Mượn Chồng - Trần Phan Trúc Giang

Chương 37: Chương 37




Diễm hất tay Trường ra, Diễm cáu.

_Anh làm gì vậy, sao anh dám phá ngang điệu nhảy của tôi….??

Quân cũng hơi bực mình,nhưng vì phép lịch sự nên Quân cố nén, gượng cười Quân bảo Diễm.

_Chúng ta đổi bạn nhảy thôi….!!

Diễm ngập ngừng.

_Nhưng mà…!!

_Không sao đâu, em cứ nhảy với cậu ấy đi….!!

_Nhanh lên nếu không nhạc lại hết bây giờ….!!

Trường cầm lấy tay Diễm, Diễm nghiến răng.

_Nói cho anh biết, nếu anh mà còn dám giở trò nữa là không xong với tôi đâu….!!

Trường cười thật đểu.

_Tôi sợ cô không có sức mà trả thù, vì đêm nay tôi sẽ làm cho cô thở không nổi…..!!

Diễm nhún vai.

_Để xem ai thua ai trước, đừng có quá tự kiêu như thế….!!

Trường bóp tay Diễm thật mạnh làm Diễm nhăn mặt lại vì đau, Diễm cáu.

_Anh định giết tôi chết đấy hả, có người nào đối xử với bạn nhảy như anh không….??

_Cô nhầm rồi, tôi không phải là bạn nhảy của cô, cô nên nhớ kĩ điều đó….!!

_Nếu không phải, chúng ta nên kết thúc ở đây….!!

_Chưa gì cô đã cảm thấy sợ rồi à…??

_Tôi nghĩ người đang cảm thấy run sợ là anh mới đúng….??

Trường nhíu mày.

_Sợ, cô có nói nhầm không, tôi thấy người đang cảm thấy sợ và đang muốn trốn chạy là cô….!!

Diễm tức điên lên. Diễm hét.

_Anh có thể bớt nói đi được không, tôi thật không ngờ anh lại đa tình như thế, nếu chị Hồng mà biết được, chị ấy sẽ rất đau khổ….!!

_Á….đau….!!

Diễm lại bị Trường bóp tay thật đau, Diễm quát.

_Anh ác vừa thôi, anh thật nhỏ mọn, anh định dùng cách này để trả thù tôi chứ gì…??

Trường cười khẩy.

_Tôi không phải là trẻ con, tôi không phải là loại hèn hạ đi trả thù vặt như cô….!!

_Phải tôi trẻ con, nếu anh chê tôi, anh còn nói chuyện với tôi làm gì, tôi cũng đâu có ép anh phải quan tâm đến tôi, không lẽ trên mặt tôi nói với anh là anh phải chào hỏi tôi khi anh đến đây à….??

Diễm bị Trường ôm cứng lấy, Trường gằn giọng.

_Tốt nhất là cô nên im đi, nếu không tôi sẽ gây ra những chuyện mà cô không tưởng tượng được đâu….??

Diễm sợ hãi, Diễm hét nhỏ.

_Buông tôi ra, anh đang làm gì thế….??

_Nhảy, cô không thấy sao….??

_Nhảy cũng đâu cần phải thế, buông tôi ra, anh có nghe tôi nói gì không…??

Diễm càng nói, Trường càng ôm chặt lấy Diễm, hết chịu nổi, Diễm tức giận, Diễm giẵm thật mạnh vào chân Trường khiến Trường phải kêu lên một tiếng, quá đau Trường phải buông Diễm ra, hai tay chồng sườn, Diễm tức giận nói.

_Cho đáng đời, tôi cầu mong là tôi và anh không bao giờ còn gặp lại nhau nữa, chào anh….!!

Diễm đùng đùng bỏ đi, không muốn bị ai quấy rầy nên Diễm đi thật nhanh lên lầu, Trường đứng im nhìn Diễm, lòng Trường tan nát, lại thêm một lần nữa, Trường không dám nói gì với Diễm, khi Diễm rời khỏi vòng tay Trường, Trường cảm thấy mọi thứ mà Trường đang có đều rời xa Trường, niềm tin, hy vọng cũng không còn.

