Mượn Chồng - Trần Phan Trúc Giang

Chương 23: Chương 23




Diễm sợ hết hồn, nếu bị bọn chúng giết chết ở đây, mọi người sẽ khó phát hiện vì sao Diễm bị bọn chúng chết, Diễm sợ đến khi họ tìm được Diễm, Diễm chỉ còn lại cái xác khô.

Lợi dụng sự phân tâm của bọn chúng, khi bàn tay tên cầm chân Diễm nới lỏng ra một chút, Diễm cố hết sức đá thật mạnh vào chân hắn, khiến trong lúc bất ngờ, hắn kêu lên một tiếng.

_Á.....!!

Chỉ một tiếng kêu thôi cũng đủ cho Trường biết Diễm đang ở rất gần Diễm, Trường cẩn thận ngồi thụp xuống, theo phản xạ, Trường quay mặt nhìn lại, Trường thấy cách trường mấy mét có sáu cái bóng đen đang ngồi im một chỗ, Trường quát.

_Bọn kia....!! Mau thả cô ấy ra....!!

Tiếng quát của Trường vang xa nên mấy anh cảnh sát, nhân viên khách sạn nghe tiếng, họ soi đèn pin và chạy về phía Trường.

Trường lầm lũi tiến lại gần, gặp được Trường ở đây Diễm mừng xa lệ. Bọn chúng dí dao vào cổ Diễm, chúng đe dọa.

_Nếu mày mà tiến thêm một bước nữa là tao giết chết con bé này ngay....!!

Trường khinh khỉnh.

_Nếu thế thì mày làm nhanh lên, nếu mày mà giết được cô ấy ngược lại người nên cảm ơn mày là tao mới đúng....!!

Cả năm tên sửng xốt nhìn Trường không chớp, tên cầm đầu quát.

_Mày đừng hòng giở trò khích tướng với tao. Tao không mắc mưu mày đâu....!!

_Ai bảo bọn mày là tao đang giở trò. Chúng mày có biết cô ta là ai không hả, cô ta chính là con gái của kẻ thù đã giết chết cha mẹ tao. Nếu mày giết chết cô ấy thì mày đã giúp tao giảm bớt đi được một gánh nặng....!!

Diễm mở to mắt nhìn Trường, từng lời nói của Trường như những mũi đao đâm thẳng vào lòng Diễm, Diễm lờ mờ nhận ra, tất cả những hành động thù nghịch của Trường đều xuất phát từ lòng thù hận đối với Diễm, phải chăng bố Diễm thật sự đã hại chết bố mẹ Trường.

Diễm khóc nấc lên, thằng kia thấy Diễm khóc, hắn gằn giọng.

_Nếu mày mong nó chết như thế, tại sao mày còn chạy ra đây tìm cách cứu nó làm gì, mày cứ để mặc cho cô ta chết đi có phải là hơn không....??

_Mày không hiểu hay là cố tình không hiểu, trong ván bài này tao cho tao hai cơ hội. Thứ nhất nếu tao cứu được cô ta, tao sẽ có được lòng tin của bố cô ta, tao sẽ đường hoàng bước vào nhà cô ta mà không có bất cứ một trở ngại nào cả, sớm hay muộn gì họ cũng phải trả giá cho những gì mà họ gây ra cho tao.

_Trường hợp thứ hai, nếu chúng mày giết chết cô ấy, tao sẽ nói là tao đã cố hết sức nhưng không thể cứu được, chúng mày sẽ phải đi tù về tội giết người cướp của, còn tao, tao không phải làm gì bố của cô ta cũng phải chết, vì ông ta bị bệnh tim. Một kế hoạch quá hoàn hảo đúng không....??

Thằng kia cười khùng khục.

_Mày rất thông minh, tao rất hâm mộ đầu óc tính toán của mày. Nhưng mày hơi bị tự tin quá đấy vì sau khi bọn tao giết chết con bé này, số phận mày cũng không hơn gì nó đâu....!!

Hắn cười khẩy.

_Bọn mày còn chưa biết tao là ai đâu, nếu thật sự không thể đánh thắng được bọn mày thì tao ra đây làm gì....!!

Thằng kia quát.

_Anh đừng mắc lừa nó, chắc là nó cố tính kéo dài thời gian để chờ viện binh đấy...!!

_Mau giết nó và con bé này đi. Chúng ta cũng cần phải trốn nữa...!!

_Mày nói đúng....!!

Trường quay người lại, hắn hối thúc.

_Mau ra tay giết cô ta đi, tao không nhìn đâu....!!

Bọn chúng ngơ ngác nhìn nhau, chúng chẳng hiểu gì cả, thái độ dửng dưng của Trường khiến bọn này chột dạ, bọn chúng định dùng Diễm làm con mồi để uy hiếp hắn nhưng mà xem ra đúng là hắn mong Diễm chết thật.

Chờ một lúc lâu mà vẫn chưa thấy gì, hắn hỏi.

_Sao vẫn con chưa ra tay đi....!!

Tên cầm đầu quát bọn đàn em.

_Đánh nó đi bọn mày....!!

_Dạ....!!

Bọn chúng bốn thằng vây lấy Trường vào giữa, còn tên kia giữ chặt lấy Diễm, con dao vẫn kề ở cổ. Bây giờ Diễm cũng chẳng quan tâm gì đến chuyện sống chết của cá nhân, điều Diễm quan tâm là những lời nói của hắn có thật lòng hay không, Diễm muốn hỏi hắn, muốn hắn giải thích cho Diễm hiểu, Diễm muốn biết là hắn đang đóng kịch để cứu Diễm hay tất cả những gì mà hắn nói đều là sự thật.

