Mượn Chồng - Trần Phan Trúc Giang

Chương 104: Chương 104




Đã hơn bảy giờ sáng, Diễm vẫn còn ngủ say, Quân giật mình thức giấc, quay sang nhìn Diễm, Quân cười.

_Nếu sáng sớm nào khi anh thức dậy cũng được nhìn thấy em thế này thì hay biết mấy…!!

Tiếng chuông điện thoại của Quân vang lên. Quân mệt mỏi hỏi bà Phương.

_Mẹ gọi cho con có gì cần nói không…??

Bà Phương cáu.

_Tại sao dạo này con hay ngủ đêm ở ngoài là thế nào, con bận việc gì mà cần phải làm thâu đêm suốt sáng như thế…??

Bàn tay Quân sờ nhẹ lên môi Diễm, Quân đáp.

_Con rất bận, nếu không ở lại qua đêm làm sao con có thể giải quyết được công việc…!!

_Con có thể nhờ nhân viên trong công ty của con làm, sao con phải ôm đồm một mình làm gì…??

Nếu bây giờ bà Phương biết Quân đang ở đâu, biết cả đêm hôm qua Quân và Diễm ngủ với nhau thì có lẽ bà đã tốc hành lái xe đến bệnh viện rồi.

_Nếu mẹ không còn gì dặn dò, con cúp máy đây…!!

Bà Phương tò mò hỏi.

_Tối hôm qua con đưa Loan về, con và nó có nói gì không…??

_Chúng con chỉ là bạn, con đã nói rõ tình cảm của con dành cho cô ấy rồi, nên từ lần sau mẹ đừng mời cô ấy đến nhà mình ăn cơm, cũng đừng ép con phải lấy cô ấy nữa…!!

Bà Phương tức giận.

_Con tưởng mẹ sẽ chấp nhận con lấy con bé Diễm à, nếu con chọn nó, mẹ sẽ từ con…!!

Quân không vui.

_Sao lần nào mẹ gọi điện cho con, mẹ cũng đều ép con lấy Loan, con không yêu cô ấy làm sao con lấy cô ấy được, mẹ cũng phải hiểu trong lòng con chỉ có một mình Diễm thôi…!!

_Nhưng con bé đó tuyệt đối không được, nó là một cô gái đã mang sẵn dòng máu phản bội trong người, con tưởng khi con lấy được nó rồi, nó sẽ không phản bội lại con sao…??

Bà Phương nói không sai, vì Diễm có quan hệ thân thiết với Trường nên Quân mới phải ghen, phải khổ, phải sống trong hận thù như bây giờ, nhưng Quân là người thích kiểm soát mọi thứ, càng không có được trái tim của Diễm, Quân càng muốn giữ Diễm ở bên cạnh mình.

Quân tự tin bảo bà Phương.

_Cái con giữ được dù có phải là trái tim hay cơ thể của cô ấy, con cũng muốn giữ. Nếu con lấy Loan, con biết con không cần phải giữ gì cả nhưng con lại không cảm thấy hạnh phúc, cảm thấy yên vui, mong mẹ hiểu cho con…!!

Bà Phương hết chịu nổi, xem ra trong trận chiến này, bà mãi mãi là người thua cuộc, dù bà dùng cách gì Quân cũng không nghe lời bà, nếu bà làm quá, Quân có thể bỏ đi, hoặc suốt đời không lấy ai, suốt đời bà sẽ không được bế cháu, không biết tiếng cười trẻ thơ là gì, bà phải làm gì đây.

Trong đầu bà vừa nghĩ ra được một cách, nói Quân không chịu nghe lời bà, bà có thể yêu cầu Diễm rời xa con bà. Nếu bà biết Diễm không hề muốn ở bên Quân mà là do Quân ép Diễm phải làm thế thì có lẽ bà không cần phải tìm gặp Diễm làm gì.

Quân không muốn bà Phương đến đây thăm mình, Quân muốn có thời gian riêng tư ở bên Diễm nhưng sau khi suy nghĩ kĩ, Quân bảo bà Phương.

