Mượn Chồng - Trần Phan Trúc Giang

Chương 45: Chương 45




Quân ngủ say như chết, nhìn Quân ngủ trông thật dễ thương, Diễm rụt rè sờ nhẹ lên má Quân, mặt Diễm đỏ bừng, ngại ngùng Diễm vội rụt ngay tay lại, Diễm không ngờ Diễm có thể làm như thế.

Không ngờ hành động lén lút của Diễm bị Quân phát hiện, mở bừng mắt ra, Quân tức giận hỏi.

_Cô đến đây làm gì….??

Diễm luống cuống.

_Em….em xin lỗi. Em sẽ đi về ngay….!!

Diễm vội đứng dậy, bước thật nhanh ra cửa.

_Dầm…..!!

Cánh cửa bị đóng thật mạnh, Diễm mở to mắt nhìn Quân, trông Quân bây giờ đáng sợ quá, Diễm hốt hoảng.

_Anh tránh ra cho em đi về….!!

_Cô nên hiểu nhà này không chào đón một người như cô…!!

_Em hiểu, lẽ ra em không nên đến đây, em hứa từ nay em sẽ không bao giờ đặt chân tới nhà anh nữa….!!

_Em hy vọng là có thể tha thứ cho em, thật lòng em không bao giờ có ý làm tổn thương anh, lại càng không muốn nhìn thấy anh đau lòng vì em….!!

Quân mai mỉa.

_Cô cao giá quá nhỉ, cô có biết tôi hận cô như thế nào không, tôi chỉ hận là tôi không thể giết chết được cô….!!

_Từ trước đến nay tôi chưa từng yêu ai như yêu cô, càng yêu cô tôi càng hận cô….!!

Nước mắt tràn mi, Diễm run giọng.

_Xin anh đừng hận em, đừng khinh ghét em, em sẽ cố gắng đền bù những gì mà em đã gây ra cho anh….!!

_Cô nghĩ là cô có thể lấy cái gì của cô để đền bù cho tôi, trái tim, cơ thể của cô hay là tài sản của gia đình cô….!!

_Anh…anh….!!

_Sao cô không nói gì đi, chẳng phải là cô muốn đền bù lại cho tôi là gì, sao cô không nói luôn là cô có thể làm gì cho tôi tại đây đi….!!

Diễm bực mình, càng nói chuyện với Quân, khiến Diễm càng tức, hết chịu nổi, Diễm đẩy Quân đứng tránh sang một bên, Quân cầm luôn lấy tay Diễm, đẩy Diễm đứng sát vào tường, một tay nâng cằm, tay kia chống ngang đầu Diễm, mắt nhìn thẳng vào mặt Diễm, Quân nói từng tiếng một.

_Cô nói đi….!!

Diễm lắp bắp.

_Em không có gì cần nói với anh…..!!

_Sao lúc nãy cô nói là cô muốn đền bù cho tôi….??

_Em có thể làm cho anh nhiều chuyện nhưng những điều anh nêu trên em không thể….!!

_Tôi cũng nói luôn cho cô biết, tôi là một thằng không cần tài sản của nhà cô, cái tôi cần là trái tim và cơ thể của cô, thế nào cô có đồng ý không….??

Diễm đỏ bừng cả mặt, Diễm cáu.

_Anh đang nói lung tung gì thế, sao em có thể trao trái tim và cơ thể của em cho anh được, anh có nhẫm lẫn gì không….??

_Tôi không nhầm lẫn, không có thằng đàn ông nào khi yêu một cô gái lại không cần đến trái tim và cơ thể của cô gái mình yêu….!!

Diễm cầu xin.

_Xin anh đừng nói với em bằng giọng điệu đó, em không thể cho anh được, em xin lỗi….!!

_Hơi một chút là cô lại xin lỗi tôi, cô tưởng là chỉ cần xin lỗi tôi thì mọi chuyện tôi sẽ bỏ qua cho cô ư….??

Quân ngày càng đứng sát vào người Diễm, Diễm sợ hãi.

