Mượn Chồng - Trần Phan Trúc Giang

Chương 140: Chương 140




Trường bước thật nhanh vào trong, căn nhà tối om, cửa đã mục nát. Mùi ẩm mốc, khiến Trường gạt thở, căn nhà này chỉ cần một mồi lửa là tất cả sẽ bị cháy rụi. Trường lên tiếng.

_Tôi đã đến rồi đây…!!

_Bốp…!!

Một vật cứng đập thẳng vào đầu Trường từ phía sau, Trường nằm lăn ra đất, rất nhanh chóng tên thuộc hạ kéo Trường dựa đầu vào vai Hồng. Một tên khác đổ dầu lên hai người rồi kéo dài ra tận cửa.

_Xoẹt…!!

Diêm quẹt vào bao, một ánh lửa xanh lè cháy bập bùng trong không khí. Anh ta ném nó xuống đất. Lửa bắt đầu cháy nhanh. Sau đó họ nhanh chóng rút lui. Quân mặc kệ Bảo cố giữ mình lại. Quân xông thẳng vào. Mùi khét của xăng đang cháy trong lửa, khói bốc lên khiến tất cả mọi người đều giật mình.

Không còn chần chừ được nữa, họ lao vào trong nhà, may mắn, lửa chỉ kịp bén vào quần áo của Trường, Quân nhanh chí cởi áo vét chèn trên đống lửa, thiếu ô xi nên lửa không bén quá nhanh, ba cảnh sát lôi Trường và Hồng ra khỏi đống lửa, Trường bị bỏng ở hai chân, còn Hồng chỉ bị ngạt do khói.

Người Quân như muốn nhũn ra, Hồng và Trường ở đây, vậy còn Diễm đâu. Quân gọi ầm lên.

_Diễm…!! Diễm..!! em ở đâu…??

Bảo sợ hãi thông báo.

_Không thấy Diễm ở đâu cả…!!

Nhìn thấy dòng sông ở sau nhà, Quân chạy ra, con thuyền trở ông Đăng và ba tên thuộc hạ đã đi được một đoạn khá xa, bây giờ dù Quân và mấy cảnh sát có đuổi theo cũng không còn kịp.

Diễm đã uống no nước, đang bị chết ngạt dưới lòng sông, nước làm cho thuốc mê trong người Diễm tan dần dần. Khi đã mở được mắt ra do nước tràn vào mũi, vào tai vào phổi, Diễm lại ngất đi. Trước khi nhắm mắt Diễm thấy mẹ Diễm đang mỉm cười với mình, có lẽ bà đang chờ Diễm ở trên thiên đường.

Chiếc dép của Diễm rơi ở trên bờ, một linh cảm chết chóc đang lớn dần lên trong đầu Quân, con tim Quân không còn đập nữa. Không kịp suy nghĩ gì, Quân nhảy ùm xuống sông, hít một hơi thật sâu, Quân lặn xuống nước. Bảo kinh hãi.

_Cậu đang làm gì thế…??

Bảo giật mình, Bảo đoán Diễm có thể đã bị ông Đăng dìm xuống sông. Cứu người là quan trọng nên Bảo quay lại bảo Kiên và ba cảnh sát đi cùng.

_Chúng ta lặn xuống sông xem có thể tìm được cô ấy không…??

Quân lặn càng ngày càng xa, Diễm là một cô gái nghịch ngợm nên bơi lội Diễm cũng được học, tuy nhiên tác dụng của thuốc mê vẫn chưa hết, dù ý chí muốn sống đang sục sôi, Diễm vẫn đang chìm dần xuống đáy sông. Diễm lại thấy mẹ mình hiện lên trong tâm trí, bà mỉm cười bảo Diễm.

_Cố lên con gái, con không thể chết được, con còn nhiều chuyện chưa làm xong, nếu con chết, mọi ân oán giữa ba gia đình sẽ không bao giờ dứt, con chính là chìa khóa để cứu rỗi linh hồn họ. Cố lên đi con!. Đừng bao giờ từ bỏ hy vọng! Ở bên cạnh con vẫn luôn có một thiên thần hộ mệnh sẽ bảo vệ con cho đến hết cuộc đời…!!

Hình bóng mẹ hiền tan biến dần trong đầu Diễm, Diễm mở bừng mắt, Diễm thấy mình đang trôi đi, mắt Diễm không còn nhìn rõ được mọi thứ nữa, Diễm thấy có một cái bóng đang bơi về phía mình. Thấy Diễm, trái tim Quân đang dần khôi phục lại nhịp đập của mình. Nắm chặt lấy tay Diễm, lôi Diễm lại gần, Quân hôn Diễm, Quân muốn truyền ô xy cho Diễm, đây là cách cấp cứu cho người bị ngạt khi vẫn còn ở dưới nước.