Diễm quên luôn con dao lạnh đang kè ở cổ, Diễm dậm thật mạnh vào chân tên cầm đầu, khiến hắn kêu toáng lên.

- Á....!!

_Đau tao.....!!

Con dao chém ngang người Diễm, vừa hay lúc đó Diễm lùi lại, vướng phải gốc cây, Diễm ngã xuống đất, con dao chém vào khoảng không.

Hắn hết hồn vì sợ, hắn cố tình nói những lời đó để kéo dài thêm thời gian, và để cho bọn kia không có cơ hại Diễm, tuy là rất thật lòng nhưng những lời đó khiến Diễm đau đớn, Diễm căm ghét hắn. Diễm vội gỡ giẻ ra khỏi mồn, tên kia vừa đau vừa hận, hắn dơ dao, hắn lao thẳng con dao xuống bụng Diễm, nếu Diễm bị đâm xuyên qua bụng, Diễm sẽ không qua khỏi.

Trong lúc cấp bách, Trường không nghĩ được nhiều, sẵn chiếc giày của Diễm bên cạnh, Trường ném thằng vào mặt tên cầm đầu, mặt hắn sưng vù, hắn cảm thấy tối tăm hết mắt hết mũi.

Trường hét Diễm.

_Còn không mau chạy đi....!!

Diễm hét lại.

_Không liên quan gì đến anh...!!

_Tôi bảo cô chạy đi cô có nghe không....??

_Tôi không chạy....!!

_Bây giờ là lúc nào rồi mà cô còn to mồm như thế hả...??

_Cô có muốn cả hai ta chết ở đây không...??

_Chết thì chết sợ gì, tôi không cần anh phải thương hại....!!

_Xoẹt....! Xoẹt....!!

Hắn bị dao chém liên tiếp vào người, tên kia sau khi hoàn hồn, hắn lại dơ dao lên chém Diễm, Diễm sợ hãi, Diễm vội bỏ chạy, nước mắt tràn mi, Diễm nhìn cảnh hắn bị bốn tên vây đánh, quần áo tả tơi vì dao, Diễm đau khổ cùng cực.

Diễm mặc hắn nói những lời cay độc đó là vì cứu Diễm, hay vì thực lòng hắn muốn thế, Diễm không thể bỏ mắc hắn ở đây, Diễm không đành lòng chạy thoát thân một mình, Diễm quay phắt lại, dơ một cây gỗ mục, Diễm đe dọa.

_Nếu mày mà tiến thêm một bước thì đừng có trách tao....!!

Tên đó cười khẩy.

_Để xem mày làm gì được với cây gậy mục đó....!!

Tiếng quát của mọi người.

_Bọn nó kia kìa....!!

_Mau bao vây lấy bọn chúng....!!

_Đừng để cho chúng chạy thoát....!!

Tên cầm đầu sợ hãi, hắn thôi không còn ý định chém Diễm nữa, hắn bỏ chạy. Diễm thấy mọi người đến Diễm mừng lắm, vội chạy đến chỗ Trường, thấy bọn kia vẫn còn hăng máu đánh nhau.

Diễm hét.

_Chúng mày còn không buông dao đi, cảnh sát đến rồi....!!

Bốn thằng kia sợ hãi, bọn nó nhìn xung quanh, chúng thấy đèn bin soi loang loáng. Tiếng chó sủa, tiếng người hò hét nhau inh ỏi, Chúng định bỏ chạy nhưng Trường nhất định không chịu để cho chúng đi.

Diễm cáu.

_Anh làm gì thế hả...?? Anh bị thương như thế còn đánh đấm gì nữa....!!

Trường lầm lì.

_Nếu để cho bọn chúng chạy thoát, sẽ còn có rất nhiều cô gái giống như cô bị bọn chúng hại nữa, chúng cần phải ngồi tù mới trả giá hết những gì mà chúng gây ra...!!

_Nhưng mà....!!

Trường không nói không rằng, Trường lại xông lên. Vết thương trên vai vẫn còn chưa khỏi, máu không ngừng rỉ ra sau lớp băng, cơ thể Trường bị vô vàn vết chém, nhẹ có, sâu có. Diễm khóc nấc lên, Diễm van xin hắn.

_Bỏ đi anh. Em xin anh....!!

Vừa may lúc đó, cảnh sát và mấy anh chàng bảo vệ khách sạn thu hẹp vòng vây, bốn tên kia sợ hãi cực đổ, chúng nháo nhào bỏ chạy, Trường khụy xuống, Diễm vội chạy lại đỡ Trường.

Chúng phẫn uất vì Trường mà bọn chúng bị như thế này, một tên dơ hòn đá lên, Trường bị mất máu quá nhiều nên choáng váng không biết gì, Diễm sợ hãi, Diễm ngã đè lên người Trường.

_Bốp.....!!

Diễm bị chúng đập thẳng vào đầu, khi cảnh sát và mọi người bắt được bọn chúng, Diễm và Trường đã ngã gục trên vũng máu, cả hai nhanh chóng được đưa đến bệnh viện.

Trước lúc ngất bàn tay hai người nắm chặt lấy nhau. Trường bị mất máu quá nhiều nên cần được tiếp máu, cơ thể Trường bị băng bó khắp người.

Còn Diễm, cơ thể Diễm chỉ bị xây sát vài chỗ, đầu Diễm bị đập quá mạnh tuy không dẫn đến chấn thương sọ não những cũng bị ảnh hưởng ít nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.