Muốn Cả Thế Giới Biết Anh Yêu Em

Chương 22: Chương 22: Mã Hóa Món Ăn




Không gian rộng lớn của Phiêu Tiêu Nhật, cách bày trí càng lộng lẫy xa hoa, một khung đèn chùm lớn bằng thủy tinh ở giữa nhà hàng, bên dưới chân là thảm đỏ trải phủ kín trông vô cùng tinh tế. Nhân viên phục vụ ăn mặc chỉnh tề, quần áo ngay ngắn, cả một nếp nhăn cũng không có. Nhìn một cách tổng quát, chỉ dùng hai từ để hình dung chính là kinh diễm

Phó Quân Hạo kéo ghế ra khỏi bàn. Tiểu Tình vẫn đứng im, mặt thì cau có như ăn phải ớt

“Tôi không thích những nơi thế này”

Không đợi Tiểu Tình vòng vo, Phó Quân Hạo kéo tay cô bước lại chiếc ghế, ấn hai vai Tiểu Tình ép cô ngoan ngoãn ngồi xuống.

Tiểu Tình, tốt nhất em ngoan ngoãn phối hợp với tôi đi.

Phó Quân Hạo bước đến chiếc ghế ở đối diện ngồi xuống

Dàn phục vụ nhà hàng lập tức xếp thành hàng ngay ngắn, mang hết các món ăn đã được lên thực đơn trước.

“1314. Mời tiểu thư dùng”

Tiểu Tình hướng mắt nhìn về phía Phó Quân Hạo

“Cái quỷ gì vậy?”

Phó Quân Hạo cười, gương mặt anh khi cười rất nam tính

“Trọn đời trọn kiếp. Cháo bí đỏ”

Tiểu Tình giữ khư khư cái vẻ mặt ngạc nhiên

“Thì nói đại là cháo bí đỏ đi, bày đặt trọn đời trọn kiếp”

Lần này Phó Quân Hạo không nói gì, vẫn ý tứ giữ một nét cười trên môi

Người phục vụ khác bưng ra một đĩa thức ăn, đặt lên bàn rồi mở nắp ra

“8013, mời tiểu thư dùng”

Tiểu Tình đương nhiên biết rõ hết ý nghĩa từng mã số, trên mạng tràn lan cả ra, huống hồ còn một nguyên nhân khác khiến cô không thể không biết.

“Bên em cả đời. Phó Quân Hạo, anh đang muốn phá tôi sao?”

Phó Quân Hạo vẻ mặt điềm nhiên “Không”

“Thế thì ý này là sao?” Cô cau mày khó chịu

“Lời thật lòng, muốn em biết.” Anh chỉ lãnh đạm đáp

Một người phục vụ khác lại mang thêm một bát canh thịt hầm

“9213,chúc tiểu thư dùng ngon miệng”

Tiểu Tình đặt luôn chiếc thìa đang cằm trên tay xuống bàn. Cô ngã người tựa lưng vào ghế, hai tay khoanh lại xếp trước ngực.

“Tôi không có thời gian đùa giỡn với anh”

Phó Quân Hạo lần này nghiêm mặt “Tôi cũng đâu có rãnh”

Tiểu Tình thấy cương với anh không phải là cách có thể dùng được, lấy nhu chế cương thì may ra lại tốt.

“Phó tổng, đừng dùng 9213 tùy tiện như vậy”

Phó Quân Hạo “Tôi chỉ *yêu em cả đời*, tôi không tùy tiện dùng với người khác”

Tiểu Tình bị anh thả thính hết lần này đến lần khác, sắp nuốt không trôi bữa ăn này. Hết đợt này đế đợt khác cứ bị tấn công dồn dập

Món cuối cùng là món gà quay tiêu, phục vụ mang lên bàn

“520, chúc tiểu thư dùng ngon miệng”

Đến món này Tiểu Tình như bị Phó Quân Hạo cho ăn bã chó rồi

Đầu độc giết cô mất

“Khụ...khụ...Phó tổng, lần này đang muốn tỏ tình với tôi sao”

“Không sai”

“Vậy anh biết nghĩa của 520 chứ, không đùa được nha” Cô mở to mắt hỏi lại anh

“Tôi không thích đùa giỡn với em. Các món ăn ở đây được tôi mã hóa hết rồi”

Tiểu Tình nén lại bộ mặt ngượng ngùng, cô lắp bắp hỏi Phó Quân Hạo

“Vậy chắc anh ghi nhầm số hả?”

