Mượn Chồng - Trần Phan Trúc Giang

Chương 102: Chương 102




Bàn tay Quân có dấu hiệu bị thương, không còn cách nào khác, sau khi hỏi cung xong, tạm biệt Bảo, Kiên đưa Quân vào bệnh viện, trên đường đi. Kiên hỏi.

_Anh định làm gì tiếp theo…??

_Tôi sẽ làm những gì tôi cho là cần. Bây giờ đã có đủ chứng cứ, chứng minh ông ta chính là thủ phạm, ông ta sẽ bị bắt ngay thôi…!!

_Em rất lo cho anh, em sợ ông ta sẽ tìm cách trả thù anh….!!

_Chính vì lo sợ bị trả thù nên tôi mới cần cho người nhanh chóng đưa được ông ta vào tù…!!

_Còn Trường thì sao, anh định làm gì với cậu ta…??

_Tôi cũng không biết nữa, nếu những suy đoán của tôi là đúng, tôi sẽ lợi dụng cậu ta để ép Diễm, tôi muốn xem cô ấy làm cách nào để cứu Trường và cứu bố của cô ấy cũng như công ty và nhà của cô ấy…!!

Kiên thán phục.

_Xem ra mọi việc đều nằm trong tầm kiểm soát…!!

Quân mệt mỏi đáp.

_Bây giờ cậu có thể nói như thế…!!

Đến bệnh viện, bác sĩ nhanh chóng tiến hành chụp X-Quang tay của Quân, sau khi có kết quả, bác sĩ bảo Quân có dấu hiệu bị dạn xương, Quân cần phải ở lại qua đêm để theo dõi. Mặt mũi Quân bị bầm tím nhiều chỗ nên bác sĩ cũng bôi thuốc và dán băng cho Quân.

Kiên quan tâm hỏi.

_Anh có cần em gọi điện thoại cho hai bác không…??

_Không cần, nếu cậu gọi cho họ, mẹ tôi lại làm tôi cả đêm không ngủ được. Cậu về nhà nghỉ ngơi đi, chuyện hôm nay cảm ơn cậu…!!

Kiên không an tâm.

_Em sợ ông Đăng sẽ cho người hại anh, em nên ở đây với anh thì hơn…!!

_Cậu cứ về đi, ở đây đã có người lo cho tôi rồi….!!

_Nhưng mà…!!

_Nghe lời tôi đi, sáng mai công ty còn nhiều việc cần cậu giải quyết, cậu mà cũng bị ốm như tôi thì lấy ai lo bây giờ…!!

_Thôi được rồi, em về trước đây…!!

_Ừ….!!

Kiên ra về, không hiểu nghĩ thế nào. Kiên gọi điện cho Diễm. Diễm đang ngồi nói chuyện với ông Hải dưới phòng khách, mặc dù ông không hiểu gì, nhưng được nhìn thấy ông hàng ngày, thấy ông vui cười, Diễm vui mừng, Diễm không còn sợ mất cha nữa, có một người cha còn sống dù có bị mất trí vẫn còn hơn một người cha nằm im bất động trên giường.

Diễm thấy Kiên gọi, định không bắt máy nhưng sau một giây chần chừ, cuối cùng Diễm nghe máy.

_Chào anh, anh gọi cho em có việc gì không…??

Kiên ngập ngừng.

_Tôi biết chuyện này không phải việc của tôi, nhưng cô có thể đến thăm sếp được không…??

Nghe nhắc đến Quân, lòng căm hận trong Diễm bùng lên. Diễm vừa tức giận, vừa thương hại, vừa ghét, vừa không muốn nhìn thấy mặt Quân. Diễm phẫn nộ nói.

_Giữa tôi và anh ta không có gì gọi là thăm hỏi cả. Anh ta sống hay chết cũng không có liên quan gì đến tôi…!!

Kiên không hiểu giữa Diễm và Quân đã xẩy ra chuyện gì nhưng nghe giọng tức giận của Diễm thì đúng là không phải là chuyện nhỏ.

