Mượn Chồng - Trần Phan Trúc Giang

Chương 62: Chương 62




Do Quân về khuya nên bà Phương không biết tối hôm qua con trai bà đã đánh nhau, sáng hôm sau bà hét lên.

_Con bị làm sao thế hả, tại sao mặt con lại bị bầm tím thế kia….??

Quân kêu khổ.

_Mẹ có thể nói nhỏ bớt được không, mẹ định để cho cả khu phố này nghe hay sao…??

Bà Phương gầm lên.

_Con vẫn còn chưa nói cho mẹ biết con bị làm sao…??

_Con chị bỉ xây xát nhẹ thôi…!!

_Nhẹ mà bị như thế kia hả, con nhìn mặt con đi chỗ nào cũng bị xưng hết cả rồi….!!

Quân không muốn bị bà Phương hỏi lôi thôi nên cầm cặp, cầm chìa khóa xe ô tô Quân đi làm, bà Phương không ngừng réo theo.

_Con đứng lại cho mẹ, mẹ vẫn còn chưa hỏi con xong, sao con dám bỏ đi là thế nào….??

Từ trên lầu đi xuống, ông Trương cau mày hỏi.

_Lại có chuyện gì thế, sao mới sáng sớm em đã hét ầm lên rồi….??

Bà Phương tức giận.

_Anh có biết thằng Quân đánh nhau với ai không, sao mặt nó sáng nay đã bị bầm dập hết cả….??

Ông Trương lắc đầu.

_Anh làm sao biết được, tối hôm qua sau khi đi ăn cơm ở nhà ông Trần về, nó đi trước, chúng ta đi sau, khi về nhà chúng ta cũng đi ngủ trước, sáng nay, em dậy, anh cũng dậy, anh có gặp mặt nó đâu mà anh biết….!!

Bà Phương tức khí nói.

_Nói chuyện với ông chỉ làm tôi thêm mệt…!!

_Nếu mệt thì em nên đi ăn cơm sau đó đi nghỉ đi, em có thể hỏi nó sau khi nó đi làm về, em nôn nóng làm gì…!!

_Anh thì hiểu gì, anh có biết là nếu còn chưa biết vì sao nó bị đánh ra nông nỗi như thế em làm sao mà yên tâm được….!!

Ông Trương cười.

_Thằng Quân đã gần ba mươi tuổi rồi, nó có phải là con nít nữa đâu mà em phải lo cho nó nhiều như thế, nó biết nó phải làm gì, hai người già như chúng ta chỉ nên đứng từ xa quan sát nó thôi….!!

_Anh lúc nào cũng có thể lạc quan, còn em, em không thể làm như thế….!!

Ông Trương nịnh.

_Chẳng phải hôm nay em định mua sắm hay sao, em phải vui vẻ mới mua được nhiều đồ đẹp chứ….??

Nhắc đến mua sắm, mặt bà Phương tươi lên, nỗi lo cho con trai đã bớt được một chút, bà cười.

_Đúng là em đã quên mất, hôm nay em có hẹn với mấy bà bạn, em đi chuẩn bị đây…!!

Bà Phương đi nhanh lên lầu, ông Trương thở dài.

_Đàn bà lúc nào cũng thích đi mua sắm, không hiểu hôm nay bà ấy lại định mua những thứ linh tinh gì đây, may mà bà ấy muốn đi mua sắm, nếu không lỗ tai của mình sẽ không được yên….!!

Không muốn bị ai làm phiền hay quấy rầy, ông Trương đi vào phòng làm việc, tiện tay ông khép luôn cửa lại. Bà Phương lên lầu, vào phòng, thay quần áo, mười phút sau bà rời khỏi nhà, trên đường đi bà bọi điện cho mấy bà bạn, buổi đi mua sắm bắt đầu.

- -- ------ ------ ------ --------

Trên đường đến công ty, do không ăn sáng nên sau khi uống cà phê ở một quán quen, Quân lái xe đến công ty, nhân viên kinh ngạc nhìn khuôn mặt đẹp trai của sếp bị đánh tím bầm, tuy hơi ngại nhưng Quân vẫn tỏ ra bình thản, trước sự tò mò và hiếu kì của mọi người xung quanh.