_Mẹ có thể đến bệnh viện thăm con được không..??

Bà Phương hốt hoảng hỏi.

_Con bị làm sao mà phải ở bệnh viện…??

_Con bị tai nạn…!!

Mặt bà Phương trắng bệch, mồ hôi rịn đầy trán. Bà run giọng.

_Con không sao chứ…??

_Con chỉ bị xây xát nhẹ thôi….!!

Bà Phương hối thúc.

_Nói cho mẹ tên bệnh viện con đang nằm, mẹ và bố con sẽ đến ngay…!!

Nhìn Diễm ngủ ngon, Quân đọc điện chỉ bệnh viện cho bà Phương nghe, Quân muốn cho bà Phương thấy tình cảm Quân dành cho Diễm nhiều như thế nào, ngoài Diễm ra, Quân không còn muốn lấy ai khác.

Một lúc sau, Diễm giật mình tỉnh dậy, nhớ lại sự việc tối hôm qua, Diễm sợ hãi nhìn quanh. Quân mỉm cười.

_Em làm gì mà hốt hoảng thế, anh không có làm gì em…!!

Thấy Quân nằm bên cạnh, Diễm căm phẫn.

_Anh lại định dở trò gì nữa…??

Quân giả vờ thở dài thiểu não.

_Em đừng có hơi một chút là tìm cách gây sự với anh được không, anh đâu đáng ghét đến thế…!!

Diễm ngồi bật dậy, Quân ôm chặt lấy Diễm, ghì sát vào mặt Diễm, Quân nói từng từ một.

_Em nên nằm yên, thuốc ngủ vẫn chưa hết tác dụng đâu, em mà dậy bây giờ sẽ bị choáng váng, nhỡ em ngã vào đâu thì sao…!!

Diễm mở to mắt nhìn Quân, thảo nào đêm hôm qua Diễm lại ngủ như chết thì ra Quân đã dở trò.

Gồng mình lên vì tức, Diễm quát.

_Mau tránh xa tôi ra, tôi cần về nhà…!!

_Em còn đi đâu được nữa, em chờ anh thay quần áo xong chúng ta cùng về luôn một thể…!!

_Tôi nói anh tránh xa tôi ra, anh có nghe thấy không…??

Quân buồn rầu.

_Em khinh ghét anh nhiều như thế sao…??

Phẫn nộ, uất ức, bất lực, Diễm khóc nức nở.

_Nếu anh đã biết tôi căm thù anh, sao anh không chịu buông tha cho tôi, tôi không muốn gặp lại anh, lại càng không bao giờ muốn ở bên anh…!!

Ghì chặt Diễm xuống giường, Quân hôn Diễm cuồng bạo, chỉ có cách này Quân mới cảm thấy mình đang sở hữu, đang có được Diễm trong vòng tay. Không may cho Diễm, đúng lúc đó bà Phương và ông Trương cũng vừa tới.

Do cửa đã được mở từ sáng sớm nên ông bà Phương cứ thế đi vào, hình ảnh Quân nằm đè lên người Diễm, hôn Diễm cuồng nhiệt ngay trong phòng bệnh khiến cả hai ông bà kinh ngạc, sững sờ, Quân biết bố mẹ mình sắp đến nên mới làm thế. Chỉ khổ cho Diễm, tự nhiên bị biến thành con rối của Quân, Diễm vốn đã bị bà Phương ghét, nay thấy Diễm và Quân trong trường hợp này, bà càng ghét Diễm hơn.

Nước mắt làm khuôn mặt Diễm thêm nhạt nhòa, thêm sầu thảm. Bà Phương hét.

_Hai đứa đang làm gì đấy hả, có biết ở đây là đâu không…??

Diễm chết lặng, ngược lại, Quân rất bình thản, đây là kế hoạch của Quân, khi thấy mọi chuyện diễn ra theo đúng ý mình, Quân khẽ nhếch mép cười.

Trước khi buông Diễm ra, Quân thì thầm vào tai Diễm.