Phó Quân Hạo dứt khoát nói luôn ý đồ từ đầu đến giờ của anh

“Không nhầm. Tôi không thể trực tiếp tỏ tình ngay lúc này, vì tôi biết rằng em sẽ không đồng ý. Nên tôi mới dùng cách này để ám chỉ cho em. Em không cần đồng ý và tất nhiên cũng không thể từ chối”

Phó tiên sinh, anh thật biết cách vô liêm sỉ.

Tiểu Tình vô thức lấy ly nước lọc đặt sẵn trên bàn, uống một hóp

“Khụ khụ....*sặc nước*...khụ...khụ...”

Phó Quân Hạo nhanh như chớp đi qua chỗ của Tiểu Tình, vỗ nhẹ nhẹ vào lưng của cô

“Không sao chứ”

“Khụ....khụ...không sao..không sao”

Còn hỏi có sao không? Người hại cô bị như vậy là anh đấy

Phó Quân Hạo nhìn vào bàn thức ăn, anh lấy thìa múc cháo vào chén của Tiểu Tình

“Ăn cháo đi, em vừa bị mất máu”

Mất máu...Ôi ôi, Phó tổng, anh dùng từ rõ ràng một chút đi. Nói như vậy dễ khiến người khác hiểu lầm lắm đó.

Tiểu Tình vốn tính từ chối khéo để anh về chỗ yên vị, nhưng vì hoảng loạn anh áp đặt lên cô khiến cô vô thức đuổi thẳng anh luôn

“Để tôi tự làm được rồi. Anh về chỗ ngồi của anh dùm tôi một cái.”

Phó Quân Hạo cũng ngoan ngoãn lắm, thấy cô sắp nổi giận thế là an phận quay lại chỗ của mình.

Tiếng đàn violon vang lên êm dịu, dưới ánh sáng mờ ảo, không gian này thật quá vi dịu. Khẩu vị dù tốt mấy cũng bị Phó Quân Hạo dọa cho mất luôn.

Tình à, cô thật khổ.

Sau bữa ăn trưa đầy kỳ lạ

Tiểu Tình nghiêm mắt hướng nhìn Phó Quân Hạo, không thoải mái

“Tôi hôm nay phải đến tiệm bánh ngọt”

“Hửm...thì sao?” Phó Quân Hạo tạo nét mặt như không hiểu khiến cho Tiểu Tình có cảm giác cô như người không bình thường

“Vì vậy...Phó tổng, anh không cần đi theo tôi nữa, thật đấy”

Phó Quân Hạo chấp tay ở sau lưng, cái nắng gay gắt giữa trưa khiến con người ta thật bức rức. Phó Quân Hạo mở cái áo khoác đang khoác ngang tay ra, dùng thân hình cao lớn của mình đồng thời vung áo khoác ra phía sau, tạo thành một bức tường thành che chở cho Tiểu Tình

“Lên xe rồi nói”

Phó Quân Hạo hộ tống được cô gái kia lên xe, động tác không nhanh không chậm, vụt vào bên trong, đóng kín cửa lại, khởi động động cơ xe, hơi lạnh bên trong xe cũng bắt đầu tỏa ra một cách dễ chịu.

“Em muốn đi đâu, tôi đều sẽ đưa em đi, nhưng không được tìm cách rời xa tôi, em làm được chứ?”

Tiểu Tình vốn không để ý đến những cử chỉ mà Phó Quân Hạo làm cho cô, cô không tin vào những lời đường mật của đàn ông. Cô càng không tin tưởng vào những người có trình độ thả thính như Phó Quân Hạo. Môi cô giật giật, chậm rãi đáp lời anh

“Được, Phó tổng, anh nói xem, tôi đi đâu cũng bị anh kè kè theo bên người như đang chăm trẻ con, anh bảo tôi trốn thế nào được.”

Phó Quân Hạo mặt lạnh, mắt hướng về phía trước mặt, chỉ chăm chú mà lái xe, trước đây anh dù tự lái hay có trợ lý thì việc anh quan tâm nhất chính là an toàn, vì vậy anh rất chú trọng an toàn của bản thân, lần này còn có thêm Tiểu Tình thế nên anh không cho phép bản thân lơ là dù chỉ một phút.

Phó Quân Hạo nghe Tiểu Tình nói như đang trách móc anh chỉ biết khịt mũi phì cười

“Biết thế thì tốt, em tốt nhất giữ cho bản thân an toàn đến ngày lên lễ đường với tôi”

Tiểu Tình muốn phản bác nhưng rồi lại thôi. Cô thở dài nhìn ra cảnh bên ngoài cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.