_Cô làm ơn đi, anh ấy hiện giờ đang nằm viện….!!

Để kêu gọi lòng thương hại của Diễm. Đã trót nói dối, nên Kiên không còn e dè gì nữa.

_Anh ấy bị đánh rất thê thảm có thể anh ấy không qua khỏi được, mong cô nghĩ vì anh ấy yêu cô nhiều như thế, cô có thể gặp anh ấy dù chỉ là một chút được không…??

Nghe Quân bị đánh gần chết, lòng Diễm bất nhẫn, sau những gì Quân gây ra cho mình, Diễm sợ hãi, căm ghét Quân, Diễm không bao giờ muốn gặp lại Quân. Nhưng nếu Quân chết, Diễm biết mà không đến, Diễm cảm thấy thương xót cho Quân, chết là hết, là kết thúc mọi chuyện trên đời. Diễm tự hỏi bản thân là có nên đến thăm Quân không hay là bỏ mặc Quân.

Sau nhiều tính toán, không còn cách nào khác, Diễm đi, Diễm thấy mình thật đáng thương, bị Quân làm cho tinh thần thất điên bát đảo, làm cho tâm trí không lúc nào được yên, vì Quân, Diễm không có đêm nào được ngủ ngon giấc, Quân đã gây nhiều đau khổ cho Diễm như thế, tại sao Diễm vẫn còn đến thăm Quân.

Diễn gật đầu.

_Được rồi, em sẽ đi thăm anh ta, anh ta nằm ở bệnh viện nào…??

Kiên mừng rỡ.

_Cô cứ ở nhà đi, tôi sẽ đến đón cô…!!

Sau mấy phút, Kiên phóng xe đến đón Diễm, trên đường đi cả hai im lặng, không ai nói với ai câu nào. Diễm hối hận vì nghĩ Diễm đã dễ dãi quá, có ai đến thăm kẻ thù của mình như Diễm không, chắc là trên đời này chỉ có một kẻ khờ dại và ngu ngốc như Diễm

Đến cổng bệnh viện, Diễm giật mình vì đây chính là bệnh viện nơi Hồng đang nằm, sao lại có chuyện trùng hợp như thế. Diễm không muốn vào, Diễm muốn đi về, Diễm không có dũng khí gặp mặt Quân.

Kiên năn nỉ.

_Cô làm ơn, anh ấy bị đánh như thế rất đáng thương, cô vào thăm anh ấy một chút đi…!!

Diễm phải cố nén mới không rơi lệ, mới không tức giận, mới không bực mình mà quát Kiên một trận, Kiên không có liên quan gì đến chuyện Quân gây ra cho Diễm, lại càng không biết gì về mối quan hệ thật sự giữa hai người. Diễm không muốn trút uất hận lên đầu Kiên.

Diễm cũng muốn nhìn thấy bộ mặt đáng thương của Quân khi bị người ta đánh ra sao, Diễm tự an ủi Diễm đến thăm Quân chẳng qua vì muốn nhìn kẻ mà mình căm ghét bị người ta hành hạ, Diễm cố tìm thấy niềm vui, thỏa mãn trong chuyện này nhưng Diễm vui không nổi.

Diễm đi theo Kiên như một cái máy đã được lập trình, cảm xúc trong Diễm đã bị đóng băng từ lúc Diễm đứng ngoài cổng bệnh viện nhìn vào trong.

Gõ cửa phòng bệnh của Quân, Kiên lên tiếng.

_Anh Quân, anh đã ngủ chưa…??

Quân trả lời.

_Sao giờ này cậu vẫn còn chưa về nhà, tôi đã nói là tôi không cần cậu chăm sóc, cậu không nghe thấy hả…??

Nghe giọng nói của Quân đâu giống người sắp chết, biết mình bị lừa. Diễm hầm hầm định bỏ đi, Kiên nhanh chóng mở cửa phòng rồi đẩy Diễm vào trong.