Ánh sáng, âm nhạc, tiếng cười nói xung quanh chỉ khiến Trường thêm buồn phiền, thêm mệt mỏi, Trường đến chào ông Hải, sau đó Trường ra về, Trường vừa đi ra khỏi cổng, có một bóng đen bám theo Trường.

Người đàn ông mặc một đồ màu xám, mái tóc đã bạc, ông ta khoảng năm mươi, năm mươi sáu tuổi, đầu một chiếc mũ đã bạc màu, khuôn mặt khắc khổ, ông ta gầy mòn nhưng đôi mắt ông ta lại sáng quắc, người đàn ông này có quá nhiều thù hận nên trông ông ta không có lúc nào được vui.

Sau khi quan sát kĩ nhà ông Hải, ném một cái nhìn đầy khinh bỉ và chết chóc, ông ta bước theo Trường. Trường đang đi bỗng khựng lại, Trường linh cảm có người đang theo dõi mình, Trường cao giọng.

_Ai đó, còn không mau xuất hiện đi, lén lút đi theo tôi là có mục đích gì…??

Người đàn ông đó bước lại gần Trường, ông ta run giọng nói.

_Trường…!! Có phải là con đó không….??

Trường giật thót người, mặt Trường trắng bệch, cố nén tiếng thở dài, Trường hỏi.

_Ông là ai….??

_Con không nhận ra ta là ai sao…??

Trường quan sát người đàn ông trước mặt thật kĩ, càng nhìn Trường càng cảm thấy mù mờ, càng nhìn Trường cảm thấy đầu óc Trường rỗng tuếch, nước mắt ràn rụa, Trường nói không ra hơi.

_Ông là….??

_Bố đây….!! Bố là bố của con, con không nhớ gì sao….??

Trường gần như khụy xuống đất, mắt Trường nhìn người đàn ông đó không rời, Trường không còn hơi sức nữa, Trường phải dựa vào cây cột mới không khỏi ngã, Trường run rẩy nói.

_Không đúng, bố tôi đã chết rồi, chính mắt tôi trông thấy ông ấy đã tự sát theo mẹ tôi, làm sao ông có thể là bối tôi, ông đang lừa tôi đúng không, tôi không tin…!!

Ông ta đau khổ bảo Trường.

_Bố biết là thật khó khi bắt con phải tin bố là bố của con nhưng bố tin là sau khi bố giải thích mọi chuyện cho con hiểu, con sẽ nhận ra những gì mà bố đang nói là hoàn toàn đúng sự thật….!!

Trong ánh sáng lờ mờ của cây cột điện, Trường không nhìn rõ mặt ông ta nhưng từ phong cách, mọi thứ ở ông ta đều mang lại cho Trường cảm giác quen thuộc, cảm giác gần gũi thân thương.

Cả hai đưa nhau đến một cái quán gần ven đường, trong ánh sáng của nhà hàng, Trường nhìn ông ta thật kĩ, Trường vẫn còn chưa tin ông ta là bố của Trường, sau mười bốn năm Trường luôn nghĩ rằng Trường là một đứa trẻ mồ côi, một đứa trẻ bất hạnh, nay tự dưng có một người đàn ông xuất hiện, ông ta nói ông ta là cha của Trường nên Trường làm sao mà tin ngay được.

Trường hỏi ông ta rất nhiều chuyện, Trường muốn kiểm tra xem những lời mà ông ta nói kia có phải là sự thật không, một đứa trẻ mới có mười hai tuổi đã phải xa cha mẹ, một đứa trẻ luôn phải sống trong thù hận như Trường nên những kí ức tốt đẹp hạnh phúc đã bị Trường bôi xóa gần như hoàn toàn, trong lòng Trường bây giờ chỉ còn lại những kí ức đau thương mà thôi.

Trường hỏi ông ta.

_Nếu ông không chết sau vụ tử tự hụt đó, sao ông không trở về tìm tôi….??

Ông ta mệt mỏi giải thích.

