Tống Tiểu Tình đưa tay lên dụi mắt, trước mặt cô là một gương mặt mờ mờ ảo ảo. Nhìn rõ hình ảnh ở chế độ full HD. Tiểu Tình hoàn toàn tỉnh giấc, cô bị anh dọa cho hoảng loạn
“Phó tiên sinh....anh...anh....đang tính làm gì vậy?..Có hiểu lầm gì rồi đúng không?”
Phó Quân Hạo mặc nhiên nhẹ nhàng vuốt tóc cô
“Lúc nãy em ngủ quên, tóc em dính bụi nên tôi lấy xuống giúp em”
Tiểu Tình ngạc nhiên sững người ra một lúc, sau đó cũng theo quán tính cũng đưa tay lên vuốt tóc mình
“Bụi...có sao?”
“Có...được tôi lấy xuống rồi” Phó Quân Hạo liền đáp lời
Tiểu Tình gật gật đầu “Ồ...Vậy cảm ơn anh. Thật ngại quá, lúc nãy tôi không cố ý ngủ quên, thật làm phiền”
“Không phiền” Lời nói dứt khoát như không muốn bị cô phũi bỏ trách nhiệm
“Vậy tôi xin phép vào nhà trước, chắc Tống tiểu thư đang đợi tôi, thật sự rất cảm ơn Phó tổng đã đưa tôi về” Tiểu Tình đưa tay cố muốn đẩy cửa xe tìm đường chùn trước vậy
“Em không mời tôi vào nhà uống nước à?”
Lời mời gợi mở này làm Tiểu Tình đứng khựng lại
“À...tôi nghĩ là không tiện, đây dù sao cũng là Tống gia, một người ngoài như tôi không có tư cách để...”
Cô chưa nói xong thì Phó Quân Hạo đã khóa chốt cửa xe, lạnh lùng lái luôn xe đến trước cổng của Tống trạch, anh liên tục bóp còi
“Phó tổng à, tôi nghĩ không nên làm phiền Tống lão gia đâu, hay là chúng ta hẹn lại hôm khác tôi sẽ cảm ơn anh được không?”
Phó Quân Hạo gật đầu “Hẹn hôm khác để cảm ơn tôi là điều chắc chắn em phải làm rồi. Nhưng hôm nay tôi phải đưa em về Tống trạch như lời đã hứa của tôi với Tống lão tiên sinh”
Bỏ ngoài tai lời thỉnh cầu của Tiểu Tình. Anh vẫn ấn còi xe. Không bao lâu, chú Lâm quản gia chạy đến đích thân mở cổng
Phó Quân Hạo lái xe của mình vào sân Tống trạch
Anh mở bước xuống đi vòng qua bên ghế phó lái mở cửa. Tiểu Tình lại hít một hơi thật sâu rồi thở ra
Được rồi! Anh thắng
Tiểu Tình bước xuống xe, chú Lâm quản gia chạy đến
“Tiểu...”
Vừa mở miệng thì bắt gặp ánh mắt trừng trừng nhìn ông của Tiểu Tình thì chữ “thư” còn lại liền bị nuốt ngay xuống bụng
“Tiểu Tình. Lão gia đã căn dặn tôi sắp xếp phòng cho cô rồi, tối nay có thể nghỉ ngơi ở đây”
Tiểu Tình thận trọng hỏi lại chú Lâm quản gia
“Vậy, Tống lão gia có bên trong không?”
“Dạ, không, lão gia vẫn chưa về ạ” chú Lâm lễ phép đáp lại
Tống Tiểu Tình căn thẳng hỏi tiếp
“Vậy...giờ đã tối rồi, chắc mọi người đã ngủ hết rồi nhỉ”
Ý của cô là hỏi mấy người làm công, giúp việc trong nhà. Cô sợ bọn họ mà lỡ miệng sẽ hại chết cô mất.