_Anh đang làm gì thế, còn không mau đứng tránh ra cho em đi về….??

_Cô đã đến đây rồi thì ở lại đây luôn đi, tôi không thể buông tha cho cô về nhà dễ dàng như thế được….!!

_Anh …anh….!!

Nâng cằm Diễm lên, hai ngón tay quét nhẹ lên môi Diễm, Quân nói.

_Cô đã hôn hắn bao nhiêu lần rồi….??

Diễm càng ngày càng sợ Quân, mắt đỏ hoe, Diễm ấp úng.

_Sao…sao anh lại hỏi em điều đó….??

Quân quát.

_Tôi hỏi sao cô không nói….??

Diễm hốt hoảng thực sự.

_Em…em….!!

_Tôi muốn cô kiểm chứng xem hắn hôn cô tuyệt hơn hay là tôi hôn cô tuyệt hơn….!!

Diễm còn ngơ ngác chưa hiểu gì, một tay ôm đầu Diễm, một tay ôm chặt lấy eo Diễm, Quân hôn Diễm một nụ hôn thật sâu. Diễm bàng hoàng kinh ngạc, mắt Diễm mở to, lệ thi nhau rơi, Quân cắn nhẹ lên môi Diễm, người Quân run rẩy.

Đến khi buông Diễm ra, mắt Quân đỏ hoe, sống mũi cay cay, lau hai dòng lệ chảy trên má Diễm, Quân đau khổ nói.

_Anh..anh xin lỗi, anh không….!!

Diễm sụt sịt nói không nên lời, lòng Diễm tan nát, sờ nhẹ lên má Quân, Diễm lắc đầu.

_Em không trách anh, chính em mới là người nên xin lỗi anh….!!

Cầm lấy tay Diễm, Quân mệt mỏi đáp.

_Anh không thể không có em, anh sẽ sống trong đau khổ nếu như em lấy hắn, hãy nói với anh là em sẽ không bao giờ kết hôn với hắn được không em….!!

Diễm khóc nức nở.

_Em xin anh đừng ép em, em không thể trả lời cho anh được, chuyện này còn phụ thuộc vào bố em nữa, bây giờ bố em còn chưa biết sống chết thế nào, em không còn tâm trí nghĩ để đến chuyện yêu đương hay kết hôn….!!

Quân gật đầu.

_Anh hiểu, anh sẽ không ép em nhưng em phải cho bọn anh được cạnh tranh công bằng với nhau, anh không muốn em thiên vị ai trong hai thằng bọn anh…!!

_Nếu em làm đúng như yêu cầu của anh mà chẳng may anh có thua, anh cũng không hận gì em, cũng không oán trách gì hai người, còn nếu không, anh sẽ không bao giờ buông tay, không bao giờ từ bỏ em, em nên nhớ kĩ điều đó….!!

_Vâng….!!

Có tiếng gõ cửa, giọng bà quản gia vang lên.

_Cô Diễm, cô không sao chứ….??

Diễm vội nói.

_Dạ, cháu không sao….!!

_Xuống ăn chè đi cô….!!

_Dạ….!!

Nắm tay Quân, Diễm nói.

_Mình xuống ăn đi anh, chắc là Dì nấu ngon lắm….!!

_Ừ, thì đi….!!

Cả ba kéo nhau xuống nhà bếp, bà quản gia múc chè ra ba bát, bà tươi cười mời.

_Ăn đi hai đứa, ăn đi….!!

_Vâng, cám ơn Dì….!!

Bà nhìn đôi trẻ vừa ăn vừa nhìn nhau, bà phì cười.

Bước chân vô tình đưa Trường đến thăm mộ mẹ, ngôi mộ đơn sơ đã bị bào mòn sau mười bốn năm, bây giờ nó cũng chẳng còn hình hài nữa.

Vì không muốn ai biết thân nhân của người phụ nữ này còn sống nên Trường không dám thuê người tu sửa, mỗi lần đến đây Trường đều phải lén lút như đi ăn trộm.

