Mượn Chồng - Trần Phan Trúc Giang

Chương 317: Chương 317




Nếu Loan đã tìm được tình yêu mới cho mình. Ông không thể trút mọi bực tức lên đầu Quân. Chưa hết con gái ông cũng sẽ là người có lỗi. Không ai tin được là chỉ trong vòng hơn mười ngày, cả Quân và Loan đều đã đi hai hướng khác nhau.

Diễm không cố ý nghe lén cuộc nói chuyện của người khác nhưng tiếng nói của ông Trần không nhỏ, cả hai đang ngồi trong một phòng nên những lời ông Trần nói đều lọt vào tai Diễm.

Diễm đặt ly cà phê xuống bàn. Đứng lên. Diễm nói.

_Xin lỗi vì làm phiền ông lâu. Cháu xin phép.

Ông Trần giật mình ngước mặt lên nhìn Diễm. Lấy lại bình tĩnh ông bảo Diễm.

_Cô ngồi xuống đi. Tôi có chuyện cần nói.

_Vâng.

Diễm ngồi xuống. Ông Trần quay trở về chỗ ngồi của mình. Ông hắng giọng.

_Chắc cô cũng nghe thấy rồi. Con bé Loan nói nó sắp kết hôn. Tôi nghĩ là…

Diễm vui mừng hỏi.

_Có phải ý của ông là sẽ không ép anh Quân nữa?

Ông Trần cau mày.

_Ai bảo cô thế?

Diễm vẫn giữ nụ cười trên môi.

_Cháu tin lần này chị ấy sẽ tìm được người đàn ông của đời mình. Cháu chúc chị ấy được hạnh phúc và vui vẻ.

Ông Trần thở dài.

_Cho đến tận bây giờ tôi vẫn không hiểu được tình yêu của giới trẻ các cô nữa. Hôm trước tuyên bố yêu và muốn kết hôn với một người, hôm sau lại hủy hôn và đi lấy người khác. Thật không thể nào hiểu nổi.

Diễm từ tốn đáp.

_Tình yêu là thế mà chú. Đã là con người ai cũng có sai lầm nhưng nếu biết sai mà sửa vẫn hay hơn đã biết sai còn sai mãi. Yêu và lựa chọn người mình muốn lấy phải trải qua nhiều sóng gió mới thực sự hiểu hết được ý nghĩa của tình yêu và mới biết trân trọng những gì mà mình đang có.

Ông Trần nhìn sững Diễm. Ông gật đầu nói.

_Xem ra cô trưởng thành hơn nhiều so với mấy năm trước. Về nói với chồng cô là tôi sẽ hủy bỏ vụ kiện này. Nhưng không phải là tôi đã hoàn toàn bỏ qua cho cậu ta.

Diễm reo lên.

_Cảm ơn chú!

Diễm nắm chặt lấy tay ông Trần. Khuôn mặt bừng sáng, nụ cười tươi rói và hạnh phúc nở trên môi. Ông Trần bật cười.

_Tôi rút lại lời khen lúc nãy. Cô vẫn còn rất trẻ con.

Diễm không nói gì. Ánh mắt Diễm long lanh lệ. Bây giờ Diễm có thể yên tâm tận hưởng cuộc sống của mình được rồi. Loan đã tìm được hạnh phúc cho riêng mình. John đã có Jenny.

Diễm thấy bầu trời hôm nay thật trong xanh và ấm áp. Trên đường trở về nhà. Quân gọi điện cho Diễm.

_Em đã bỏ đi đâu thế?

Quẹt lệ trên má. Diễm hỏi.

_Em có chút việc nên đi ra ngoài. Anh vẫn đang ở công ty chứ?

_Không. Anh đang ở nhà.

Diễm lo lắng hỏi.

_Ở nhà đã xẩy ra chuyện gì đúng không anh?

Quân mắng.

_Em chỉ ăn nói lung tung. Anh vì muốn ăn cơm trưa cùng gia đình nên lái xe về nhà.

Diễm phì cười.