_Lẽ ra sau cú nhảy đó, bố tưởng bố đã chết nhưng mà bố không những không chết mà còn được người ta cứu, sau khi được chữa lành bệnh, bố có trở về thăm con, tìm con thì được mọi người xung quanh cho biết là con đã được đưa vào trại trẻ mồ côi, bố vội đến đó tìm con ngay nhưng thật không may, bố lại đến chậm một bước, khi bố đến, mấy người ở đó nói con đã được một gia đình bên Úc nhận con làm con nuôi…!!

_Bố đã đi tìm con suốt mười bốn năm nay, không ngày nào là bố không mong tin tức của con, bố tưởng là bố không còn tìm được con nữa nhưng mà thật may mắn ông Trời đã không phụ lòng bố, ông đã cho bố gặp lại được con….!!

Trường nhíu mày hỏi.

_Làm sao ông tìm được tôi….??

_Hôm bố đi thăm mộ của mẹ con, bố có thấy con đứng khóc trước mộ của bà ấy, con không những khóc mà còn gọi tên của bà ấy, thật là lạ đúng không, bố thật không thể nào tin được, lúc đó bố tự hỏi là tại sao lại có một chàng trai đứng khóc trước mộ của vợ mình, tò mò bố bước lại gần, bố nghe được những lời mà con nói lúc đó, bố kinh ngạc, vừa mừng vừa sợ, bố muốn chạy lại, muốn nhận lại con nhưng bố không dám, bố sợ bố nhận lầm người, sợ con là người do ông Hải phái đến để theo dõi bố nên bố lại thôi….!!

_Từ hôm đó ngày nào bố cũng đi theo con, bố muốn biết con thật sự là ai, sau khi nghe tin con bị bọn nó đánh, bố đã vội vã vào bệnh viện thăm con nhưng bố không dám vào mà chỉ dám đứng nhìn con từ xa….!!

_Tất cả mọi chuyện xảy ra với con bố đều biết, bố còn bí mật điều tra thân thế của con, sau khi đã xác minh được con chính là đứa con mà bố đã đánh mất mười bốn năm về trước nên hôm nay bố mới dám xuất hiện trước mặt con, mới dám gọi con một tiếng là con….!!

Trường im lặng, hai dòng nước mắt chảy trên má, Trường sụt sịt hỏi.

_Những lời mà ông nói với tôi là hoàn toàn đúng sự thật chứ…??

Ông ta đau khổ gật đầu.

_Bố không hề lừa dối con, bố mong là con tin bố….!!

Ông ta còn kể lại những kỉ niệm thơ ấu mà Trường đã quên hay chỉ nhớ mang máng, điều khiến Trường đặc biệt chú ý là nội dung bức thư mà ông ta để lại cho Trường trước lúc chết, tuy không thể nhớ rõ ràng được hết tất cả nội dung của nó nhưng điều này cũng chứng tỏ chính ông ta là người đã viết cho Trường, vì kể từ khi nhận được nó, Trường không hề kể cho ai biết, cũng không hề nói lại với ai, chỉ có người nhận và người viết mới hiểu bức thư đó nói gì.

Trường ôm lấy ông ta, vậy là từ nay Trường đã có cha, Trường lau hai dòng lệ trên má, Trường tò mò hỏi.

_Hiện giờ bố đang sống ở đâu….??

_Sau khi tự sát không thành, bố đã chăm chỉ, tu chí làm ăn, bây giờ bố cũng mở được một công ty nhỏ….!!

_Con có thể đến thăm nhà bố được không….??

_Được chứ, sao lại không…??

_Con muốn đi luôn đến đó không…??

_Vâng, ta đi thôi….!!

Ông Đăng đưa Trường đến thăm xưởng sản xuất đồ gỗ của ông, tuy nhỏ hẹp nhưng cuộc sống của ông cũng bớt khó khăn. Sau khi đi thăm một vòng, Trường nhận xét.

_Nếu xưởng của bố có thể mở rộng một chút, con tin là có thể phát triển hơn….!!

_Bố cũng muốn thế nhưng kinh phí eo hẹp nên tạm thời cứ để như thế đã….!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.