Mượn Chồng - Trần Phan Trúc Giang

Chương 135: Chương 135




Diễm không thích được người khác khen trước mặt, Diễm thích sống lặng lẽ, thích được tự do làm những việc mình thích, nhưng ông Trời luôn bắt Diễm phải nghe theo sự sắp xếp của người khác. Từ nhỏ Diễm phải nghe theo sự sắp xếp của ông Hải, bây giờ Diễm phải nghe theo sự sắp xếp của Quân.

Nghĩ đến Quân, Diễm vừa căm ghét, vừa giận vừa thương, vừa cảm thấy mình đang dần thích Quân, tình cảm Diễm dành cho Quân rất phức tạp. Diễm không thể giải thích được, tuy bị cầm tù nhưng Diễm lại thích với ý nghĩ mình đang được ở bên cạnh Quân. Phải chăng Diễm đầu óc Diễm bị căng thẳng quá nhiều nên không còn được bình thường nữa, hay là tình cảm trong Diễm đang dần thay đổi, nhưng Diễm lại không biết điều đó.

Quá mệt mỏi, Diễm cần tắm rửa, nghỉ ngơi, từ hôm qua đến giờ, Diễm chưa gọi điện hỏi thăm Hồng, không biết Hồng thế nào rồi, đã khỏe hẳn chưa.

Sau khi tắm xong, Diễm gọi điện cho Hồng, Hồng đang ngủ nên Trường nghe máy. Thấy số điện thoại của cô em gái, Trường quát.

_Em giỏi quá rồi, đi biệt không thèm về nhà…!!

Diễm cãi.

_Em có về nhà nhưng không gặp được anh…!!

_Em về nhà lúc nào…??

_Sáng nay…!!

_Lúc đó anh bận…!!

_Đừng nói với em là anh cũng đi từ sáng đến giờ chưa về nhà…!!

_Em cũng có khác gì anh đâu, thậm chí em còn đi nhiều hơn cả anh…!!

Diễm phì cười.

_Một ông anh gương mẫu như anh, sao lại muốn so thói xấu với em, như thế không hay đâu…!!

Trường ngắt lời Diễm.

_Đừng cãi lí với anh, bao giờ em về nhà…!!

_Em đã về rồi…!!

_Anh muốn nói là bao giờ em mới chịu rời xa hắn…??

Diễm bắt đầu cảm thấy bực mình.

_Anh làm ơn thôi đi được không, sao mỗi lần anh em gọi cho anh, anh lại nhắc đến vấn đề này làm gì…!!

_Em thừa hiểu, sau khi Hồng ra viện, em sẽ theo anh sang bên Úc, anh sợ em đau khổ nên không muốn em và hắn thân mật với nhau quá…!!

Diễm thở dài, làm sao Diễm dám nói cho Trường biết, để cứu Trường và ông Hải khỏi phải đi tù, Diễm đã chấp nhận đóng giả là vợ hờ của Quân, Diễm biết nếu Trường phát hiện ra sự thật này Trường sẽ không bao giờ để cho Diễm làm thế, có khi hai người đàn ông lại làm tổn thương nhau hơn, Diễm phải dứt khoát, phải nói ra suy nghĩ của mình bây giờ nếu Diễm muốn hai bên sống bình yên.

_Em xin lỗi nhưng em không thể rời xa anh ấy được, sau khi tiến hành làm phẫu thuật cho anh xong, em sẽ quay trở về đây…!!

Trường quát to.

_Em điên rồi hả, em không yêu hắn, em ở bên hắn, em chỉ thêm khổ, thêm buồn, đừng vì làm vui lòng bố em phải chôn vùi cuộc đời, hạnh phúc của mình trong một cuộc hôn nhân không có hạnh phúc, không có tình yêu…!!

Diễm bực mình đáp lại.

_Ai bảo anh là em không có tình cảm với anh ấy…??

Trường kinh ngạc hỏi lại.

_Ý của em là em đã thích hắn rồi…??

_Vâng…!!

Trường im lặng không nói gì, nếu Diễm có tình cảm với Quân, Trường không thể ép Diễm rời xa Quân, Trường không muốn bi kịch tình yêu giữa ông Hải và mẹ Trường xẩy ra thêm một lầ nữa, Trường biết Quân có thể bảo vệ được em gái mình, có thể làm mọi thứ để Diễm được hạnh phúc. Nếu cả hai yêu nhau, Trường nên giao Diễm cho Quân.

