Mượn Chồng - Trần Phan Trúc Giang

Chương 282: Chương 282




Quân không bao giờ ăn sáng. Buổi sáng nào trước khi đến công ty, Quân cũng đến một quán quen uống cà phê. Nhưng kể từ khi yêu Diễm, Quân đã từ bỏ thói quen của mình. Quân thường xuyên ăn sáng, và ít khi từ bỏ bữa sáng. Quân thấy bữa sáng rất quan trọng đối với sức khỏe của mình.

Đang ăn cơm. Diễm giật mình, điện thoại Diễm đang hát một bài ca giáng sinh. Diễm lúng túng nhìn số điện thoại trên màn hinh. John đang gọi cho Diễm.

Quân nhìn khuôn mặt lúng túng và lo sợ của vợ. Không cần phải đoán, Quân cũng biết người đang gọi cho Diễm là ai. Quân không còn hứng thú ăn sáng nữa.

Diễm vội đứng dậy. Bịt tai vào ống nghe, Diễm nói.

_Anh và con cứ ăn sáng đi. Em ra đây nghe điện thoại một chút.

Quân cau có.

_Cô không thể nghe điện thoại ở đây được sao? Hay cô có chuyện gì dấu tôi?

Diễm khổ sở nói.

_Em không có chuyện gì dấu anh cả. Anh đừng nghi ngờ lung tung. Em không nghe điện thoại ở đây vì không muốn làm phiền anh và con ăn cơm thế thôi.

Diễm đứng dậy. Vừa đi ra ngoài sân, Diễm vừa nói.

_Chào anh! anh gọi điện cho em sớm thế này có chuyện gì cần nói không?

_Hôm nay anh bắt đầu tổ chức triễn lãm. Em có thể đến giúp anh chứ?

Diễm mỉm cười.

_Sao lại không? Em rất vui lòng khi được giúp anh.

John vui mừng.

_Cảm ơn em. Nếu không có em, anh không biết phải xoay sở thế nào.

_Anh đừng nói thế. Anh là một họa sĩ tài năng. Em có làm gì được cho anh đâu.

_Nghe em nói anh thấy chúng ta xa cách quá. Dù sao chúng ta cũng đã là bạn thân hơn bốn năm rồi đúng không?

Diễm che miệng cười.

_Anh nói đúng. Nếu anh cần em làm gì cho anh. Anh cứ nói cho em biết. Em sẵn lòng giúp anh.

_Thằng bé vẫn khỏe chứ em? Mấy ngày không gặp, anh nhớ nó quá.

_Thằng bé khỏe. Nó vẫn nhắc đến anh luôn. Chiều nay nó không phải đi học. Em sẽ đưa nó đến chỗ anh, thế nào anh muốn gặp nó chứ?

_Em có biết em đang nói gì không? anh lúc nào cũng mong gặp nó. Chỉ có em là vô tình không hiểu điều đó thôi.

_Anh đang trách móc em đấy à?

John dài giọng.

_Anh nào dám. Anh sợ màn nước mắt của em lắm.

_Anh coi em là con nít không bằng.

_Em không phải là con nít thì anh con nít vào đây.

_Thôi chào anh. Em và anh còn nói thêm nữa, chúng ta có nói đến sáng mai cũng chưa hết chuyện. Gặp anh ở buổi triển lãm.

_Ừ, chào em.

Diễm cúp máy. Quay người, Diễm giật mình khi thấy Quân đã đứng ở đằng sau lưng mình từ bao giờ rồi. Đưa tay chặn ngực, Diễm cáu.

_Anh làm em sợ hết hồn. Từ lần sau anh làm ơn đừng dọa em sợ như thế này nữa. Anh không thể lên tiếng sao?

Hai tay đút vào túi quần. Trông Quân như chuẩn bị giết người đến nơi. Diễm nhìn khuôn mặt trầm trọng của Quân. Diễm run sợ hỏi.

_Sao…sao anh không ăn cơm tiếp đi? Anh ra đây làm gì?

Quân lạnh như băng.