_Em mà dám cãi lại lời tôi, sẽ không tha cho bố của em đâu, hãy nhớ lấy điều đó, em nên đóng vai một cô vợ ngoan hiền đi thì hơn…!!

Quân ngồi dậy, rất tự nhiên. Quân mỉm cười chào hai ông bà.

_Con chào bố mẹ…!!

Đỏ bừng mặt vì xấu hổ, Diễm căm tức nhìn Quân, Diễm không thể ngờ ông bà Phương lại đến đúc vào lúc này. Nếu Diễm biết được trong lúc Diễm vẫn còn ngủ say, chính Quân là người đã gọi điện cho ông bà Phương, Diễm sẽ càng căm hận Quân hơn.

Bước xuống giường, Diễm cúi gằm mặt xuống, hai dòng lệ trên má vẫn còn chưa khô. Không thể gặp mà không chào nên Diễm gắng gượng nói.

_Chào hai bác..!!

Bà Phương khinh khỉnh.

_Không dám, cô đến đây làm gì…??

Biết mẹ Quân không thích mình, Diễm cũng không cần bà phải yêu hay thích mình, Diễm không thích Quân, yêu Quân, nên việc bà Phương yêu hay ghét cũng không có ảnh hưởng gì đến tình cảm của Diễm. Diễm thấy bà càng ghét, càng không thích mình, Diễm càng mừng vì nếu bà thích Diễm, Quân lại ép Diễm ở bên cạnh Quân hơn, Diễm sẽ khó thoát nhưng nay nhờ có bà Phương, Diễm có thể thương lương được với Quân.

Quân gọi bà Phương đến đây tất có chủ ý, đâu phải Diễm muốn mà được. Nắm tay Diễm thật chặt, Quân tuyên bố.

_Con và Diễm đã đi mua nhẫn đính hôn, bố cô ấy cũng đã tỉnh lại, con xin phép bố mẹ cho chúng con được lấy nhau…!!

Ông Trương từ lâu đã không muốn xen vào đời tư của Quân, nên Quân chọn ai, yêu ai, ông cũng chấp nhận, ông chỉ mong Quân nhanh lấy vợ, sinh con cho ông có cháu bế, ông đã ở vào tuổi nghỉ hưu, suốt ngày ở nhà, thỉnh thoảng tham gia công lạc bộ cờ vua của phường, buổi sáng sớm đi đánh gôn với mấy ông bạn già, căn nhà lúc nào cũng lạnh lẽo nên ông càng mong Quân sớm kết hôn, năm nay Quân cũng đã gần ba mươi rồi, nếu còn ép Quân nữa, nhỡ đâu Quân không lấy vợ mà muốn sống cô độc cả đời thì sao.

Nghe Quân tuyên bố muốn lấy Diễm, ông nói luôn.

_Bố đồng ý, các con định khi nào thì cưới…??

Bà Phương sửng sốt, mặc dù Quân luôn phản đối cuộc hôn nhân do bà sắp đặt nhưng bà không ngờ hôm nay Quân lại nói cho bà biết, người Quân muốn kết hôn là Diễm.

Còn Diễm đứng ngơ ngẩn như người mất trí, làm sao Diễm chịu đựng được một bà mẹ chồng khó tính, không thích mình, một ông chồng gia trưởng, lạnh lùng, và đối xử với Diễm như một con rối, nếu Diễm yêu Quân thì những điều đó cũng không có gì đáng nói nhưng Diễm căm thù, hận Quân. Bằng mọi giá Diễm phải chạy trốn, phải thoát khỏi vòng vây của Quân.

Sau một giây kinh ngạc, và sững sờ trước lời tuyên bố của thằng con trai. Bà Phương gầm lên.

_Con định trọc tức mẹ đấy hả, mẹ nói rồi không bao giờ mẹ chấp nhận cô ta làm con dâu, nếu con chọn nó, con đừng nhìn mặt mẹ nữa…!!

Diễm trả lời thay Quân.

_Bác đừng lo, anh ấy chỉ nhất thời nói lung tung thế thôi, cháu và anh ấy không hợp nhau. Cháu xin phép được ra về…!!