_Thôi được rồi chuyện này anh sẽ không can thiệp vào nữa nhưng nói như thế không có nghĩa anh đã hoàn toàn đồng ý…!!

_Em hiểu…!!

_Hắn sao rồi….??

_Anh ấy đang ngủ…!!

_Nếu hắn đã khỏe mạnh em nên về nhà đi thôi…!!

Diễm gắt nhỏ.

_Anh lại thế nữa rồi, sao anh không rời chị Hồng rồi về nhà đi…!!

Trường cáu.

_Anh lo cho em, em phải biết điều chứ…??

_Anh thấy có ai bỏ mặc người yêu của mình để đi về nhà khi biết người đó đang cần mình không…??

Trường im lặng không đáp. Diễm kết thúc trận khẩu chiến giữa hai anh em.

_Chị Hồng đã đỡ chưa anh…??

_Ngày mai Hồng có thể ra viện…!!

Diễm reo lên.

_Nếu thế ngày mai em sẽ đi đón chị ấy….!!

_Ngày mai anh bận việc nên không thể đến đây, em thay anh đưa Hồng về nhà…!!

Diễm nhíu mày.

_Anh bận việc gì….??

_Em tò mò vừa thôi…!!

Diễm sợ Trường đang tính toán trả thù ông Đăng, sợ thù hận lại cuốn hai con người vào vòng xoáy không bao giờ dứt được. Diễm cũng muốn nhanh chóng đi cùng Hồng và Trường sang Úc, chỉ có sang bên đó, mọi ân oán ở đây mới kết thúc.

Diễm ngập ngừng nói.

_Anh đừng làm chuyện gì dại dột, sau khi chị Hồng ra viện, anh em mình phải đi rồi, em không muốn gia đình mình xẩy ra chuyện gì nữa…!!

Trường lo sợ Diễm đã biết hết mọi chuyện, sợ Quân đã nói cho Diễm biết. Nhưng Trường lại trấn an bản thân ngay, Trường nghĩ nếu Diễm biết hết sự thật tại sao Diễm lại không nói gì, không tỏ ra giận dữ, hay hỏi Trường tại sao Trường lại làm thế.

Trường run giọng hỏi.

_Tại sao em lại nói thế….??

Diễm cố vui vẻ nói cho Trường an tâm.

_Tất nhiên em phải dặn anh như thế rồi, anh không nhớ anh từng bị bọn côn đồ đánh suýt chết à, em sợ tính nóng nảy của anh không phù hợp với cuộc sống ở đây nên muốn anh nhanh chóng chở về Úc, nhanh chóng tiến hành phẫu thuật, rồi sau đó lấy chị Hồng…!!

_Em mong anh làm nhiều thứ quá, còn em không mong em làm gì à….??

_Có chứ, nhưng em khỏe mạnh hơn anh, em trẻ hơn anh, em sẽ làm được nhiều việc hơn anh…!!

_Con nhóc, em bắt đầu lẩm cẩm như một cụ già rồi đấy…!!

_Anh cho em gửi lời hỏi thăm chị Hồng anh nhé, nói với chị ấy ngày mai em sẽ đi đón chị ấy…!!

_Anh biết rồi….!!

Trước khi cúp máy, Trường còn dặn.

_Em bảo hắn là tránh xa em ra, anh không thích hắn đụng chạm gì vào người em, nếu không anh sẽ giết hắn…!!

Diễm đỏ bừng mặt, nếu Trường biết, Diễm và Quân đã làm gì với nhau thì có lẽ Trường sẽ giết Quân thật. Cúp máy, vứt điện thoại xuống ghế xô pha, Diễm ôm chặt lấy hai má, trái tim đập thật nhanh.

Đi lên lầu, Diễm muốn kiểm tra xem Quân đã ngủ chưa. Căn nhà của Diễm giống như một biệt thự kiểu cổ, Diễm rất thích nước sơn, thích kiểu dáng, khu vườn của nó, Diễm đã lớn lên ở đây từ khi còn nhỏ, nếu phải xa nó Diễm thấy nhớ, thấy buồn nhưng nó không còn thuộc về Diễm nữa, bây giờ Quân mới là chủ thực sự của căn biệt thự này.

Cầu thang hình vòng xoắn ốc, đứng từ tầng hai nhìn xuống Diễm thấy chóng cả mặt, Diễm vốn sợ độ cao, tuy nghịch ngợm nhưng thật ra Diễm rất nhát, Diễm sợ ma, sợ bóng tối, sợ nhiều thứ khác, không hiểu Diễm mạnh mẽ ở chỗ nào, có lẽ Diễm chỉ cố tỏ ra như thế.