Ôm ngang người Diễm, Quân lôi Diễm trồi lên mặt nước, Bảo và mấy cảnh sát đang lặn hụp xung quanh. Mặt Quân trắng bệch, Quân chỉ sợ Diễm chết, nếu Diễm chết làm sao Quân sống được.

Do bị ngạt, nhịp tim của Diễm gần như cạn kiệt, chỉ một chút xíu nữa thôi, Diễm sẽ không còn cứu được nữa. Quân đưa Diễm lên bờ, ngón tay Quân run run đặt nhẹ trước mũi Diễm, Quân không thấy gì. Người Quân hóa đá. Mắt Quân đỏ hoe, lệ bắt đầu rơi, ôm Diễm thật chặt. Quân gào lên.

_Diễm! Diễm! Mau tỉnh lại đi em!

Mặc Quân lay, Quân gọi, Diễm vẫn nằm im. Hy vọng Diễm còn sống trong Quân đã chết. Bảo và mấy cảnh sát thấy Quân đã cứu được Diễm, họ nhanh chóng leo lên bờ.

Quân quá sợ hãi nên không thể bình tĩnh nghĩ mình nên làm gì để cấp cứu một người bị chết đuối. Nắm chặt hai vai Quân, Bảo hướng dẫn.

_Cậu phải cấp cứu cho cô ấy, cậu chỉ gọi không như thế làm sao cô ấy tỉnh được…!!

Quân giật mình, một điều cơ bản như thế Quân cũng không nghĩ ra.

Trèo lên người Diễm, Quân tiến hành hô hấp nhân tạo, một phút, năm phút, mười phút, mặc dù Quân đã cố hết sức, Diễm vần nằm im, môi Diễm tái nhợt, khuôn mặt không còn sự sống.

Quân khóc, trái tim Quân tan ra từng mảnh, Diễm không còn cứu được nữa rồi. Bảo, Kiên, cùng mấy cảnh sát đứng bên cạnh, mắt họ cũng đỏ hoe, họ đang thương xót cho một cô gái bạc mệnh.

Không gian xung quanh như trùng cả xuống, Quân không động đậy, cũng không nhúc nhích, linh hồn Quân đã bay mất, cơ thể Quân chỉ là một bức tượng được đắp bằng thạch cao.

Diễm thấy linh hồn mình bay lên thiên đường, xung quanh Diễm toàn một màu trắng, chúa Trời đang nhìn Diễm, Diễm quỳ xuống, ông mỉm cười hỏi.

_Con đã sẵn sàng để ra đi chưa…??

Diễm gật đầu.

_Con đã sẵn sàng…!!

_Con sẽ không hối hận chứ….??

Diễm lắc đầu.

_Dạ, không…!!

Ông ra lệnh cho Diễm đứng dậy. Giọng ông hiền từ.

_Con đi theo ta…!!

Diễm thấy mình cùng ông lang thang qua các đám mây màu trắng, cuối cùng dừng lại trước mặt Quân. Diễm thấy Quân đang khóc, đang kêu tên mình. Chúa Trời bảo Diễm.

_Con lẽ ra đã chết nhưng con còn nợ người đàn ông kia nên ta không thể để cho chết, con cần phải sống để bù đắp lại cho cậu ta….!!

_Tuy nhiên ta không muốn ép con, con có thể lựa chọn con đường mình sẽ đi, nếu con muốn ra đi, muốn theo ta lên thiên đường, con sẽ được toại nguyện, còn nếu không, con sẽ được ở lại bên cạnh người đàn ông này nhưng ta phải nói trước dù con lựa chọn thế nào, con cũng không thể thoát được số kiếp của mình. Con lựa chọn đi…!!!

Diễm run rẩy lấy tay lau đi hai dòng lệ đang lăn dài trên má Quân, run rẩy ôm lấy khuôn mặt Quân, bàn tay Diễm vô hình nên không thể cầm nắm được gì, không thể cảm nhận được gì, Diễm nhắm mắt lại. Diễm thấy trái tim mình đang đập nhanh, thấy mình đang cảm nhận được nỗi đau, cảm nhận được tình yêu của Quân.

Diễm biết nếu Diễm chọn ra đi, Diễm sẽ không phải chịu bất cứ một ưu phiền, hay đau khổ nào nữa. Diễm sẽ được sống những ngày tháng bình yên, hạnh phúc. Diễm có thể nô đùa cùng mây, cùng gió, được lang thang khắp mọi nơi. Thiên đường sẽ tràn ngập hoa lá, tràn ngập hương thơm, tràn ngập một màu trắng tinh khiết.

Nhưng còn người đàn ông này. Diễm nợ anh ta quá nhiều, nợ ân tình, nợ sự sống của anh ta. Diễm có nên ích kỉ chọn hạnh phúc cho mình, bỏ mặc anh ta không?