Chú Lâm hiểu ý của cô chủ mình đang muốn hỏi gì, lập tức đáp ngay, bên trong còn tỏ ra hiểu ý “Cô không cần ngại, mọi người đã được đi nghỉ hết rồi, chỉ còn tôi ở đây, lão gia dặn phải tiếp đón hai người thật chu đáo”
Nói tới đây chú quản gia mới nhớ ra nãy giờ còn chưa mời hai vị chủ tử vào nhà
“Mời hai vị vào nhà, trà bánh đã được chuẩn bị”
Chú à, Tiểu Tình muốn đuổi anh ta về cơ. Chú đang chơi khâm cô sao
Phó Quân Hạo bước tới nắm cổ tay Tiểu Tình dẫn cô vào
“Được, tôi không ngại”
Tiểu Tình đơ mặt nhìn Phó Quân Hạo rồi hét lên
“Anh không ngại nhưng tôi ngại”
Vừa bước được một bước, Tiểu Tình thấy dưới chân ngứa ngứa. Không cần nhìn cũng đoán được là gì bên dưới.
Cô ngồi xõm xuống, vẻ mặt còn vui hơn thấy được vàng
“Cartoon, cartoon....ngoan. Nhớ chị không?”
Chú chó ngoan ngoãn cọ cọ đầu mình vào tay Tiểu Tình, nũng nịu lắm nha. Thấy vẻ mặt như cô mắc nợ mình, Tiểu Tình không nhịn được mà cười phá ra
“Cưng mập lắm rồi, không bế nổi nữa, tự đi đi nha. Ngoan”
Cartoon là chú chó mà Tiểu Tình nuôi gần được một năm, lần đó là một ngày mưa phùn, cô ngồi rũ rượi trên xe bus sau một ngày làm việc mệt mỏi, đang chìm đắm trong giấc mơ. Tiểu Tình he hé mi mắt, thấy dưới chân mình nong nóng. Đến khi định hình, cô mới thấy rõ đó là một chú chó nhỏ lông trắng phiếu. Không biết ai đã bỏ rơi trên xe. Thế là làm người tốt một lần, Tiểu Tình không ngại ngần, ôm thẳng chú chó nhỏ ấy về Tống Trạch nuôi dưỡng, làm “trấn bảo” bên cạnh cô. Đặt cho một cái tên là Cartoon
Phó Quân Hạo kéo Tiểu Tình bước thẳng vào nhà, vào bên trong, anh buông tay cô ra, ngồi xuống ghế sofa lớn, bắt chéo chân lại, ngã người ra sau tựa vào lưng tựa
Tiểu Tình đi vòng qua phía đối diện ngồi uỵch xuống. Cartoon cũng đi theo cô vào nhà, nhảy lên ghế sofa nằm xuống cạnh cô. Đôi mắt tròn xoe của Cartoon đâm đâm nhìn vào người đàn ông đang ngồi phía đối diện.
Chị chủ của tôi, cấm chiếm đoạt đi nà!
Dù sao người ta đến nhà cũng là khách, Tống lão gia không có nhà nên Tiểu Tình phải thay mặt gia chủ tiếp khách vậy
Khi hai người vừa rồi xuống, chú Lâm đã mang lên cho hai người họ hai tách trà, hai màu xanh, vàng khác nhau. Đặt trước mặt Phó Quân Hạo một tách trà xanh
“Phó tổng, mời cậu dùng trà”
Phó Quân Hạo nhìn vào hai tách trà cũng không phản ứng gì. Anh thừa đoán được đây là tại sao
Tiểu Tình nhìn thấy thì hỏi luôn “Sao tách trà của cháu màu vàng”
Lâm quản gia chậm rãi giải đáp câu hỏi của cô
“Vì lão gia căn dặn, cô Tiểu Tình bị cảm nên thích hợp dùng trà gừng cho ấm cơ thể”
“Khụ...khụ.. Tống lão gia thật sự quá lo lắng rồi. Đãi ngộ này, e là nhận không nổi” Tiểu Tình cố đánh trống lãng
Phó Quân Hạo “Em nhận nổi”
Tiểu Tình “...”
Tôi cần anh nói cho tôi biết à. Đồ bao đồng.