Diễm chưa kịp có phản ứng gì thì Kiên đã đóng cửa phòng lại rồi. Quân nhìn Diễm không chớp, vừa kinh ngạc, vừa vui mừng. Quân run giọng hỏi.

_Tại sao em lại đến đây, không phải là em đang bị ốm sao…??

Điên tiết, bất lực, phẫn nộ, Diễm thấy mình chẳng khác gì một con lừa, Diễm đã dễ dàng bị Kiên sỏ mũi.

Đập cửa, Diễm hét Kiên.

_Anh mau mở cửa ra cho em đi về…!!

Kiên tảng lờ như không nghe thấy gì, đưa chìa khóa cho một vệ sĩ đứng ngay cạnh ở đấy. Kiên dặn.

_Cậu không được tùy tiện mở cửa, khi nào có lệnh của cậu chủ thì hãy làm theo, cậu đã nghe rõ chưa…??

Anh ta gật đầu, yên tâm, Kiên ra về. Kiên đoán bây giờ Quân đang rất vui vẻ, hài lòng vì đã đem lại niềm vui cho sếp, Kiên cười.

Quân ngắm Diễm từ đầu xuống chân, đang chán nản, đang buồn phiền vì phải ở bệnh viện một mình cả đêm, không ngờ lại được Diễm đến thăm thế này.

Quân cười thật tươi. Còn Diễm vừa tức giận, vừa uất hận, Diễm càng cố, cánh cửa càng đóng chặt.

Quân nói.

_Em đừng gõ cửa phòng nữa, em định để tất cả mọi người ở bệnh viện vì em thức dậy hết cả sao….??

Diễm quát.

_Anh thật đê tiện, anh dám lừa tôi, tôi tưởng anh sắp chết rồi nên tôi mới vào thăm anh, không ngờ anh vẫn khỏe mạnh như thế kia…!!

Từng lời nói vô tình của Diễm như những ngọn roi vô hình, chúng đang quất vào trái tim Quân. Quân cay đắng hỏi Diễm.

_Em muốn tôi chết như thế sao…??

Diễm nói luôn.

_Đúng, tôi mong anh chết đi, chỉ có chết đi mối hận thù giữa tôi và anh mới kết thúc….!!

Quân hừ một tiếng.

_Cô có biết cô càng chống đối tôi, tôi lại càng muốn có cô hơn không. Tôi từng nói, tôi sẽ không bao giờ từ bỏ cô, cô nên chuẩn bị tinh thần sống bên tôi cả đời đi….!!

Diễm nhếch mép.

_Anh đừng dọa tôi, tôi có cuộc sống của tôi, tại sao tôi phải nghe lời anh…??

Đứng dậy, Quân tiến lại về phía Diễm.

_Dù sao cô đến thăm khi biết tôi sắp chết, dù không thể thỏa mãn lòng hận thù của cô đối với tôi nhưng tôi vẫn cảm kích cô vì cô đã không vô tình với tôi…!!

Trong căn phòng có mấy mét vuông thế này, Diễm còn trốn đi đâu được nữa. Quân đẩy Diễm đứng sát vào tường, mặt Quân dí sát vào mặt Diễm, Diễm sợ hãi, đôi môi run rẩy, tay Quân sờ môi Diễm, nâng cằm Diễm lên. Quân cười khẩy.

_Cô không thoát được vòng tay của tôi đâu, dù cô có muốn hay không, tôi cũng phải dùng mọi cách để giữ cô lại. Có phải bây giờ cô đang muốn giết chết tôi đúng không, ở trong phòng này không có gì để cho cô làm điều đó đâu, cô nên thư giãn một chút đi, từ nay về sau, còn nhiều cơ hội cho cô giết tôi, nên cô không cần phải vội…!!

Không dám nhìn thẳng vào mặt Quân, Diễm quay mặt đi hướng khác. Quân giữ cằm Diễm thật chặt, Quân liếm môi.