Đặt bó hoa trước mộ mẹ, đôi dòng lệ dâng trào, Trường gục mặt khóc nức nở, bây giờ Trường không còn là một chàng trai lạnh lùng, cứng rắn và tàn nhẫn nữa mà Trường là một người đa cảm, một người hay buồn phiền, hay cảm thấy chán nản.

Trường chưa có lúc nào lại muốn bỏ trốn, lại muốn buông xuôi như lúc này, Trường đã hình dung ra cảnh trả thù hàng trăm, hàng nghìn lần trong đầu, Trường tưởng là sau khi trả được thù Trường sẽ sung sướng lắm nhưng ngược lại việc đó càng khiến Trường đau khổ thêm, càng khiến Trường buồn phiền thêm, Trường cảm tưởng mọi việc mà Trường gây ra không phải đang làm tổn thương người khác mà lại đang làm tổn thương chính mình.

Nhớ lại bộ mặt căm phẫn, chán ghét của Diễm, Trường cảm thấy sợ hãi, cảm thấy Trường đang dần mất đi hết tất cả mọi thứ

Trường thì thầm.

_Con phải làm gì bây giờ hả mẹ, con có nên trả thù nữa hay không, có nên buông xuôi không mẹ…??

_Con phải làm gì để gia đình ta lại được xum họp như ngày xưa, con phải làm gì để bố con thôi thù hận, con phải làm gì để quay ngược lại được thời gian, con phải làm gì để không làm tổn thương người con gái con thích, con phải làm gì hả mẹ….??

_Mẹ có nghe con nói gì không….?? Mẹ hãy trả lời con đi….!!

_Ngày trước mẹ là người thương con nhất, hiểu con nhất, mẹ luôn cho con lời khuyên khi con gặp khó khăn, khi con gặp vướng mắc trong cuộc sống, sao bây giờ mẹ lại im lặng, sao mẹ không nói gì với con, con xin mẹ, xin mẹ hãy trả lời con đi….!!

Đôi chân Trường khụy xuống, Trường bật khóc như một đứa trẻ, một chiếc khăn tay chìa trước mặt Trường. Trường giật mình ngước mắt nhìn lên.

Trường run giọng hỏi.

_Em đến đây làm gì….??

_Em đi theo anh….!!

_Em biết anh đi thăm mộ mẹ từ bao lâu rồi….??

_Cách đây gần một tháng….!!

_Sao em không nói cho anh biết….!!

_Cho anh biết để làm gì, vì trong lòng anh,em có là gì của anh đâu, em biết phận mình nên chỉ dám đứng nhìn anh từ xa….!!

_Anh xin lỗi vì anh đã luôn lạnh nhạt với em….!!

Vỗ nhẹ vào vai Trường, Hồng nói.

_Em hiểu cảm giác của anh, anh là một người đàn ông tốt, chỉ vì thù hận nên anh mới thành ra như thế này….!!

Trường thở dài.

_Nhiều khi anh ước, anh được sinh ra trong một gia đình bình thường, sinh ra trong một gia đình có cha có mẹ, có anh chị em, anh không cần bố mẹ anh phải giàu, nghèo đói cũng không sao nhưng phải có đủ cả nhà, anh tin là chỉ cần có chí mọi chuyện đều có thể giải quyết được….!!

Hồng khóc, ôm lấy Trường, Hồng an ủi.

_Bây giờ anh cũng đã có một gia đình, bố mẹ nuôi rất tốt với anh, sao anh còn cảm thấy anh thiếu tình thương của cha mẹ….!!

_Anh biết họ thương anh, anh cũng thương họ nhưng cũng không thể làm anh quên đi mối hận thù đối với kẻ đã làm bố mẹ anh phải chết….!!

Hồng lo sợ.

_Anh định làm gì….??

_Trả thù….!!

Hồng khuyên bảo Trường.