_Anh trở thành một người tốt từ bao giờ thế? Em tưởng anh thích ăn cơm ở ngoài hơn.

Quân cáu.

_Tốt nhất là em nên về nhà nhanh lên. Anh không muốn chờ lâu và đừng có dại mà trêu anh.

Diễm le lưỡi đáp.

_Anh yêu! Từ bây giờ anh đừng hòng mà bắt nạt được em. Em sẽ không nghe lời và làm theo yêu cầu của anh nữa đâu.

Quân đang nằm trên giường. Thằng bé nằm bên cạnh. Quân dài giọng bảo Diễm.

_Em cứ thử xem? Đừng tưởng anh nuông chiều em. Em được nước làm tới.

_Thật vớ vẩn. Anh chưa từng nuông chiều em, cũng chưa từng coi em là vợ của anh. Anh luôn bắt nạt em.

_Em có hiểu làm vợ nghĩa là gì không nhỉ?

_Em nghĩ là được nói và làm những gì mà mình thích và được chồng tôn trọng.

Quân phá ra cười. Diễm cáu.

_Em thấy có gì đáng cười đâu mà anh cười to như thế? Anh thật đáng ghét!

_Em yêu! Em càng ngày càng láo hơn rồi đấy. Bắt đầu từ hôm nay anh sẽ dạy dỗ lại em.

Diễm xì nhỏ.

_Em và anh thử xem, ai sẽ là người phải thay đổi trước.

Đặt điện thoại xuống giường. Quân không nhịn được cười, nên cười ngặt ngẽo. Cô vợ trẻ con bắt đầu lên kế hoạch thay đổi quyền làm chủ của mình.

Thằng bé trèo lên bụng Quân. Thấy bố mẹ đã làm lành và nói chuyện vui vẻ với nhau. Nó cũng vui lây.

Quân nén cười hỏi.

_Con làm gì mà nhìn bố chăm chú thế?

_Con muốn hỏi bố bao giờ bố mẹ mới sinh em cho con?

Quân bật cười.

_Con phải hỏi mẹ con chứ? Sao con lại hỏi bố? Con biết bố là đàn ông làm sao sinh em con được.

Thằng bé ranh mãnh đáp.

_Tuy bố không sinh được em cho con nhưng bố có thể khiến mẹ sinh em cho con đúng không?

Quân đỏ bừng mặt. Xốc vào nách thằng bé. Quân nâng thằng lên cao.

_Con đúng là tiểu quỷ. Con dám trêu nghẹo bố hả?

Thằng bé cười ngặt ngẽo.

_Nhưng con nói đâu có gì sai?

Quân cười đáp.

_Con còn dám cãi nữa.

Hai bố con cười đùa với nhau. Ở dưới lầu, ông bà Phương, bà Hoa và bà Liên có thể nghe được tiếng cười vui vẻ và hạnh phúc của hai bố con.

Ông Trương vừa lắc đầu vừa cười.

_Bà xem thằng Quân từ khi lấy con bé Diễm, nó không còn là nó trước kia nữa. Trông nó giống hệt một đứa trẻ to xác, mà tình tình thì lại trẻ con.

Bà Phương cười đáp.

_Nếu ông không thích tính cách hiện giờ của nó, tại sao ông còn muốn nó lấy con bé Diễm làm gì?

_Bà không hiểu gì cả. Tôi muốn nói là tôi thích tính cách hiện giờ của nó hơn trước kia. Tôi chỉ đang khoe với bà đấy thôi.

Bà Phương nguýt ông Trương.

_Ông đúng là một người khua môi múa mép.

Ông Trương nháy mắt.

_Bà cũng dùng thành ngữ đối với tôi cơ à?

Bà Phương bặm môi.

_Ông đúng…đúng là…!

Ông Trương hỏi dồn.

_Là….là gì?

Bà Phương tức quá, bà không làm cách nào để đối đáp lại. Bình thường là người ưa lý luận nhưng vào lúc này mọi ngôn từ đều bay sạch ra khỏi đầu bà. Bà không biết phải nói như thế nào.