_Cũng đã lâu rồi, tôi chưa hôn cô nhỉ…??

Cơ thể Diễm run rẩy, hệ thần kinh của Diễm căng thẳng. Diễm cố đẩy Quân ra, Quân ôm lấy Diễm, miệng thì thầm vào tai Diễm.

_Em vô tình quá, em không nhớ một chút gì về anh sao. Ngày trước cậu bé nào thường hay cho em kẹo, thường hay dỗ cho em khỏi khóc khi em bị Trường bị bắt nạt, sao em lại nhanh quên như thế…??

Diễm giật mình.

_Anh…anh bảo sao…??

Quân cười thật gian.

_Cuối cùng em cũng nói được một câu tử tế…??

_Anh lại lừa tôi…!!

_Sao em lại nghĩ thế, cả ba chúng ta đã quen nhau từ khi còn nhỏ, lúc đó em mới có hơn ba tuổi nên em không nhớ ra bọn anh cũng không có gì là sai…!!

Bàn tay Quân vuốt nhẹ cổ Diễm, Diễm rùng hết cả mình, nhìn sợi dây chuyền đang đeo trên cổ Diễm, Quân tò mò quan sát thật kĩ, sau khi xem xong. Quân hỏi.

_Sợi dây chuyền này của ai cho em…??

Diễm cáu.

_Tại sao tôi phải nói cho anh biết…??

Quân trầm giọng.

_Em nên nói nhanh lên trước khi anh lại làm điều gì đó có lỗi với em…!!

Diễm tức giận.

_Anh đừng có đe dọa tôi, tôi đã mệt mỏi lắm rồi, anh mau bảo anh Kiên mở cửa cho tôi đi về…!!

_Em nghĩ anh có thể yên tâm cho em đi về khi đã khuya như thế này sao…??

Diễm sợ hãi.

_Anh định giữ tôi ở lại đây…??

Quân gật đầu.

_Em ở đây với anh, một mình anh sẽ rất buồn…!!

Hết chịu nổi, Diễm quát.

_Anh mà không mở cửa cho tôi về, tôi sẽ hét to lên. Thế nào anh có chịu mở cửa cho tôi về nhà không…!!

Quân cười.

_Xem ra em ngày càng có bản lĩnh hơn rồi đấy, nhưng rất tiếc, anh lại có rất nhiều cách để đối phó với một cô gái ương bướng như em…!!

Diễm chưa hiểu Quân định dở trò gì, bất chợt, ôm chặt lấy Diễm, Quân hôn Diễm, khi Quân buông Diễm ra, Diễm hoàn toàn ngủ say, thuốc ngủ đã phát huy tác dụng của nó.

Đặt Diễm lên giường bệnh, Quân tính toán.

_Anh linh cảm, ông Đăng đang tìm cách hại em nên từ bây giờ em phải ở bên cạnh anh, anh không yên tâm để em đi đâu một mình ngoài đường, dù có người đi theo em, anh vẫn không yên tâm….!!

Sờ lên mặt Diễm, Quân thở dài.

_Bao giờ anh mới có được trái tim của em, có lẽ cả đời này anh cũng không có, anh xin lỗi vì anh đã ép em phải ở bên cạnh anh, nhưng ngoài cách này ra, anh không còn nghĩ được cách nào khác…!!

Diễm ngủ say như chết nên không biết gì. Quân nằm xuống bên cạnh Diễm, mệt mỏi, cánh tay đau đang hành hạ, Quân nhăn mặt.

Dù khó ngủ nhưng được ở bên cạnh Diễm thế này Quân cảm thấy bình yên, cảm thấy tâm hồn mình lắng dịu lại. Cuối cùng giấc ngủ cũng đến với Quân, cả hai ngủ ngon ở trên giường bệnh, nếu có thể cùng Diễm trải qua những giờ phút bình yên như thế này, Quân không hề hối tiếc vì Diễm, Quân đã làm rất nhiều chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.