Diễm định đi ra cửa. Quân lôi giật Diễm lại. Bóp tay Diễm thật đau, Quân nghiến chặt răng.

_Nếu em mà còn ăn nói lung nữa thì em đừng trách anh…!!

Nhìn thấy Quân nắm chặt tay Diễm, ôm vai Diễm, bà Phương lầm tưởng hai người đang đóng cảnh âu yếm cho bà xem, bà điên tiết quát.

_Hai đứa có mau buông nhau ra không…??

Quân không những không buông Diễm ra mà còn kéo Diễm đứng sát vào người. Quân nghiêm nghị bảo bà Phương.

_Dù mẹ có chấp nhận chúng con lấy nhau hay không, con và cô ấy vẫn quyết định lấy nhau, mong mẹ hiểu mà cho phép chúng con được kết hôn…!!

Hết chịu nổi tính cách gia trưởng và hay bắt ép của vợ, ông Trương lên tiếng.

_Đến nước này mà bà vẫn còn cố chấp như thế hả, tôi và bà có mỗi mình nó là con trai, nếu vì bà ép nó, nó bỏ nhà đi hoặc là mai sau nó không lấy ai, bà có chịu trách nhiệm được không, bà cố chấp cũng cố chấp vừa thôi, nếu bà không đồng ý cho chúng nó lấy nhau, cũng không sao cả, tôi sẽ là người đứng ra tổ chức cho chúng nó…!!

Diễm không muốn bị hiểu lầm lại hiểu lầm hơn nữa. Diễm định lên tiếng giải thích, như đoán được ý của Diễm, Quân nói trước.

_Con biết chuyện này hơi đường đột nhưng con và cô ấy thực sự muốn kết hôn với nhau. Con mong mẹ thành toàn cho chúng con…!!

Chỉ thẳng mặt Diễm, bà Phương tức giận nói từng lời.

_Dù có chết mẹ cũng không chấp nhận một người con dâu như cô ta…!!

Vừa bị Quân ức hiếp hết lần này đến lần khác, bây giờ lại bị bà Phương sỉ nhục nữa, nước mắt Diễm tuôn như mưa, gỡ bỏ tay Quân ra, Diễm chạy thật nhanh ra khỏi phòng.

Quân tức giận bảo bà Phương.

_Nếu mẹ không chấp nhận cô ấy thì mẹ cũng đừng mong con lấy ai nữa, vì dù mẹ có cấm, con cũng phải lấy cô ấy bằng được…!!

Nói xong Quân chạy thật nhanh theo Diễm. Sau hơn bốn mươi năm chung sống lần đầu tiên ông Trương nổi nóng với bà Phương.

_Bà muốn chúng ta đến lúc xuống hố cũng không có con dâu, không có cháu để bế đúng không, nếu thế bà đừng phí công ép nó lấy ai nữa, tuổi trẻ ai mà chẳng mắc sai lầm, nếu con người không thể tha thứ cho lỗi lầm của người khác, thì xã hội này đã loạn từ lâu rồi. Ngày trước bà còn làm hơn thế với tôi nhưng tại sao tôi vẫn yêu bà, vẫn lấy bà, chắc bà cũng hiểu được lí do vì sao. Tôi thật không ngờ người vợ mà tôi hết lòng tin tưởng, thương yêu lại là một người độc đoán như thế, bà hãy sống theo cách của bà đi. Cuộc hôn nhân này dù bà có đồng ý hay không, tôi vẫn chấp nhận cho hai đứa chúng nó lấy nhau…!!

Ông Trương bỏ đi, bà Phương đứng một mình trong phòng bệnh, bà cảm thấy sợ hãi, bà luôn có ông Trương ở bên cạnh, động viên, an ủi, là bờ vai cho bà dựa mỗi khi bà gặp phải chuyện gì, nay ông không còn ủng hộ bà nữa, bà tự hỏi phải chăng bà đang làm sai, bà đang càng ngày càng đẩy chồng con bà xa bà hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.