Ông Trương cười thật to. Bà Phương ngồi im chịu trận. Căn nhà chưa có lúc nào lại vui vẻ và hạnh phúc như thế. Ngồi một lúc, nụ cười cũng dần nở trên môi bà Phương. Bà thấy mình thật may mắn vì đã tìm lại được tình yêu và cảm giác khi xưa đối với ông Trương. Trải qua nhiều chuyện, cuối cùng cả hai đã hiểu nhau hơn.

Buổi chiều, Diễm, thằng bé và Quân đi chơi công viên. Diễm để thằng bé vui chơi cùng các bạn khác.

Hai vợ chồng ngồi nhìn thằng con trai đang cười đùa và nói chuyện với mấy cô bé, cậu bé cùng tuổi. Mắt Diễm ấm áp niềm vui.

_Em có chuyện muốn nói với anh.

Quân dịu dàng hỏi.

_Em muốn nói chuyện gì?

_Lúc sáng em có đi gặp ông Trần.

Quân cáu.

_Ai bảo em đi gặp ông ta làm gì? Ông ta có nói gì xúc phạm đến em không?

Diễm cười tươi.

_Ông ấy không nói gì xúc phạm đến em cả. Ông ấy bảo với em là ông ấy sẽ không kiện anh nữa.

Quân kinh ngạc nhìn Diễm không chớp.

_Em…em bảo sao? làm gì có chuyện phi lí như thế được? Ông ta rất căm ghét anh. Khi chưa đạt được mục đích là đánh đổ anh, khiến anh bị rơi vào đường cùng. Ông ta không thể dừng tay lại.

Diễm nhíu mày.

_Anh không tin em?

Xoay vai Diễm. Quân nhìn thẳng vào mắt Diễm.

_Anh không phải là không tin em mà là chuyện này xảy ra đột ngột quá khiến anh nhất thời không phán đoán được chính xác chuyện gì đang xảy ra nữa. Em nói đi, có phải ông ta đồng ý rút đơn kiện vì ông ta đã yêu cầu em làm gì cho ông ta đúng không? Nếu thế thà rằng anh chiến đấu với ông ta đến cùng còn hơn. Anh không muốn mất em thêm một lần nữa, em có hiểu không?

Diễm vỗ nhẹ vào tay Quân.

_Anh yên tâm. Ông Trần không yêu cầu em làm gì cả. Ông ấy muốn kiện anh vì anh đã dám hủy hôn với chị Loan nhưng nay chị ấy đã tìm được hạnh phúc mới cho mình. Ông Trần không còn ly do gì nữa nên ông ấy mới buông tha cho anh.

Quân mở to mắt nhìn Diễm, miếng há hốc vì kinh ngạc và sững sờ.

_Em bảo sao? Loan đã tìm được tình yêu mới cho mình? Anh có nghe nhầm không?

Diễm che miệng cười.

_Hoàn toàn không? Chị ấy cũng chuẩn bị sắp kết hôn rồi. Anh có biết người chồng tương lai của cô ấy là ai không?

Quân lắc đầu như một cái máy.

_Anh không biết.

_Chồng tương lai của chị ấy là Felipe de Gastano. Chắc anh cũng nghe nói đến dòng họ Gastano rồi chứ?

Quân đi từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác. Điều Quân quan tâm không phải là Loan sẽ kết hôn với ai. Quân chỉ quan tâm, Loan tìm được hạnh phúc cho riêng mình và mối bất hòa với ông Trần đến đây kết thúc. Quân không sợ ông Trần kiện mình. Quân là người luôn tự tin vào bản thân. Nếu ông Trần muốn tranh chấp với Quân. Quân sẵn sàng chơi cùng với ông.

Quân không muốn tranh chấp hay kiện tụng với ông Trần vì sợ Loan buồn. Quân luôn tự trách bản thân vì đã khiến Loan buồn khổ và bị tổn thương. Nay những lo âu và gánh nặng này không còn nữa. Quân cảm thấy mình được giải thoát.

Quân nhìn Diễm bằng ánh mắt nồng nàn, đắm say. Quân thì thầm vào tai Diễm.