Chín giờ sáng, Kiên gõ cửa phòng. Quân nói vọng ra.

_Mời vào…..!!

Mở cửa phòng làm việc của sếp, Kiên bước vào trong, đưa hồ sơ cho Quân, Kiên nói.

_Thưa anh, đây là hồ sơ mà anh yêu cầu….!!

Quân mỉm cười.

_Cậu đã điều tra được đối tác của công ty Hải Thịnh là ai rồi à….??

_Vâng….!!

Kéo ghế, Kiên ngồi xuống, Quân xem từng trang giấy, xem đến đâu Quân cười đến đấy.

_Xem ra dự án này đúng là lớn thật, tôi linh cảm họ nhất định sẽ giở trò….!!

Kiên tò mò hỏi.

_Em không tài nào hiểu được, việc của công ty Hải Thịnh thì có liên quan gì đến chúng ta, công ty Hải Thịnh kinh doanh gạch men trong khi chúng ta sản xuất linh kiện ô tô, hai cái này hoàn toàn khác nhau,họ có bị làm sao thì chúng ta cũng đâu có ảnh hưởng gì….!!

_Cậu nói đúng nếu công ty Hải Thịnh không phải của ông Hải – cha của người con gái tôi yêu, tôi cũng chẳng quan tâm làm gì….!!

_Ý của anh là, anh quan tâm đến tình hình làm ăn của công ty Hải Thịnh vì Diễm….!!

_Đúng thế….!!

Đặt hồ sơ trên bàn, Quân yêu cầu Kiên.

_Tôi muốn cậu tiếp tục theo dõi họ, có gì cậu phải báo ngay cho tôi biết….!!

_Vâng….!!

_Không còn việc gì nữa, cậu đi làm việc của cậu đi…!!

Kiên rời khỏi phòng, Quân gọi điện cho Bảo. Bảo cười hỏi.

_Có chuyện gì mà mới sáng sớm cậu đã gọi cho mình thế….??

_Việc mình nhờ cậu, cậu đã làm đến đâu rồi…!!

Bảo đang ngồi trong phòng họp, trên tay đang đọc từng trang giấy. Bảo nói.

_Mình đã điều tra giúp cậu rồi, mà mấy tay thám tử mình thuê dùm cho cậu vẫn chưa thông báo kết quả gì cho cậu à….??

_Vẫn chưa có gì….!!

Bảo bật cười.

_Xem ra họ còn chậm chạp hơn cả mình đấy nhỉ….??

_Thằng khỉ, có gì thì cậu nói nhanh đi….!!

Bảo cười.

_Mình thấy anh chàng Trường này đúng là không hề đơn giản, cậu ta có quan hệ cả với tay xã hội đen, không hiểu cậu ta định làm gì mà dạo này cậu ta hay đi lại với họ….!!

Cầm mấy bức ảnh chụp Trường và một người đàn ông lạ, Quân nói tiếp.

_Trưa mình và cậu gặp nhau ở một cái quán nào đó đi, mình sẽ giao mấy bức ảnh này cho cậu….!!

_Được rồi, trưa gặp lại….!!

Cúp máy, Quân đi qua đi lại trong phòng, trong lòng Quân bây giờ đang tính toán rất nhiều thứ, ánh mắt Quân rực sáng, môi Quân khẽ nhếch lên, Quân biết Quân phải làm gì.

- -- ------ ------ ------ ------ ---

Giống như mọi hôm, sau khi ăn cơm sáng do Dì Hoa nấu, Diễm đến bệnh viện thăm ông Hải, hôm nay ông Hải vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, có thể sẽ còn lâu lắm may ra ông Hải mới thoát khỏi tình trạng hôn mê.

Do công ty sắp kí một hợp đồng lớn nên thân là giám đốc bộ phận giao dịch, Diễm có quyền được biết, phó chủ tịch cho người gọi điện thông báo cho Diễm biết chiều nay công ty có cuộc họp cổ đông, Diễm mặc dù không thích cũng phải đến.

