì hình như có cảm giác nghẹn lại. Liễu Trang Như không thể nói tiếp, Liễu Trang Như thở dài
“Thôi... Không có gì... Dù sao thì người ta cũng không có tình cảm với mình... Hắn tỏ rõ thái độ còn hơn lừa dối mình”
Tống Tiểu Tình thấy Liễu Trang Như như vậy lại có thể suy nghĩ thấu đáo thì trong lòng cảm thấy khá an tâm. Ít nhất cô bạn này còn có não. Chất xám dùng đúng lúc
“Thôi được rồi... Nếu như cậu thất tình vậy cách tốt nhất là tìm một người đàn ông mới, tốt hơn hắn ta, giàu có hơn hắn ta để khi gặp lại phải khiến hắn hối hận”
Liễu Trang Như bĩu môi chế nhiễu
“Tìm làm sao.... Bằng cách nào.... Cậu nghĩ ai cũng được sung sướng như cậu à... Đàn ông tốt xếp hàng dài đợi cậu”
Tống Tiểu Tình cười khinh bỉ
“Cậu đó... Đừng thấy bề ngoài mình như vậy thì nghĩ mình hạnh phúc lắm, những tên đàn ông kia xếp hàng để muốn hít hơi ba mình kím chút lợi lộc thì có. Nghĩ đến bọn họ là mình buồn nôn rồi“.
Không đợi Liễu Trang Như nói. Tống Tiểu Tình lại nói như bất cần
“Đám cậu ấm đó hả, bản lĩnh thì không có, chỉ dựa vào danh công tử để đi trêu ghẹo đám con gái kia, nếu thật sự mình phải gả cho đám đó thì để mình tự sát còn hơn”
Liễu Trang Như lộ ra vẻ mặt hốt hoảng. Đưa tay bụm miệng Tống Tiểu Tình lại
“Cậu đừng có nói bừa... Sống chết gì ở đây”
Tống Tiểu Tình lại bĩu môi
“Sự thật là vậy nha, không nói nhiều, ngày mai Lão gia ta nhà mình lại sắp xếp cho mình tham gia một buổi tiệc của đám thanh thiếu niên gì gì đó, mình không có hứng, hay là cậu đi giúp mình nha”
Liễu Trang Như trợn mắt như gặp phải quỷ
“Gì chứ? Cậu điên rồi...nếu... Nếu để bác Tống biết, ông ấy sẽ giết mình”
Tống Tiểu Tình chấn an
“Không việc gì đâu, mình sẽ sắp xếp hết cho chu toàn, cứ việc đến đó cho có mặt là được. À... Giống như điểm danh cho mình thời đi học vậy”
Liễu Trang Như nhìn Tống Tiểu Tình như muốn phát điên, gặn vọng nói
“Không được đâu. Chuyện này làm sao mà giống như lúc đi học. Nếu để người khác biết mình giả dạng cậu lừa mọi người, mình chỉ có cách độn thổ. Cậu tha cho mình đi”
Tống Tiểu Tình bày ra vẻ mặt cầu xin
“Đừng...vậy....mà... Trang Như, cậu đi giúp mình đi. Mai mình phải làm bài báo cáo nên cần đến thư viện”
“Lịch trình mình dày đặt rồi... Sáng phải đến giảng đường. Chiều phải đến tiệm bánh. Tối mới nhín chút thời gian đến thư viện. Cậu nhất định phải giúp mình... Huhuhu”
Tống Tiểu Tình năn nỉ muốn gãy lưỡi. Trổ hết tài cán từ nũng nịu, nhõng nhẽo, đến hâm dọa. Thấy Tống Tiểu Tình thành ý như vậy. Khóe miệng Liễu Trang Như cong lên mãnh liệt
“Được rồi, mình sẽ giúp cậu, nhưng nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Mình sẽ rút lui ngay”
“ Oke” Tống Tiểu Tình tới giờ mới buông ra một nụ cười hài lòng, nụ cười vô cùng chân thành và tràn đầy khả ái, cô vui đến mức suýt chút nữa là nhảy lên luôn.
Nhưng không ngờ nụ cười vừa rồi vô tình lọt vào mắt của một đám thanh thiếu niên đang hung hăng ngồi gần đó. Tất cả gồm bốn chàng trai trong độ tuổi ngoài hai mươi. Nhìn đám người này vẻ ngoài thôi cũng đoán được là đám ăn chơi không ra gì
Một tên nhanh miệng nói “Trịnh thiếu, anh nhìn xem cô gái đó có phải quá ngọt rồi không”
Lại một tên khác nữa vẻ mặt thèm thuồng lộ rõ ra
“Trịnh thiếu, cậu là người cưa gái giỏi nhất trong đám chúng ta, cậu qua đó xem có mang cô ấy qua đây cùng bọn mình vui vẻ được không”
Trịnh Vĩ Hàn là một công tử ăn chơi bậc nhất ở Đế Thành. Hắn nổi tiếng nhất là việc tán gái, ngủ với mấy cô ấy xong thì tùy tiện vứt bỏ. Thích thì chơi, chán thì bỏ. Từ nhỏ được nuông chiều nên tính khí vô cùng xấu, hắn nổi tiếng hơn với việc tiêu tiền một cách không cần suy nghĩ. Hoang phí tài nguyên và không xem ai ra gì.
Trịnh Vĩ Hàn nhếch mép cười, tay cầm điếu thuốc, ánh mắt lừ lừ nhìn vào gương mặt, cơ thể của Tống Tiểu Tình. Hắn dụi tắt điếu thuốc
“Nếu như mấy cậu thích thì để anh đây qua đó xem thử trong hôm nay có thể đưa cô bé đó lên giường luôn không”
Ba người kia lộ rõ vẻ mặt trầm trồ, ngưỡng mộ
“Yes, tuyệt với, vậy tối nay chúng tôi trông chờ vào Trịnh thiếu ngài đây”
Trịnh Vĩ Hàn đứng lên, cài nút áo lại, quần áo điều chỉnh cho ngay ngắn. Một tay bỏ vào túi quần. Tay kia mang theo một ly rượu, nhã nhặn bước đến bên cạnh Tống Tiểu Tình
“Xin chào tiểu thư”
Giọng nói vang đến tai Tống Tiểu Tình. Cô lười biếng nhếch khóe miệng lên rồi quay sang nói với Liễu Trang Như
“Thấy chưa, mình đã nói rồi, lại có kẻ muốn bám đuôi với mình”
Liễu Trang Như cũng ngước mắt lên nhìn người vừa mới thốt nên câu chào hỏi kia
“Ái chà... Cậu lại gieo đào hoa à”
Tống Tiểu Tình cười như không cười. Chẳng thèm để ý đến gã ta. Tiếp tục nhấc ly rượu lên, khoảng khắc ly rượu đặt vào môi, đôi môi xinh xắn kia như có phép màu vậy. Từng giọt rượu chạm vào bờ môi cô rồi theo khoang miệng chạy xuống cổ. Chiếc cổ trắng ngọc ngà chuyển động nhè nhẹ. Thêm vào đó, đôi mắt mơ hồ của Tống Tiểu Tình như thiêu đốt tâm can người đối diện, nốt ruồi nhỏ bé đính ngay phía dưới mắt phải của cô làm tăng lên nét gợi tình đầy cám dỗ.
Nhìn thấy cảnh tượng này. Bất giác cơ thể của Trình Vĩ Hàn như run lên. Hắn kích động đến mức muốn chạm vào cô. Bên dưới đã cứng lên một cách không thể khống chế.
Hắn dùng hết phần sức lực còn xót lại cố gắng giữ vững bản thân.