_Em biết đấy, thằng bé muốn có em lắm rồi. Chúng ta không nên để thằng bé phải đợi lâu đúng không?

Diễm đỏ bừng mặt đáp.

_Anh đừng nói lung tung. Bọn trẻ đang nhìn kìa.

Cầm túi sách của Diễm. Quân che ngang mặt, kéo Diễm lại gần. Quân hôn Diễm. Bọn trẻ đang mải đùa với nhau nên không chú ý gì đến Quân và Diễm. Quân lợi dụng điều này để hôn Diễm lâu hơn, mà dù bọn trẻ có chú ý Quân cũng không làm sao dứt môi ra khỏi Diễm. Quân đã bị Diễm làm cho mụ mị hết cả người rồi, Quân không còn nghĩ hay để ý gì đến xung quanh nữa.

Quân đang yêu và đang được yêu. Quân đã cảm nhận trọn vẹn được hạnh phúc, niềm vui và thiên đường của mình. Từ bây giờ trở đi không còn dào cản nào ngăn cấm Quân yêu và được ở bên Diễm nữa.

Dứt nụ hôn. Diễm thẹn thùng nói.

_Em…em muốn anh biết em đã…đã...

Quân đỏ bừng mặt. Bịt chặt miệng. Quân không muốn Diễm nhìn thấy khuôn mặt đỏ như gấc chín của mình. Đúng là khi yêu một người dù có trầm tĩnh và lạnh lùng đến đâu cũng trở thành một đứa trẻ. Đầu óc, tâm trí Quân ngu ngơ như một kẻ mất trí.

Quân đã bị Diễm điều khiển, bị Diễm lấy cắp mất linh hồn, lí trí, trái tim và giác quan của mình. Quân đã yêu Diễm đến không còn biết gì nữa. Quân sợ rằng nếu ngay lúc này Diễm bảo Quân phải chết. Quân cũng làm theo.

Nắm tay Diễm. Quân dịu dàng hỏi.

_Em muốn nói gì với anh?

Mặt Diễm đỏ như gấc chín. Quân ngơ ngẩn ngắm nhìn như một người mộng du. Con tim Quân đang đập gấp gáp trong lồng ngực, máu dồn lên não nên mặt Quân mới đỏ bừng như thế này.

Quân nhận ra dù mai sau Diễm có già. Quân cũng không ngừng yêu Diễm, cảm xúc, tình yêu Quân dành cho Diễm càng ngày càng mãnh liệt. Diễm giống như một mạch nước ngầm, dù trời có cạn khô, Diễm vẫn duy trì được nguồn năng lượng cho mình. Ngay từ đầu Quân đã bị Diễm thu hút. Từ nay cho đến mãi mãi về sau, Quân cũng không thể yêu được ai khác ngoài Diễm.

Diễm run run mở túi sách. Đưa tờ giấy cho Quân. Diễm run rẩy nói.

_Anh…anh đọc đi.

Mắt Quân vẫn không rời khuôn mặt khả ái và xinh đẹp của Diễm. Quân than thầm. Ngay lúc này Quân muốn hôn Diễm, muốn ôm Diễm, muốn độc chiếm lấy Diễm. Quân thấy mình thật ngu ngốc khi đã lãng phí quá nhiều thời gian. Quân nhìn Diễm như thầm bảo. “Anh sẽ bắt em đền bù lại cho anh thời gian em đã bỏ đi. Em hãy chờ đấy!”

Đọc được ánh mắt đen tối của Quân. Mặt Diễm đã đỏ lại càng đỏ hơn. Diễm bẽn lẽn cúi đầu. Cử chỉ thẹn thùng và đáng yêu của Diễm, khiến mạch máu trong cơ thể Quân không ngừng chạy nhanh. Quân nghe được từng nhịp trống to trong lồng ngực mình.

Cố gắng lấy lại tự chủ. Quân cúi xuống đọc tờ giấy mà Diễm đưa cho. Tờ giấy cho biết Diễm đã có thai.