_Anh không thể quên được hận thù được hay sao, anh có biết là hận thù như một con dao hai lưỡi, nó giúp anh trả thù được kẻ đã gây ra đau khổ cho anh, nó cũng quay lại giết chết anh, vì thế anh nên buông tay đi….!!

Trường nhắm mắt, nhớ lại hình bóng của Diễm, nhớ lại ánh mắt của Diễm nhìn Trường khi ông Hải bị ngất, khi Diễm phải nghe những lời sỉ nhục của bố mẹ Quân, nhớ lại hình ảnh thê thảm của Quân khi rời khỏi nhà Trường, tất cả đều làm Trường nghẹt thở, làm Trường đau khổ, làm Trường dằn vặt, lương tâm Trường đang bị dày xéo.

Nhưng những lời của ông Đăng lại vang lên trong óc Trường, Trường không thể không trả thù, vì chỉ có làm như thế Diễm mới được an toàn, Diễm mới được bảo vệ còn nếu không, Diễm có thể bị ông Đăng hại bất cứ lúc nào.

_Anh không thể, phận làm con anh phải làm tròn chữ hiếu, nếu anh không trả thù cho họ, anh đâu còn xứng làm con của họ nữa….!!

Hồng kêu lên.

_Em không tin, không có cha mẹ nào lại không mong con cái mình được sống hạnh phúc, được sống bình yên, em nghĩ bố mẹ anh cũng không muốn nhìn thấy anh vì thù hận mà thành ra như thế này đâu….!!

Trường lắc đầu.

_Vậy là em còn chưa hiểu bố anh, một khi ông đã muốn làm gì thì phải làm cho bằng được, nguyện vọng trước khi chết của ông là mong anh trả thù thay ông, anh không thể không tuân theo….!!

_Nhưng mà….!!

Trường cắt ngang lời Hồng.

_Mình về thôi em, cũng đã chiều tối rồi….!!

_Để em thắp hương cho cô đã….!!

Hồng cúi xuống, đặt bó hoa, hoa quả trái cây, thắp một cây nhang, Hồng cắm lên trên mộ, Hồng nói.

_Chắc là cô cũng không lạ gì cháu vì cháu thường xuyên ra đây thăm mộ cô, cháu cũng đã giới thiệu cho cô biết cháu là ai rồi…!!

Trường tò mò hỏi.

_Em đã nói gì với mẹ anh….??

_Điều này anh phải biết rõ hơn em chứ….??

_Em không nói làm sao mà anh hiểu được….!!

Hồng trêu.

_Cô thấy chưa, thấy anh ấy khờ khạo đến mức độ nào chưa, cháu đã nói như thế mà anh ấy vẫn còn chưa hiểu, anh ấy khiến cháu thất vọng và mệt mỏi quá, nếu cô có linh thiêng, cô làm ơn chỉ dùm cho anh ấy biết lòng cháu đang nghĩ gì hộ cháu…..!!

Hồng tự nhiên cầm lấy tay Trường, Hồng nói.

_Mình về thôi anh….!!

Trường phì cười, hôm nay sao trông Hồng đáng yêu thế, họ cùng nhau rời nghĩa trang về nhà. Cả hai không hề hay biết là có một người đàn ông đứng cách chỗ Trường và Hồng không xa, trên môi ông ta nở một nụ cười gian ác, ánh mắt ông ta nhìn Trường và Hồng không rời. Ông ta thì thầm.

_Mọi chuyện chỉ mới bắt đầu thôi ….!! Còn nhiều trông gai đang chờ con ở phía trước, bố mong là con đã chuẩn bị đầy đủ dũng khí để đón nhận nó….!!

Ông ta lại cười – một nụ cười chết chóc, nụ cười làm khuôn mặt ông ta trông thật đáng sợ, thật gớm giếc, ở giữa một bãi toàn mả là mả thế này nếu ai mà vô tình trông thấy ông ta, họ cũng phải giật mình kinh sợ, họ tưởng họ vừa mới trông thấy ma hiện hồn về giữa ban ngày.

______________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.