Diễm nhìn cơ thể giá lạnh của mình, nhìn vòng tay ôm chặt của anh ta dành cho mình, nhìn giọt nước mắt, nhìn đôi môi đang run rẩy, nhìn khuôn mặt đang đau khổ tột cùng của anh ta. Diễm chui vào trong trái tim của Quân. Diễm thấy hình bóng của mình tràn ngập khắp nơi, Diễm cảm động rơi lệ, anh ta yêu Diễm nhiều quá.

Ý nghĩ muốn chết của Diễm lung lay, Diễm không còn muốn chết nữa, Diễm muốn ở bên cạnh anh ta cả đời, muốn được chăm sóc, muốn được đền bù cho anh ta.

Chúa Trời lên tiếng.

_Con đã quyết định nên làm gì chưa….??

Diễm nhìn Quân không rời. Gật đầu, Diễm đáp.

_Con muốn được ở bên cạnh người đàn ông này, dù mai sau sướng khổ thế nào con cũng muốn ở bên anh ta…!!

Chúa Trời cười.

_Ta biết con là một cô gái tốt bụng, con đã lựa chọn được quay lại bên cạnh anh chàng này, ta sẽ toại nguyện cho con, nhưng ta phải nhắc nhở cho con biết, lý do con có thể sống được là nhờ anh ta, nếu con và anh ta xa nhau quá lâu, hoặc mai sau anh ta không còn yêu hay nhớ về con nữa con sẽ chết, con sẽ không hối hận chứ…??

Diễm lắc đầu.

_Con không hối hận…!!

Giọng Chúa Trời tan ra như muôn vàn con sóng.

_Con hãy đi đi…!!

Một cơn gió mạnh thổi qua, Diễm bị cuốn theo cơn lốc xoáy. Đến khi mở được mắt ra, Diễm thấy linh hồn mình đã nhập vào cái xác đã lạnh vì không còn sự sống.

Một tiếng ho nhỏ vang lên, nước trong miệng Diễm trào ra. Quân và mọi người giật mình, Diễm ho liên tục, khuôn mặt Diễm dần có màu hồng, Quân mừng như muốn phát điên. Tất cả mọi người đứng xung quanh không ai tin được đây là sự thật.

Quân ôm Diễm thật chặt, giọng Quân không còn sức sống.

_Diễm…!!Diễm…!!

Chớp chớp mắt, Diễm mở mắt nhìn xung quanh, đầu tiên cảnh vật xung quanh mờ mờ ảo ảo, sau đó tỏ dần dần, Diễm run lên vì lạnh.

Quân mặc kệ mọi người xung quanh. Quân hôn Diễm. Thần trí vẫn còn lơ mơ nên Diễm không nhận thức được mọi chuyện.

Nhắc bổng Diễm lên, Quân khàn giọng nói.

_Chúng ta đi thôi…!!

Không ai nói với ai câu nào, Diễm dựa đầu vào vai Quân, Quân nghe lòng mình hạnh phúc tràn đầy, trải qua chuyện vừa rồi, Quân càng thấy mình yêu Diễm nhiều thế nào.

Ôm Diễm thật chặt, Quân không muốn buông tay ra Diễm ra thêm một lần nào nữa, bất chấp mọi chuyện, Quân phải giữ Diễm cho riêng mình.

Xe cứu thương đã được Kiên gọi đến từ lúc nãy. Trường và Hồng vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, họ đang được bác sĩ cho thở bằng ô xy.

Quân đặt Diễm lên xe cứu thương. Quân bảo bác sĩ.

_Tôi muốn đi cùng cô ấy…!!

_Cậu lên xe đi…!!

Bác sĩ khám sơ qua tình hình sức khỏe của Diễm. Quân chỉ tập trung được vào Diễm, chỉ cần Diễm không sao mọi chuyện đối với Quân không còn gì quan trọng nữa. Nắm tay Diễm thật chặt, Quân sợ Diễm sẽ bỏ Diễm mà đi. Diễm chìm dần vào hôn mê, bị ngạt quá lâu, Diễm đã bị chết lâm sàn, tuy chưa chết hẳn nhưng nếu không được cứu kịp, Diễm có thể chết bất cứ lúc nào.

Tình trạng của Diễm lúc này cũng nguy hiểm không kém gì Trường và Hồng, có lẽ Hồng là người bị nhẹ nhất.

Trên đường đến bệnh viện, Quân không ngừng gọi tên Diễm, sợ hãi làm não Quân bị tê liệt, chỉ trải qua mấy phút đối diện với cái chết của Diễm, Quân tưởng như mình đã sống hơn một nghìn năm, Quân ước nếu Diễm không sao, Quân có thể đem mang sống của mình ra để đánh đổi lấy mạng sống của Diễm.

Đến bệnh viện, cả ba nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu. Quân khoác tạm tấm chăn mỏng của bệnh viện. Nhận được tin của Kiên, bà Phương, ông Trương cấp tốc lái xe đến bệnh viện, ngay cả bà giúp việc cũng tới

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.