Sau sự việc xảy ra tối hôm qua, Diễm không muốn gặp lại Quân hay Trường nữa, Diễm không muốn ai vì Diễm phải chịu tổn thương hay đau khổ, Diễm cầu mong cho Trường và Quân được hạnh phúc, cầu mong cho cả hai có thể tìm được tình yêu của đời mình.

Diễm dự định sau khi ông Hải tỉnh lại Diễm sẽ bay sang Mỹ, Diễm sẽ không trở về Việt nam nữa, ở đây không mang lại điều gì tốt đẹp cho Diễm, về nước được gần một năm mà đã có quá nhiều chuyện xẩy ra, Diễm đã quá mệt mỏi, quá chán chường, Diễm không muốn ông Hải phải lo cho Diễm hơn nữa, Diễm cần trở về nơi mang lại cho Diễm cảm giác an toàn, cảm giác bình yên.

Công ty Quân cũng có một dự án lớn, lần này có liên quan đến tập đoàn sản xuất ô tô của ông Trần, lấy lí do công việc Loan tìm đến công ty để gặp Quân.

Thấy vị khách mình cần tiếp là Loan, Quân cười.

_Hôm nay rồng lại đến nhà tôm thế này, chắc là trời sẽ mưa to….!!

Loan mỉm cười.

_Anh phải nói ngược lại mới đúng, em thấy gặp được anh rất là khó…!!

_Em chỉ nói đùa, anh thấy anh là người dễ gặp nhất, gần gũi nhất…!!

Kéo ghế, Loan ngồi xuống, Quân nhờ thư kí mang hai tách cà phê vào phòng làm việc, họ vừa uống cà phê, vừa nói chuyện, đúng là cả hai có rất nhiều chuyện để nói với nhau.

Ngồi một lúc Loan ra về, hơn mười một giờ, Quân và Bảo hẹn gặp nhau ở một quán quen, Quân đến muộn hơn năm phút. Bảo réo ầm lên.

_Cậu làm gì mà đến muộn thế, cậu có biết mình chờ cậu bao lâu rồi không…??

Quân cáu.

_Mình muộn có năm phút, làm gì mà cậu réo ầm lên thế, mọi hôm mình toàn chờ cậu, hôm nay cậu chờ mình có chút xíu đã không chịu nổi rồi, chắc là mình phát điên vì thằng bạn như cậu quá…!!

Ngồi xuống, Quân hỏi.

_Cậu có mang theo thứ mà cậu nói sáng nay không….??

Bảo bực mình đáp.

_Ít ra cậu phải để cho mình ăn chút gì vào bụng đã chứ, cậu có biết bây giờ là mấy giờ rồi không…??

_Ừ thì ăn, cậu làm gì mà kêu ầm lên, có phải cậu đã nhịn đói ba ngày nay…!!

Dơ thực đơn lên, Bảo trừng mắt.

_Cậu mà còn lắm mồm nữa, mình sẽ đập vỡ cái đầu ương bướng của cậu….!!

_Thôi cậu gọi món đi, cãi nhau lôi thôi nữa thì chiều mất…!!

Bảo và Quân bắt đầu gọi món, sau khi ăn xong, vừa uống cà phê, Bảo vừa giải thích từng chi tiết cho Quân hiểu, mắt Quân sáng lên, cuối cùng Quân cũng đã biết những gì mà Quân cần biết.

Cầm tập ảnh, một tập tài liệu, Quân ra về, trên đường đi, Quân gọi điện cho Diễm, thấy hiện lên số của Quân, Diễm thở dài, không muốn làm tổn thương cả hai chàng trai nên Diễm không nghe máy, Diễm cần khoảng cách.

Gọi mấy lần mà không được, Quân lẩm bẩm.

_Xem ra em không muốn gặp mặt anh, thôi cũng được nhưng mà em nên biết anh không phải là người dễ bỏ cuộc như thế, lại càng không phải là chàng trai đơn giản…!!

Nhìn tập ảnh, chồng hồ sơ ở ghế xe bên cạnh, Quân nở một nụ cười lạnh lùng và tàn nhẫn.

_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.