_Tôi muốn nghe xem cô và anh ta nói những gì với nhau. Xem ra trong lòng cô, anh ta rất quan trọng. Tôi chưa thấy cô cười và nói chuyện vui vẻ với tôi như cách cô nói chuyện với anh ta. Những lời nói tối hôm qua của cô hoàn toàn là giải dối. Cô chỉ muốn tôi tha thứ cho cô nên cô bịa ra một câu chuyện. Cô đã khiến tôi mơ tưởng, khiến tôi hy vọng vào tình cảm của cô. Cô thật độc ác. Thêm một lần nữa, cô đem tôi ra làm trò đùa. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cô.

Diễm chưa kịp nói được câu nào. Quân đùng đùng bỏ đi. Lòng Diễm tê tái vì đau khổ, và tủi hận. Những lời nói tối hôm qua đều là sự thật. Diễm không hề lừa dối Quân.

Diễm nhắm mắt lại, hai dòng lệ lăn dài trên má. Quân không tin Diễm cũng đúng. Diễm luôn trốn tránh, luôn nói dối. Quân cảm thấy mình bị phản bội, cảm thấy mình đang bị Diễm đem ra làm trò hề. Quân giữ chặt lấy niềm kiêu hãnh của mình nên không thể chấp nhận được những lời mà Diễm nói. Mặc dù Diễm nói thật nhưng Quân vẫn không dám tin. Quân sợ mình sẽ đau khổ thêm một lần nữa. Trái tim Quân đã không còn nguyên vẹn. Vì Diễm, Quân đã yêu và hận quá nhiều.

Quân là người có lòng ghen tuông và sở hữu mạnh mẽ. Hơn bốn năm qua, Quân không được ở bên cạnh Diễm. John đã thay thế Quân chăm sóc mẹ con Diễm, cùng Diễm trải qua mọi chuyện. Quân không tin là họ không có chuyện gì. Dù Diễm có giải thích họ chỉ là bạn tốt cũng không đánh tan được sự nghi ngờ của Quân. Quân không còn tin Diễm nữa.

Quân lái xe đi làm. Quân chỉ ôm hôn thằng bé. Còn Diễm, Quân không nói một câu gì. Thằng bé cảm nhận được không khi căng thẳng giữa bố mẹ nó nên nó cũng không dám ho he hay đòi hỏi gì. Nó chỉ mong hiểu lầm giữa bố mẹ nó sớm chấm dứt.

Diễm gạt lệ trên má. Diễm đã khóc quá nhiều rồi. Quân luôn nghi ngờ tình cảm của Diễm. Mặc dù Diễm đã nói là Diễm yêu Quân nhưng bây giờ những lời nói của Diễm chỉ khiến Quân thêm nghi ngờ Diễm hơn mà thôi. Quân cho những lời thật lòng của Diễm là cách để Diễm kêu gọi lòng thương hại và tha thứ của Quân.

Diễm đưa thằng bé đi học. Trên đường đi thằng bé nói.

_Bố mẹ lại cãi nhau đúng không?

Diễm gượng nói.

_Bố mẹ chỉ tranh luận mấy câu thôi.

_Mẹ đừng giận bố. Bố vẫn chưa chấp nhận được sự thật mẹ bỏ bố đi hơn bốn năm nên bố không thể tiếp đón tình cảm của mẹ. Dần dần bố sẽ hiểu ra thôi.

Nghe con trai nói. Diễm thấy mình được an ủi phần nào. Thằng bé luôn biết cách động viên và an ủi Diễm đúng lúc trong khi Diễm không làm gì được cho thằng bé. Diễm mệt mỏi thở dài suốt quãng đường đi. Diễm không thể ngăn dòng nước mắt lúc nào cũng trực trào. Lồng ngực, trái tim Diễm quặn thắt vì đau.

Hôn thằng bé, vẫy tay chào nó. Diễm đứng im nhìn thằng bé đi hẳn vào trong lớp cùng với các bạn của nó. Diễm mới quay ra xe.