Mở cửa phòng, Diễm bước vào trong. Diễm thấy Quân đang ngủ ngon, kéo ghế Diễm ngồi xuống. Vén mấy sợi tóc lòe xòe trước trán Quân, Diễm nghe lòng mình ấm lại, Diễm đang chấp nhận dần sự thật mình sẽ sống với Quân trong ba tháng, chấp nhận sự thật hay bị Quân hiểu lầm là một cô gái không ra gì, nhưng thật lạ là Diễm không hề cảm thấy khó chịu hay căm ghét Quân nữa.

Tay Quân đang đặt ngoài chăn, sợ Quân bị lạnh, Diễm cầm lấy tay Quân, vén chăn sang một bên, Diễm đặt tay Quân vào trong, Quân nắm chặt lấy, Diễm giật mình, cố rụt tay lại nhưng không được. Quân ngái ngủ nói.

_Em có thể ở đây một chút được không…??

Diễm gật đầu.

_Anh ngủ đi, em sẽ ở đây…!!

Quân nhắm mắt lại, giấc ngủ nhanh chóng đến với Quân. Diễm ngồi im nhìn Quân ngủ, người đàn ông này đã làm Diễm đau khổ quá nhiều, Diễm đã khóc, đã gào thét, đã sợ hãi, không hiểu tại sao khi được Quân nắm tay trong lúc Quân đang ngủ thấy này, Diễm lại cảm thấy hạnh phúc, cảm thấy mình đang được yêu, đang được tin tưởng, đang nắm được hạnh phúc.

Đôi mắt Diễm nhắm dần dần, cuối cùng Diễm ngủ ngục trên giường. Buổi sáng Quân giật mình thức giấc, dù có bị ốm, Quân cũng không thể dậy muộn vì đó là thói quen của Quân.

Bàn tay Quân vẫn nắm chặt lấy tay Diễm, một luồng hơi nóng ấm áp đang lan tỏa khắp cơ thể, Quân quay lại nhìn Diễm, thấy Diễm đang nằm co ro bên cạnh.

Quân nhìn Diễm âu yếm, hạnh phúc, ước mơ được dậy cùng Diễm mỗi sáng trong hai ngày qua đã mang lại cho Quân nhiều cảm xúc, nhiều thăng hoa. Kéo chăn đắp ngang người Diễm, ôm Diễm vào lòng, Quân nghĩ sau ba tháng nữa, hạnh phúc mà Quân đang có sẽ tan biến, Quân sẽ sống cả đời trong đau khổ.

Lòng tham của Quân trỗi dậy, Quân muốn giữ Diễm ở bên cạnh mình, muốn Diễm thuộc về mình mãi mãi, nhưng Quân không thể tàn ác, không thể sống lạnh lùng mà không biết gì, càng yêu Diễm, Quân càng thấy mình nên để cho Diễm đi, để cho Diễm được làm những thứ mà Diễm thích, Quân không muốn Diễm khô héo vì mình.

Diễm ôm lấy Quân, cựa mình mấy cái, Diễm nằm im, đây là cách mà Diễm làm giống hệt hôm Diễm bị say rượu, vì Quân hiểu lầm Diễm nên mới xảy ra chuyện, nhìn Diễm, Quân tưởng Diễm là một cô gái thạo đời nhưng thật ra Diễm lại không biết gì cả, Diễm chỉ là một cô nhóc ham vui mà thôi.

Hôm nay Quân đã thấy khá hơn nhiều, nằm mãi ở nhà khiến Quân cảm thấy khó chịu, Quân quyết định hôm qua Quân sẽ đến công ty làm việc, đồng thời cho Diễm về thăm gia đình.

Diễm thấy môi mình ươn ướt, thấy ai đó đang ôm chặt lấy mình, Diễm giật mình tỉnh dậy. Quân cười.

_Cuối cùng em cũng đã tỉnh….??

Quân đang đè lên trên người Diễm, môi Quân đang vờn trên môi Diễm, mũi Quân đang cọ sát vào mũi Diễm. Diễm đỏ bừng mặt, Diễm nhớ đêm hôm qua Diễm ngủ ngục trên ghế, tại sao buổi sáng khi tỉnh dậy Diễm lại ngủ trên giường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.