Quản gia sau khi mang trà ra cũng lui ra sau bếp, bây giờ chỉ còn Tiểu Tình và Phó Quân Hạo trên chính sảnh
“Mai tôi đưa em đến bệnh viện”
“Thôi...thôi...không cần phiền phức vậy. Tôi tự đến đó được rồi. Phó tiên sinh bận như vậy chắc không có thời gian đâu...đừng để ý đến tôi”
Không đợi Tiểu Tình nói thêm câu nào, Phó Quân Hạo nói rất nhanh
“Quyết định vậy đi. Sáng mai bảy giờ tôi đưa em đến Bệnh viện làm kiểm tra”
Tiểu Tình mệt mỏi ngã người nằm xuống ghế, cô gác một tay lên trán nhìn lên đèn trùm trên trần nhà. Cartoon cũng ngoan ngoãn nằm xuống
“Phó Quân Hạo”
“Hửm?”
Đây là lần đầu tiên Tiểu Tình gọi tên anh, gọi anh một cách nghiêm túc như vậy. Chỉ một ý thức vô tình của cô đã đủ làm cho trái tim của Phó Quân Hạo đập nhanh hơn
Tiểu Tình nghiêng mặt qua, ánh mắt phức tạp nhìn Phó Quân Hạo, cô thở ra một hơi dài
“Anh có mẹ không?”
“Mẹ à?”
Tiểu Tình gật gật “Phải rồi”
Phó Quân Hạo trông sắc mặt dần có biến đổi, cơ mặt căng hơn nhiều
“Chết rồi”
Tiểu Tình nhìn Phó Quân Hạo không vui nên cũng không tiện hỏi tiếp
Dù mẹ anh có mất rồi cũng không cần phải dùng từ “Chết” như vậy chứ
Cô nhắm đôi mắt lại, tâm tư cô dồn nén hết vào trong. Từ lúc cô bắt đầu hiểu chuyện đến nay, cô chưa bao giờ nhắc đến mẹ trước mặt cha của cô. Vì cô biết, ông rất yêu bà, sự ra đi của bà chính là sự mất mát lớn nhất đời này của ông
Mơ màng thíp đi, Tống Tiểu Tình vẫn tư thế đó mà chìm vào giấc ngủ
Một lúc lâu, Phó Quân Hạo rời khỏi chỗ ngồi, anh bước đến khụy gối xuống đất, ngồi xuống cạnh cô. Phản ứng nhanh như cắt, Cartoon ngóc đầu ngồi dậy, ánh mắt đầy cảnh giác lăm le nhìn Phó Quân Hạo
Phó Quân Hạo thấy phản ứng chú chó này đáng yêu như thế làm anh cũng thấy vui. Ánh mắt sắc lạnh nhìn lại Cartoon “Yên tâm”
Quay sang, Phó Quân Hạo nhìn ngắm thật kỹ gương mặt tươi sáng của Tiểu Tình, anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô. Rồi nhẹ nhàng bế cô nhấc bổng lên
Thấy vậy chú Lâm quản gia cũng chạy đến tính giúp một tay, nhưng Phó Quân Hạo đã rất nhanh, cánh tay của anh rất chắc chắn, động tác lại rất dịu dàng.
Chú Lâm nói với giọng he hé “Phó tổng, mời theo tôi”
Phó Quân Hạo bế cô đi theo chú quản gia, còn Cartoon lại theo sát dưới chân Phó Quân Hạo, một bước cũng không rời. Lên đến phòng, Phó Quân Hạo đặt Tiểu Tình nằm xuống giường. Anh nhẹ nhàng vuốt hai bên tóc cô nằm xuống theo nếp. Cartoon nhảy lên chiếc ghế sofa phủ lông, tỏ ra rất ngoan ngoãn.
Phó Quân Hạo kéo mép chăn lên đắp cho Tiểu Tình, cảm nhận được sự ấm áp, mềm mại từ chiếc giường quen thuộc, cô rụt người vào chăn, vẻ mặt cũng thoải mái hơn nhiều.
Phó Quân Hạo lúc này mới an tâm bước ra, trước khi rời khỏi căn phòng anh nhìn quanh một lượt, có lẽ đã hiểu ra điều gì đó.Anh cong môi cười, nụ cười đốt cháy cả màn đêm đang yên tĩnh