Diễm không muốn sống mà không có bạn bè. John là một người bạn tốt của Diễm. John đã giúp đỡ mẹ con Diễm rất nhiều. Diễm không muốn mất đi một người bạn tốt như John. Diễm không biết đến bao giờ Quân mới hiểu ra rằng, John chỉ là một người bạn thân của Diễm. Mối quan hệ giữa hai người chưa bao giờ vượt qua giới hạn tình bạn.

Diễm vừa lái xe vừa khóc. Diễm thấy cuộc đời mình có quá nhiều cay đắng và khổ đau. Diễm không biết mọi người sinh ra có ai có cuộc sống giống như mình không. Tại sao Diễm thấy những đau khổ và bất hạnh luôn đổ ụp xuống đầu mình.

Đến phòng tranh My Friends của John. Không muốn John biết mình đang khóc và đang buồn. Diễm lau nước mắt, cố gắng mỉm cười. Diễm chào John.

_Chào anh! Anh đã chuẩn bị được đến đâu rồi?

John cười.

_Vẫn còn lung tung lắm. Xin lỗi vì làm phiềm em. Biết là em bận nhưng ngoài em ra anh không còn nghĩ ra được ai cả.

_Anh đừng nói thế. Anh là bạn của em. Em phải giúp đỡ anh khi anh cần đến em chứ?

Diễm cất túi xách. Đeo găng tay, vấn gọn tóc. Diễm cùng John dọn dẹp lại phòng tranh và sơn lại tường. Công việc cuốn hút Diễm nên Diễm không còn nghĩ đến những nỗi đau của mình nữa.

Ngồi nghỉ giải lao. John đưa cho Diễm một ly cà phê đá. John quan tâm hỏi.

_Vụ án của em đã điều tra đến đâu rồi?

Diễm thở dài đáp.

_Anh Quân đã tìm ra được chứng cứ chứng mình Jenny và chị Maraget lấy tác phẩm văn học của em. Anh ấy quyết định sẽ kiện họ ra tòa.

_Em có muốn làm điều đó không?

_Em không muốn họ đi tù vì em. Em chỉ cần Jenny lên tiếng xin lỗi và đính chính lại tác phẩm đó là của em là được rồi.

John chăm chú nhìn Diễm.

_Anh không biết chồng em có chịu tha cho họ không nhưng anh tin là anh ta sẽ không dễ dàng buông tha cho Jenny và Maraget đâu. Anh ta quá yêu em nên sẽ không chấp nhận được sự thật họ đang làm tổn thương em.

_Em có bị làm sao đâu. Mặc dù em giận họ vì họ đã lấy tác phẩm của em, rồi đem đi in ấn và phát hành mà không hỏi xin em từ trước nhưng em không muốn họ kết thúc mấy năm cuộc đời trong tù.

John mỉm cười thú vị.

_Em hãy cầu xin chồng em. Họ có được tha sớm hay không đều phụ thuộc vào em.

Diễm buồn rầu nói.

_Em đã cầu xin rồi nhưng anh ấy không chịu nghe theo lời em.

John nheo mắt đáp.

_Em chỉ cầu xin bằng lời nói xuông thôi sao? Em phải dùng hành động chứ?

Diễm ngây thơ hỏi.

_Anh có thể cho một ví dụ cụ thể không?

John ghé sát vào tai Diễm.

_Anh tưởng em phải biết rõ hơn anh chứ? Hay là em cần anh phải dạy em?

Diễm đánh mạnh vào người John. Mặt Diễm đỏ như gấc chín vì ngượng.

_Xoảng!

Diễm và John giật mình ngước mắt nhìn người đang đứng trước cửa. Mặt Diễm tái mét vì kinh hoàng. Diễm không ngờ Quân lại xuất hiện đúng vào lúc này. Bây giờ dù Diễm có mười cái miệng cũng không thể biện hộ cho những hành động vừa rồi. Dù Diễm và John chỉ trêu đùa nhau như hai người bạn nhưng Quân lại không nghĩ thế. Quân tưởng họ vừa hôn nhau, vừa thì thầm những lời âu yếm nên Diễm mới sung sướng cười đùa và đỏ bừng mặt như thế kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.