Mắt Quân mở to, ánh mắt kinh ngạc và sững sờ, khuôn mặt bừng sáng. Trong một giây cả cơ thể Quân đóng băng lại. Quân không thở nổi. Hạnh phúc ùa về đột ngột quá nên Quân tưởng linh hồn mình vẫn còn lơ lửng đâu đây. Lúc này thể xác của Quân đã không còn cảm giác gì nữa rồi.

Quân thấy lệ trên má mình rơi xuống. Quân không còn phải đau khổ và buồn rầu nữa. Diễm đã cho Quân cơ hội được phép chăm sóc Diễm trong thời kì Diễm mang thai. Quân luôn muốn được cùng Diễm trải qua thời kì thai nghén, cùng Diễm đến bệnh viện khám sức khỏe, cùng Diễm hồi hộp, lo lắng chờ đứa con ra đời. Bây giờ Quân không còn phải mơ nữa. Quân đã có cơ hội được làm điều đó.

Diễm lo sợ hỏi Quân.

_Anh…anh không sao chứ? Anh không vui khi biết em có thai sao?

Quân ôm chầm lấy Diễm. Nhấc bổng Diễm. Quân vừa hét vừa quay Diễm mấy vòng.

Diễm khóc vì hạnh phúc. Bấu chặt lấy cổ Quân. Vừa sợ, vừa phấn khích, vừa xấu xổ. Diễm hét nhỏ.

_Mau buông em xuống. Anh không thấy bọn trẻ đang nhìn em và anh hay sao? Anh trẻ con vừa thôi.

Quân cười to.

_Anh không quan tâm. Anh sung sướng quá! Cuối cùng anh cũng có cơ hội được nhìn đứa con của mình chào đời.

Đặt Diễm xuống đất, không cần lấy cặp che mặt. Quân hôn Diễm cuồng nhiệt. Diễm đỏ bừng mặt. Quá xấu hổ, đầu gối Diễm run lên. Cơ thể Diễm dựa hẳn vào người Quân. Diễm nghe tiếng bọn trẻ reo hò, có đứa đang làm mặt hề. Chúng đang cười ngặt ngẽo.

Diễm dấu khuôn mặt đỏ bừng của mình vào ngực Quân. Đánh nhẹ vào người Quân. Diễm trách.

_Anh xem bọn trẻ đang cười chúng ta kìa!

Quân hạnh phúc nói.

_Anh muốn mọi người chia sẻ niềm vui và hạnh phúc này của anh. Anh chẳng quan tâm ai nói gì hay nhìn gì. Anh yêu em!

Diễm lí nhí.

_Em…em cũng yêu anh.

Quân cười tươi.

_Mỗi ngày em phải nói câu này cho anh nghe. Anh muốn em chuộc tội vì em dám bỏ rơi anh trong năm năm.

Diễm sụt sịt.

_Em sẽ nói cho anh nghe. Lúc anh bị hôn mê, em từng hứa rằng chỉ cần anh tỉnh lại em sẽ nói câu “em yêu anh” cho anh nghe. Em xin lỗi vì tính hèn nhát của em nên bây giờ em mới nói rõ được tình cảm của em cho anh biết.

Quân nghe ấm lòng, nghe hạnh phúc tràn đầy. Người Quân căng tràn nhựa sống và tình yêu. Quân tự nhủ hạnh phúc này không phải là mơ nữa. Quân thực sự đã có được Diễm trong đời, thực sự có được tình yêu mà Quân hằng mong ước.

Môi Quân vờn trên môi Diễm. Tay đặt nhẹ vào bụng Diễm. Quân thì thầm.

_Anh yêu em và mãi mãi yêu em dù cho kiếp này hay kiếp sau.

Diễm bật khóc. Đầu dựa vào vai Quân. Cả hai đang nhìn đứa con trai bé bỏng của mình đang vui đùa cùng chúng bạn. Trên môi họ nở một nụ cười hạnh phúc và mãn nguyện. Họ đã tìm lại được tình yêu và hơi ấm của đời mình.

THE END

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.